Tổng Tài, Vợ Của Ngài Lại Phá Phách Nữa Rồi!
Chương 64
Ha..Cái quái hì vậy? Mình bị bệnh tim? Đang châm chọc mình tức chết à.
Miên Châu vẫn không phục, nhất quyết đòi Vương Tuấn xét nghiệm lại lần nữa.
“Bác sĩ, tôi vẫn còn trẻ sao có thể mắc căn bệnh này.”
Đúng thế, làm sao có thể. Mình còn chưa trở thành vợ chính thức của Dạ Hàn thì làm sao có thể...
Vương Tuấn cầm theo một tờ giấy xét nghiệm về tình trạng mạch máu cùng với đó là ảnh chụp nội bộ về tim.
“Cô mắc bệnh này từ khi còn nhỏ, nguyên nhân đều bắt nguồn từ việc ăn uống không hợp lí, suy nghĩ nhiều.”
“Thường hay có các tình trạng đau ngực, khó thở.” Vương Tuấn nói liến thoắng.
Các điều đó cô đều mắc phải nhưng cô đều không tin. Nhất quyết chụp X-quang một lần nữa.
Vừa khi có kết quả, Miên Châu đã hoàn toàn suy sụp, kết quả vẫn là con số không phần lớn đều là do di truyền từ mẹ sang con.
Hoá ra mẹ của cô từng mắc bệnh tim sau khi sinh thì mất để cô trước cổng cô nhi viện. Từ đó cô mắc phải căn bệnh do di truyền mà bản thân không hề hay biết.
“Đừng nói với Dạ Hàn...” Miên Châu chỉ ép bản thân nảy ra một nụ cười. Nhưng hai con ngươi khẽ rưng rưng nước mắt.
Giọt lệ cứ thế mà rơi xuống dưới gò má...nếu ông trời đã thích dày vò bản thân tôi đến vậy thì đành chịu thôi.
Miên Châu ngồi bệch trêи hàng ghế chờ trước cửa cấp cứu, hai tay nắm chặt run run vì sợ chưa lúc nào mà cô lại thấy sợ như lúc này.
Cô sợ bản thân sẽ bị chết đi, cô sợ bản thân phải xa người đàn ông mà cô yêu...
“Tố Miên Châu.” Tư Dạ Hàn sải dài bước chân, tình hình vẻ cấp bấp, bước đến chỗ cô.
Tư Dạ Hàn?
Anh trừng mắt, trong lòng có chút hầm hực “ Em bị làm sao vậy? Sao lại ở bệnh viện.” Tính nộ nạt cô vài câu thì anh phát hiện mắt cô đỏ hoe mọng nước.
Chứng kiến cô rơi lệ, anh có chút bối rối, khom thấp người vừa với tầm nhìn Miên Châu.
“E-em sao lại khóc? Nói cho anh biết...” Lòng anh càng thêm bối rối, đang tự mình suy ngẫm về những việc mình đã làm. Liệu có phải anh đã vô tình làm cái gì đó khiến cô không vừa lòng không?
Miên Châu không nói gì, chỉ lấy hai tay che mặt, che đi khung cảnh sướt mướt này.
Em làm sao có thể...làm sao có thể nói cho anh biết em bị bệnh tim được chứ?
...
Căn hộ.
Miên Châu vừa về lại lăn đùng ra ngủ thϊế͙p͙ đi từ lúc nào không hay, hai mắt sưng húp làm anh có chút muộn phiền.
Tư Dạ Hàn cẩn thận đắp mền bao phủ lên người cô, rồi lặng lẽ rời đi.
Cạch.
Nhìn cô nằm trêи giường anh mới yên tâm đóng cửa. Chuyện nhà Tư Gia đã khiến anh mệt mỏi rồi anh không muốn người mình yêu cũng phải đau khổ như anh.
Kẻ nào dám động chạm đến cô ấy đều phải chết.
Tiểu A từ phía sau nói với vị tổng tài “ Thiếu gia, kẻ đột nhập vào căn hộ của tiểu thư là do Âu Dương.”
Âu Dương? Là cái tên học trưởng bám dai như đỉa ấy à? Mẹ kiếp, đáng lẽ ngày hôm ấy mình nên bắn bỏ m* nó cho rồi.
Gan cũng lớn thật, dám coi trời bằng vung.
Tư Dạ Hàn khoác lên mình một bộ vest đen quý phái nhưng toát ra hàm khí lạnh lẽo.
Đến lúc rồi!
Khu bỏ hoang.
“Ưm...ưm!” Lạc Âu Dương bị đám hầu cận trói tay, dùng mảnh giẻ nhét vào miệng làm hắn không thể phát ngôn.
Cộc cộc.
Tiếng giày da vang lên lộc cộc trong không gian, truyền tới tai Âu Dương. Hắn thuần theo quán tính mà giương mắt về phía âm thanh đấy.
Miên Châu vẫn không phục, nhất quyết đòi Vương Tuấn xét nghiệm lại lần nữa.
“Bác sĩ, tôi vẫn còn trẻ sao có thể mắc căn bệnh này.”
Đúng thế, làm sao có thể. Mình còn chưa trở thành vợ chính thức của Dạ Hàn thì làm sao có thể...
Vương Tuấn cầm theo một tờ giấy xét nghiệm về tình trạng mạch máu cùng với đó là ảnh chụp nội bộ về tim.
“Cô mắc bệnh này từ khi còn nhỏ, nguyên nhân đều bắt nguồn từ việc ăn uống không hợp lí, suy nghĩ nhiều.”
“Thường hay có các tình trạng đau ngực, khó thở.” Vương Tuấn nói liến thoắng.
Các điều đó cô đều mắc phải nhưng cô đều không tin. Nhất quyết chụp X-quang một lần nữa.
Vừa khi có kết quả, Miên Châu đã hoàn toàn suy sụp, kết quả vẫn là con số không phần lớn đều là do di truyền từ mẹ sang con.
Hoá ra mẹ của cô từng mắc bệnh tim sau khi sinh thì mất để cô trước cổng cô nhi viện. Từ đó cô mắc phải căn bệnh do di truyền mà bản thân không hề hay biết.
“Đừng nói với Dạ Hàn...” Miên Châu chỉ ép bản thân nảy ra một nụ cười. Nhưng hai con ngươi khẽ rưng rưng nước mắt.
Giọt lệ cứ thế mà rơi xuống dưới gò má...nếu ông trời đã thích dày vò bản thân tôi đến vậy thì đành chịu thôi.
Miên Châu ngồi bệch trêи hàng ghế chờ trước cửa cấp cứu, hai tay nắm chặt run run vì sợ chưa lúc nào mà cô lại thấy sợ như lúc này.
Cô sợ bản thân sẽ bị chết đi, cô sợ bản thân phải xa người đàn ông mà cô yêu...
“Tố Miên Châu.” Tư Dạ Hàn sải dài bước chân, tình hình vẻ cấp bấp, bước đến chỗ cô.
Tư Dạ Hàn?
Anh trừng mắt, trong lòng có chút hầm hực “ Em bị làm sao vậy? Sao lại ở bệnh viện.” Tính nộ nạt cô vài câu thì anh phát hiện mắt cô đỏ hoe mọng nước.
Chứng kiến cô rơi lệ, anh có chút bối rối, khom thấp người vừa với tầm nhìn Miên Châu.
“E-em sao lại khóc? Nói cho anh biết...” Lòng anh càng thêm bối rối, đang tự mình suy ngẫm về những việc mình đã làm. Liệu có phải anh đã vô tình làm cái gì đó khiến cô không vừa lòng không?
Miên Châu không nói gì, chỉ lấy hai tay che mặt, che đi khung cảnh sướt mướt này.
Em làm sao có thể...làm sao có thể nói cho anh biết em bị bệnh tim được chứ?
...
Căn hộ.
Miên Châu vừa về lại lăn đùng ra ngủ thϊế͙p͙ đi từ lúc nào không hay, hai mắt sưng húp làm anh có chút muộn phiền.
Tư Dạ Hàn cẩn thận đắp mền bao phủ lên người cô, rồi lặng lẽ rời đi.
Cạch.
Nhìn cô nằm trêи giường anh mới yên tâm đóng cửa. Chuyện nhà Tư Gia đã khiến anh mệt mỏi rồi anh không muốn người mình yêu cũng phải đau khổ như anh.
Kẻ nào dám động chạm đến cô ấy đều phải chết.
Tiểu A từ phía sau nói với vị tổng tài “ Thiếu gia, kẻ đột nhập vào căn hộ của tiểu thư là do Âu Dương.”
Âu Dương? Là cái tên học trưởng bám dai như đỉa ấy à? Mẹ kiếp, đáng lẽ ngày hôm ấy mình nên bắn bỏ m* nó cho rồi.
Gan cũng lớn thật, dám coi trời bằng vung.
Tư Dạ Hàn khoác lên mình một bộ vest đen quý phái nhưng toát ra hàm khí lạnh lẽo.
Đến lúc rồi!
Khu bỏ hoang.
“Ưm...ưm!” Lạc Âu Dương bị đám hầu cận trói tay, dùng mảnh giẻ nhét vào miệng làm hắn không thể phát ngôn.
Cộc cộc.
Tiếng giày da vang lên lộc cộc trong không gian, truyền tới tai Âu Dương. Hắn thuần theo quán tính mà giương mắt về phía âm thanh đấy.
Tác giả :
Trennifer Tiên