Tổng Tài, Vợ Của Ngài Lại Phá Phách Nữa Rồi!
Chương 32: Chap 32
Rào.
Rào.
Nước liên tục xả vào mặt Miên Châu, làm rát bỏng cả toàn thân nhưng vẫn không than lên một lời nào.
Lạnh quá! không hiểu sao lại lạnh đến như vậy còn rất đau nữa...
Miên Châu co rúm, nếp thân vào một góc. Những nỗi đau trong tim lần lượt dày vò tâm trí, con ngươi khẽ động đậy.
Nước mắt ứa ra chan hoà với nước lạnh.
Cô rõ ràng là chưa từng yêu một người như hắn thế mà cảm thấy đau lòng bởi một câu nói của Ninh Phụng.
...
[Ahaha, đáng ghét quá đi~]
Nghe giọng điệu bỡn cợt của cô nương trà xanh, cùng với chất giọng nghiêm trang của Tư Dạ Hàn.
Miên Châu không nghĩ ngại gì nhiều, lập tức xuống lầu. Cô muốn gặp...Dạ Hàn ngay bây giờ.
Cô đột ngột chùn bước, trớ mắt nhìn Ninh Tuyết Lạc khoác tay lên cánh tayDạ Hàn.
Đứng từ xa cô trông thấy hai người họ rất thân mật. Ham muốn gặp mặt cũng đi trong dĩ vãng.
Mien Châu trầm mặt, quay lại phòng. Dù sao trước khi anh về,cô cũng đã căn dặn Tiểu A với Cung Linh Phương không được tiết lộ gì về việc ngày hôm nay.
Hơn nữa, Ninh Phụng cũng đã đưa cho những người hâu cận một xấp tiền đảm bảo giữ bí mật. Cô không còn gì để lo lắng cả.
Vả lại, tại sao Miên Châu lại sợ Dạ Hàn tức giận cơ chứ? Đúng là ngốc.
...
Tư Dạ Hàn mệt nhọc đi lên phòng, không thấy bóng dang Miên Châu. Anh hớt hải đi tìm chợt phát hiện cô ấy đang ngủ say trong phòng.
Người phụ nữ ngốc nghếch, phòng cô ấy bị bản thân cô phá banh không ta cái thể loại gì. Cửa gương thì bị vỡ, cửa thì bị gãy thế còn qua đó ngủ.
Anh thở dài, liếc nhìn ngoan ngoãn khi ngủ của Miên Châu trông rất đẹp.
Cô nằm đây, gió lùa vào sẽ lạnh chết mất.
Dạ Hàn không cam lòng, bế cô qua phòng anh. Cẩn thận đặt lên giường để cô không bị thức giấc.
Miên Châu vô thức lăn lộn thân thể đạp chăn văng ra tứ tung, dây áo ngủ cũng bất giác trễ xuống vai lộ rõ hàng xương quai xanh tuyệt đẹp.
Người con gái này, ngủ còn không quên quyến rũ anh lâm vào tệ nạn.
Khó khăn lắm, anh mới có thể kìm nén khát vọng trong lòng. Nhanh như cắt, bọc chăn kín cả thân thể.
Trong lúc thi hành chính sách, anh vô tình phát hiện ra vết bỏng còn chưa được băng bó trêи cánh tay, vết xước mới trêи đầu ngón chân.
Tư Dạ Hàn liếc nhìn qua một làm, mới biết trong nhà có chuyện, cưỡng ép Tiểu A nôn ra sự việc.
Lúc đầu, nghe theo lời cô nên anh mới không dám khai. Về sau, anh bị Dạ Hàn lấn át đến mức sắp chết đi sống lại.
Thôi thì vì tiền lương, anh đành hi sinh...xin lỗi thiếu phu nhân...
“Thưa ngài, chuyện là thế này...”
Nghe từ đầu đến cuối, lông mày Tomoe giật giật liên hồi, ánh mắt loé lên tia lửa hận thù.
Nhà Ninh gia khốn khϊế͙p͙, vừa bẩn vừa dơ lại dám động đến người phụ nữ của anh. Chán sống rồi chăng?
Cục sh*t hạng ba mà tưởng là socola hạng nhất.
Tư Dạ Hàn trừng mắt, khám xét Tiểu A.
“Sao cậu không vào ngăn cản?” Ngữ âm của anh trông nặng nề đến khϊế͙p͙ sợ.
Tiểu A toàn thân run rẩy, ú ớ vài tiếng.
“L-là...căn bản thiếu phu nhân không cho tôi nhúng tay vào.”
Dạ Hàn càng thêm uất ức, thốt ta giọng khàn khàn của người hút nhiều xái cũ.
“Trừ lương nhỉ?”
Câu hỏi bình dị đến thế mà vào tay Tomoe lại trở nên dị hợm đến lạ thường.
Chậc! Đúng là một con mèo hoang ngu ngốc đén hết thuốc chữa. Sẵn sàng dâng hiến tấm thân cho bọn họ chà đạp còn cẩn thận dấu kín hết chuyện này.
Dạ Hàn đuổi cổ Tiểu A ra khỏi phòng, một thân một mình sức thuốc lên những vết bỏng trêи cơ thể Miên Châu.
Rào.
Nước liên tục xả vào mặt Miên Châu, làm rát bỏng cả toàn thân nhưng vẫn không than lên một lời nào.
Lạnh quá! không hiểu sao lại lạnh đến như vậy còn rất đau nữa...
Miên Châu co rúm, nếp thân vào một góc. Những nỗi đau trong tim lần lượt dày vò tâm trí, con ngươi khẽ động đậy.
Nước mắt ứa ra chan hoà với nước lạnh.
Cô rõ ràng là chưa từng yêu một người như hắn thế mà cảm thấy đau lòng bởi một câu nói của Ninh Phụng.
...
[Ahaha, đáng ghét quá đi~]
Nghe giọng điệu bỡn cợt của cô nương trà xanh, cùng với chất giọng nghiêm trang của Tư Dạ Hàn.
Miên Châu không nghĩ ngại gì nhiều, lập tức xuống lầu. Cô muốn gặp...Dạ Hàn ngay bây giờ.
Cô đột ngột chùn bước, trớ mắt nhìn Ninh Tuyết Lạc khoác tay lên cánh tayDạ Hàn.
Đứng từ xa cô trông thấy hai người họ rất thân mật. Ham muốn gặp mặt cũng đi trong dĩ vãng.
Mien Châu trầm mặt, quay lại phòng. Dù sao trước khi anh về,cô cũng đã căn dặn Tiểu A với Cung Linh Phương không được tiết lộ gì về việc ngày hôm nay.
Hơn nữa, Ninh Phụng cũng đã đưa cho những người hâu cận một xấp tiền đảm bảo giữ bí mật. Cô không còn gì để lo lắng cả.
Vả lại, tại sao Miên Châu lại sợ Dạ Hàn tức giận cơ chứ? Đúng là ngốc.
...
Tư Dạ Hàn mệt nhọc đi lên phòng, không thấy bóng dang Miên Châu. Anh hớt hải đi tìm chợt phát hiện cô ấy đang ngủ say trong phòng.
Người phụ nữ ngốc nghếch, phòng cô ấy bị bản thân cô phá banh không ta cái thể loại gì. Cửa gương thì bị vỡ, cửa thì bị gãy thế còn qua đó ngủ.
Anh thở dài, liếc nhìn ngoan ngoãn khi ngủ của Miên Châu trông rất đẹp.
Cô nằm đây, gió lùa vào sẽ lạnh chết mất.
Dạ Hàn không cam lòng, bế cô qua phòng anh. Cẩn thận đặt lên giường để cô không bị thức giấc.
Miên Châu vô thức lăn lộn thân thể đạp chăn văng ra tứ tung, dây áo ngủ cũng bất giác trễ xuống vai lộ rõ hàng xương quai xanh tuyệt đẹp.
Người con gái này, ngủ còn không quên quyến rũ anh lâm vào tệ nạn.
Khó khăn lắm, anh mới có thể kìm nén khát vọng trong lòng. Nhanh như cắt, bọc chăn kín cả thân thể.
Trong lúc thi hành chính sách, anh vô tình phát hiện ra vết bỏng còn chưa được băng bó trêи cánh tay, vết xước mới trêи đầu ngón chân.
Tư Dạ Hàn liếc nhìn qua một làm, mới biết trong nhà có chuyện, cưỡng ép Tiểu A nôn ra sự việc.
Lúc đầu, nghe theo lời cô nên anh mới không dám khai. Về sau, anh bị Dạ Hàn lấn át đến mức sắp chết đi sống lại.
Thôi thì vì tiền lương, anh đành hi sinh...xin lỗi thiếu phu nhân...
“Thưa ngài, chuyện là thế này...”
Nghe từ đầu đến cuối, lông mày Tomoe giật giật liên hồi, ánh mắt loé lên tia lửa hận thù.
Nhà Ninh gia khốn khϊế͙p͙, vừa bẩn vừa dơ lại dám động đến người phụ nữ của anh. Chán sống rồi chăng?
Cục sh*t hạng ba mà tưởng là socola hạng nhất.
Tư Dạ Hàn trừng mắt, khám xét Tiểu A.
“Sao cậu không vào ngăn cản?” Ngữ âm của anh trông nặng nề đến khϊế͙p͙ sợ.
Tiểu A toàn thân run rẩy, ú ớ vài tiếng.
“L-là...căn bản thiếu phu nhân không cho tôi nhúng tay vào.”
Dạ Hàn càng thêm uất ức, thốt ta giọng khàn khàn của người hút nhiều xái cũ.
“Trừ lương nhỉ?”
Câu hỏi bình dị đến thế mà vào tay Tomoe lại trở nên dị hợm đến lạ thường.
Chậc! Đúng là một con mèo hoang ngu ngốc đén hết thuốc chữa. Sẵn sàng dâng hiến tấm thân cho bọn họ chà đạp còn cẩn thận dấu kín hết chuyện này.
Dạ Hàn đuổi cổ Tiểu A ra khỏi phòng, một thân một mình sức thuốc lên những vết bỏng trêи cơ thể Miên Châu.
Tác giả :
Trennifer Tiên