Tổng Tài Và Thư Ký Của Hắn
Chương 8
Tổng tài và thư ký của hắn - Nhất Hồ Nhiệt Thủy
Edited by: Thỏ
--------------
Quý Húc không quản được nhiều như vậy.
Một người đàn ông bình thường thích một người đàn ông khác cũng không phải là hiếm.
Ba Lâm nói tiếp, "Hơn nữa, cái gì gọi là tính hướng bình thường? Cứ coi như người ta thích nam giới đi, vậy cũng là chuyện bình thường, ngài là một ông chủ lớn, học thức rộng rãi, tính tình bao dung, nói ra những lời nhận xét kiểu này sẽ khiến đối tác trong cái vòng lộn xộn này khó tránh khỏi có ảnh hưởng."
"Cô có thể đừng so đo mấy cái này với tôi có được hay không?"
Càng là loại người đứng ở sau vòng giải trí, thì lại càng có không ít ông chủ ham muốn đàn ông.
Người khác yêu thích nam hay nữ, không có liên quan gì với Quý Húc, hắn chỉ quan tâm hợp tác, lợi ích, những thứ khác như thế nào thì tùy, ai cũng không cần phải đi can thiệp vào chuyện của người khác, bây giờ là thời đại nào rồi chứ, tự do ngôn luận tự do yêu đương, với cả tình yêu nam nữ , đều tự do hết.
Nhưng mà Quý Húc cảm thấy thư ký của hắn nên là bình thường, dù sao cũng là người mà hằng ngày mình mang theo bên người.
Ba Lâm biết rõ sếp của cô không phân biệt đối xử với bất kỳ ai, nhưng cô không thể kìm được tức giận và muốn phản pháo lại hắn, "Tôi không tích cực vậy còn ai tích cực vào đây nữa, anh định chờ đắc tội với đối tác xong rồi đợi người ta tích cực với anh à."
Mặt Quý Húc chẳng có tí cảm xúc nào, "Mọi người ai chả bình thường, cô biết ý mà tôi muốn biểu đạt chính là chỉ cần không thích tôi là được mà đúng không, bao gồm cả nam lẫn nữ, tôi còn phải làm việc, nếu mà cô tìm được một con robot làm việc tốt thì tôi cũng sẽ chẳng có lời nào oán trách."
Ba Lâm oán thầm: Không thích anh thì chính là có tính hướng bình thường? Anh có tỉnh lại đi không hả?!
Cho là toàn thế giới đều thích anh chắc?
Được rồi, ít nhất mấy thư ký cũ kia đều bị Quý Húc hấp dẫn trăm phần trăm, Ba Lâm nghĩ mãi mà không hiểu tại sao mấy người đó lại như thế, có lẽ là một người đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất, chắc thế.
Quý Húc lúc công tác là nghiêm túc nhất.
Thấy Ba Lâm không nói lời nào, Quý Húc liền biết nhiệm vụ này có hơi khó khăn, "Nam, cẩn thận tỉ mỉ, lương gấp đôi."
"Lương gấp đôi? OK, đến cả tôi cũng động lòng luôn rồi."
Ngài Quý Húc vắt cổ chày ra nước, giá trị bản thân cao đến không đếm được, có vô số nghệ nhân dưới trướng, mấy người tốp đầu đều là mấy cái cây rụng tiền, chế độ đãi ngộ nhân viên trong công ty cũng không tệ, chỉ có điều tổng tài lại là một người vô cùng keo kiệt.
Túm cái quần lại là làm sao tổng tài lại keo kiệt, đến bây giờ mọi người vẫn chưa tìm ra được lời giải đáp*, dù sao thì chính là người này không hào phóng tí nào.
Tiền lương gấp đôi thật sự làm rung động lòng người, suy cho cùng Quý Húc cũng có nhiều tật xấu, tìm người cho cái cương vị thư ký này yêu cầu còn cao hơn cả tìm phó tổng, cho nên tiền lương lúc trước trả cũng rất cao.
Mà coi như Ba Lâm là nam, sẽ nhất định không đi làm thư ký cho Quý Húc.
Quý Húc chỉ hy vọng ai mà làm thư ký cho hắn, tốt nhất là vì tiền mà đến, làm việc chỉ cần có năng lực, chăm chỉ là được, đàn ông yêu tiền cũng chẳng phải việc xấu gì.
Quý Húc đưa thêm vài cái điều kiện nữa: "Độc thân, mặt mũi phải ưa nhìn một tí, càng đẹp thì càng tốt."
Nhìn mới thấy thư thái thoải mái.
Ba Lâm: "Thẳng nam, độc thân, mặt mũi đẹp ưa nhìn, anh không cảm thấy mâu thuẫn sao?"
Ba người này cũng không thể cùng tồn tại.
Quý Húc: "Giao cho số tiền đủ nhiều, tuổi tác không lớn, không vội vã kết hôn, có thể lựa chọn chia tay cùng người yêu, nếu như đồng ý, dân chủ một chút, điểm ấy trước hết đưa vào tiêu chí đầu tiên trong thông báo tuyển dụng."
Ba Lâm không nói nên lời, thật là đúng là một tên Chu Bái Bì* gian ác thứ hai, bản thân mình muốn tuyển thư ký còn muốn người ta chia tay, đã phải chia tay lại còn không được có tình cảm với anh, lẽ nào công ty có trách nhiệm tiễn người yêu của nhân viên về nghỉ hưu à?
*Như đã update ở chương 4: Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. "bái bì" ở đây còn có nghĩa là lột da.
Vì tui lười dịch TT nên lấy thông tin chú thích bên nhà lelinh2909.wordpress.com
"Quý tổng, tôi kiến nghị chúng ta đem quảng cáo tuyển người dán ở gần một ngôi chùa ấy."
Một nhà sư thấu rõ hồng trần biết đâu lại có thể.
[Tui cười ẻ... .:>]
Quý Húc: "Tôi cần là cần một thư ký lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, cậu ta không có thời gian đâu để mà chăm sóc lo lắng cho cô bạn gái ngày nào cũng gọi tới những hàng trăm cuộc điện thoại."
Ba Lâm biết rõ Quý Húc cho là phụ nữ đều những sinh vật là rất phiền phức, đương nhiên, Quý Húc cũng không có coi mình như phụ nữ mà nhìn.
"Quý tổng, ngài không thể lúc nào cũng như vậy, cứ như là đang kỳ thị toàn bộ phụ nữ ấy, cũng không phải tất cả bạn gái của mọi người ai cũng thích cố tình gây sự, người khác cũng phải có chuyện có riêng mình."
Quý Húc phản bác lại: "Thế nhưng không phải hết thảy phụ nữ ai cũng cuồng công tác như cô."
"Cũng đúng." Đôi môi đỏ thẫm của Ba Lâm hiện lên vẻ thích thú, "Mà tôi kiến nghị anh nên đăng ký một lớp yoga để cảm nhận thử xem người phụ nữ dịu dàng và có trí tuệ là như thế nào, khẳng định là không giống với mẹ của ngài với cô em họ kia của Phó tổng."
Quý Húc: "Nhờ phúc của bọn họ, tôi không muốn biết."
Ba Lâm là một trong số ít phụ nữ mà Quý Húc đánh giá cao.
Độc lập, quả cảm, có quyết đoán, có rất nhiều tình huống trong công ty mà đám con trai mềm yếu như con gái kia* gộp lại cũng không thể đảm đương được công việc trọng yếu của công ty.
*Nương pháo 娘炮 chỉ một người con trai có cách cư xử, ăn nói, tính cách giống con gái, không liên quan đến ngoại hình có nữ tính hay không, cũng không liên quan đến người đó là trai thẳng hay không, là một từ mang hàm ý phê phán.
Từ này xuất phát từ phim thần tượng Đài Loan "Tôi Muốn Trở Thành Trái Hồng Dòn" 2007
Nhưng Ba Lâm nhìn mình không vưa mắt Qúy Húc cũng biết, trạng thái như thế này làm hắn cảm thấy rất thoải mái, chỉ có quan hệ công việc, không hề tình cảm riêng tư chen lẫn.
Ba Lâm chưa bao giờ né tránh đánh giá của mình về Quý Húc, cô cho là về phương diện nhu cầu sinh hoạt của Quý Húc thật sự là quá lập dị, nghiệp vụ năng lực cao thì làm sao, cuộc sống thì cứ như là sinh hoạt của một đứa trẻ con thân hình phụ huynh ấy.
Không trách ba mươi tuổi mà còn độc thân.
Nói cái gì không muốn tìm lão bà, Ba Lâm nghi ngờ vốn là không ai có thể chịu được cái tật xấu kiểu cách cầu kỳ của Quý Húc thì có.
* Quy mao(龟毛): tính cầu kỳ, kiểu cách, chọn nhặt, cố gắng đạt tới hoàn mỹ (còn có là, đến khi cần quyết định chuyện gì thì chậm như sên).
(Theo luhehe712.wordpress.com)
Còn nữa Quý Húc có vẻ rất sợ đồng tính luyến ái, sợ đàn ông yêu thích hắn.
E là Quý Húc mắc chứng thâm quỹ (?).
*Là một loại sợ hãi đồng tính luyến, và "thâm quỹ" chính là không dám thừa nhận bản thân là đồng tính luyến, mặc dù là không thừa nhận, nhưng bên trong họ vẫn giữ lại khuynh hướng đối với đồng tính luyến, lại tự cho mình là khác phái luyến, do đó đối với đồng tính luyến ái sẽ sản sinh e ngại, thành kiến, kỳ thị, lảng tránh.
Thế nhưng câu nói này Ba Lâm không dám nói, làm người ai mà chẳng có điểm mấu chốt, nếu như Quý Húc thực sự là thâm quỹ, lời này mà nói ra có nghĩa là cô đoán trúng rồi, đoán chừng từ đó về sau Quý Húc sẽ xem cô thành cái gai trong mắt luôn.
Lúc gần đến công ty, Quý Húc nói, "Trong vòng một tuần phải tuyển được thư ký mới."
Ba Lâm cau mày, "Một năm."
"Cô muốn từ chức à?"
Ba Lâm: "Một tháng."
"Vậy thì một tháng, nếu không thì từ chức đi là vừa."
Tất nhiên Ba Lâm hiểu rõ, không còn thư ký Quý Húc cứ như đánh mất năng lực làm việc, bất kỳ trọng trách nào cũng đè hết lên vai cô, cô không muốn từ chức tì còn ai muốn nữa.
------
Đuổi Đường Tuấn Ngữ đi xong, Trần Xí Lễ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cậu biết rõ tên đó chắc chắn sẽ không giảng hòa, hắn khẳng định sẽ như một con muỗi đáng ghét vo ve ong ong làm phiền cậu, nhưng Trần Xí Lễ nghĩ rằng cậu cũng có rất nhiều biện pháp để chơi đùa cũng hắn.
Tạm thời sẽ không vì những chuyện phiền lòng này mà hao tổn tinh thần nữa.
Cơm nước xong xuôi sau đó Trần Xí Lễ quay lại ký túc xá soi gương, chẳng trách lúc nãy Đường Tuấn Ngữ làm rộn lên như thế.
Xem ra lão lưu manh Quý Húc kia còn rất điên cuồng, tối hôm qua đem cậu lăn qua lộn lại làm, Trần Xí Lễ vẫn cho là chỉ có trước ngực mình với eo là có mấy cái đó, mấy cái dấu dây tây xanh xanh tím tím, không ngờ ngay cả ở đằng sau lưng cũng có.
Được, mạnh mẽ phết.
Trần Xí Lễ đắc ý nghĩ, tui thích nha.
Rất yêu thích.
Cũng không trách Đường Tuấn Ngữ ở trên diễn dàn nói cậu cực kỳ lẳng lơ.
Trần Xí Lễ không hoàn toàn phủ nhận thuyết pháp này, tuy rằng hai người cuối cùng cũng không có làm, thế nhưng nếu như làm, Trần Xí Lễ nghĩ, cậu cũng có thể thật sự phóng khoáng, cũng rất thích phối hợp toàn lực với yêu cầu ở phương diện này của nửa kia, bản thân có yêu cầu cũng sẽ đưa ra đề nghị.
Trần Xí Lễ cảm thấy chuyện hồn xác kết hợp như vậy, là thuận theo tự nhiên, càng là chất keo dính hâm nóng tình cảm hai người, có thể giải trí cho cả đôi bên , cớ sao mà không làm chứ.
Đường Tuấn Ngữ lẳng lơ hay không thì Trần Xí Lễ không biết, nhưng cậu biết Đường Tuấn Ngữ là tên cặn bã nhất thế gian.
Lúc trước ở trước mặt mình lúc nào cũng bày ra cái bộ mặt dạt dào đạo đức, bày ra cái vẻ mặt thích làm chuyện đó đều là mấy tên đàn ông không quản được mình như con cún đực dễ động dục*, làm Trần Xí Lễ chỉ có thể phụ họa theo.
*Lại là một chỗ chém, tui không chắc nó đúng nghĩa, chỉ theo ý hỉu của tui thôi.TT
Trên thực tế Đường Tuấn Ngữ chỉ đang cố gắng khiến cho Trần Xí Lễ tin tưởng hắn là người đàn ông tốt.
Cho nên tên đó mới không ăn được Trần Xí Lễ.
Dù sao Trần Xí Lễ cũng rất sĩ diện, còn có gánh nặng thần tượng, cậu không muốn bị người khác dùng cái kiểu tùy tiện này để định nghĩa.
Thế nhưng ở trước mặt Quý Húc lại không thành vấn đề.
Hiển nhiên Quý Húc đối với chuyện như thế này còn phóng khoáng hơn so với Trần Xí Lễ, thân xử nam ba mươi năm nói vứt liền vứt, muốn làm liền làm, làm không đủ cứ tiếp tục làm.
Nhìn thế nào cũng thấy cởi mở và chính trực là sao.
Trần Xí Lễ nghĩ, mợ nó, mình không có tình tiết xử nam chắc, không phải là sexting làm sao đầu óc toán là hình ảnh của người ta thế nhỉ, Quý Húc nói câu muốn thượng mình là cởi mở với chính trực ?
*磕炮 là một từ thông dụng trên Internet, dùng để chỉ cách nói, nơi cả nam và nữ đều có tưởng tượng tình dục. Bao gồm trò chuyện và nội dung liên quan đến "tình dục", quan hệ tình dục bằng giọng nói, giọng nói thở dốc, v.v
Trong bản gốc không viết liền như vại chắc là do kiểu TG nó cấm mấy từ bậy bậy nên bả tác giả viết tách ra.Tui tra thì thấy nó tương đương với từ 文爱, tra tiếp thì có người bảo nó tương đương với sexting trong TA. Sexting là việc gửi hoặc nhận công khai các nội dung về, hay gợi ý những thứ liên quan đến tình dục như hình ảnh, tin nhắn hay video. Việc này thường xảy ra thông qua các phương tiện kỹ thuật như tin nhắn, email...
Thôi, người ta đẹp trai, nói cái gì cũng đúng hết, yêu yêu.
Trần Xí Lễ còn đang để cánh tay trần quan sát mấy cái dấu ấn ân ái mà Quý Húc lưu lại trên người mình thì Giang Uyển Bác trở lại, vội vã lấy quần áo mặc vào.
"Kỳ tốt nghiệp là kỳ chia tay, quá ảm đạm, tớ cảm nhận được." Giang Uyển Bác vừa mới vào cửa đã phát ra lời cảm thán từ đáy lòng.
Trần Xí Lễ nghe xong mặt viết đầy mấy chữ mờ mịt-ing, "Cậu không phải là cẩu độc thân sao, cảm với chả nhận cái gì hả? À không đúng, là tớ chia tay cơ mà."
"Không có gì, không có liên quan gì với cậu, cái mối tình không công khai kia của cậu còn đứng sau thầm mến, là cái cô gái mà tớ yêu thầm hai tháng ấy, người yêu của cô gái đó tốt nghiệp xong sẽ xuất ngoại luôn, cô ấy hỏi tớ có muốn làm cha của con cô ấy không, cậu nói xem cô ấy như thế có đau khổ không cơ chứ?" Vẻ mặt Giang Uyển Bác như đưa đám.
Trần Xí Lễ nghe vậy thấy cũng đau khổ thật, cái tên vỏ xe phòng hờ Giang Uyển Bác này cũng rất đau khổ.
Lời này không tiện đánh giá.
Trần Xí Lễ lấy ra một cái áo khoác mặc lên người, mí mắt Giang Uyển Bác nhảy lên một cái, "Cậu mặc bộ quần áo này á, câu lạc bộ Ngựa Trắng* lại tuyển người nữa à?"
*Đại khái thì đây là một clb trai bao triệu đô ở Thượng Hải. Mọi người có thể lên gg search là clb Ngựa Trắng Thượng Hải là có ttin nhá.
Trần Xí Lễ cười mắng, "Đi chết đi, buổi chiều nay tớ đi phỏng vấn, chỉ mặc được một bộ này."
"Người anh em ơi, cậu mặc bộ này như đi kết thân ấy, không phải đi phỏng vấn."
Trần Xí Lễ: "Đó là bởi vì ngoại hình của tớ đẹp, mặc cái gì cũng đều hiện ra vẻ long trọng hết."
"Cũng đúng ha."
Gần đây Trần Xí Lễ đã nộp hơn chục đơn xin việc, vốn là tất cả đều là ở gần khu thuê phòng trọ của Đường Tuấn Ngữ, bây giờ chắc là có thể mở rộng phạm vi ra rồi.
Trần Xí Lễ là một điển hình cho loại người nói như rồng leo, làm như mèo mửa*. Chung quy cậu vẫn còn đang ôm giấc mộng làm minh tinh, làm sao mà cam lòng đi làm mấy công việc không phù hợp, mấy cái cậu chọn toàn doanh nghiệp lớn, hoặc là trong top 500, thế nhưng nộp mấy ngày trời mà vẫn chưa có tin tức phản hồi. Mặc dù trình độ học vấn cao nhưng chuyên ngành còn hạn chế.
*Nói như rồng leo, làm như mèo mửa: Tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì kém.
Những người có kỹ năng chuyên môn vững vàng có lợi thế hơn.
Trần Xí Lễ cũng không phải không nghĩ đến việc tiếp tục tham gia tuyển tú, nhưng cậu luôn cảm thấy không thích hợp lắm, thậm chí cậu còn cảm thấy trong đời mình chưa gặp được cao nhân nào giúp đỡ.
Nói trắng ra nếu mà đi tham gia tuyển tú, cậu sẽ không biết hát, không biết nhảy, chỉ có thể dựa cả vào cái mặt này mà chống đỡ, còn diễn phim á, biểu tình cũng chẳng tự nhiên.
Kỳ thực lúc trước cậu cũng suýt nổi rồi, dù sao thì cũng có ngoại hình đẹp trai, nụ cười ngọt ngào, sau đó kết quả là bị một tuyển thủ khác lập mưu tính kế, nói Trần Xí Lễ dù thế nào cũng không chấp nhận bản thân chỉ dựa vào được mỗi cái mặt mà thượng vị.
Nói không chừng là bên cạnh có vị tổng tài lớn nào đó ở trong vòng chống lưng.
Trần Xí Lễ vừa nhìn thấy thủy quân là ngay lập tức muốn nói cậu là đồng tính luyến, nhanh chóng rút lui, rút thi đấu.
Cha cậu không đồng ý cho cậu tham gia vào mấy công việc phải xuất đầu lộ diện đó, lúc đó nhỡ scandal mà truyền đến tai cha cậu, Trần Xí Lễ cũng chẳng thiết sống nữa.
Trên đường đi phỏng vấn, Trần Xí Lễ mở camera trước ra tự mình lẩm bẩm, "Như ta như vậy soái không dựa vào mặt ăn cơm cần phải dựa vào tài hoa người, đã không nhiều lắm."
Ba Lâm sửa sang lại quy tắc tuyển thư ký của Quý Húc một lần nữa, phát hiện viết như thế nào cũng không đúng lắm, "Độc thân, mặt mũi đẹp đẽ, trình độ học vấn cao, trẻ tuổi, cẩn thận tỉ mỉ, ngày nghỉ lễ không nghỉ làm tiền lương sẽ gấp lên ba lần , một năm 365 ngày đều không có kỳ nghỉ, không có tình huống đặc biệt không thể rời xa tổng tài... Cái này chẳng lẽ không phải là tuyển bà chủ?"
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Xí Lễ: Bà chủ? ? Vậy tui cũng có thể nha! [giơ tay] o(*^▽^*)┛
Quý Húc: Nói bậy, bà chủ mà ngưỡng cửa thấp như vậy sao, không thể sinh bánh bao lại không thể lấy về nhà, chính là một thư ký thôi.
Editor có lời muốn nói:
Mấy cái chú thích mà tui để như này [n] với n thuộc N thì mọi người đọc ở cuối chương nhá.
Còn mấy chỗ phân cảnh là tui tự thêm zô, cho nó dễ đọc hoii.
3/10/2020, tuần này tui edit được 2 chương nè ^^
Edited by: Thỏ
--------------
Quý Húc không quản được nhiều như vậy.
Một người đàn ông bình thường thích một người đàn ông khác cũng không phải là hiếm.
Ba Lâm nói tiếp, "Hơn nữa, cái gì gọi là tính hướng bình thường? Cứ coi như người ta thích nam giới đi, vậy cũng là chuyện bình thường, ngài là một ông chủ lớn, học thức rộng rãi, tính tình bao dung, nói ra những lời nhận xét kiểu này sẽ khiến đối tác trong cái vòng lộn xộn này khó tránh khỏi có ảnh hưởng."
"Cô có thể đừng so đo mấy cái này với tôi có được hay không?"
Càng là loại người đứng ở sau vòng giải trí, thì lại càng có không ít ông chủ ham muốn đàn ông.
Người khác yêu thích nam hay nữ, không có liên quan gì với Quý Húc, hắn chỉ quan tâm hợp tác, lợi ích, những thứ khác như thế nào thì tùy, ai cũng không cần phải đi can thiệp vào chuyện của người khác, bây giờ là thời đại nào rồi chứ, tự do ngôn luận tự do yêu đương, với cả tình yêu nam nữ , đều tự do hết.
Nhưng mà Quý Húc cảm thấy thư ký của hắn nên là bình thường, dù sao cũng là người mà hằng ngày mình mang theo bên người.
Ba Lâm biết rõ sếp của cô không phân biệt đối xử với bất kỳ ai, nhưng cô không thể kìm được tức giận và muốn phản pháo lại hắn, "Tôi không tích cực vậy còn ai tích cực vào đây nữa, anh định chờ đắc tội với đối tác xong rồi đợi người ta tích cực với anh à."
Mặt Quý Húc chẳng có tí cảm xúc nào, "Mọi người ai chả bình thường, cô biết ý mà tôi muốn biểu đạt chính là chỉ cần không thích tôi là được mà đúng không, bao gồm cả nam lẫn nữ, tôi còn phải làm việc, nếu mà cô tìm được một con robot làm việc tốt thì tôi cũng sẽ chẳng có lời nào oán trách."
Ba Lâm oán thầm: Không thích anh thì chính là có tính hướng bình thường? Anh có tỉnh lại đi không hả?!
Cho là toàn thế giới đều thích anh chắc?
Được rồi, ít nhất mấy thư ký cũ kia đều bị Quý Húc hấp dẫn trăm phần trăm, Ba Lâm nghĩ mãi mà không hiểu tại sao mấy người đó lại như thế, có lẽ là một người đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất, chắc thế.
Quý Húc lúc công tác là nghiêm túc nhất.
Thấy Ba Lâm không nói lời nào, Quý Húc liền biết nhiệm vụ này có hơi khó khăn, "Nam, cẩn thận tỉ mỉ, lương gấp đôi."
"Lương gấp đôi? OK, đến cả tôi cũng động lòng luôn rồi."
Ngài Quý Húc vắt cổ chày ra nước, giá trị bản thân cao đến không đếm được, có vô số nghệ nhân dưới trướng, mấy người tốp đầu đều là mấy cái cây rụng tiền, chế độ đãi ngộ nhân viên trong công ty cũng không tệ, chỉ có điều tổng tài lại là một người vô cùng keo kiệt.
Túm cái quần lại là làm sao tổng tài lại keo kiệt, đến bây giờ mọi người vẫn chưa tìm ra được lời giải đáp*, dù sao thì chính là người này không hào phóng tí nào.
Tiền lương gấp đôi thật sự làm rung động lòng người, suy cho cùng Quý Húc cũng có nhiều tật xấu, tìm người cho cái cương vị thư ký này yêu cầu còn cao hơn cả tìm phó tổng, cho nên tiền lương lúc trước trả cũng rất cao.
Mà coi như Ba Lâm là nam, sẽ nhất định không đi làm thư ký cho Quý Húc.
Quý Húc chỉ hy vọng ai mà làm thư ký cho hắn, tốt nhất là vì tiền mà đến, làm việc chỉ cần có năng lực, chăm chỉ là được, đàn ông yêu tiền cũng chẳng phải việc xấu gì.
Quý Húc đưa thêm vài cái điều kiện nữa: "Độc thân, mặt mũi phải ưa nhìn một tí, càng đẹp thì càng tốt."
Nhìn mới thấy thư thái thoải mái.
Ba Lâm: "Thẳng nam, độc thân, mặt mũi đẹp ưa nhìn, anh không cảm thấy mâu thuẫn sao?"
Ba người này cũng không thể cùng tồn tại.
Quý Húc: "Giao cho số tiền đủ nhiều, tuổi tác không lớn, không vội vã kết hôn, có thể lựa chọn chia tay cùng người yêu, nếu như đồng ý, dân chủ một chút, điểm ấy trước hết đưa vào tiêu chí đầu tiên trong thông báo tuyển dụng."
Ba Lâm không nói nên lời, thật là đúng là một tên Chu Bái Bì* gian ác thứ hai, bản thân mình muốn tuyển thư ký còn muốn người ta chia tay, đã phải chia tay lại còn không được có tình cảm với anh, lẽ nào công ty có trách nhiệm tiễn người yêu của nhân viên về nghỉ hưu à?
*Như đã update ở chương 4: Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. "bái bì" ở đây còn có nghĩa là lột da.
Vì tui lười dịch TT nên lấy thông tin chú thích bên nhà lelinh2909.wordpress.com
"Quý tổng, tôi kiến nghị chúng ta đem quảng cáo tuyển người dán ở gần một ngôi chùa ấy."
Một nhà sư thấu rõ hồng trần biết đâu lại có thể.
[Tui cười ẻ... .:>]
Quý Húc: "Tôi cần là cần một thư ký lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, cậu ta không có thời gian đâu để mà chăm sóc lo lắng cho cô bạn gái ngày nào cũng gọi tới những hàng trăm cuộc điện thoại."
Ba Lâm biết rõ Quý Húc cho là phụ nữ đều những sinh vật là rất phiền phức, đương nhiên, Quý Húc cũng không có coi mình như phụ nữ mà nhìn.
"Quý tổng, ngài không thể lúc nào cũng như vậy, cứ như là đang kỳ thị toàn bộ phụ nữ ấy, cũng không phải tất cả bạn gái của mọi người ai cũng thích cố tình gây sự, người khác cũng phải có chuyện có riêng mình."
Quý Húc phản bác lại: "Thế nhưng không phải hết thảy phụ nữ ai cũng cuồng công tác như cô."
"Cũng đúng." Đôi môi đỏ thẫm của Ba Lâm hiện lên vẻ thích thú, "Mà tôi kiến nghị anh nên đăng ký một lớp yoga để cảm nhận thử xem người phụ nữ dịu dàng và có trí tuệ là như thế nào, khẳng định là không giống với mẹ của ngài với cô em họ kia của Phó tổng."
Quý Húc: "Nhờ phúc của bọn họ, tôi không muốn biết."
Ba Lâm là một trong số ít phụ nữ mà Quý Húc đánh giá cao.
Độc lập, quả cảm, có quyết đoán, có rất nhiều tình huống trong công ty mà đám con trai mềm yếu như con gái kia* gộp lại cũng không thể đảm đương được công việc trọng yếu của công ty.
*Nương pháo 娘炮 chỉ một người con trai có cách cư xử, ăn nói, tính cách giống con gái, không liên quan đến ngoại hình có nữ tính hay không, cũng không liên quan đến người đó là trai thẳng hay không, là một từ mang hàm ý phê phán.
Từ này xuất phát từ phim thần tượng Đài Loan "Tôi Muốn Trở Thành Trái Hồng Dòn" 2007
Nhưng Ba Lâm nhìn mình không vưa mắt Qúy Húc cũng biết, trạng thái như thế này làm hắn cảm thấy rất thoải mái, chỉ có quan hệ công việc, không hề tình cảm riêng tư chen lẫn.
Ba Lâm chưa bao giờ né tránh đánh giá của mình về Quý Húc, cô cho là về phương diện nhu cầu sinh hoạt của Quý Húc thật sự là quá lập dị, nghiệp vụ năng lực cao thì làm sao, cuộc sống thì cứ như là sinh hoạt của một đứa trẻ con thân hình phụ huynh ấy.
Không trách ba mươi tuổi mà còn độc thân.
Nói cái gì không muốn tìm lão bà, Ba Lâm nghi ngờ vốn là không ai có thể chịu được cái tật xấu kiểu cách cầu kỳ của Quý Húc thì có.
* Quy mao(龟毛): tính cầu kỳ, kiểu cách, chọn nhặt, cố gắng đạt tới hoàn mỹ (còn có là, đến khi cần quyết định chuyện gì thì chậm như sên).
(Theo luhehe712.wordpress.com)
Còn nữa Quý Húc có vẻ rất sợ đồng tính luyến ái, sợ đàn ông yêu thích hắn.
E là Quý Húc mắc chứng thâm quỹ (?).
*Là một loại sợ hãi đồng tính luyến, và "thâm quỹ" chính là không dám thừa nhận bản thân là đồng tính luyến, mặc dù là không thừa nhận, nhưng bên trong họ vẫn giữ lại khuynh hướng đối với đồng tính luyến, lại tự cho mình là khác phái luyến, do đó đối với đồng tính luyến ái sẽ sản sinh e ngại, thành kiến, kỳ thị, lảng tránh.
Thế nhưng câu nói này Ba Lâm không dám nói, làm người ai mà chẳng có điểm mấu chốt, nếu như Quý Húc thực sự là thâm quỹ, lời này mà nói ra có nghĩa là cô đoán trúng rồi, đoán chừng từ đó về sau Quý Húc sẽ xem cô thành cái gai trong mắt luôn.
Lúc gần đến công ty, Quý Húc nói, "Trong vòng một tuần phải tuyển được thư ký mới."
Ba Lâm cau mày, "Một năm."
"Cô muốn từ chức à?"
Ba Lâm: "Một tháng."
"Vậy thì một tháng, nếu không thì từ chức đi là vừa."
Tất nhiên Ba Lâm hiểu rõ, không còn thư ký Quý Húc cứ như đánh mất năng lực làm việc, bất kỳ trọng trách nào cũng đè hết lên vai cô, cô không muốn từ chức tì còn ai muốn nữa.
------
Đuổi Đường Tuấn Ngữ đi xong, Trần Xí Lễ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cậu biết rõ tên đó chắc chắn sẽ không giảng hòa, hắn khẳng định sẽ như một con muỗi đáng ghét vo ve ong ong làm phiền cậu, nhưng Trần Xí Lễ nghĩ rằng cậu cũng có rất nhiều biện pháp để chơi đùa cũng hắn.
Tạm thời sẽ không vì những chuyện phiền lòng này mà hao tổn tinh thần nữa.
Cơm nước xong xuôi sau đó Trần Xí Lễ quay lại ký túc xá soi gương, chẳng trách lúc nãy Đường Tuấn Ngữ làm rộn lên như thế.
Xem ra lão lưu manh Quý Húc kia còn rất điên cuồng, tối hôm qua đem cậu lăn qua lộn lại làm, Trần Xí Lễ vẫn cho là chỉ có trước ngực mình với eo là có mấy cái đó, mấy cái dấu dây tây xanh xanh tím tím, không ngờ ngay cả ở đằng sau lưng cũng có.
Được, mạnh mẽ phết.
Trần Xí Lễ đắc ý nghĩ, tui thích nha.
Rất yêu thích.
Cũng không trách Đường Tuấn Ngữ ở trên diễn dàn nói cậu cực kỳ lẳng lơ.
Trần Xí Lễ không hoàn toàn phủ nhận thuyết pháp này, tuy rằng hai người cuối cùng cũng không có làm, thế nhưng nếu như làm, Trần Xí Lễ nghĩ, cậu cũng có thể thật sự phóng khoáng, cũng rất thích phối hợp toàn lực với yêu cầu ở phương diện này của nửa kia, bản thân có yêu cầu cũng sẽ đưa ra đề nghị.
Trần Xí Lễ cảm thấy chuyện hồn xác kết hợp như vậy, là thuận theo tự nhiên, càng là chất keo dính hâm nóng tình cảm hai người, có thể giải trí cho cả đôi bên , cớ sao mà không làm chứ.
Đường Tuấn Ngữ lẳng lơ hay không thì Trần Xí Lễ không biết, nhưng cậu biết Đường Tuấn Ngữ là tên cặn bã nhất thế gian.
Lúc trước ở trước mặt mình lúc nào cũng bày ra cái bộ mặt dạt dào đạo đức, bày ra cái vẻ mặt thích làm chuyện đó đều là mấy tên đàn ông không quản được mình như con cún đực dễ động dục*, làm Trần Xí Lễ chỉ có thể phụ họa theo.
*Lại là một chỗ chém, tui không chắc nó đúng nghĩa, chỉ theo ý hỉu của tui thôi.TT
Trên thực tế Đường Tuấn Ngữ chỉ đang cố gắng khiến cho Trần Xí Lễ tin tưởng hắn là người đàn ông tốt.
Cho nên tên đó mới không ăn được Trần Xí Lễ.
Dù sao Trần Xí Lễ cũng rất sĩ diện, còn có gánh nặng thần tượng, cậu không muốn bị người khác dùng cái kiểu tùy tiện này để định nghĩa.
Thế nhưng ở trước mặt Quý Húc lại không thành vấn đề.
Hiển nhiên Quý Húc đối với chuyện như thế này còn phóng khoáng hơn so với Trần Xí Lễ, thân xử nam ba mươi năm nói vứt liền vứt, muốn làm liền làm, làm không đủ cứ tiếp tục làm.
Nhìn thế nào cũng thấy cởi mở và chính trực là sao.
Trần Xí Lễ nghĩ, mợ nó, mình không có tình tiết xử nam chắc, không phải là sexting làm sao đầu óc toán là hình ảnh của người ta thế nhỉ, Quý Húc nói câu muốn thượng mình là cởi mở với chính trực ?
*磕炮 là một từ thông dụng trên Internet, dùng để chỉ cách nói, nơi cả nam và nữ đều có tưởng tượng tình dục. Bao gồm trò chuyện và nội dung liên quan đến "tình dục", quan hệ tình dục bằng giọng nói, giọng nói thở dốc, v.v
Trong bản gốc không viết liền như vại chắc là do kiểu TG nó cấm mấy từ bậy bậy nên bả tác giả viết tách ra.Tui tra thì thấy nó tương đương với từ 文爱, tra tiếp thì có người bảo nó tương đương với sexting trong TA. Sexting là việc gửi hoặc nhận công khai các nội dung về, hay gợi ý những thứ liên quan đến tình dục như hình ảnh, tin nhắn hay video. Việc này thường xảy ra thông qua các phương tiện kỹ thuật như tin nhắn, email...
Thôi, người ta đẹp trai, nói cái gì cũng đúng hết, yêu yêu.
Trần Xí Lễ còn đang để cánh tay trần quan sát mấy cái dấu ấn ân ái mà Quý Húc lưu lại trên người mình thì Giang Uyển Bác trở lại, vội vã lấy quần áo mặc vào.
"Kỳ tốt nghiệp là kỳ chia tay, quá ảm đạm, tớ cảm nhận được." Giang Uyển Bác vừa mới vào cửa đã phát ra lời cảm thán từ đáy lòng.
Trần Xí Lễ nghe xong mặt viết đầy mấy chữ mờ mịt-ing, "Cậu không phải là cẩu độc thân sao, cảm với chả nhận cái gì hả? À không đúng, là tớ chia tay cơ mà."
"Không có gì, không có liên quan gì với cậu, cái mối tình không công khai kia của cậu còn đứng sau thầm mến, là cái cô gái mà tớ yêu thầm hai tháng ấy, người yêu của cô gái đó tốt nghiệp xong sẽ xuất ngoại luôn, cô ấy hỏi tớ có muốn làm cha của con cô ấy không, cậu nói xem cô ấy như thế có đau khổ không cơ chứ?" Vẻ mặt Giang Uyển Bác như đưa đám.
Trần Xí Lễ nghe vậy thấy cũng đau khổ thật, cái tên vỏ xe phòng hờ Giang Uyển Bác này cũng rất đau khổ.
Lời này không tiện đánh giá.
Trần Xí Lễ lấy ra một cái áo khoác mặc lên người, mí mắt Giang Uyển Bác nhảy lên một cái, "Cậu mặc bộ quần áo này á, câu lạc bộ Ngựa Trắng* lại tuyển người nữa à?"
*Đại khái thì đây là một clb trai bao triệu đô ở Thượng Hải. Mọi người có thể lên gg search là clb Ngựa Trắng Thượng Hải là có ttin nhá.
Trần Xí Lễ cười mắng, "Đi chết đi, buổi chiều nay tớ đi phỏng vấn, chỉ mặc được một bộ này."
"Người anh em ơi, cậu mặc bộ này như đi kết thân ấy, không phải đi phỏng vấn."
Trần Xí Lễ: "Đó là bởi vì ngoại hình của tớ đẹp, mặc cái gì cũng đều hiện ra vẻ long trọng hết."
"Cũng đúng ha."
Gần đây Trần Xí Lễ đã nộp hơn chục đơn xin việc, vốn là tất cả đều là ở gần khu thuê phòng trọ của Đường Tuấn Ngữ, bây giờ chắc là có thể mở rộng phạm vi ra rồi.
Trần Xí Lễ là một điển hình cho loại người nói như rồng leo, làm như mèo mửa*. Chung quy cậu vẫn còn đang ôm giấc mộng làm minh tinh, làm sao mà cam lòng đi làm mấy công việc không phù hợp, mấy cái cậu chọn toàn doanh nghiệp lớn, hoặc là trong top 500, thế nhưng nộp mấy ngày trời mà vẫn chưa có tin tức phản hồi. Mặc dù trình độ học vấn cao nhưng chuyên ngành còn hạn chế.
*Nói như rồng leo, làm như mèo mửa: Tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì kém.
Những người có kỹ năng chuyên môn vững vàng có lợi thế hơn.
Trần Xí Lễ cũng không phải không nghĩ đến việc tiếp tục tham gia tuyển tú, nhưng cậu luôn cảm thấy không thích hợp lắm, thậm chí cậu còn cảm thấy trong đời mình chưa gặp được cao nhân nào giúp đỡ.
Nói trắng ra nếu mà đi tham gia tuyển tú, cậu sẽ không biết hát, không biết nhảy, chỉ có thể dựa cả vào cái mặt này mà chống đỡ, còn diễn phim á, biểu tình cũng chẳng tự nhiên.
Kỳ thực lúc trước cậu cũng suýt nổi rồi, dù sao thì cũng có ngoại hình đẹp trai, nụ cười ngọt ngào, sau đó kết quả là bị một tuyển thủ khác lập mưu tính kế, nói Trần Xí Lễ dù thế nào cũng không chấp nhận bản thân chỉ dựa vào được mỗi cái mặt mà thượng vị.
Nói không chừng là bên cạnh có vị tổng tài lớn nào đó ở trong vòng chống lưng.
Trần Xí Lễ vừa nhìn thấy thủy quân là ngay lập tức muốn nói cậu là đồng tính luyến, nhanh chóng rút lui, rút thi đấu.
Cha cậu không đồng ý cho cậu tham gia vào mấy công việc phải xuất đầu lộ diện đó, lúc đó nhỡ scandal mà truyền đến tai cha cậu, Trần Xí Lễ cũng chẳng thiết sống nữa.
Trên đường đi phỏng vấn, Trần Xí Lễ mở camera trước ra tự mình lẩm bẩm, "Như ta như vậy soái không dựa vào mặt ăn cơm cần phải dựa vào tài hoa người, đã không nhiều lắm."
Ba Lâm sửa sang lại quy tắc tuyển thư ký của Quý Húc một lần nữa, phát hiện viết như thế nào cũng không đúng lắm, "Độc thân, mặt mũi đẹp đẽ, trình độ học vấn cao, trẻ tuổi, cẩn thận tỉ mỉ, ngày nghỉ lễ không nghỉ làm tiền lương sẽ gấp lên ba lần , một năm 365 ngày đều không có kỳ nghỉ, không có tình huống đặc biệt không thể rời xa tổng tài... Cái này chẳng lẽ không phải là tuyển bà chủ?"
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Xí Lễ: Bà chủ? ? Vậy tui cũng có thể nha! [giơ tay] o(*^▽^*)┛
Quý Húc: Nói bậy, bà chủ mà ngưỡng cửa thấp như vậy sao, không thể sinh bánh bao lại không thể lấy về nhà, chính là một thư ký thôi.
Editor có lời muốn nói:
Mấy cái chú thích mà tui để như này [n] với n thuộc N thì mọi người đọc ở cuối chương nhá.
Còn mấy chỗ phân cảnh là tui tự thêm zô, cho nó dễ đọc hoii.
3/10/2020, tuần này tui edit được 2 chương nè ^^
Tác giả :
Nhất Hồ Nhiệt Thủy