Tổng Tài Truy Thê : Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài
Chương 292 Ai đã từng vào trong hồi ức
Anh không biết lúc này mình đến cửa phòng bệnh của Đường Thi lại nghe thấy thông báo này. Nhưng khi từng câu từng chữ của Tô Kỳ truyền vào tai, trái tim Bạc Dạ vẫn đau đớn, hơi thở dồn dập, cơ thể như bị tháo máu. Anh xoay người, cô đơn đi qua hành lang bệnh viện. Mãi đến sau này, bước chân anh càng ngày càng lớn. Lâm Từ vừa ra thang máy đã đụng trúng Bạc Dạ. Lâm Từ lùi về sau: "Xin lỗi cậu Dạ, đã tìm được phương pháp làm giảm áp lực ký ức cho cô Th.."
Bạc Dạ khựng lại, đôi mắt ửng đỏ, quay sang nói: "Đưa tài liệu cho tôi."
"Anh... Anh không vào phòng bệnh thăm cô ấy sao?" Tan tầm nhanh như thế không phải là vì tới đây thăm Đường Thi sao? Sao bây giờ lại muốn trở về?
Bạc Dạ không lên tiếng. Lâm Từ đi theo anh vào thang máy, trong lòng khó hiểu, nhưng không hỏi. Nhìn vẻ mặt của Bạc Dạ là biết, như là nhẫn nhịn, cố chịu đựng, chứa đầy ý nghĩ không thể nói.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Tô Kỳ ngây người, miêng há hốc. Đường Thi trinh trọng xin lỗi Tô Kỳ, sau đó vô tội nói: “Bởi vì tôi không nhớ anh nên tôi không thể thừa nhận lời tỏ tình của anh."
Lý do rất tốt, vạn năng, xài đâu cũng được, chỉ cần nói không nhớ là che lấp được mọi thứ. Cô ngược lại là có thể trốn tránh trách nhiệm! Tô Kỳ cầm tay Đường Thi, Mu bàn tay cô đầy lỗ kim, anh ta hơi nhẹ tay, sau đó chỉ vào mình: “Cô nhìn tôi đi."
Đường Thi gật đầu.
Tô Kỳ nuốt nước miếng: “Tôi đẹp trai không?" Đường Thi chân thành đáp: “Rất đẹp trai."
Tô Kỳ không rõ, mình vừa giàu vừa đẹp trai còn vừa tri kỷ, sao tỏ tình lại bị chối? Lòng tự trọng còn sót lại của anh đang run rẩy: “Cô đùa giỡn tôi hả?"
Đường Thi nở nụ cười tươi đẹp: "Tôi cảm thấy anh mới đang đùa giỡn tôi."
Lòng tự trọng cuối cùng của Tô Kỳ cũng bị đập nát. Anh nghiêm túc theo đuổi Đường Thi, kết quả người ta cho rằng mình đang nói giỡn. Anh nghiêm trang nhìn cô: "Tôi không nói đùa, Đường Thi..."
Đường Thi rũ mi mắt, rút tay lại, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, tôi không có quá khứ, cho nên không đáng để cậu chủ nhà họ Tô lần lượt tới làm tôi vui đâu. Thực ra chờ hôi khôi phục là được."
"Không!" Tô Kỳ sốt ruột. Sao có thể chờ Đường Thi nhớ lại? Nếu cô ấy nhớ lại những chuyện xấu mà mình từng làm thì chẳng phải cố gắng của mình đều thành công dã tràng sao?
"Cô không nhớ cũng không sao." Tô Kỳ sốt ruột: "Cô chỉ mất ký ức mà thôi, cô vẫn là Đường Thi hoàn chỉnh, đừng ép mình nhớ lại quá khứ."
"Vậy à?" Đường Thi thì thào, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nhưng tôi cảm thấy tôi đã quên mất chuyện rất quan trọng, nhất định phải nhớ lại..."
Nhất định phải nhớ lại, ai đã từng sống trong quá khứ của cô, trong bóng đêm luôn mơ hồ kêu gọi Đường Thi tỉnh lại đi, tôi sẽ đền bù cho em tất cả... Ai đã luôn muốn kéo cô ra khỏi bóng đêm... Đường Thi không nhớ nổi. Cô lắc đầu, xoa huyệt thái dương: "Trước khi tôi chưa nhớ lại quá khứ, tôi không thể đồng ý bất cứ ai."
Cô nở nụ cười, vẫn là Đường Thi lạnh lùng của ngày xưa, có điểm mấu chốt và lý trí không thể dao động. Tô Kỳ biết rõ tính cách kiên cường của cô, nhìn chằm chằm cô hồi lâu rồi cười khổ, thở dài: “Được rồi."
Đêm nay, Bạc Dạ lại đến bệnh viện. Anh đầy cửa vào phòng, vốn tưởng rằng Đường Thi đang ngủ, nhưng không ngờ cô còn chưa ngủ mà đang đứng bên cạnh đồ dùng nhà bếp. Nghe thấy động tĩnh, cô quay sang, vừa lúc đụng phải đôi mắt đầy tơ máu của Bạc Dạ. Giây phút ấy, Bạc Dạ ảo giác như Đường Thi vẫn là người vợ nhỏ nấu ăn cho mình ngày xưa.
Cô hơi giật mình, nhếch môi cười: “Chào anh, nửa đêm tôi không ngủ được nên dậy nấu bữa khuya..."
Nghe xưng hô xa lạ của cô, Bạc Dạ cảm thấy anh thà rằng trở lại lúc tước, Đường Thi nghiến răng nghiến lợi gọi mình là Bạc Dạ chứ không muốn cô xưng hô một cách xa cách để khái quát quan hệ hiện tại của hai người.
Bạc Dạ đứng ở cửa, mặt mày tinh xảo, giọng nói lạnh lùng, chỉ thản nhiên đáp: “Ừ."
Xem ra anh cũng không kinh ngạc khi thấy mình như thế. Đường Thi hơi thả lỏng, cười nói: "Anh ngồi một lát đi. Cảm ơn anh đêm khuya đến thăm tôi. Hôm nay Duy Duy về ngủ nên chỉ có một mình tôi, hơi nhàm chán.
Sau khi Đường Thi tỉnh lại, Bạc Dạ không ngủ lại trong bệnh viện. Chiếc giường chăm bệnh từng có người ngủ đã được xử lý gọn gàng, không để lại chút dấu vết. Vận mệnh im lặng, nói năng thận trọng, không hề nhắc lại lúc trước anh trằn trọc suốt đêm trông nom cô.
Bạc Dạ ngồi xuống ghế, nhìn máy tính bên cạnh Đường Thi: “Em học lập trình với Đường Duy à?"
Đường Thi vừa chiên trứng vừa nói: “Vâng. Gần đây tôi với thằng bé đang có hứng thú."
Bạc Dạ nhìn chằm chằm vóc dáng mảnh khảnh của cô: “Vết thương trên lưng em... Sao rồi?
Đường Thi quay lại, sắc mặt quái dị, cuối cùng cười khách sáo: "Tốt hơn nhiều, đã may lại, vết thương đang khép lại nên hơi ngứa."
"Nhớ đừng gãi, sẽ bị nhiễm trùng." Bạc Dạ nhéo ấn đường, nhìn Đường Thi đi tới đi lui trong phòng bệnh VIP, nồi không khói phát ra tiếng xì xèo, dầu nóng sôi sùng sục. Đường Thi không giỏi nấu ăn, nhưng trình độ ốp la lại khá cao. Cô chiến trứng xong rồi bưng sai, thành thạo như từng làm vô số lần. Đường Thi cũng tự hỏi bản thân, có phải là đã từng... Chiên trứng cho ai không? Sau này cô bưng trứng đến trước mặt Bạc Dạ, anh nhìn chằm chằm quả trứng được chiên lòng đào, bỗng nhiên bị mất hết sức lực, dao nĩa rơi leng keng xuống đất.
Cho dù đã quên, cho dù ký ức không còn, nhưng có những thói quen vẫn ăn sâu vào đầu óc cô, cho nên lúc chiên trứng tự nhiên sẽ chiên lòng đào, mềm mại đến mức chỉ cần chạm vào sẽ chảy ra. Bạc Dạ cảm thấy cổ họng như bị nhét đầy bông, vô số cảm xúc muốn được tuôn trào, lại bị anh giữ chặt trong người.
Thấy Bạc Dạ ngẩn người nhìn miếng trứng, Đường Thi ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, tôi quên hỏi khẩu vị của anh, không biết sao lại theo thói quen chiên lòng đào, nếu anh không thích..."
"Không cần." Anh nói, giọng khàn khàn đến kỳ lạ. Anh nhặt dao nĩa mang đi rửa, sau đó ngồi xuống bàn nhỏ, run giọng nói: “Cảm ơn em..."
Ký ức dần dần tan vỡ, người xưa không còn đường lui. Những thứ mà trước kia anh ghét bỏ, bây giờ lại bị thổi đến trước mặt anh.