Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Chương 88-1: Đoạn tuyệt (1)
Chương 88 - 1: Đoạn tuyệt. (1)
Cục diện đã hoàn toàn thay đổi khi Hoắc Duật Hy không biết từ lúc nào đã đến bên Tư Cảnh Hàn, một cách tích cực kéo áo choàng tắm trên người hắn xuống.
Cô như đánh mất chính mình, từng hơi thở mát lạnh của hắn đều chi phối lý trí của cô, trong người cô như có hàng ngàn con kiến đang thi nhau đốt lửa khiến cô vừa nóng, vừa ngứa mà Tư Cảnh Hàn cứ như một tảng băng lạnh giúp cô vượt qua cái khắc nghiệt đó.
Còn hắn, thái độ này của cô không làm hắn nảy sinh bất ngờ gì, trong đôi mắt vẫn thản nhiên một mảng, bây giờ chỉ có hắn đủ lý trí nhìn thấy cục diện, còn cô đã dần bị điều khiển bởi những dục vọng xấu xa, đen tối.
Có lẽ, cô khi cô tỉnh táo sẽ ghê tởm đến nhường nào nếu biết bản thân của hiện tại mình đang làm gì với kẻ mình hận nhất. Hoặc có lẽ, ngay lúc này đây, chỉ cần cô đủ tỉnh táo hơn một chút để nhận ra người trước mặt mình là ai thì cô đã làm một hành động tự hủy hoại bản thân nào đó nhầm cảnh tỉnh chính mình.
Nhưng bây giờ, ngay cả sức lực để tự cắn lưỡi cô còn không có, thì làm sao có thể tự làm đau bản thân.
Trong đôi mắt của cô không hề có tiêu cự, cũng không nhìn thấy hắn, chẳng qua cô lúc này cũng như một người lạc giữa sa mạc đang đi tìm nguồn nước, phần lý trí và phần người đã mất, chỉ còn lại bản năng, cơn khát tình cũng xuất phát từ dục vọng nguyên thủy, không có tình yêu cũng không có hận thù, đơn giản thứ cô cần là một người đàn ông!
Là ai cũng được, dù người cô yêu nhất hay người cô hận nhất, hoặc một người xa lạ cũng không quan trọng.
Cô cần là một công cụ phát tiết.
Tư Cảnh Hàn cười ra tiếng, tiếng cười mang đủ ngũ vị tạp trần, hắn cưng nựng véo khuôn cằm của cô, nhưng cô hầm hừ tránh ra mà cố dựa đầu sát vào cổ hắn, có chút buồn bực luồn tay vào trực áo choàng của nam nhân.
Trong mơ hồ cô ngửi được mùi vị thật thơm, có chút ngọt ngào phát ra từ cơ thể trước mặt này, người này rất mát, cả hơi thở cũng khiến cho cô cảm thấy dễ chịu.
Tất cả những đau đớn sau những giờ bị đối xử thô lỗ trong khắc giây này hoàn toàn tê liệt, cô không ý thức được chút gì về những vết thương ghê tợn đó nữa, chỉ muốn bám víu vào chiếc phao sinh mệnh trước mặt.
Tư Cảnh Hàn đan lấy bàn tay của cô áp lên môi mình, hắn hít một hơi thật sâu như để lưu giữ một chút ký ức nào đó có thể hắn sẽ không bao giờ có lại được nữa.
"A..." Cô the thé kêu lên một tiếng mềm mỏng, ánh mắt mê ly nâng lên nhìn năm đầu ngón tay của mình bị một lực đạo nhè nhẹ cắn mút. Cô cố sức nhìn thật kỹ là ai nhưng chẳng thấy được gì ngoài đôi môi mỏng hồng nhuận mấp máy chuyển động, hình ảnh của người đàn ông kia vô cùng nhòe, đến nổi vừa chớp mắt một cái cô đã không còn nhớ ra là ai nữa.
Rồi sau đó, cô thấy thật đau, nhưng nhiều hơn là khoái cảm.
Bầu trời đêm cuồn cuộn chuyển vời, một trận bão tuyết đột ngột kéo qua thành phố mang theo cái lạnh thấu xương. Nhưng ngược lại, trong phòng ngủ ở tầng ba của biệt thự Hàn Nguyệt lại là một cảnh tượng khiến người khác đỏ mặt tía tai.
Qua cuộc mây mưa dữ dội, Hoắc Duật Hy bị kéo về từ dục vọng, khi tác dụng của thứ thuốc Tư Cảnh Hàn dùng lên người cô vơi bớt, đó là khi thực tại trở về, với những ý thức và nỗi đau.
Từng dòng nước mắt trong vô thức bắt đầu lăn dài, bên tai cô tuy không còn nghe những tiếng thắt lưng đập trên sàn nhà, hay tiếng bật lửa khủng khiếp nhưng nỗi đau của bây giờ cũng không kém vừa rồi.
Nếu Tư Cảnh Hàn là dã thú đã đói khát chuẩn bị chén sạch con mồi, thì cô chính là thứ mồi yếu ớt chỉ còn giữ được chút hơi tàn ấy, bất lực nhìn sức mạnh cường hãng, vô nhân tính bủa vây nhấn chìm mình.
Bắt gặp ánh mắt đầy nước của cô, Tư Cảnh Hàn cười như không cười, cúi sát hôn khô những vệt nước ấy, thật thấp giọng mang theo đủ từ tính êm tai: "Bé Duật, sao lại khóc rồi, chẳng phải vừa rồi còn rất thoải mái sao?"
Cô cắn chặt môi không trả lời, hắn lại càng thích thú dùng lực tiến công, chiếc giường kingsize không ngừng phập phồng như hơi thở của một con người, đôi lúc tạo ra những âm thanh cọt kẹt rung động.
"Hừ..." Hoắc Duật Hy đau đớn không nhịn được tiếng phản kháng, nhưng tất cả đều bằng không trước sự vô tình của người đàn ông phía trên. Hắn rất biết thưởng thức, nhào nặn cô thành đủ tư thế có thể thõa mãn cảm hứng của mình.
Trên làn da của cô không giấu được những dấu răng và những vết bầm xanh tím, cái trước chồng lên cái sau, sự thê thảm đó được khác họa một cách nổi bật nhất.
"Cục cưng, giờ này còn xấu hổ sao? Mau, kêu ra tiếng cho tôi nghe xem nào?" Tư Cảnh Hàn khá nhàn nhã để trêu Hoắc Duật Hy, cùng với đó là những bước tiến chết người khiến cô liên tục rùng mình, nhưng cô đang muốn liều chết, dù thế nào cũng không phát ra âm thanh đáng xấu hổ đó trước mặt hắn.
Tư Cảnh Hàn không vội, hắn rất thưởng thức biểu cảm này của cô. Những thứ hắn cần đều đã lấy đủ rồi, chỉ vì chưa tận hứng mà thôi. Hắn đành dịch người một chút, cho tầm mắt của cô thấy được vào tấm gương đối diện ở bàn trang điểm. Một bên lại kéo hai chân của cô khoác lên vai, còn bản thân hạ thấp người bắt đầu một tiết tấu khác.
Hoắc Duật Hy trừng to đôi mắt, cảm nhận thấy sự biến lạ lùng nơi hạ thân, cô liền ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay hắn.
"Đừng phản ứng mạnh như vậy, chỉ muốn tạo cho cưng chút cảm giác kích thích khác mà thôi."
Bàn tay phải hắn lại di chuyển, ngón áp út mang theo chiếc nhẫn bằng kim loại tiến sát về phía khu vườn cấm địa.
"A..." Lần này Hoắc Duật Hy lập tức thét ra tiếng, dị vật lạnh băng kia khiến bản năng của cô kịch liệt phản kháng, bụng dưới co quặn muốn ngăn chặn sự càng rỡ đó nhưng không được, vô phương cứu chữa.
Tư Cảnh Hàn khá hài lòng, lại ngón áp đẩy vào thêm một khớp, bên môi nhẹ nhàng nở nụ cười: "Cục cưng, bây giờ có thể cho tôi nghe giọng của cưng chưa?"
Răng môi Hoắc Duật Hy cố sức cắn chặt, đem hơi thở tồn động ở lại lòng ngực, có bao nhiêu căm hận đều biểu thị qua ánh mắt. Chỉ là người kia xem như không, ngược lại còn rất nhẫn nại buông lời dụ dẫn:
"Ngại sao...? Nhưng nhìn xem kìa, cưng ở trong gương mê người thế nào, mau... thoải mái mội chút, như vậy mới không khó chịu nữa, hửm?"
Tuy là hắn nói vậy nhưng khớp tay lại giở tiểu xảo làm cho cô liên tục giật mình, cứ như vậy khi đưa cô sắp tới đỉnh điểm cao trào thì lại đột ngột kéo cô về vị trí cũ không cho cô được như ý nguyện.
Phần thuốc kích thích trong người dù đã bị tiêu tán đi không ít nhưng thực chất vẫn không xua đi hết phần bản năng khát khao dục vọng còn lại trong cơ thể, đối với cô mà nói bây giờ chính là đứng giữa tình thế tiến thoái lưỡng nan, một mặt vô cùng căm hận sự có mặt của Tư Cảnh Hàn nhưng một mặt khác lại muốn lợi dụng hắn để vơi bớt sự trống vắng trong tận đáy lòng.
Tư Cảnh Hàn đương nhiên nhìn ra cô chán ghét mình, nhưng hắn cũng không quá lo lắng cô sẽ không hợp tác, bởi vì... Cô không đủ sức chối từ cơ thể hắn. Ít nhất là vậy!
"Thế nào, nghĩ kỹ chưa, cưng nhìn đi, ở trong gương chúng ta ở một chỗ trông đẹp mắt thế nào." Hắn lại cúi đầu, muốn hôn lên cánh mũi của cô.
"Súc sinh, tránh ra..."
Trong bất thình lình, một luồng sức mạnh và can đảm đã giúp Hoắc Duật Hy nâng bàn tay lên, cào mạnh vào vết thương vốn mới có trước đó trên mặt Tư Cảnh Hàn, làm cho vết răng vừa khô lại bị bung ra, rỉ máu, trông thê thảm và đáng sợ vô cùng.
Tư Cảnh Hàn nghiêng mặt rất nhanh đi nhưng cái đau đã xâm lấn, trên khuôn mặt truyền đến rát đau khiến đầu mày của hắn hung hăng nhíu lại.
Hoắc Duật Hy trông thấy cảnh này này thì dùng sức nở nụ cười thật nhạt nhưng trong lòng có biết bao nhiêu thõa mãn, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cơn thịnh nộ của bạo quân.
Ai ngờ, thật lâu người kia cũng không làm gì, đến cuối cùng hắn lại cười, nụ cười ấy đủ làm ai đã từng quen biết hắn phải dựng tóc gáy. Giọng nói một mực nhỏ nhẹ, nhắc đến cô lại cô thêm phần yêu chiều:
"Bé Duật, sao lại mạnh tay như vậy? Xem ra cưng còn rất nhiều sức, rất tốt... Nào, đến đây, để tôi yêu em..."
Hoắc Duật Hy rùng mình tránh đi, quả thật hắn bề ngoài nói vậy nhưng động tác kế tiếp lại vô cùng thô lỗ. Đè mạnh cô vào gối không cho giãy giụa, nâng một chân của cô qua eo mình, chẳng phí thêm lời nào đã dùng sức đánh vào.
"Ah..." Cô thét lên kinh hoàng, nỗi đau đớn khốc liệt khiến nước mắt tuôn trào như thác lũ. Nhưng trong giây lát, cô lại không muốn khuất phục, răng cắn chặt lấy đôi môi khiến nó rách nát cũng không muốn thốt ra âm thanh nào nữa.
Tư Cảnh Hàn nắm lấy mái tóc tán loạn của cô, vuốt nhẹ, trái ngược hoàn toàn với đôi mắt lạnh như hàn băng. Để cô thở dốc thêm một hơi, lực đạo hắn dụng lên người cô càng thêm lớn, như muốn làm đỗ nát tất cả thành quách kiên cố giữa hai người.
"Kêu lớn lên!" Hắn quát, động tác lại thêm mạnh bạo, đem theo phẫn nộ công kích đối phương. "Còn sức như vậy thì kêu lớn lên cho tôi! Kêu không được thì đừng hòng dừng lại!"
Hành vi bạo ngược này đối với một cô gái thì vô cùng khủng khiếp, từng đợt tiến vào của hắn gần như đã làm vùng cột sống của cô phải gập lại thẳng thành một đường thẳng, bao nhiêu lâu đã không nếm trãi hương vị ái tình kịch liệt đến như vậy rồi.
Trong chốc lát cô nghĩ đến những giấc mơ trong quá khứ, từng chút một muốn buông bỏ thứ gì đó, mà nước mắt theo ký ức đó lăn xuống nhiều thêm, tâm hồn của cô dường như không ở nơi này, chỉ có phần xác thịt ở lại để người đàn ông phía trên khinh rẻ, chà đạp.
"Ga... a..."
Cô khóc, giữa đêm khuya tĩnh mịch trong căn phòng tràn ngập vị hoan say ái tình, tiếng của cô như tiếng vọng của một giọt nước nhỏ rơi xuống giếng, trong phút chốc vang động nhưng rồi mãi mãi chìm vào không gian rộng lớn.
Tan biến...
____________
Buổi chiều của ngày thứ hai, cửa phòng luôn đóng kín trên tầng ba của biệt thự cũng có động tĩnh.
Tư Cảnh Hàn bước ra với một thân tây trang đen không mấy chỉnh tề, chỉ qua loa cầm trên tay áo khoác rồi đi xuống tầng.
Lúc này trong phòng khách biệt thự không có mấy người, chỉ có Hàn thúc, Tiểu Mễ và một hầu nữ khác nữa.
Thấy hắn bước xuống Tiểu Mễ là người đầu tiên có phản ứng, nhưng vì biểu cảm lạnh lẽo trên khuôn mặt của Tư Cảnh Hàn nên khiến cô chần chừ muốn nói lại thôi, không tự chủ đánh mắt sang Hàn thúc.
Dường như Tư Cảnh Hàn không có ý định giải thích bất cứ điều gì vào lúc này, một đường đi thẳng ra ngoài chỉ có một câu để lại: "Con đi làm."
Hắn cái này là hướng Hàn thúc thông báo, người duy nhất đến thời điểm này hắn lấy làm kính trọng đến như vậy. Quá hiểu rõ cục diện của ngày hôm nay nên Hàn thúc dù thấy vết thương trên mặt hắn cũng không hỏi gì thêm, chỉ chờ tiếng động cơ chiếc xe biến mất mới hướng mắt lên tầng.
Tiểu Mễ gần như lập tức hành động, "Hàn thúc, con lên xem tiểu thư thế nào được không?" Cô cần hỏi ý kiến của Hàn thúc vì phòng ngủ là nơi cấm ra vào của Tư Cảnh Hàn, cô thật không dám tự tiện.
Hàn thúc gật đầu phẩy tay cho phép, Tiểu Mễ và hầu nữ còn lại liền lao lên trên đó.
Khác với cô tưởng tượng, không hề có cảnh xô bồ, đổ vỡ nào hết, mà hầu hết các vật dụng đều được đặt đúng vị trí, nguyên vẹn từ cầu thang cho đến trong phòng ngủ. Chỉ ngoại trừ cái thùng rác trong phòng là đầy ắp giấy vệ sinh, có cả vỏ chai mà cô không hiểu đó là gì.
Ngay cả Hoắc Duật Hy cũng chỉnh tề nằm một chỗ, xung quanh được phủ rèm nên ánh sáng có chút mờ mịt càng làm vẻ nhợt nhạt của cô lẫn vào màu của căn phòng.
Tiểu Mễ đi đến, không biết Hoắc Duật Hy còn thức hay đã ngủ, cô ấy rất nhẹ nhàng nói vào tai của cô:
"Tiểu thư... tiểu thư, chị có sao không?"
Không có tiếng trả lời, Tiểu Mễ gắng sức lại lần nữa nhưng Hoắc Duật Hy vẫn bất động làm cô hoảng loạng vô cùng, nhanh chân chạy xuống tầng.
"Hàn thúc..."
"Bịch bịch bịch."
"Hàn thúc, hư hư hư... tiểu thư bị làm sao rồi mà con kêu mãi chị ấy vẫn không tỉnh, chúng ta mau tới bệnh viện đi."
Đôi mày của Hàn thúc nhíu lại nhìn nước mắt, nước mũi trên mặt Tiễu Mễ, trong lòng sự lo lắng dâng lên nhiều hơn.
"Mau, đem Tiểu thư xuống đây, ta bảo Tiểu Vương chuẩn bị xe."
Sự tình đến một cách đột ngột khiến trên dưới Hàn Nguyệt đều ngơ ngác không kịp trở tay. Vốn dĩ ai cũng nghĩ ba ngày sắp tới thiếu chủ và tiểu thư của bọn họ sẽ có một chuyến đi chơi trong mong đợi, nhưng sau bao nhiêu tính toán, sự chuẩn bị chu toàn cho chuyến ngao du lại trở thành con đường cho Hoắc Duật Hy rời khỏi chỗ này.
Mặc Lạc Phàm đến bệnh viện, việc đầu tiên chính là đến phòng bệnh của Hoắc Duật Hy, nhưng anh còn chưa vào trong đã bị Nam Nam chặn lại. Cô nhỏ hôm nay bạo gan đập luôn lên người anh một sắp giấy, trên đó là kết quả xét nghiệm và kiểm tra rồi mắng:
"Viện trưởng, bạn của anh thật quá đáng! Đây rõ ràng là cố tình chà đạp phụ nữ mà!"
Thấy mắt của Nam Nam đỏ hoe, Mặc Lạc Phàm thoáng qua do dự cầm kết quả lên xem. Khuôn mặt cũng nhanh chóng tái mét, chính anh cũng không tin có thể ra đến thế này.
Thêm một chút, anh mới nhỏ tiếng hỏi Nam Nam: "Đã súc ruột sao?"
Nam Nam lau lau nước mắt, ai oán gật đầu. Thuốc tránh thai khẩn cấp luôn dễ gây tác dụng phụ, huống hồ Hoắc Duật Hy dùng trong trạng thái đang suy yếu.
"Tôi vào xem Tiểu Hy thế nào?"
"Không cần đâu." Nam Nam vẫn ngăn cản, "Chị Tiểu Hy chưa tỉnh, hơn nữa cũng chưa chắc vào được." Vừa nói cô vừa hướng về phía hai người mặt mày nghiêm trọng đứng phía trước cửa phòng, đến cả người của biệt thự Hàn Nguyệt cũng đã bị hạn ra chế ra vào.
Nam Nam lại nói: "Nếu biết trước Tư tổng là người như vậy... Lúc trước Nam Nam đã nói không nói tốt cho anh ta trước mặt chị Tiểu Hy... Hư hư hư..."
Sự cáu giận của Nam Nam cũng không phải là không có lý do, thứ nhất đứng trên lập trường của một người bạn thì giao tình giữa cô và Hoắc Duật Hy vô cùng tốt. Thứ hai, đều là phụ nữ với nhau thì đây chính là sự đồng cảm khi thấy người cùng phái yếu với mình bị xúc phạm thân thể một cách nghiêm trọng.
Mặc Lạc Phàm không nói gì, cũng không dỗ cô, chính anh cũng cảm thấy khó chịu trong lòng. Đương nhiên là vì xót cho Hoắc Duật Hy, cô ở trong lòng anh tuy khó chiều nhưng thế nào cũng là một cô em gái chỉ để dành yêu thương không được phép tổn hại.
Nhìn hai tên vệ sĩ đứng trước cửa phòng bệnh, anh biết đây là người của Tư Cảnh Hàn đặc biệt phái riêng theo đến đây, chỉ là anh chưa hiểu lắm ý tứ của hắn bèn tiến đến. Hai bên sĩ lập tức chặn lại.
"Bệnh viện này là của tôi, thiếu chủ các người cũng muốn cấm đoán đi lại." Anh không mấy hài lòng nhìn họ.
Hai vệ sĩ lập tức hiểu. "Đây hẳn là Mặc thiếu gia, thiếu chủ có căn dặn nếu là thiếu gia thì có thể tự nhiên." Họ làm ra động tác mời, nhưng Mặc Lạc Phàm ngược lại không muốn vào nữa, Nam Nam đã nói Tiểu Hy còn chưa tỉnh, anh vào cũng không ích gì, hơn nữa cái này cô không khỏe cũng chẳng phải chuyên khoa của anh.
Bây giờ điều anh muốn biết chính là cái tên Tiểu Bạch mặt trắng đó muốn làm cái gì, tại sao từ một chuyến đi chơi lại biến thành chuyện tàn khốc như vậy chứ?
"Hai người hẳn cũng biết tôi là chỗ thân tình với thiếu chủ các người. Vậy nói xem, rốt cục hắn muốn làm gì, vì sao ở chỗ của tôi mà còn phải canh giữ?"
Dường như đã có sự chuẩn bị trước, hai vệ sĩ không hề lúng túng cũng không có ý định giấu giếm gì, trực tiếp cho Mặc Lạc Phàm một câu trả lời: "Mặc thiếu, chỗ thiếu chủ có dặn, mọi việc anh cần biết thì trực tiếp hỏi ngài ấy, còn chúng tôi chỉ phụng mệnh hành sự, thật không biết gì thêm."
"A..." Mặc Lạc Phàm giả vờ a một tiếng như đã hiểu ra, anh nhìn một cái thấy Nam Nam đã không còn ở chỗ này liền đưa tay nắm lấy cổ áo của một tên vệ sĩ, tay còn lại chống lên hông, kéo cái áo blouse trắng vắt qua cổ tay, trong anh lúc này không khác gì những tên lưu manh khoác áo bác sĩ.
Mặc dù chỉ dùng một cánh tay nhưng lực đạo của anh dụng lên người tên vệ sĩ kia không thể dè chừng, anh không dùng vẻ mặt dễ gần như mọi khi nhìn người để đối đãi với người kia, thậm chí chẳng bao lâu đã xiết ngạt anh ta đến không thở được.
Người còn lại có chút sốt ruột, nhưng bởi vì thân thế Mặc Lạc Phàm nên không dám manh động, chỉ có thể dùng lời can ngăn: "Mặc thiếu, quả thật chúng tôi không biết gì, mong anh có thể..."
"Đừng nghĩ các người là do Tư Cảnh Hàn đem đến thì tôi không dám làm gì, trước giờ chỗ của tôi ít khi nhận người thân lắm!" Mặc Lạc Phàm không hề nhiều lời.
"Còn không nói?!" Anh quát dồn.
Hai vệ sĩ nhìn nhau một cái, vì không muốn làm rối cục diện trước mắt đành nói hết những mình được dặn: "Chúng tôi được dặn sau khi Tiểu thư hồi phục thì sẽ đưa sang thành Tây một chuyến, còn vì sao lại như vậy thì hoàn toàn không rõ."
"Phịch." Mặc Lạc Phàm đẩy tên vệ sĩ trong tay ra, trong mắt thoáng qua suy nghĩ, không nói gì nữa, bỏ đi.
_____________
Hoắc Duật Hy trong mơ màng tỉnh dậy thì đã là sáng ngày hôm sau.
Trên đôi mi của cô nước mắt từ lâu đã khô cứng, cái lờ mờ sau một giấc ngủ dài khiến đầu cô nặng trĩu. Ánh nắng lúc này xuyên qua tấm rèm màu xanh da trời nhợt nhạt, làm sáng được một vùng trong phòng, bên ngoài có tiếng chim non hót và tiếng đập cánh trên không. Một ngày nắng đẹp trong mùa đông khô héo, làm bừng dậy chút sức sống hiếm hoi.
Trong vô thức đó, nước mắt của cô lại rơi xuống, lộp độp đập vào gối. Trong phòng không có ai cả, cô cũng không định gọi ai đó đến, bây giờ cô chỉ muốn một mình, lặng yên, cứ như vậy chờ đợi một sự chảy trôi nào đó.
Không ngờ cô vẫn còn sống, sau cái đêm khủng khiếp đó...
Nhưng thà rằng lúc đó cô chết quách đi có lẽ còn sung sướng hơn bao giờ.
Lúc này thì cô nhớ lại lúc trước có ai đó từng mách bảo với cô rằng: giết chết con mồi ngay lập tức không phải là bản tính của Tư Cảnh Hàn, mà thú vui của hắn là giày xéo thứ mình không thích mắt từ từ, khiến thứ đó sống không được, chết không xong.
Quả thực điều này đã ứng nghiệm, lên chính người cô.
Sau những cuộc vui bất tận hắn đã làm gì với cô?
Còn đơn giản hơn với những cô gái trong khách điếm, một bên lấy cốc nước đến, một mặt kéo cô từ ổ chăn nhàu nhĩ lên, ném cho một chiếc hộp nhỏ rồi dửng dưng nói: Uống đi. Đừng để có hậu hoạn làm phiền phức đến tôi, nếu không sau này cô đừng hòng sống yên. Tôi không ngại làm một màn y hệt 3 năm trước đâu.
"Hư..."
Cô kéo chăn đến bên môi, cả khuôn mặt trắng bệch vùi vào đó, tiếng nấc nghẹn dồn tại lòng ngực, cả người cô cuộn tròn run lên bần bật. Cô không muốn vì hắn mà rơi lệ, nhưng lại vì lời nói của hắn mà tổn thương.
Tư Cảnh Hàn không hề giống cô nghĩ, trái tim của hắn không làm sao bị cô thâu tóm, vốn cứ nghĩ hắn sắp động tâm vì mình, nhưng hình như đó chỉ là bề nổi một phần tâm tư của hắn. Phần còn lại hắn đã vùi chôn vào một khoảng không gian nào đó mà cô chưa từng biết tên mất rồi.
Có lẽ là vậy, vì cô đánh giá quá cao sự ảnh hưởng của mình với hắn, là cô vội vàng phán xét một con người không hề đơn giản như Tư Cảnh Hàn, cho nên giờ đây cô mới bị bán đi một cách trơ tráo.
Cô lại nhớ đến lúc hắn rời đi, nhìn cô nằm trên giường đã mỉm cười thật nhạt, vô tâm vô phế nỉ non:
"Tịnh dưỡng cho tốt, làm quà mà trông xấu xí quá người ta sẽ không thích, lại mất mặt tôi, hửm?"
Ừ thì cô từng là tài sản của Tư Cảnh Hàn, nhưng cũng chỉ có giá trị như một loại tiền tệ để hắn lưu hành, không giống như Bảo Bối là tài sản hắn dùng để cất giữ.
Cho nên đến cuối cùng, như món hàng, cô để người ta đổi trao.
"A..."
"Bịch bịch bịch." Hoắc Duật Hy đánh thùm thụp vào gối, lôi kéo cả dây truyền nước biển trên cổ tay lệch ra ngoài, nhưng cô không đau, máu cứ thế loang lỗ nhỏ xuống.
Y tá lập tức lao vào, hoảng hốt giữ cô lại nhưng cô không hề quan tâm, ánh mắt phẫn hận vô định nhìn ra bầu trời màu lam, y hệt màu lam trong đáy mắt của hắn.
Hắn thật sự đẩy cô cho người chủ đất ở thành Tây!
Thật sự!
Lời nói cuối cùng đó của hắn cứ văng vẳng bên tai, như chiếc búa lớn nện vào lòng ngực của cô. Mỗi khi nhớ lại đều đủ khiến tâm tư của cô đứt đoạn.
Bao nhiêu lâu nay, cho dù hắn lãnh khốc, hắn vô tình tàn nhẫn đến đâu, cô cũng không nghĩ đến cách hắn đẩy cô đi chính là như vậy. Cô vốn không muốn tin Na Mộc Lệ, nhưng cuối cùng vẫn là cô thua cô ta. Ít nhất, người cô ta lấy thương yêu cô ta, nhưng còn cô, bị đẩy cho một người không hề quen biết.
Hắn nói ôn nhu của hắn đối với cô cái nào là không giả dối? Không phải đến đường cùng thì cô cũng sẽ trở thành vật tế phẩm hy sinh sao?
Hắn cho cô ôn nhu chỉ muốn cô nghe lời, cô không phản kháng thì hắn có thể tùy tâm giày xéo.
Lúc hắn chơi chán cô rồi, kết thúc cũng chỉ có thế mà thôi!
"A..."
Mặc Lạc Phàm đứng bên ngoài trông vào, anh nhìn cô la hét giãy giụa trong nước mắt, tâm anh đau nhưng chưa từng bước vào an ủi.
Cuối cùng đành xoay mặt rời đi, để mặc cô ở đó, không ai dỗ dành.
Có lẽ, cách mà anh dùng để lo cho cô vào lúc này không phải là như vậy, nói trắng ra anh là người đứng về phía Tư Cảnh Hàn, việc mà hắn làm đối với Tề Thiếu Khanh cũng một tay anh tiếp sức, nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày đi đến nước này.
Một người tan nát, một người đớn đau.
Bây giờ Mộc Tích đã lộ diện dưới ánh sáng, Tề Thiếu Khanh là con hổ khát mồi lại khôn ngoan, anh ấy và Tư Cảnh Hàn đều là bạn của anh, hai người họ quá hiểu nhau cho nên cách dụng tâm trùng trùng điệp điệp đều tương đồng.
Hay cho những tiện toán hai người họ đã bày ra.
Tư Cảnh Hàn bề ngoài vô tình, nhưng Tề Thiếu Khanh xuất phát từ nội tâm lại là tàn nhẫn.
Kết quả ép Hoắc Duật Hy rời khỏi Tư Cảnh Hàn cũng là bằng phương đau đớn nhất.
___________
Cục diện đã hoàn toàn thay đổi khi Hoắc Duật Hy không biết từ lúc nào đã đến bên Tư Cảnh Hàn, một cách tích cực kéo áo choàng tắm trên người hắn xuống.
Cô như đánh mất chính mình, từng hơi thở mát lạnh của hắn đều chi phối lý trí của cô, trong người cô như có hàng ngàn con kiến đang thi nhau đốt lửa khiến cô vừa nóng, vừa ngứa mà Tư Cảnh Hàn cứ như một tảng băng lạnh giúp cô vượt qua cái khắc nghiệt đó.
Còn hắn, thái độ này của cô không làm hắn nảy sinh bất ngờ gì, trong đôi mắt vẫn thản nhiên một mảng, bây giờ chỉ có hắn đủ lý trí nhìn thấy cục diện, còn cô đã dần bị điều khiển bởi những dục vọng xấu xa, đen tối.
Có lẽ, cô khi cô tỉnh táo sẽ ghê tởm đến nhường nào nếu biết bản thân của hiện tại mình đang làm gì với kẻ mình hận nhất. Hoặc có lẽ, ngay lúc này đây, chỉ cần cô đủ tỉnh táo hơn một chút để nhận ra người trước mặt mình là ai thì cô đã làm một hành động tự hủy hoại bản thân nào đó nhầm cảnh tỉnh chính mình.
Nhưng bây giờ, ngay cả sức lực để tự cắn lưỡi cô còn không có, thì làm sao có thể tự làm đau bản thân.
Trong đôi mắt của cô không hề có tiêu cự, cũng không nhìn thấy hắn, chẳng qua cô lúc này cũng như một người lạc giữa sa mạc đang đi tìm nguồn nước, phần lý trí và phần người đã mất, chỉ còn lại bản năng, cơn khát tình cũng xuất phát từ dục vọng nguyên thủy, không có tình yêu cũng không có hận thù, đơn giản thứ cô cần là một người đàn ông!
Là ai cũng được, dù người cô yêu nhất hay người cô hận nhất, hoặc một người xa lạ cũng không quan trọng.
Cô cần là một công cụ phát tiết.
Tư Cảnh Hàn cười ra tiếng, tiếng cười mang đủ ngũ vị tạp trần, hắn cưng nựng véo khuôn cằm của cô, nhưng cô hầm hừ tránh ra mà cố dựa đầu sát vào cổ hắn, có chút buồn bực luồn tay vào trực áo choàng của nam nhân.
Trong mơ hồ cô ngửi được mùi vị thật thơm, có chút ngọt ngào phát ra từ cơ thể trước mặt này, người này rất mát, cả hơi thở cũng khiến cho cô cảm thấy dễ chịu.
Tất cả những đau đớn sau những giờ bị đối xử thô lỗ trong khắc giây này hoàn toàn tê liệt, cô không ý thức được chút gì về những vết thương ghê tợn đó nữa, chỉ muốn bám víu vào chiếc phao sinh mệnh trước mặt.
Tư Cảnh Hàn đan lấy bàn tay của cô áp lên môi mình, hắn hít một hơi thật sâu như để lưu giữ một chút ký ức nào đó có thể hắn sẽ không bao giờ có lại được nữa.
"A..." Cô the thé kêu lên một tiếng mềm mỏng, ánh mắt mê ly nâng lên nhìn năm đầu ngón tay của mình bị một lực đạo nhè nhẹ cắn mút. Cô cố sức nhìn thật kỹ là ai nhưng chẳng thấy được gì ngoài đôi môi mỏng hồng nhuận mấp máy chuyển động, hình ảnh của người đàn ông kia vô cùng nhòe, đến nổi vừa chớp mắt một cái cô đã không còn nhớ ra là ai nữa.
Rồi sau đó, cô thấy thật đau, nhưng nhiều hơn là khoái cảm.
Bầu trời đêm cuồn cuộn chuyển vời, một trận bão tuyết đột ngột kéo qua thành phố mang theo cái lạnh thấu xương. Nhưng ngược lại, trong phòng ngủ ở tầng ba của biệt thự Hàn Nguyệt lại là một cảnh tượng khiến người khác đỏ mặt tía tai.
Qua cuộc mây mưa dữ dội, Hoắc Duật Hy bị kéo về từ dục vọng, khi tác dụng của thứ thuốc Tư Cảnh Hàn dùng lên người cô vơi bớt, đó là khi thực tại trở về, với những ý thức và nỗi đau.
Từng dòng nước mắt trong vô thức bắt đầu lăn dài, bên tai cô tuy không còn nghe những tiếng thắt lưng đập trên sàn nhà, hay tiếng bật lửa khủng khiếp nhưng nỗi đau của bây giờ cũng không kém vừa rồi.
Nếu Tư Cảnh Hàn là dã thú đã đói khát chuẩn bị chén sạch con mồi, thì cô chính là thứ mồi yếu ớt chỉ còn giữ được chút hơi tàn ấy, bất lực nhìn sức mạnh cường hãng, vô nhân tính bủa vây nhấn chìm mình.
Bắt gặp ánh mắt đầy nước của cô, Tư Cảnh Hàn cười như không cười, cúi sát hôn khô những vệt nước ấy, thật thấp giọng mang theo đủ từ tính êm tai: "Bé Duật, sao lại khóc rồi, chẳng phải vừa rồi còn rất thoải mái sao?"
Cô cắn chặt môi không trả lời, hắn lại càng thích thú dùng lực tiến công, chiếc giường kingsize không ngừng phập phồng như hơi thở của một con người, đôi lúc tạo ra những âm thanh cọt kẹt rung động.
"Hừ..." Hoắc Duật Hy đau đớn không nhịn được tiếng phản kháng, nhưng tất cả đều bằng không trước sự vô tình của người đàn ông phía trên. Hắn rất biết thưởng thức, nhào nặn cô thành đủ tư thế có thể thõa mãn cảm hứng của mình.
Trên làn da của cô không giấu được những dấu răng và những vết bầm xanh tím, cái trước chồng lên cái sau, sự thê thảm đó được khác họa một cách nổi bật nhất.
"Cục cưng, giờ này còn xấu hổ sao? Mau, kêu ra tiếng cho tôi nghe xem nào?" Tư Cảnh Hàn khá nhàn nhã để trêu Hoắc Duật Hy, cùng với đó là những bước tiến chết người khiến cô liên tục rùng mình, nhưng cô đang muốn liều chết, dù thế nào cũng không phát ra âm thanh đáng xấu hổ đó trước mặt hắn.
Tư Cảnh Hàn không vội, hắn rất thưởng thức biểu cảm này của cô. Những thứ hắn cần đều đã lấy đủ rồi, chỉ vì chưa tận hứng mà thôi. Hắn đành dịch người một chút, cho tầm mắt của cô thấy được vào tấm gương đối diện ở bàn trang điểm. Một bên lại kéo hai chân của cô khoác lên vai, còn bản thân hạ thấp người bắt đầu một tiết tấu khác.
Hoắc Duật Hy trừng to đôi mắt, cảm nhận thấy sự biến lạ lùng nơi hạ thân, cô liền ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay hắn.
"Đừng phản ứng mạnh như vậy, chỉ muốn tạo cho cưng chút cảm giác kích thích khác mà thôi."
Bàn tay phải hắn lại di chuyển, ngón áp út mang theo chiếc nhẫn bằng kim loại tiến sát về phía khu vườn cấm địa.
"A..." Lần này Hoắc Duật Hy lập tức thét ra tiếng, dị vật lạnh băng kia khiến bản năng của cô kịch liệt phản kháng, bụng dưới co quặn muốn ngăn chặn sự càng rỡ đó nhưng không được, vô phương cứu chữa.
Tư Cảnh Hàn khá hài lòng, lại ngón áp đẩy vào thêm một khớp, bên môi nhẹ nhàng nở nụ cười: "Cục cưng, bây giờ có thể cho tôi nghe giọng của cưng chưa?"
Răng môi Hoắc Duật Hy cố sức cắn chặt, đem hơi thở tồn động ở lại lòng ngực, có bao nhiêu căm hận đều biểu thị qua ánh mắt. Chỉ là người kia xem như không, ngược lại còn rất nhẫn nại buông lời dụ dẫn:
"Ngại sao...? Nhưng nhìn xem kìa, cưng ở trong gương mê người thế nào, mau... thoải mái mội chút, như vậy mới không khó chịu nữa, hửm?"
Tuy là hắn nói vậy nhưng khớp tay lại giở tiểu xảo làm cho cô liên tục giật mình, cứ như vậy khi đưa cô sắp tới đỉnh điểm cao trào thì lại đột ngột kéo cô về vị trí cũ không cho cô được như ý nguyện.
Phần thuốc kích thích trong người dù đã bị tiêu tán đi không ít nhưng thực chất vẫn không xua đi hết phần bản năng khát khao dục vọng còn lại trong cơ thể, đối với cô mà nói bây giờ chính là đứng giữa tình thế tiến thoái lưỡng nan, một mặt vô cùng căm hận sự có mặt của Tư Cảnh Hàn nhưng một mặt khác lại muốn lợi dụng hắn để vơi bớt sự trống vắng trong tận đáy lòng.
Tư Cảnh Hàn đương nhiên nhìn ra cô chán ghét mình, nhưng hắn cũng không quá lo lắng cô sẽ không hợp tác, bởi vì... Cô không đủ sức chối từ cơ thể hắn. Ít nhất là vậy!
"Thế nào, nghĩ kỹ chưa, cưng nhìn đi, ở trong gương chúng ta ở một chỗ trông đẹp mắt thế nào." Hắn lại cúi đầu, muốn hôn lên cánh mũi của cô.
"Súc sinh, tránh ra..."
Trong bất thình lình, một luồng sức mạnh và can đảm đã giúp Hoắc Duật Hy nâng bàn tay lên, cào mạnh vào vết thương vốn mới có trước đó trên mặt Tư Cảnh Hàn, làm cho vết răng vừa khô lại bị bung ra, rỉ máu, trông thê thảm và đáng sợ vô cùng.
Tư Cảnh Hàn nghiêng mặt rất nhanh đi nhưng cái đau đã xâm lấn, trên khuôn mặt truyền đến rát đau khiến đầu mày của hắn hung hăng nhíu lại.
Hoắc Duật Hy trông thấy cảnh này này thì dùng sức nở nụ cười thật nhạt nhưng trong lòng có biết bao nhiêu thõa mãn, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cơn thịnh nộ của bạo quân.
Ai ngờ, thật lâu người kia cũng không làm gì, đến cuối cùng hắn lại cười, nụ cười ấy đủ làm ai đã từng quen biết hắn phải dựng tóc gáy. Giọng nói một mực nhỏ nhẹ, nhắc đến cô lại cô thêm phần yêu chiều:
"Bé Duật, sao lại mạnh tay như vậy? Xem ra cưng còn rất nhiều sức, rất tốt... Nào, đến đây, để tôi yêu em..."
Hoắc Duật Hy rùng mình tránh đi, quả thật hắn bề ngoài nói vậy nhưng động tác kế tiếp lại vô cùng thô lỗ. Đè mạnh cô vào gối không cho giãy giụa, nâng một chân của cô qua eo mình, chẳng phí thêm lời nào đã dùng sức đánh vào.
"Ah..." Cô thét lên kinh hoàng, nỗi đau đớn khốc liệt khiến nước mắt tuôn trào như thác lũ. Nhưng trong giây lát, cô lại không muốn khuất phục, răng cắn chặt lấy đôi môi khiến nó rách nát cũng không muốn thốt ra âm thanh nào nữa.
Tư Cảnh Hàn nắm lấy mái tóc tán loạn của cô, vuốt nhẹ, trái ngược hoàn toàn với đôi mắt lạnh như hàn băng. Để cô thở dốc thêm một hơi, lực đạo hắn dụng lên người cô càng thêm lớn, như muốn làm đỗ nát tất cả thành quách kiên cố giữa hai người.
"Kêu lớn lên!" Hắn quát, động tác lại thêm mạnh bạo, đem theo phẫn nộ công kích đối phương. "Còn sức như vậy thì kêu lớn lên cho tôi! Kêu không được thì đừng hòng dừng lại!"
Hành vi bạo ngược này đối với một cô gái thì vô cùng khủng khiếp, từng đợt tiến vào của hắn gần như đã làm vùng cột sống của cô phải gập lại thẳng thành một đường thẳng, bao nhiêu lâu đã không nếm trãi hương vị ái tình kịch liệt đến như vậy rồi.
Trong chốc lát cô nghĩ đến những giấc mơ trong quá khứ, từng chút một muốn buông bỏ thứ gì đó, mà nước mắt theo ký ức đó lăn xuống nhiều thêm, tâm hồn của cô dường như không ở nơi này, chỉ có phần xác thịt ở lại để người đàn ông phía trên khinh rẻ, chà đạp.
"Ga... a..."
Cô khóc, giữa đêm khuya tĩnh mịch trong căn phòng tràn ngập vị hoan say ái tình, tiếng của cô như tiếng vọng của một giọt nước nhỏ rơi xuống giếng, trong phút chốc vang động nhưng rồi mãi mãi chìm vào không gian rộng lớn.
Tan biến...
____________
Buổi chiều của ngày thứ hai, cửa phòng luôn đóng kín trên tầng ba của biệt thự cũng có động tĩnh.
Tư Cảnh Hàn bước ra với một thân tây trang đen không mấy chỉnh tề, chỉ qua loa cầm trên tay áo khoác rồi đi xuống tầng.
Lúc này trong phòng khách biệt thự không có mấy người, chỉ có Hàn thúc, Tiểu Mễ và một hầu nữ khác nữa.
Thấy hắn bước xuống Tiểu Mễ là người đầu tiên có phản ứng, nhưng vì biểu cảm lạnh lẽo trên khuôn mặt của Tư Cảnh Hàn nên khiến cô chần chừ muốn nói lại thôi, không tự chủ đánh mắt sang Hàn thúc.
Dường như Tư Cảnh Hàn không có ý định giải thích bất cứ điều gì vào lúc này, một đường đi thẳng ra ngoài chỉ có một câu để lại: "Con đi làm."
Hắn cái này là hướng Hàn thúc thông báo, người duy nhất đến thời điểm này hắn lấy làm kính trọng đến như vậy. Quá hiểu rõ cục diện của ngày hôm nay nên Hàn thúc dù thấy vết thương trên mặt hắn cũng không hỏi gì thêm, chỉ chờ tiếng động cơ chiếc xe biến mất mới hướng mắt lên tầng.
Tiểu Mễ gần như lập tức hành động, "Hàn thúc, con lên xem tiểu thư thế nào được không?" Cô cần hỏi ý kiến của Hàn thúc vì phòng ngủ là nơi cấm ra vào của Tư Cảnh Hàn, cô thật không dám tự tiện.
Hàn thúc gật đầu phẩy tay cho phép, Tiểu Mễ và hầu nữ còn lại liền lao lên trên đó.
Khác với cô tưởng tượng, không hề có cảnh xô bồ, đổ vỡ nào hết, mà hầu hết các vật dụng đều được đặt đúng vị trí, nguyên vẹn từ cầu thang cho đến trong phòng ngủ. Chỉ ngoại trừ cái thùng rác trong phòng là đầy ắp giấy vệ sinh, có cả vỏ chai mà cô không hiểu đó là gì.
Ngay cả Hoắc Duật Hy cũng chỉnh tề nằm một chỗ, xung quanh được phủ rèm nên ánh sáng có chút mờ mịt càng làm vẻ nhợt nhạt của cô lẫn vào màu của căn phòng.
Tiểu Mễ đi đến, không biết Hoắc Duật Hy còn thức hay đã ngủ, cô ấy rất nhẹ nhàng nói vào tai của cô:
"Tiểu thư... tiểu thư, chị có sao không?"
Không có tiếng trả lời, Tiểu Mễ gắng sức lại lần nữa nhưng Hoắc Duật Hy vẫn bất động làm cô hoảng loạng vô cùng, nhanh chân chạy xuống tầng.
"Hàn thúc..."
"Bịch bịch bịch."
"Hàn thúc, hư hư hư... tiểu thư bị làm sao rồi mà con kêu mãi chị ấy vẫn không tỉnh, chúng ta mau tới bệnh viện đi."
Đôi mày của Hàn thúc nhíu lại nhìn nước mắt, nước mũi trên mặt Tiễu Mễ, trong lòng sự lo lắng dâng lên nhiều hơn.
"Mau, đem Tiểu thư xuống đây, ta bảo Tiểu Vương chuẩn bị xe."
Sự tình đến một cách đột ngột khiến trên dưới Hàn Nguyệt đều ngơ ngác không kịp trở tay. Vốn dĩ ai cũng nghĩ ba ngày sắp tới thiếu chủ và tiểu thư của bọn họ sẽ có một chuyến đi chơi trong mong đợi, nhưng sau bao nhiêu tính toán, sự chuẩn bị chu toàn cho chuyến ngao du lại trở thành con đường cho Hoắc Duật Hy rời khỏi chỗ này.
Mặc Lạc Phàm đến bệnh viện, việc đầu tiên chính là đến phòng bệnh của Hoắc Duật Hy, nhưng anh còn chưa vào trong đã bị Nam Nam chặn lại. Cô nhỏ hôm nay bạo gan đập luôn lên người anh một sắp giấy, trên đó là kết quả xét nghiệm và kiểm tra rồi mắng:
"Viện trưởng, bạn của anh thật quá đáng! Đây rõ ràng là cố tình chà đạp phụ nữ mà!"
Thấy mắt của Nam Nam đỏ hoe, Mặc Lạc Phàm thoáng qua do dự cầm kết quả lên xem. Khuôn mặt cũng nhanh chóng tái mét, chính anh cũng không tin có thể ra đến thế này.
Thêm một chút, anh mới nhỏ tiếng hỏi Nam Nam: "Đã súc ruột sao?"
Nam Nam lau lau nước mắt, ai oán gật đầu. Thuốc tránh thai khẩn cấp luôn dễ gây tác dụng phụ, huống hồ Hoắc Duật Hy dùng trong trạng thái đang suy yếu.
"Tôi vào xem Tiểu Hy thế nào?"
"Không cần đâu." Nam Nam vẫn ngăn cản, "Chị Tiểu Hy chưa tỉnh, hơn nữa cũng chưa chắc vào được." Vừa nói cô vừa hướng về phía hai người mặt mày nghiêm trọng đứng phía trước cửa phòng, đến cả người của biệt thự Hàn Nguyệt cũng đã bị hạn ra chế ra vào.
Nam Nam lại nói: "Nếu biết trước Tư tổng là người như vậy... Lúc trước Nam Nam đã nói không nói tốt cho anh ta trước mặt chị Tiểu Hy... Hư hư hư..."
Sự cáu giận của Nam Nam cũng không phải là không có lý do, thứ nhất đứng trên lập trường của một người bạn thì giao tình giữa cô và Hoắc Duật Hy vô cùng tốt. Thứ hai, đều là phụ nữ với nhau thì đây chính là sự đồng cảm khi thấy người cùng phái yếu với mình bị xúc phạm thân thể một cách nghiêm trọng.
Mặc Lạc Phàm không nói gì, cũng không dỗ cô, chính anh cũng cảm thấy khó chịu trong lòng. Đương nhiên là vì xót cho Hoắc Duật Hy, cô ở trong lòng anh tuy khó chiều nhưng thế nào cũng là một cô em gái chỉ để dành yêu thương không được phép tổn hại.
Nhìn hai tên vệ sĩ đứng trước cửa phòng bệnh, anh biết đây là người của Tư Cảnh Hàn đặc biệt phái riêng theo đến đây, chỉ là anh chưa hiểu lắm ý tứ của hắn bèn tiến đến. Hai bên sĩ lập tức chặn lại.
"Bệnh viện này là của tôi, thiếu chủ các người cũng muốn cấm đoán đi lại." Anh không mấy hài lòng nhìn họ.
Hai vệ sĩ lập tức hiểu. "Đây hẳn là Mặc thiếu gia, thiếu chủ có căn dặn nếu là thiếu gia thì có thể tự nhiên." Họ làm ra động tác mời, nhưng Mặc Lạc Phàm ngược lại không muốn vào nữa, Nam Nam đã nói Tiểu Hy còn chưa tỉnh, anh vào cũng không ích gì, hơn nữa cái này cô không khỏe cũng chẳng phải chuyên khoa của anh.
Bây giờ điều anh muốn biết chính là cái tên Tiểu Bạch mặt trắng đó muốn làm cái gì, tại sao từ một chuyến đi chơi lại biến thành chuyện tàn khốc như vậy chứ?
"Hai người hẳn cũng biết tôi là chỗ thân tình với thiếu chủ các người. Vậy nói xem, rốt cục hắn muốn làm gì, vì sao ở chỗ của tôi mà còn phải canh giữ?"
Dường như đã có sự chuẩn bị trước, hai vệ sĩ không hề lúng túng cũng không có ý định giấu giếm gì, trực tiếp cho Mặc Lạc Phàm một câu trả lời: "Mặc thiếu, chỗ thiếu chủ có dặn, mọi việc anh cần biết thì trực tiếp hỏi ngài ấy, còn chúng tôi chỉ phụng mệnh hành sự, thật không biết gì thêm."
"A..." Mặc Lạc Phàm giả vờ a một tiếng như đã hiểu ra, anh nhìn một cái thấy Nam Nam đã không còn ở chỗ này liền đưa tay nắm lấy cổ áo của một tên vệ sĩ, tay còn lại chống lên hông, kéo cái áo blouse trắng vắt qua cổ tay, trong anh lúc này không khác gì những tên lưu manh khoác áo bác sĩ.
Mặc dù chỉ dùng một cánh tay nhưng lực đạo của anh dụng lên người tên vệ sĩ kia không thể dè chừng, anh không dùng vẻ mặt dễ gần như mọi khi nhìn người để đối đãi với người kia, thậm chí chẳng bao lâu đã xiết ngạt anh ta đến không thở được.
Người còn lại có chút sốt ruột, nhưng bởi vì thân thế Mặc Lạc Phàm nên không dám manh động, chỉ có thể dùng lời can ngăn: "Mặc thiếu, quả thật chúng tôi không biết gì, mong anh có thể..."
"Đừng nghĩ các người là do Tư Cảnh Hàn đem đến thì tôi không dám làm gì, trước giờ chỗ của tôi ít khi nhận người thân lắm!" Mặc Lạc Phàm không hề nhiều lời.
"Còn không nói?!" Anh quát dồn.
Hai vệ sĩ nhìn nhau một cái, vì không muốn làm rối cục diện trước mắt đành nói hết những mình được dặn: "Chúng tôi được dặn sau khi Tiểu thư hồi phục thì sẽ đưa sang thành Tây một chuyến, còn vì sao lại như vậy thì hoàn toàn không rõ."
"Phịch." Mặc Lạc Phàm đẩy tên vệ sĩ trong tay ra, trong mắt thoáng qua suy nghĩ, không nói gì nữa, bỏ đi.
_____________
Hoắc Duật Hy trong mơ màng tỉnh dậy thì đã là sáng ngày hôm sau.
Trên đôi mi của cô nước mắt từ lâu đã khô cứng, cái lờ mờ sau một giấc ngủ dài khiến đầu cô nặng trĩu. Ánh nắng lúc này xuyên qua tấm rèm màu xanh da trời nhợt nhạt, làm sáng được một vùng trong phòng, bên ngoài có tiếng chim non hót và tiếng đập cánh trên không. Một ngày nắng đẹp trong mùa đông khô héo, làm bừng dậy chút sức sống hiếm hoi.
Trong vô thức đó, nước mắt của cô lại rơi xuống, lộp độp đập vào gối. Trong phòng không có ai cả, cô cũng không định gọi ai đó đến, bây giờ cô chỉ muốn một mình, lặng yên, cứ như vậy chờ đợi một sự chảy trôi nào đó.
Không ngờ cô vẫn còn sống, sau cái đêm khủng khiếp đó...
Nhưng thà rằng lúc đó cô chết quách đi có lẽ còn sung sướng hơn bao giờ.
Lúc này thì cô nhớ lại lúc trước có ai đó từng mách bảo với cô rằng: giết chết con mồi ngay lập tức không phải là bản tính của Tư Cảnh Hàn, mà thú vui của hắn là giày xéo thứ mình không thích mắt từ từ, khiến thứ đó sống không được, chết không xong.
Quả thực điều này đã ứng nghiệm, lên chính người cô.
Sau những cuộc vui bất tận hắn đã làm gì với cô?
Còn đơn giản hơn với những cô gái trong khách điếm, một bên lấy cốc nước đến, một mặt kéo cô từ ổ chăn nhàu nhĩ lên, ném cho một chiếc hộp nhỏ rồi dửng dưng nói: Uống đi. Đừng để có hậu hoạn làm phiền phức đến tôi, nếu không sau này cô đừng hòng sống yên. Tôi không ngại làm một màn y hệt 3 năm trước đâu.
"Hư..."
Cô kéo chăn đến bên môi, cả khuôn mặt trắng bệch vùi vào đó, tiếng nấc nghẹn dồn tại lòng ngực, cả người cô cuộn tròn run lên bần bật. Cô không muốn vì hắn mà rơi lệ, nhưng lại vì lời nói của hắn mà tổn thương.
Tư Cảnh Hàn không hề giống cô nghĩ, trái tim của hắn không làm sao bị cô thâu tóm, vốn cứ nghĩ hắn sắp động tâm vì mình, nhưng hình như đó chỉ là bề nổi một phần tâm tư của hắn. Phần còn lại hắn đã vùi chôn vào một khoảng không gian nào đó mà cô chưa từng biết tên mất rồi.
Có lẽ là vậy, vì cô đánh giá quá cao sự ảnh hưởng của mình với hắn, là cô vội vàng phán xét một con người không hề đơn giản như Tư Cảnh Hàn, cho nên giờ đây cô mới bị bán đi một cách trơ tráo.
Cô lại nhớ đến lúc hắn rời đi, nhìn cô nằm trên giường đã mỉm cười thật nhạt, vô tâm vô phế nỉ non:
"Tịnh dưỡng cho tốt, làm quà mà trông xấu xí quá người ta sẽ không thích, lại mất mặt tôi, hửm?"
Ừ thì cô từng là tài sản của Tư Cảnh Hàn, nhưng cũng chỉ có giá trị như một loại tiền tệ để hắn lưu hành, không giống như Bảo Bối là tài sản hắn dùng để cất giữ.
Cho nên đến cuối cùng, như món hàng, cô để người ta đổi trao.
"A..."
"Bịch bịch bịch." Hoắc Duật Hy đánh thùm thụp vào gối, lôi kéo cả dây truyền nước biển trên cổ tay lệch ra ngoài, nhưng cô không đau, máu cứ thế loang lỗ nhỏ xuống.
Y tá lập tức lao vào, hoảng hốt giữ cô lại nhưng cô không hề quan tâm, ánh mắt phẫn hận vô định nhìn ra bầu trời màu lam, y hệt màu lam trong đáy mắt của hắn.
Hắn thật sự đẩy cô cho người chủ đất ở thành Tây!
Thật sự!
Lời nói cuối cùng đó của hắn cứ văng vẳng bên tai, như chiếc búa lớn nện vào lòng ngực của cô. Mỗi khi nhớ lại đều đủ khiến tâm tư của cô đứt đoạn.
Bao nhiêu lâu nay, cho dù hắn lãnh khốc, hắn vô tình tàn nhẫn đến đâu, cô cũng không nghĩ đến cách hắn đẩy cô đi chính là như vậy. Cô vốn không muốn tin Na Mộc Lệ, nhưng cuối cùng vẫn là cô thua cô ta. Ít nhất, người cô ta lấy thương yêu cô ta, nhưng còn cô, bị đẩy cho một người không hề quen biết.
Hắn nói ôn nhu của hắn đối với cô cái nào là không giả dối? Không phải đến đường cùng thì cô cũng sẽ trở thành vật tế phẩm hy sinh sao?
Hắn cho cô ôn nhu chỉ muốn cô nghe lời, cô không phản kháng thì hắn có thể tùy tâm giày xéo.
Lúc hắn chơi chán cô rồi, kết thúc cũng chỉ có thế mà thôi!
"A..."
Mặc Lạc Phàm đứng bên ngoài trông vào, anh nhìn cô la hét giãy giụa trong nước mắt, tâm anh đau nhưng chưa từng bước vào an ủi.
Cuối cùng đành xoay mặt rời đi, để mặc cô ở đó, không ai dỗ dành.
Có lẽ, cách mà anh dùng để lo cho cô vào lúc này không phải là như vậy, nói trắng ra anh là người đứng về phía Tư Cảnh Hàn, việc mà hắn làm đối với Tề Thiếu Khanh cũng một tay anh tiếp sức, nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày đi đến nước này.
Một người tan nát, một người đớn đau.
Bây giờ Mộc Tích đã lộ diện dưới ánh sáng, Tề Thiếu Khanh là con hổ khát mồi lại khôn ngoan, anh ấy và Tư Cảnh Hàn đều là bạn của anh, hai người họ quá hiểu nhau cho nên cách dụng tâm trùng trùng điệp điệp đều tương đồng.
Hay cho những tiện toán hai người họ đã bày ra.
Tư Cảnh Hàn bề ngoài vô tình, nhưng Tề Thiếu Khanh xuất phát từ nội tâm lại là tàn nhẫn.
Kết quả ép Hoắc Duật Hy rời khỏi Tư Cảnh Hàn cũng là bằng phương đau đớn nhất.
___________
Tác giả :
Niếp Niếp