Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Chương 65: Thiếu chủ, không nhìn thấy tiểu thư nữa!
Biết hôm nay Tư Cảnh Hàn sẽ đến bệnh viện tìm Na Mộc Lệ nên Hoắc Duật Hy không đi làm, Lạc Tư Vũ cũng chủ động cho phép cô được nghỉ mà không cần để ý Tư Cảnh Hàn có đồng ý hay không.
Đương nhiên ở biệt thự Hàn Nguyệt bây giờ Hoắc Duật Hy chính là ông trời con, thái độ lầm lì của cô khiến trên dưới ai cũng rối rích lo lắng, chỉ cần thứ mà cô muốn Hàn thúc đều bảo người hầu làm cho, chỉ mong Hoắc Duật Hy có thể tươi tỉnh lên một chút.
Việc Tư Cảnh Hàn đến bệnh viện tìm Na Mộc Lệ đối với Hoắc Duật Hy không phải là một đều tốt đẹp, cũng đồng nghĩa hắn đang đến dỗ cô ta mà để mặc cho cô bị dư luận chỉ trích. Người ta sẽ càng khẳng định giữa Na Mộc Lệ và Tư Cảnh Hàn là chân tình, còn cô chỉ là một con hồ ly tinh không biết lượng sức chen chân phá hoại tình cảm của người khác một cách thất đức nhất. Trước giờ Na Mộc Lệ luôn là thánh nữ, mà một khi thánh nữ đã bị ăn hiếp thì có đời nào những kẻ tín ngưỡng chịu để yên cho người gây ra họa.
Hoắc Duật Hy cho dù biết có khi đây cũng chỉ là suy nghĩ của riêng mình nhưng cô muốn nghĩ khác cũng không được!
Từ xế chiều cô đã lên xe đến trung tâm thương mại chuẩn bị dạo một vòng, muốn làm một tiểu tam đúng chuẩn, vung tiền của kim chủ vào việc đi mua sắm xa xỉ, chỉ có điều không khoe khoang kim chủ của mình là ai.
Nói là nói như vậy, nhưng đa phần khi vào trung tâm thương mại cô đã dành phân nửa số thời gian ăn uống cùng Tiểu Mễ - hầu nữa Hàn thúc cho đi theo chăm sóc cô. Ăn uống no say, đi nhiều khu như vậy, cuối cùng đến tầng bán quần áo, Hoắc Duật Hy dứt khoát ghé lại thử vài bộ.
"Tiểu Mễ, em thấy chị mặc bộ này thế nào?" Cô tung một chiếc váy màu sữa lên người, hỏi Tiểu Mễ. Tiểu Mễ lập tức bước lên, giúp việc cô quan sát rồi mỉm cười gật đầu: "Tiểu thư, bộ này chị lên nhất định sẽ rất sáng. Hay là vào trong thử một chút đi."
Hoắc Duật Hy nghe vậy gật đầu, theo chân người quản lý đi đến phòng thay trang phục. Vì là khách quen, đã từng đến đây cùng người của tổng bộ nên quản lý lập tức nhận ra Hoắc Duật Hy, vô cùng niềm nở và nhiệt tình với cô. Họ vẫn tò mò vô cùng, đến rốt cuộc cô gái này có thân phận gì, hơn nữa bây giờ nghĩ lại, người đàn ông đeo kính râm từng đi cùng cô đến đây càng nghĩ lại, lại càng thấy quen, hình như đã thấy khuôn cằm của người đàn ông đó ở đâu rồi.
Đúng rồi! Y hệt tổng tài mà mấy ngày nay báo chí đang cuồng loạn săn tin!
Trời ơi! Không phải chứ?!
Người quản lý vừa nghỉ đến đây, hai chân đã nhũn ra, trân trối nhìn về hướng Hoắc Duật Hy vào thử váy.
Tiểu Mễ đứng bên ngoài chờ, lượt khách đến khu trưng bày quần áo cao cấp này không nhiều, ai cũng chỉ chú ý vào việc lựa chọn của bản thân, nhưng mỗi khi cô lơ đãng, sẽ cảm thấy có một ánh mắt dò xét về phía mình. Cho đến lần thứ ba thì cô khẳng định, ở đây không ổn.
Hoắc Duật Hy vào phòng thay quần áo không lâu, vừa bước ra Tiểu Mễ đã tiến lên nói với người quản lý: "Lấy cho chúng tôi bộ quần áo này, địa chỉ đã để lại rồi."
Hoắc Duật Hy không hiểu, cô còn chưa chọn xong mà, Tiểu Mễ tiên lên nói nhỏ vào tai cô: "Tiểu thư, cô đừng quay lại nhìn phía sau, có người đang theo dõi, bọn họ sớm muộn cũng sẽ đổi phó chúng ta ở chỗ này, mình em không bảo vệ chị được, cũng không nên làm lớn chuyện ở chỗ Tư thị hoạt động, như vậy tập đoàn sẽ gặp rắc rối, chúng ta trước nên về biệt thự."
Hoắc Duật Hy đã hiểu, không nói hai lời hai người trước sau đi vội, lúc xuống thang cuốn Tiểu Mễ để Hoắc Duật Hy đứng trước mình, một tay khác cô ấy giữ chặt tay của cô. Tuy Hoắc Duật Hy không biết có chuyện gì xảy ra nhưng hằn là bất lợi cho cô. Đột ngột, Tiểu Mễ áp sát nói nhỏ vào tai cô:
"Tiểu thư, một lát em sẽ ở lại đối phó nhóm người theo dõi chúng ta, khi ra khỏi trung tâm thương mại chị cứ chạy nhanh về phía xe của biệt thự, sẽ có hai vệ sĩ thiếu chủ vẫn luôn cho đi theo lặng lẽ bảo vệ cho chị yểm trợ. Lát nữa vào nhà vệ sinh em sẽ gọi người từ biệt thự đến sau."
Hoắc Duật Hy gật đầu, theo lời Tiểu Mễ đầu tiên hai người vào phòng vệ sinh dưới tầng trệt đổi quần cho nhau, sau đó Tiểu Mễ mặc quần áo của cô đi ra trước. Bởi vì đây là trung tâm thương mại Tư thị nên bọn họ không dám manh động, chỉ khi nào ra khỏi đây mới hành động.
Hoắc Duật Hy đợi năm phút thì mở cửa nhà vệ sinh, bởi vì Tư Cảnh Hàn mấy hôm trước cấm cô sử dụng điện thoại nên lúc này cô không có bất cứ phương tiện liên hệ nào. Nhưng Tiểu Mễ nói có hai vệ sĩ vẫn luôn lặng lẽ đi theo nên cô cũng cảm thấy yên tâm.
Rời trung mại, cô không thấy hai vệ sĩ mà Tiểu Mễ nói ở đâu cả, nhưng có lẽ chỉ ngụy trang thành một ai đó đứng gần đây thôi, nghĩ vậy nên cô tiến nhanh về địa điểm Tiểu Mễ bảo cho xe đón, quả nhiên thấy chiếc xe đã chờ sẵn. Cô mỉm cười chạy đến nhanh hơn, mở cửa ra.
"Bịch"
Nhưng người trong xe không phải tài xế của biệt thự, mà bên trong còn có thêm một tốp người áo đen, lập tức Hoắc Duật Hy phản ứng xoay đầu bỏ chạy.
Bọn họ đã đón trước được nên tóm lấy tay của cô, cô vặn người dùng chân thúc lên hạ bộ của tên áo đen kia khiến hắn đau đớn, tức giận vô cùng, hắn nắm tóc của cô kéo ra phía sau ném lên xe.
"A... Buông tôi ra!"
Sự tình diễn ra trong chớp nhoáng, đến khi chiếc xe kia lao đi mất cũng không để lại dấu tích gì.
Khi Tiểu Mễ thở dốc đến nơi, không thấy Hoắc Duật Hy ở đâu, cô mở máy gọi cho tài xế đến đón nhưng chẳng ai nghe máy, gọi cho hai vệ sĩ bảo vệ Hoắc Duật Hy cũng vậy. Không một ai bắt máy.
Một dự cảm không lành nổi lên.
_____________
"Thiếu chủ, không nhìn thấy tiểu thư nữa."
Sau khi được Tiểu Mễ báo cáo tin tức kia xong, Tư Cảnh Hàn trở lại Hàn Nguyệt đều ở suốt trong thư phòng.
Lạc Tư Vũ ở dưới phòng khách trực tiếp phân phó người giải quyết, hắn nói với Tiểu Mễ: "Được rồi, cô đã làm hết sức, không cần tự trách."
"Nhưng mà có khi nào thiếu chủ sẽ tức giận không? Nếu tôi không bảo tiểu thư rời khỏi trung tâm thương mại mà ở đó gọi hẳn cho người đến chi viện thì có lẽ đã không tới nông nổi đó rồi."
"Không đâu. Lúc đó cô còn biết nghĩ cho toàn cục của Tư thị thì đã làm tốt lắm rồi, khi bọn họ đã muốn hành động thì người chúng ta có muốn đến ứng cứu cũng không kịp." Lạc Tư Vũ nói trái với suy nghĩ.
Đúng là người kia đang rất tức giận, nên mới ở trong phòng không ra ngoài.
Hoắc Duật Hy bị bắt, nằm ngoài dự liệu. Vốn dĩ tình hình của Na Mộc Lệ chưa kịp giải quyết thì cô ta lại mất tích, đây là một trong những dự liệu có thể xảy ra. Nhưng không ngờ nhanh như vậy Mục Đương lại quay đối phó Hoắc Duật Hy, còn vô pháp vô thiên dụ được người của bọn họ căn dặn theo yểm hộ cô đi chỗ khác.
Nhìn thấy Tiểu Mễ mặc bộ quần áo của Hoắc Duật Hy trở về hắn đã hiểu đại khái tình hình. Thưởng phạt phân minh, mặc dù Hoắc Duật Hy không được bảo vệ trở về nhưng Tiểu Mễ đã làm hết sức, đối phương nhiều người như vậy, nhất thời không ứng phó kịp cũng là đương nhiên.
"Được rồi, cô ra ngoài đi."
"Vâng."
Tiểu Mễ lui ra khỏi phòng khách, Hàn thúc tiến lên đem cho Lạc Tư Vũ một cốc nước. Ôn tồn hỏi: "Cậu Vũ, có định cho Tề thiếu gia biết không?"
Lạc Tư Vũ lắc đầu, Mặc Lạc Phàm bảo nếu bây giờ còn cho Tề Thiếu Khanh biết chuyện, nhất định anh sẽ trở mặt với Tư Cảnh Hàn không thương lượng, như vậy lại càng khó kiểm soát mọi chuyện hơn.
Nhưng tên kia ở trên phòng một mình như vậy mà không nói tiếng nào, Lạc Tư Vũ hắn một quyết định một mình cũng không thể.
"Để con lên tầng xem hắn một chút." Hắn đứng lên, nói với Hàn thúc một tiếng, với tay lấy cốc nước mang theo.
Đứng trước cửa phòng, Lạc Tư Vũ không gõ cửa mà trực tiếp đi vào. Tư Cảnh Hàn đang xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, phía mảnh vườn ngô đồng đang chìm vào bóng tối. Đèn của biệt thự từ lâu đã lên, làm rạng bóng chúng với những mảng đỏ đen vô cùng hình khối.
Lạc Tư Vũ đặt cốc nước xuống, chỉ một tiếng động nhẹ nhưng là âm thanh duy nhất vang dội trong lúc này. Tư Cảnh Hàn không quay lại cũng biết người vào là Lạc Tư Vũ.
Lạc Tư Vũ thấy trên bàn làm việc của Tư Cảnh Hàn chiếc máy tính vẫn đang mở, hắn tiến lại một bước, nhìn vào, con ngươi liền co rụt mạnh.
Hoắc Duật Hy bị thay thế vào chỗ của Na Mộc Lệ, bọn người của Mục Đương trói hẳn cô vào một chiếc ghế vì tránh để cô giở trò tẩu thoát.
"Con nhóc này rất ma mảnh, trói kỹ một chút."
Lúc mơ màng tỉnh lại cô chỉ nghe được một câu như vậy, cả người sau đó bị siết chặt hơn.
"Bốp!"
"Tỉnh lại đi!" Một tên vệ sĩ tát mạnh vào mặt cô, quát.
Cô trừng trừng mở mắt, nhìn hắn, rồi lại nhìn về phía cái ghế chủ tọa trên thảm đỏ.
Cô nhận ra đây là người của ba năm trước bắt cóc bảo bảo của cô. Ép Tư Cảnh Hàn thõa hiệp bằng một loại văn kiện nào đó mà cô không biết được.
Chính ông ta - Mục Đương.
"Các người bắt tôi đến đây làm gì?" Cô không hề sợ hãi mà chỉ lãnh cảm hỏi, có cả chút căm phẫn của thuở xưa vọng về.
Mục Đương có chút bất ngờ, ánh mắt thăm dò mà đánh giá: "Quả nhiên bảo bối của Hoắc gia tài phú có khác, ở bên cạnh Yue lại càng có thêm bản lĩnh, không sợ trời không sợ đất."
"Ông nói Tư Cảnh Hàn sao? Vậy ông bắt tôi đến đây cũng là vì nợ nần với hắn?" Cô chẳng đủ tâm sức nghe ông ta mỉa mai, hỏi thẳng vào vấn đề.
Mục Đương đứng dậy, đi về phía Hoắc Duật Hy, cách cô chừng hai mét thì dừng lại, muốn đánh đòn phủ đầu: "Đúng vậy, Tư Cảnh Hàn yêu thương cô như vậy, ta không bắt cô thì bắt ai?"
Hoắc Duật Hy nghe đến đây thì bật cười, có chút nguội lạnh: "Mục lão đại, ông già nên lẩm cẩm rồi sao, ba năm trước đâu chỉ có ông bị Tư Cảnh Hàn dồn vào đường cùng. Tôi tin là ngày hôm đó, giữa đứa trẻ kia với bản văn kiện thõa hiệp hắn đã lựa chọn thế nào hẳn ông còn nhớ rõ. Còn nữa, nếu không lầm thì Chu Nha, người ông cài vào Hàn Nguyệt chắc cũng có báo cáo với ông, tôi đã không thể đi giày cao gót, cũng xuýt hỏng luôn đôi chân cũng đều nhờ Tư Cảnh Hàn. Hắn yêu thương tôi như thế đó, ông nghĩ sao?"
Sự thật này, không ai có thể chối cãi, vì minh chứng rõ ràng chính là những vết tích hiện lại trên chính cơ thể đã khuyết hỏng của cô.
Mục đương biết điều này nhưng ông ta là một con cáo già rất hay đa nghi, ông ta cũng cười bằng giọng khinh thường: "Tư Cảnh Hàn là một con sói vương giảo quyệt, hay đa nghi nhưng lại luôn muốn triệt tiêu tận góc những mối hiểm họa bên mình, nhưng hắn lại giữ cô bên mình mà không sợ cô một ngày quay ngược lại cắn hắn một phát, trái hẳn với phong cách làm việc trước kia. Cô nói, cô đối với hắn có đặc biệt không?"
Ánh mắt Hoắc Duật Hy có dao động nhưng nhanh chóng học theo bộ dạng của Tư Cảnh Hàn bình thường, che giấu cảm xúc chân thật nơi đáy mắt, cô nói đầy quyết đoán: "Không có gì lạ. Tôi là con gái của Hoắc gia, tôi tin giá trị thân thế của tôi đủ khiến tôi trở thành người đặc biệt trong mắt bất kỳ kẻ nào, kể cả ông!"
"Khá khen cho một con nhóc cứng miệng." Lão ta cười hừ hừ, nham hiểm: "Được, được lắm! Ta cũng có đem đến đây một người bạn để chơi đùa với cô đây! Kêu cô ta ra đây!"
Hoắc Duật Hy theo tiếng bước chân, nhìn thấy hai vệ sĩ áo đen kéo Na Mộc Lệ đi đến. Cô kinh ngạc vô cùng, sao cô ta lại ở đây? Chẳng phải Tư Cảnh Hàn đã đến bệnh viện thăm cô ta sao?
"Ngạc nhiên?" Mục Đương đắc ý hỏi, lão ta đã dùng người tráo đổi với Na Mộc Lệ để che mắt người ngoài, nên họ cứ nghĩ rằng Na Mộc Lệ vẫn trong phòng bệnh, nhưng thật ra sáng hôm nay cô ta đã bị bắt đi rồi. Lúc Tư Cảnh Hàn đến cũng là buổi chiều, đúng lúc này lão ta đã cho người đi bắt Hoắc Duật Hy khiến hắn trở tay không kịp.
"Cô qua đó." Lão ta nói với Na Mộc Lệ, bảo cô ta đi về phía Hoắc Duật Hy. "Hai người, tốt nhất tự tìm ra cho tôi ai mới là bạn gái thật sự của Tư Cảnh Hàn, bằng không cả hai đều phải chết!"
Nhắc đến cái chết, ai cũng lo sợ, cả Hoắc Duật Hy cũng thế, bởi vì bây giờ, cô còn chưa muốn chết, cũng không muốn chết đi một cách vô nghĩa như thế.
"Ông còn phải nghi ngờ, lời tôi đã nói qua, chưa từng có lời nào là giả dối. Tư Cảnh Hàn bảo vệ chính là cô ta, cô ta mới là người anh ấy cần!" Na Mộc Lệ trừng mắt nhìn Hoắc Duật Hy, đanh giọng nói với Mục Đương.
Nhưng Hoắc Duật Hy cũng không chịu thua, "Hừ, cô muốn đổ hết lên người tôi để thoát thân sao? Vậy tại sao lúc hai người ân ái, không lúc nào không nghe cô bào Tư Cảnh Hàn yêu thương, cưng chiều cô đến mức nào, ngay cả khu nhà đất Cảnh Giang cô còn được một căn nữa?"
"Nói bậy, tôi không có!"
Mục Đương nhìn Na Mộc Lệ đầy nghi ngờ, thừa thắng Hoắc Duật Hy lại nói thêm: "A, tôi nhớ nha, lúc trước cô còn bảo có thể đã mang thai đứa con của hắn nữa. Tôi thì xấu số, đứa con không được hoan nghênh, bản thân cũng bị đày đọa chỉ còn nửa cái mạng. Nhưng cô thì lại khác, biết đâu hắn lại cần đứa trẻ này. Chậc chậc chậc, nên làm sao hắn có thể bỏ mặc mẹ của đứa nhỏ được, phải không?"
"Cô... cô nói bậy!" Na Mộc Lệ quay sang nhìn Mục Đương, vội biện hộ: "Lúc trước là do con tiện nhân này giành bạn trai với tôi nên tôi mới nói như vậy, còn thực sự thì mấy hôm trước tôi đem sắp ảnh cô ta cùng Kha Triển Vương ôm ấp đến cho Tư Cảnh Hàn xem, anh ấy thiếu chút nữa vì cô ta mà bóp chết tôi!"
"Câm miệng hết cho ta!" Mục Đương quát, rõ ràng là không khai thác gì từ miệng của hai người phụ nữ này. Mỗi người một câu, suy cho cùng chưa chắc lời nào đã chân thực hơn lời nào.
Na Mộc Lệ tiến lên bên cạnh Mục Đương, đánh cược lần cuối, nhưng giọng nói cũng mang đầy chắn chắn: "Mục lão đại, ông có thể cho người kiểm tra, tôi không có mang thai, cũng không thể nào có thai, vì tôi còn là xử nữ! Tư Cảnh Hàn chưa từng chạm qua tôi, anh ấy không có hứng thú với tôi. Nhưng nếu như tôi là bạn gái của anh ấy thì ông nghĩ với loại người như Tư Cảnh Hàn, anh ấy có thể buông cho người phụ nữ bên cạnh mình, mà còn là bạn gái không?"
Hoắc Duật Hy thật sự phải giật mình, cô nhìn về phía Na Mộc Lệ, cô ta cũng nhìn về phía cô, đôi mắt cô ta lúc này đầy sự chắc chắn và đắc ý khiến cô khẳng định, lời cô ta nói cô ta còn là xử nữ là thật.
Vậy thì kế tiếp kẻ thê thảm nhất định là cô!
Đương nhiên ở biệt thự Hàn Nguyệt bây giờ Hoắc Duật Hy chính là ông trời con, thái độ lầm lì của cô khiến trên dưới ai cũng rối rích lo lắng, chỉ cần thứ mà cô muốn Hàn thúc đều bảo người hầu làm cho, chỉ mong Hoắc Duật Hy có thể tươi tỉnh lên một chút.
Việc Tư Cảnh Hàn đến bệnh viện tìm Na Mộc Lệ đối với Hoắc Duật Hy không phải là một đều tốt đẹp, cũng đồng nghĩa hắn đang đến dỗ cô ta mà để mặc cho cô bị dư luận chỉ trích. Người ta sẽ càng khẳng định giữa Na Mộc Lệ và Tư Cảnh Hàn là chân tình, còn cô chỉ là một con hồ ly tinh không biết lượng sức chen chân phá hoại tình cảm của người khác một cách thất đức nhất. Trước giờ Na Mộc Lệ luôn là thánh nữ, mà một khi thánh nữ đã bị ăn hiếp thì có đời nào những kẻ tín ngưỡng chịu để yên cho người gây ra họa.
Hoắc Duật Hy cho dù biết có khi đây cũng chỉ là suy nghĩ của riêng mình nhưng cô muốn nghĩ khác cũng không được!
Từ xế chiều cô đã lên xe đến trung tâm thương mại chuẩn bị dạo một vòng, muốn làm một tiểu tam đúng chuẩn, vung tiền của kim chủ vào việc đi mua sắm xa xỉ, chỉ có điều không khoe khoang kim chủ của mình là ai.
Nói là nói như vậy, nhưng đa phần khi vào trung tâm thương mại cô đã dành phân nửa số thời gian ăn uống cùng Tiểu Mễ - hầu nữa Hàn thúc cho đi theo chăm sóc cô. Ăn uống no say, đi nhiều khu như vậy, cuối cùng đến tầng bán quần áo, Hoắc Duật Hy dứt khoát ghé lại thử vài bộ.
"Tiểu Mễ, em thấy chị mặc bộ này thế nào?" Cô tung một chiếc váy màu sữa lên người, hỏi Tiểu Mễ. Tiểu Mễ lập tức bước lên, giúp việc cô quan sát rồi mỉm cười gật đầu: "Tiểu thư, bộ này chị lên nhất định sẽ rất sáng. Hay là vào trong thử một chút đi."
Hoắc Duật Hy nghe vậy gật đầu, theo chân người quản lý đi đến phòng thay trang phục. Vì là khách quen, đã từng đến đây cùng người của tổng bộ nên quản lý lập tức nhận ra Hoắc Duật Hy, vô cùng niềm nở và nhiệt tình với cô. Họ vẫn tò mò vô cùng, đến rốt cuộc cô gái này có thân phận gì, hơn nữa bây giờ nghĩ lại, người đàn ông đeo kính râm từng đi cùng cô đến đây càng nghĩ lại, lại càng thấy quen, hình như đã thấy khuôn cằm của người đàn ông đó ở đâu rồi.
Đúng rồi! Y hệt tổng tài mà mấy ngày nay báo chí đang cuồng loạn săn tin!
Trời ơi! Không phải chứ?!
Người quản lý vừa nghỉ đến đây, hai chân đã nhũn ra, trân trối nhìn về hướng Hoắc Duật Hy vào thử váy.
Tiểu Mễ đứng bên ngoài chờ, lượt khách đến khu trưng bày quần áo cao cấp này không nhiều, ai cũng chỉ chú ý vào việc lựa chọn của bản thân, nhưng mỗi khi cô lơ đãng, sẽ cảm thấy có một ánh mắt dò xét về phía mình. Cho đến lần thứ ba thì cô khẳng định, ở đây không ổn.
Hoắc Duật Hy vào phòng thay quần áo không lâu, vừa bước ra Tiểu Mễ đã tiến lên nói với người quản lý: "Lấy cho chúng tôi bộ quần áo này, địa chỉ đã để lại rồi."
Hoắc Duật Hy không hiểu, cô còn chưa chọn xong mà, Tiểu Mễ tiên lên nói nhỏ vào tai cô: "Tiểu thư, cô đừng quay lại nhìn phía sau, có người đang theo dõi, bọn họ sớm muộn cũng sẽ đổi phó chúng ta ở chỗ này, mình em không bảo vệ chị được, cũng không nên làm lớn chuyện ở chỗ Tư thị hoạt động, như vậy tập đoàn sẽ gặp rắc rối, chúng ta trước nên về biệt thự."
Hoắc Duật Hy đã hiểu, không nói hai lời hai người trước sau đi vội, lúc xuống thang cuốn Tiểu Mễ để Hoắc Duật Hy đứng trước mình, một tay khác cô ấy giữ chặt tay của cô. Tuy Hoắc Duật Hy không biết có chuyện gì xảy ra nhưng hằn là bất lợi cho cô. Đột ngột, Tiểu Mễ áp sát nói nhỏ vào tai cô:
"Tiểu thư, một lát em sẽ ở lại đối phó nhóm người theo dõi chúng ta, khi ra khỏi trung tâm thương mại chị cứ chạy nhanh về phía xe của biệt thự, sẽ có hai vệ sĩ thiếu chủ vẫn luôn cho đi theo lặng lẽ bảo vệ cho chị yểm trợ. Lát nữa vào nhà vệ sinh em sẽ gọi người từ biệt thự đến sau."
Hoắc Duật Hy gật đầu, theo lời Tiểu Mễ đầu tiên hai người vào phòng vệ sinh dưới tầng trệt đổi quần cho nhau, sau đó Tiểu Mễ mặc quần áo của cô đi ra trước. Bởi vì đây là trung tâm thương mại Tư thị nên bọn họ không dám manh động, chỉ khi nào ra khỏi đây mới hành động.
Hoắc Duật Hy đợi năm phút thì mở cửa nhà vệ sinh, bởi vì Tư Cảnh Hàn mấy hôm trước cấm cô sử dụng điện thoại nên lúc này cô không có bất cứ phương tiện liên hệ nào. Nhưng Tiểu Mễ nói có hai vệ sĩ vẫn luôn lặng lẽ đi theo nên cô cũng cảm thấy yên tâm.
Rời trung mại, cô không thấy hai vệ sĩ mà Tiểu Mễ nói ở đâu cả, nhưng có lẽ chỉ ngụy trang thành một ai đó đứng gần đây thôi, nghĩ vậy nên cô tiến nhanh về địa điểm Tiểu Mễ bảo cho xe đón, quả nhiên thấy chiếc xe đã chờ sẵn. Cô mỉm cười chạy đến nhanh hơn, mở cửa ra.
"Bịch"
Nhưng người trong xe không phải tài xế của biệt thự, mà bên trong còn có thêm một tốp người áo đen, lập tức Hoắc Duật Hy phản ứng xoay đầu bỏ chạy.
Bọn họ đã đón trước được nên tóm lấy tay của cô, cô vặn người dùng chân thúc lên hạ bộ của tên áo đen kia khiến hắn đau đớn, tức giận vô cùng, hắn nắm tóc của cô kéo ra phía sau ném lên xe.
"A... Buông tôi ra!"
Sự tình diễn ra trong chớp nhoáng, đến khi chiếc xe kia lao đi mất cũng không để lại dấu tích gì.
Khi Tiểu Mễ thở dốc đến nơi, không thấy Hoắc Duật Hy ở đâu, cô mở máy gọi cho tài xế đến đón nhưng chẳng ai nghe máy, gọi cho hai vệ sĩ bảo vệ Hoắc Duật Hy cũng vậy. Không một ai bắt máy.
Một dự cảm không lành nổi lên.
_____________
"Thiếu chủ, không nhìn thấy tiểu thư nữa."
Sau khi được Tiểu Mễ báo cáo tin tức kia xong, Tư Cảnh Hàn trở lại Hàn Nguyệt đều ở suốt trong thư phòng.
Lạc Tư Vũ ở dưới phòng khách trực tiếp phân phó người giải quyết, hắn nói với Tiểu Mễ: "Được rồi, cô đã làm hết sức, không cần tự trách."
"Nhưng mà có khi nào thiếu chủ sẽ tức giận không? Nếu tôi không bảo tiểu thư rời khỏi trung tâm thương mại mà ở đó gọi hẳn cho người đến chi viện thì có lẽ đã không tới nông nổi đó rồi."
"Không đâu. Lúc đó cô còn biết nghĩ cho toàn cục của Tư thị thì đã làm tốt lắm rồi, khi bọn họ đã muốn hành động thì người chúng ta có muốn đến ứng cứu cũng không kịp." Lạc Tư Vũ nói trái với suy nghĩ.
Đúng là người kia đang rất tức giận, nên mới ở trong phòng không ra ngoài.
Hoắc Duật Hy bị bắt, nằm ngoài dự liệu. Vốn dĩ tình hình của Na Mộc Lệ chưa kịp giải quyết thì cô ta lại mất tích, đây là một trong những dự liệu có thể xảy ra. Nhưng không ngờ nhanh như vậy Mục Đương lại quay đối phó Hoắc Duật Hy, còn vô pháp vô thiên dụ được người của bọn họ căn dặn theo yểm hộ cô đi chỗ khác.
Nhìn thấy Tiểu Mễ mặc bộ quần áo của Hoắc Duật Hy trở về hắn đã hiểu đại khái tình hình. Thưởng phạt phân minh, mặc dù Hoắc Duật Hy không được bảo vệ trở về nhưng Tiểu Mễ đã làm hết sức, đối phương nhiều người như vậy, nhất thời không ứng phó kịp cũng là đương nhiên.
"Được rồi, cô ra ngoài đi."
"Vâng."
Tiểu Mễ lui ra khỏi phòng khách, Hàn thúc tiến lên đem cho Lạc Tư Vũ một cốc nước. Ôn tồn hỏi: "Cậu Vũ, có định cho Tề thiếu gia biết không?"
Lạc Tư Vũ lắc đầu, Mặc Lạc Phàm bảo nếu bây giờ còn cho Tề Thiếu Khanh biết chuyện, nhất định anh sẽ trở mặt với Tư Cảnh Hàn không thương lượng, như vậy lại càng khó kiểm soát mọi chuyện hơn.
Nhưng tên kia ở trên phòng một mình như vậy mà không nói tiếng nào, Lạc Tư Vũ hắn một quyết định một mình cũng không thể.
"Để con lên tầng xem hắn một chút." Hắn đứng lên, nói với Hàn thúc một tiếng, với tay lấy cốc nước mang theo.
Đứng trước cửa phòng, Lạc Tư Vũ không gõ cửa mà trực tiếp đi vào. Tư Cảnh Hàn đang xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, phía mảnh vườn ngô đồng đang chìm vào bóng tối. Đèn của biệt thự từ lâu đã lên, làm rạng bóng chúng với những mảng đỏ đen vô cùng hình khối.
Lạc Tư Vũ đặt cốc nước xuống, chỉ một tiếng động nhẹ nhưng là âm thanh duy nhất vang dội trong lúc này. Tư Cảnh Hàn không quay lại cũng biết người vào là Lạc Tư Vũ.
Lạc Tư Vũ thấy trên bàn làm việc của Tư Cảnh Hàn chiếc máy tính vẫn đang mở, hắn tiến lại một bước, nhìn vào, con ngươi liền co rụt mạnh.
Hoắc Duật Hy bị thay thế vào chỗ của Na Mộc Lệ, bọn người của Mục Đương trói hẳn cô vào một chiếc ghế vì tránh để cô giở trò tẩu thoát.
"Con nhóc này rất ma mảnh, trói kỹ một chút."
Lúc mơ màng tỉnh lại cô chỉ nghe được một câu như vậy, cả người sau đó bị siết chặt hơn.
"Bốp!"
"Tỉnh lại đi!" Một tên vệ sĩ tát mạnh vào mặt cô, quát.
Cô trừng trừng mở mắt, nhìn hắn, rồi lại nhìn về phía cái ghế chủ tọa trên thảm đỏ.
Cô nhận ra đây là người của ba năm trước bắt cóc bảo bảo của cô. Ép Tư Cảnh Hàn thõa hiệp bằng một loại văn kiện nào đó mà cô không biết được.
Chính ông ta - Mục Đương.
"Các người bắt tôi đến đây làm gì?" Cô không hề sợ hãi mà chỉ lãnh cảm hỏi, có cả chút căm phẫn của thuở xưa vọng về.
Mục Đương có chút bất ngờ, ánh mắt thăm dò mà đánh giá: "Quả nhiên bảo bối của Hoắc gia tài phú có khác, ở bên cạnh Yue lại càng có thêm bản lĩnh, không sợ trời không sợ đất."
"Ông nói Tư Cảnh Hàn sao? Vậy ông bắt tôi đến đây cũng là vì nợ nần với hắn?" Cô chẳng đủ tâm sức nghe ông ta mỉa mai, hỏi thẳng vào vấn đề.
Mục Đương đứng dậy, đi về phía Hoắc Duật Hy, cách cô chừng hai mét thì dừng lại, muốn đánh đòn phủ đầu: "Đúng vậy, Tư Cảnh Hàn yêu thương cô như vậy, ta không bắt cô thì bắt ai?"
Hoắc Duật Hy nghe đến đây thì bật cười, có chút nguội lạnh: "Mục lão đại, ông già nên lẩm cẩm rồi sao, ba năm trước đâu chỉ có ông bị Tư Cảnh Hàn dồn vào đường cùng. Tôi tin là ngày hôm đó, giữa đứa trẻ kia với bản văn kiện thõa hiệp hắn đã lựa chọn thế nào hẳn ông còn nhớ rõ. Còn nữa, nếu không lầm thì Chu Nha, người ông cài vào Hàn Nguyệt chắc cũng có báo cáo với ông, tôi đã không thể đi giày cao gót, cũng xuýt hỏng luôn đôi chân cũng đều nhờ Tư Cảnh Hàn. Hắn yêu thương tôi như thế đó, ông nghĩ sao?"
Sự thật này, không ai có thể chối cãi, vì minh chứng rõ ràng chính là những vết tích hiện lại trên chính cơ thể đã khuyết hỏng của cô.
Mục đương biết điều này nhưng ông ta là một con cáo già rất hay đa nghi, ông ta cũng cười bằng giọng khinh thường: "Tư Cảnh Hàn là một con sói vương giảo quyệt, hay đa nghi nhưng lại luôn muốn triệt tiêu tận góc những mối hiểm họa bên mình, nhưng hắn lại giữ cô bên mình mà không sợ cô một ngày quay ngược lại cắn hắn một phát, trái hẳn với phong cách làm việc trước kia. Cô nói, cô đối với hắn có đặc biệt không?"
Ánh mắt Hoắc Duật Hy có dao động nhưng nhanh chóng học theo bộ dạng của Tư Cảnh Hàn bình thường, che giấu cảm xúc chân thật nơi đáy mắt, cô nói đầy quyết đoán: "Không có gì lạ. Tôi là con gái của Hoắc gia, tôi tin giá trị thân thế của tôi đủ khiến tôi trở thành người đặc biệt trong mắt bất kỳ kẻ nào, kể cả ông!"
"Khá khen cho một con nhóc cứng miệng." Lão ta cười hừ hừ, nham hiểm: "Được, được lắm! Ta cũng có đem đến đây một người bạn để chơi đùa với cô đây! Kêu cô ta ra đây!"
Hoắc Duật Hy theo tiếng bước chân, nhìn thấy hai vệ sĩ áo đen kéo Na Mộc Lệ đi đến. Cô kinh ngạc vô cùng, sao cô ta lại ở đây? Chẳng phải Tư Cảnh Hàn đã đến bệnh viện thăm cô ta sao?
"Ngạc nhiên?" Mục Đương đắc ý hỏi, lão ta đã dùng người tráo đổi với Na Mộc Lệ để che mắt người ngoài, nên họ cứ nghĩ rằng Na Mộc Lệ vẫn trong phòng bệnh, nhưng thật ra sáng hôm nay cô ta đã bị bắt đi rồi. Lúc Tư Cảnh Hàn đến cũng là buổi chiều, đúng lúc này lão ta đã cho người đi bắt Hoắc Duật Hy khiến hắn trở tay không kịp.
"Cô qua đó." Lão ta nói với Na Mộc Lệ, bảo cô ta đi về phía Hoắc Duật Hy. "Hai người, tốt nhất tự tìm ra cho tôi ai mới là bạn gái thật sự của Tư Cảnh Hàn, bằng không cả hai đều phải chết!"
Nhắc đến cái chết, ai cũng lo sợ, cả Hoắc Duật Hy cũng thế, bởi vì bây giờ, cô còn chưa muốn chết, cũng không muốn chết đi một cách vô nghĩa như thế.
"Ông còn phải nghi ngờ, lời tôi đã nói qua, chưa từng có lời nào là giả dối. Tư Cảnh Hàn bảo vệ chính là cô ta, cô ta mới là người anh ấy cần!" Na Mộc Lệ trừng mắt nhìn Hoắc Duật Hy, đanh giọng nói với Mục Đương.
Nhưng Hoắc Duật Hy cũng không chịu thua, "Hừ, cô muốn đổ hết lên người tôi để thoát thân sao? Vậy tại sao lúc hai người ân ái, không lúc nào không nghe cô bào Tư Cảnh Hàn yêu thương, cưng chiều cô đến mức nào, ngay cả khu nhà đất Cảnh Giang cô còn được một căn nữa?"
"Nói bậy, tôi không có!"
Mục Đương nhìn Na Mộc Lệ đầy nghi ngờ, thừa thắng Hoắc Duật Hy lại nói thêm: "A, tôi nhớ nha, lúc trước cô còn bảo có thể đã mang thai đứa con của hắn nữa. Tôi thì xấu số, đứa con không được hoan nghênh, bản thân cũng bị đày đọa chỉ còn nửa cái mạng. Nhưng cô thì lại khác, biết đâu hắn lại cần đứa trẻ này. Chậc chậc chậc, nên làm sao hắn có thể bỏ mặc mẹ của đứa nhỏ được, phải không?"
"Cô... cô nói bậy!" Na Mộc Lệ quay sang nhìn Mục Đương, vội biện hộ: "Lúc trước là do con tiện nhân này giành bạn trai với tôi nên tôi mới nói như vậy, còn thực sự thì mấy hôm trước tôi đem sắp ảnh cô ta cùng Kha Triển Vương ôm ấp đến cho Tư Cảnh Hàn xem, anh ấy thiếu chút nữa vì cô ta mà bóp chết tôi!"
"Câm miệng hết cho ta!" Mục Đương quát, rõ ràng là không khai thác gì từ miệng của hai người phụ nữ này. Mỗi người một câu, suy cho cùng chưa chắc lời nào đã chân thực hơn lời nào.
Na Mộc Lệ tiến lên bên cạnh Mục Đương, đánh cược lần cuối, nhưng giọng nói cũng mang đầy chắn chắn: "Mục lão đại, ông có thể cho người kiểm tra, tôi không có mang thai, cũng không thể nào có thai, vì tôi còn là xử nữ! Tư Cảnh Hàn chưa từng chạm qua tôi, anh ấy không có hứng thú với tôi. Nhưng nếu như tôi là bạn gái của anh ấy thì ông nghĩ với loại người như Tư Cảnh Hàn, anh ấy có thể buông cho người phụ nữ bên cạnh mình, mà còn là bạn gái không?"
Hoắc Duật Hy thật sự phải giật mình, cô nhìn về phía Na Mộc Lệ, cô ta cũng nhìn về phía cô, đôi mắt cô ta lúc này đầy sự chắc chắn và đắc ý khiến cô khẳng định, lời cô ta nói cô ta còn là xử nữ là thật.
Vậy thì kế tiếp kẻ thê thảm nhất định là cô!
Tác giả :
Niếp Niếp