Tổng Tài Thật Ngọt Ngào
Chương 106
Tập trước:
Cô cũng luôn dằn vặt, tự trách bản thân mình rất nhiều và mong muốn có một ngày được gặp lại người anh trai ấy để nói một câu xin lỗi.
Trải qua mấy ngày Yên Yên lúc này đã rời khỏi thành phố trở về quê của cô còn Chí Vương sau khi chia tay Yên Yên anh từ đó trở đi ít nói hơn hẳn, khuôn mặt như không còn cảm xúc không nói cũng không cười. Ngày nào cũng vậy Chí Vương đều nhớ Yên Yên anh giấu Tiểu Lí và Hạ Vy mở ảnh của cô lên xem cũng chỉ có lúc đó nhìn Chí Vương mới thoải mái hơn. Mặc dù Chí Vương đã giấu không cho ai biết nhưng thật sự ai cũng nhận ra được Chí Vương không thể quên Yên Yên và ngày nào anh cũng nhớ tới cô. Mấy ngày nay anh luôn tìm kiếm cho mình một không gian riêng, Chí Vương hay lên sân thượng của bệnh viện cứ một mình ngồi đó nghe nhạc không hề muốn tiếp xúc với bất kì một ai kể cả Hạ Vy và Tiểu Lí.
- Chí Vương như vậy tôi thấy đau lòng quá. ( Hạ Vy sót xa nói)
- Anh ấy không đáng bị như vậy nhưng nếu cứ để Chí Vương buồn phiền, nhớ nhung mãi như thế liệu có ổn không vì giờ sức khỏe của anh ấy không cho phép.
- Cũng đã gần hai tuần tiếp nhận điều trị nhưng hình như bệnh anh ấy vẫn không hề thuyên giảm tại sao lại như vậy? Bác sĩ đã bảo có thể dùng thuốc để cầm cự cơ mà nhưng hình như là chẳng có tác dụng.
- Nếu như thật sự chỉ còn mấy tháng nữa anh ấy sống trên cuộc đời này thì tôi muốn giúp Hạ tổng thực hiện những điều mà anh ấy muốn làm nhất lúc này.
- .....( Hạ Vy suy nghĩ) Tôi nghĩ anh nên trao đổi lại với bác sĩ về vấn đề bệnh tình của Chí Vương xem chúng ta còn cách giải quyết không nếu không bắt buộc chúng ta phải đưa anh ấy sang Mỹ để điều trị.
- Um tôi sẽ trao đổi lại với bác sĩ.
Hạ Vy lúc này thật sự để ý đến lời mà Tiểu Lí nói lúc nãy " Nếu như thật sự chỉ còn mấy tháng nữa anh ấy sống trên cuộc đời này thì tôi muốn giúp Hạ tổng thực hiện những điều mà anh ấy muốn làm nhất lúc này." ( Hạ Vy hồi tưởng lại). Nếu thật sự chỉ còn mấy tháng cô cũng muốn giúp Chí Vương làm được điều gì đó mà anh mong muốn nhất nhưng việc anh mong muốn nhất lúc này là gì? Có lẽ cô đã đoán ra nhưng có lẽ cũng không.
Thời gian cứ tiếp tục trôi qua nhanh chóng nhưng mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi so với trước Chí Vương vẫn buồn phiền cứ một mình không hề muốn tiếp xúc hay nói chuyện với bất kỳ ai khiến Hạ Vy và Tiểu lại càng lo lắng hơn.
Hạ Vy lúc này mới nghĩ có thể bởi trạng thái của anh bây giờ không được tốt nên khi điều trị cũng không có gì khả quan nếu làm anh ấy vui vẻ và phấn chấn hơn thì việc điều trị có lẽ cũng sẽ có chuyển biến tốt. Nhưng bây giờ Chí Vương còn chẳng muốn nói chuyện với ai thì làm sao có thể khiến tâm trạng anh ấy tốt hơn được. Rồi cô chợt nhớ ra một người mà chắc chắn người đó là hi vọng cuối cùng thế là cô bắt đầu lên đường tìm thông tin.
Mấy ngày sau trôi qua và hôm nay là ngày định mệnh.
- Yên Yên! ( Hạ Vy mừng rỡ gọi)
- ....( Yên Yên quay lại nhìn không nói gì mà cứ thế bỏ đi)
- ( Đuổi theo, kéo Yên Yên lại) Yên Yên tôi có chuyện muốn nói với cô chúng ta nói chuyện một lúc được không?
- Cô còn mặt mũi đến gặp tôi á? Tôi cũng chẳng có gì để nói với cô cả. Chả phải hai người đang hạnh phúc bên cạnh nhau sao lại còn có thời gian đi tìm tôi à. Cô đi về đi.
Cô cũng luôn dằn vặt, tự trách bản thân mình rất nhiều và mong muốn có một ngày được gặp lại người anh trai ấy để nói một câu xin lỗi.
Trải qua mấy ngày Yên Yên lúc này đã rời khỏi thành phố trở về quê của cô còn Chí Vương sau khi chia tay Yên Yên anh từ đó trở đi ít nói hơn hẳn, khuôn mặt như không còn cảm xúc không nói cũng không cười. Ngày nào cũng vậy Chí Vương đều nhớ Yên Yên anh giấu Tiểu Lí và Hạ Vy mở ảnh của cô lên xem cũng chỉ có lúc đó nhìn Chí Vương mới thoải mái hơn. Mặc dù Chí Vương đã giấu không cho ai biết nhưng thật sự ai cũng nhận ra được Chí Vương không thể quên Yên Yên và ngày nào anh cũng nhớ tới cô. Mấy ngày nay anh luôn tìm kiếm cho mình một không gian riêng, Chí Vương hay lên sân thượng của bệnh viện cứ một mình ngồi đó nghe nhạc không hề muốn tiếp xúc với bất kì một ai kể cả Hạ Vy và Tiểu Lí.
- Chí Vương như vậy tôi thấy đau lòng quá. ( Hạ Vy sót xa nói)
- Anh ấy không đáng bị như vậy nhưng nếu cứ để Chí Vương buồn phiền, nhớ nhung mãi như thế liệu có ổn không vì giờ sức khỏe của anh ấy không cho phép.
- Cũng đã gần hai tuần tiếp nhận điều trị nhưng hình như bệnh anh ấy vẫn không hề thuyên giảm tại sao lại như vậy? Bác sĩ đã bảo có thể dùng thuốc để cầm cự cơ mà nhưng hình như là chẳng có tác dụng.
- Nếu như thật sự chỉ còn mấy tháng nữa anh ấy sống trên cuộc đời này thì tôi muốn giúp Hạ tổng thực hiện những điều mà anh ấy muốn làm nhất lúc này.
- .....( Hạ Vy suy nghĩ) Tôi nghĩ anh nên trao đổi lại với bác sĩ về vấn đề bệnh tình của Chí Vương xem chúng ta còn cách giải quyết không nếu không bắt buộc chúng ta phải đưa anh ấy sang Mỹ để điều trị.
- Um tôi sẽ trao đổi lại với bác sĩ.
Hạ Vy lúc này thật sự để ý đến lời mà Tiểu Lí nói lúc nãy " Nếu như thật sự chỉ còn mấy tháng nữa anh ấy sống trên cuộc đời này thì tôi muốn giúp Hạ tổng thực hiện những điều mà anh ấy muốn làm nhất lúc này." ( Hạ Vy hồi tưởng lại). Nếu thật sự chỉ còn mấy tháng cô cũng muốn giúp Chí Vương làm được điều gì đó mà anh mong muốn nhất nhưng việc anh mong muốn nhất lúc này là gì? Có lẽ cô đã đoán ra nhưng có lẽ cũng không.
Thời gian cứ tiếp tục trôi qua nhanh chóng nhưng mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi so với trước Chí Vương vẫn buồn phiền cứ một mình không hề muốn tiếp xúc hay nói chuyện với bất kỳ ai khiến Hạ Vy và Tiểu lại càng lo lắng hơn.
Hạ Vy lúc này mới nghĩ có thể bởi trạng thái của anh bây giờ không được tốt nên khi điều trị cũng không có gì khả quan nếu làm anh ấy vui vẻ và phấn chấn hơn thì việc điều trị có lẽ cũng sẽ có chuyển biến tốt. Nhưng bây giờ Chí Vương còn chẳng muốn nói chuyện với ai thì làm sao có thể khiến tâm trạng anh ấy tốt hơn được. Rồi cô chợt nhớ ra một người mà chắc chắn người đó là hi vọng cuối cùng thế là cô bắt đầu lên đường tìm thông tin.
Mấy ngày sau trôi qua và hôm nay là ngày định mệnh.
- Yên Yên! ( Hạ Vy mừng rỡ gọi)
- ....( Yên Yên quay lại nhìn không nói gì mà cứ thế bỏ đi)
- ( Đuổi theo, kéo Yên Yên lại) Yên Yên tôi có chuyện muốn nói với cô chúng ta nói chuyện một lúc được không?
- Cô còn mặt mũi đến gặp tôi á? Tôi cũng chẳng có gì để nói với cô cả. Chả phải hai người đang hạnh phúc bên cạnh nhau sao lại còn có thời gian đi tìm tôi à. Cô đi về đi.
Tác giả :
Thiên Hiện