Tổng Tài Sủng Vật Nhỏ
Chương 42
Lưu Yên nắm tay Cung Âu đi mua đồ ăn sẵn dạo phố nên bọn họ đi bộ.
Lưu Yên bất chợt nhìn thấy cản tượng Đế Kim đang ôm eo một cô gái ánh mắt cưng chiều trên khuôn mặt hai người hiện lên vẻ hạnh phúc ở với cô Đế Kim chưa từng có.
Lưu Yên cười lạnh lòng cô đau nhói nhưng vẫn giữ bình tĩnh
" tiểu thụ mình đi mua bia đi hôm nay không say không về"
Lưu Yên nố chuyện với Cung Âu nhưng không nhìn anh nhìn về phía Đế Kim với cô gái Đế Kim đang ôm trong tay.
Cung Âu nhìn về phía đó thì hiểu ra lí do mà kéo tay Lưu Yên đi không cho cô nhìn nửa
" được đi mua thôi tối nay cậu ngủ nhà tớ đi"
Lưu Yên cô rất giỏi việc che giấu cảm xúc vì ba cô từng nói nếu đối đầu với đối thủ mạnh hơn mình thì không được lộ ra sơ hở nào cả nổi sợ cũng không được cho người khác biết.
Lưu Yên cô vẫn bình tĩnh nhưng trong giọng nói có hơi run run
" được"
Cung Âu cũng nhận ra rất nhanh mà thở dài kéo đi càng nhanh.
________________
Lúc hai người về tới nhà đã là 12 giờ trưa hai người họ mua đồ rất nhiều Cung Âu cũng biết tính Lưu Yên bao nhiêu đây còn không đủ nhét kẻ răng của cô nữa.
" mệt chết tớ rồi"
Lưu Yên nằm xuống ghế sofa nhìn Cung Âu
" cậu cho tớ mượn đồ mặc đi"
Cung Âu và Lưu Yên rất hay mặc đồ nhau. Vì họ mất đồ chỉ một cỡ giống nhau.
Cung Âu đi vào phòng lấy áo cho Lưu Yên
" tớ lấy đồ cho cậu thay"
Cung Âu đem ra hai chiếc áo sơ mi trắng anh một cái Lưu Yên một cái
" đây cậu thay đi rồi tới tớ"
Lưu Yên cười ôn nhu rồi nhận lấy chiếc áo đi thẳng vào phòng tắm. Nhà của Cung Âu không nhỏ cũng không rộng đủ để hai người ở.
Lưu Yên đi ra với chiếc áo sơ mi trắng dài tới gối của cô
" cậu vào thay đi"
Cung Âu nghe vậy cũng gật đầu vào thay đồ.
Lưu Yên cô mặc áo này thì như đầm ngủ cô mà ngang gối nhìn rất quyến rũ đôi chân thon dài hiện ra.
Cung Âu đi ra ngồi xuống ghế sofa
Cung Âu mặc áo sơ mi thì càng quyến rũ hai chiếc áo này là Cung Âu và Lưu Yên mua cặp để mặc ở nhà.
Cung Âu mặc áo vẫn dài tới gối xương quai xanh lộ rõ mồn một.
Lưu Yên nhìn Cung Âu là muốn ăn tươi nuốt sống anh rồi nói chi là bọn con trai đặt biệt là Thế Hào.
Lưu Yên ngồi xuống dưới sàn nhà cho dễ. Dưới sàn nhà có lót một tấm thảm lông rất êm mịn.
" cậu xuống đây ngồi đi"
Cung Âu nghe vậy cũng ngồi đối diện Lưu Yên
" lâu rồi tớ và cậu chưa nhậu cùng nhau"
Lưu Yên mở lon bia vừa cười ôn nhu
" đúng thật là như vậy hôm nay tớ và cậu không say không về"
Cung Âu miễn cưỡng gật đầu Cung Âu sợ hai người họ sỉn sẽ đi ra đường mà quậy mất vì có một lần Cung Âu và Lưu Yên sỉn chạy ra đường chặn xe lại
" tớ ra khóa cửa cái đã tớ sợ giống hôm bữa cậu và tớ chạy ra đường "
Lưu Yên uống một ngụm bia
" đúng ra khóa cửa lại đi cẩn thận thì hơn"
Cung Âu tán thành ý này của Lưu Yên mà ra khóa cửa lại
" xong rồi nhậu thôi"
__________
Cung Âu và Lưu Yên uống gần hết 20 lon thì say mà khóc lóc kể lể với nhau
" tớ nói cậu biết Đế Kim không thương yêu gì tớ đâu hắn chỉ coi tớ là con búp bê tình dục của hắn"
Cung Âu nghe vậy thì vỗ vỗ vai an ủi ý thức hay người say sỉn mà mất đi hoàn toàn
" hồi nãy cậu thấy Đế Kim đi với cô gái khác mới rủ tớ nhậu?"
Lưu Yên cười đau khổ
" đúng tớ nghĩ tớ thương hắn rồi tớ còn muốn có con với hắn"
Cung Âu uống một ngụm bia
" tớ nghĩ hắn bên cậu chỉ là vì hợp đồng gì gì đó thôi mà vì sao hắn lại muốn kí hợp đồng với cậu thì tớ không biết?"
Lưu Yên nhìn Cung Âu
" tiểu thụ tớ biết... Do gia đình hắn muốn làm mai mối hắn cho ai nên mới muốn kí hợp đồng với tớ. Giúp tớ trả thù còn hắn thì nói đã có vợ hay bạn gái rồi cho gia đình khỏi mai mối nữa cậu không thấy trên tiểu thuyết hay như vậy à?"
Lưu Yên chỉ dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của cô mà phán đoán
Cung Âu nhúng vai
" chắc vậy rồi"
Cung Âu nói xong thì xoay xoay mấy lon bia
Lưu Yên dụi dụi mắt
" tớ sợ tớ không cố gắng nỗi nữa sẽ từ bỏ hắn mất tớ không muốn"
Cung Âu vỗ vai trấn an
" cậu phải đối mặt với sự thật đừng như tớ trốn tránh thực tại còn trốn tránh tình cảm của Thế Hào"
Lưu Yên mệt mỏi mà chống tay lên bàn
" cậu thương Thế Hào. Thế Hào thương cậu thì sao phải trốn tránh?"
Cung Âu hơi sửng lại vài giây
" tớ sợ ba mẹ tớ sẽ không cho quen cậu biết tính ba mẹ tớ rồi mà"
Hai người bọn họ không hề hay biết có ba người đang đứng ngoài cửa mà nghe hết cuộc đối thoại giữa hai người
Lưu Yên bất chợt nhìn thấy cản tượng Đế Kim đang ôm eo một cô gái ánh mắt cưng chiều trên khuôn mặt hai người hiện lên vẻ hạnh phúc ở với cô Đế Kim chưa từng có.
Lưu Yên cười lạnh lòng cô đau nhói nhưng vẫn giữ bình tĩnh
" tiểu thụ mình đi mua bia đi hôm nay không say không về"
Lưu Yên nố chuyện với Cung Âu nhưng không nhìn anh nhìn về phía Đế Kim với cô gái Đế Kim đang ôm trong tay.
Cung Âu nhìn về phía đó thì hiểu ra lí do mà kéo tay Lưu Yên đi không cho cô nhìn nửa
" được đi mua thôi tối nay cậu ngủ nhà tớ đi"
Lưu Yên cô rất giỏi việc che giấu cảm xúc vì ba cô từng nói nếu đối đầu với đối thủ mạnh hơn mình thì không được lộ ra sơ hở nào cả nổi sợ cũng không được cho người khác biết.
Lưu Yên cô vẫn bình tĩnh nhưng trong giọng nói có hơi run run
" được"
Cung Âu cũng nhận ra rất nhanh mà thở dài kéo đi càng nhanh.
________________
Lúc hai người về tới nhà đã là 12 giờ trưa hai người họ mua đồ rất nhiều Cung Âu cũng biết tính Lưu Yên bao nhiêu đây còn không đủ nhét kẻ răng của cô nữa.
" mệt chết tớ rồi"
Lưu Yên nằm xuống ghế sofa nhìn Cung Âu
" cậu cho tớ mượn đồ mặc đi"
Cung Âu và Lưu Yên rất hay mặc đồ nhau. Vì họ mất đồ chỉ một cỡ giống nhau.
Cung Âu đi vào phòng lấy áo cho Lưu Yên
" tớ lấy đồ cho cậu thay"
Cung Âu đem ra hai chiếc áo sơ mi trắng anh một cái Lưu Yên một cái
" đây cậu thay đi rồi tới tớ"
Lưu Yên cười ôn nhu rồi nhận lấy chiếc áo đi thẳng vào phòng tắm. Nhà của Cung Âu không nhỏ cũng không rộng đủ để hai người ở.
Lưu Yên đi ra với chiếc áo sơ mi trắng dài tới gối của cô
" cậu vào thay đi"
Cung Âu nghe vậy cũng gật đầu vào thay đồ.
Lưu Yên cô mặc áo này thì như đầm ngủ cô mà ngang gối nhìn rất quyến rũ đôi chân thon dài hiện ra.
Cung Âu đi ra ngồi xuống ghế sofa
Cung Âu mặc áo sơ mi thì càng quyến rũ hai chiếc áo này là Cung Âu và Lưu Yên mua cặp để mặc ở nhà.
Cung Âu mặc áo vẫn dài tới gối xương quai xanh lộ rõ mồn một.
Lưu Yên nhìn Cung Âu là muốn ăn tươi nuốt sống anh rồi nói chi là bọn con trai đặt biệt là Thế Hào.
Lưu Yên ngồi xuống dưới sàn nhà cho dễ. Dưới sàn nhà có lót một tấm thảm lông rất êm mịn.
" cậu xuống đây ngồi đi"
Cung Âu nghe vậy cũng ngồi đối diện Lưu Yên
" lâu rồi tớ và cậu chưa nhậu cùng nhau"
Lưu Yên mở lon bia vừa cười ôn nhu
" đúng thật là như vậy hôm nay tớ và cậu không say không về"
Cung Âu miễn cưỡng gật đầu Cung Âu sợ hai người họ sỉn sẽ đi ra đường mà quậy mất vì có một lần Cung Âu và Lưu Yên sỉn chạy ra đường chặn xe lại
" tớ ra khóa cửa cái đã tớ sợ giống hôm bữa cậu và tớ chạy ra đường "
Lưu Yên uống một ngụm bia
" đúng ra khóa cửa lại đi cẩn thận thì hơn"
Cung Âu tán thành ý này của Lưu Yên mà ra khóa cửa lại
" xong rồi nhậu thôi"
__________
Cung Âu và Lưu Yên uống gần hết 20 lon thì say mà khóc lóc kể lể với nhau
" tớ nói cậu biết Đế Kim không thương yêu gì tớ đâu hắn chỉ coi tớ là con búp bê tình dục của hắn"
Cung Âu nghe vậy thì vỗ vỗ vai an ủi ý thức hay người say sỉn mà mất đi hoàn toàn
" hồi nãy cậu thấy Đế Kim đi với cô gái khác mới rủ tớ nhậu?"
Lưu Yên cười đau khổ
" đúng tớ nghĩ tớ thương hắn rồi tớ còn muốn có con với hắn"
Cung Âu uống một ngụm bia
" tớ nghĩ hắn bên cậu chỉ là vì hợp đồng gì gì đó thôi mà vì sao hắn lại muốn kí hợp đồng với cậu thì tớ không biết?"
Lưu Yên nhìn Cung Âu
" tiểu thụ tớ biết... Do gia đình hắn muốn làm mai mối hắn cho ai nên mới muốn kí hợp đồng với tớ. Giúp tớ trả thù còn hắn thì nói đã có vợ hay bạn gái rồi cho gia đình khỏi mai mối nữa cậu không thấy trên tiểu thuyết hay như vậy à?"
Lưu Yên chỉ dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của cô mà phán đoán
Cung Âu nhúng vai
" chắc vậy rồi"
Cung Âu nói xong thì xoay xoay mấy lon bia
Lưu Yên dụi dụi mắt
" tớ sợ tớ không cố gắng nỗi nữa sẽ từ bỏ hắn mất tớ không muốn"
Cung Âu vỗ vai trấn an
" cậu phải đối mặt với sự thật đừng như tớ trốn tránh thực tại còn trốn tránh tình cảm của Thế Hào"
Lưu Yên mệt mỏi mà chống tay lên bàn
" cậu thương Thế Hào. Thế Hào thương cậu thì sao phải trốn tránh?"
Cung Âu hơi sửng lại vài giây
" tớ sợ ba mẹ tớ sẽ không cho quen cậu biết tính ba mẹ tớ rồi mà"
Hai người bọn họ không hề hay biết có ba người đang đứng ngoài cửa mà nghe hết cuộc đối thoại giữa hai người
Tác giả :
Bunn!