Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn
Chương 10: Sủng vật của hắn
Khi tỉnh lại, Tình Không thấy mình đang ở trong chăn đệm mềm mại, bả vai truyền đến một cảm giác tê dại. Cô xốc lên quần áo, nhìn thấy một chỗ đang sưng đỏ lên. Đó chính là kiệt tác của người đàn ông kia.
Căn phòng này vẫn là căn phòng lần đầu tiên tỉnh dậy cô đã nhìn thấy. Nội thất trong phòng toàn một màu đỏ, giống như màu của máu.
Tình Không đi ra khỏi căn phòng, nhưng không thể đi ra khỏi biệt thự.
Khu biệt thự giống như mê cung này được chia làm hai phần: Tây uyển và Đông uyển. Tình Không không biết hiện tại bản thân mình đang ở nơi nào nhưng khi cô còn chưa kịp suy nghĩ thì bên tai đã truyền đến những tiếng gầm của dã thú khiến toàn thân nổi da gà.
Cô đứng chôn chân tại chỗ, động cũng không dám động, cách chỗ cô đứng khoảng chứng một trăm mét, có hai con hổ cao đến nửa thân người đang bị nhốt trong lồng sắt.
Đúng vậy! Chính là hổ. Hai con hổ như rình mồi, nhe răng nanh sắc nhọn nhìn chằm chằm vào cô.
Tình Không ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám, đôi mắt chớp chớp để xác định lại bản thân không có nhìn lầm. Nơi này căn bản chính là một chỗ nuôi dã thú.
Trừ bỏ hai con hổ, bên cạnh là một con trăn khổng lồ dài mấy thước cuộn tròn thành một đống. Tiếp đến, còn có một con thằn lằn, loài bò sát màu đen, có chòm râu thật dài kia đang phun cái lưỡi mang độc gớm ghiếc. Chỉ cần liếc mắt thôi, Tình Không đã không cảm thấy bình tĩnh được nữa rồi.
Đáng sợ…
Những thứ này đều là do người đàn ông kia nuôi sao?
Hiện tại cô mới biết, một con Tàng Ngao kia cũng chưa phải là đáng sợ nhất. Nếu lúc trước không phải nó thì sẽ là một trong những con dã thú đang ở đây…
Cô lúc này thậm chí còn không dám chạm vào loài động vật sinh trưởng trên hoa cỏ, thằn lằn này. Màu da màu cam của nó trong nháy mắt đã biến đổi.
Cô nhắm mắt lại, thân thể run rẩy. Tóc dài theo gió thổi quất qua gương mặt khiến cô cảm thấy ngứa ngáy giống như lưỡi rắn chạm qua. Tình Không nắm chặt góc áo, khi cô sợ hãi muốn thét chói tai thì một bàn tay nhanh chóng bịt chặt miệng cô lại.
“ A!” Cô theo bản năng giơ tay ra phản kích lại người đó, đúng lúc này lại nghe được một giọng nam lạnh như băng: “ Chỗ này không phải là chỗ cô nên vào, đi ra ngoài!”
Cô mở to mắt mới nhìn rõ được người ở trước mặt mình là bảo tiêu bên cạnh Lôi Ân – Dịch Hàn.
Tình Không lập tức núp sau lưng Dịch Hàn, cô rất sợ cái lưỡi dài đỏ gớm ghiếc kia của thằn lằn sẽ phun vào mặt mình.
“ Này….đợi tôi với….” Tình Không vội vàng nắm lấy bàn tay của người phía trước. Nhưng mà, người của anh ta cũng giống như tên của anh ta vậy, không có lấy một hơi ấm. Ánh mắt của anh ta sắc bén nhìn cô một cái, nhưng cuối cùng cũng không hất tay cô ra.
“ Về sau đừng chạy loạn! Có những chỗ không phải nơi cô có thể đến được!” Giọng nói của Dịch Hàn lạnh như băng mang theo trách cứ.
Tình Không sau khi rời khỏi chỗ nuôi động vật đó xong mới cảm thấy chính mình đã được an toàn.
Đáng sợ! Về sau, cô nhất định sẽ không bao giờ bước chân vào nơi như thế này nữa!
Tình Không còn chưa nghe ra anh ta muốn nói điều gì thì bóng hình cao lớn trước mặt đã biến mất không thấy bóng dáng.
“ Này, Băng Sơn*, tôi phải trở về như thế nào?”
Tình Không luôn luôn khờ khạo khi tiếp xúc với người khác. Cô từ nhỏ đến lớn đều sống trong tòa thành Ivory Tower, cũng chưa bao giờ đi bất cứ nơi đâu.
Cô giống như một con chim hoàng yến, trong thế giới của cô chỉ có một mình Hắc Ngân Thánh, không có một ai khác.
Theo đường cũ trở về, Tình Không dạo qua một vòng lại trở về chỗ cũ, nhưng hoa viên phía sau khu biệt thự, cô cũng không dám tiến đến gần dù chỉ là nửa bước.
Đột nhiên, cô nghe thấy có tiếng cười hi ha của một cô gái vang lên. Tình Không bước về phía tiếng cười đó thì thấy một bể bơi rất lớn, bên trong còn có một đôi nam nữ.
Căn phòng này vẫn là căn phòng lần đầu tiên tỉnh dậy cô đã nhìn thấy. Nội thất trong phòng toàn một màu đỏ, giống như màu của máu.
Tình Không đi ra khỏi căn phòng, nhưng không thể đi ra khỏi biệt thự.
Khu biệt thự giống như mê cung này được chia làm hai phần: Tây uyển và Đông uyển. Tình Không không biết hiện tại bản thân mình đang ở nơi nào nhưng khi cô còn chưa kịp suy nghĩ thì bên tai đã truyền đến những tiếng gầm của dã thú khiến toàn thân nổi da gà.
Cô đứng chôn chân tại chỗ, động cũng không dám động, cách chỗ cô đứng khoảng chứng một trăm mét, có hai con hổ cao đến nửa thân người đang bị nhốt trong lồng sắt.
Đúng vậy! Chính là hổ. Hai con hổ như rình mồi, nhe răng nanh sắc nhọn nhìn chằm chằm vào cô.
Tình Không ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám, đôi mắt chớp chớp để xác định lại bản thân không có nhìn lầm. Nơi này căn bản chính là một chỗ nuôi dã thú.
Trừ bỏ hai con hổ, bên cạnh là một con trăn khổng lồ dài mấy thước cuộn tròn thành một đống. Tiếp đến, còn có một con thằn lằn, loài bò sát màu đen, có chòm râu thật dài kia đang phun cái lưỡi mang độc gớm ghiếc. Chỉ cần liếc mắt thôi, Tình Không đã không cảm thấy bình tĩnh được nữa rồi.
Đáng sợ…
Những thứ này đều là do người đàn ông kia nuôi sao?
Hiện tại cô mới biết, một con Tàng Ngao kia cũng chưa phải là đáng sợ nhất. Nếu lúc trước không phải nó thì sẽ là một trong những con dã thú đang ở đây…
Cô lúc này thậm chí còn không dám chạm vào loài động vật sinh trưởng trên hoa cỏ, thằn lằn này. Màu da màu cam của nó trong nháy mắt đã biến đổi.
Cô nhắm mắt lại, thân thể run rẩy. Tóc dài theo gió thổi quất qua gương mặt khiến cô cảm thấy ngứa ngáy giống như lưỡi rắn chạm qua. Tình Không nắm chặt góc áo, khi cô sợ hãi muốn thét chói tai thì một bàn tay nhanh chóng bịt chặt miệng cô lại.
“ A!” Cô theo bản năng giơ tay ra phản kích lại người đó, đúng lúc này lại nghe được một giọng nam lạnh như băng: “ Chỗ này không phải là chỗ cô nên vào, đi ra ngoài!”
Cô mở to mắt mới nhìn rõ được người ở trước mặt mình là bảo tiêu bên cạnh Lôi Ân – Dịch Hàn.
Tình Không lập tức núp sau lưng Dịch Hàn, cô rất sợ cái lưỡi dài đỏ gớm ghiếc kia của thằn lằn sẽ phun vào mặt mình.
“ Này….đợi tôi với….” Tình Không vội vàng nắm lấy bàn tay của người phía trước. Nhưng mà, người của anh ta cũng giống như tên của anh ta vậy, không có lấy một hơi ấm. Ánh mắt của anh ta sắc bén nhìn cô một cái, nhưng cuối cùng cũng không hất tay cô ra.
“ Về sau đừng chạy loạn! Có những chỗ không phải nơi cô có thể đến được!” Giọng nói của Dịch Hàn lạnh như băng mang theo trách cứ.
Tình Không sau khi rời khỏi chỗ nuôi động vật đó xong mới cảm thấy chính mình đã được an toàn.
Đáng sợ! Về sau, cô nhất định sẽ không bao giờ bước chân vào nơi như thế này nữa!
Tình Không còn chưa nghe ra anh ta muốn nói điều gì thì bóng hình cao lớn trước mặt đã biến mất không thấy bóng dáng.
“ Này, Băng Sơn*, tôi phải trở về như thế nào?”
Tình Không luôn luôn khờ khạo khi tiếp xúc với người khác. Cô từ nhỏ đến lớn đều sống trong tòa thành Ivory Tower, cũng chưa bao giờ đi bất cứ nơi đâu.
Cô giống như một con chim hoàng yến, trong thế giới của cô chỉ có một mình Hắc Ngân Thánh, không có một ai khác.
Theo đường cũ trở về, Tình Không dạo qua một vòng lại trở về chỗ cũ, nhưng hoa viên phía sau khu biệt thự, cô cũng không dám tiến đến gần dù chỉ là nửa bước.
Đột nhiên, cô nghe thấy có tiếng cười hi ha của một cô gái vang lên. Tình Không bước về phía tiếng cười đó thì thấy một bể bơi rất lớn, bên trong còn có một đôi nam nữ.
Tác giả :
Lục Thiếu