Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Chương 23: Người đó đã cứu cô
Editor: Team Ngọc Bích.
Team: Lục Vân Đảng
Ánh mắt di chuyển một chút nữa, nhìn xuyên qua bóng tối vô tận, có một chút ánh sáng ở đấy.
Bàn tay đặt ở thắt lưng cô trượt ra rời xuống đất.... Một khoảng thời gian dài không gặp gỡ Cung Âu, Thời Tiểu Niệm tỉnh dậy sau khi bất tỉnh thời gian dài. Hốt hoảng tỉnh lại, ánh mắt đảo quanh, đập vào mắt cô là trần nhà đẹp đẽ. Chóng mặt, cô không thể phân biệt đây là mơ hay hiện thực..... Thật không thoải mái. Những sự việc dần dần hiện ra, những sự việc từ nhỏ cho đến lớn, cô dừng lại một chút, mơ màng hiểu được lí do vì sao cô không chết. Cô sống sót sẽ như thế nào..... Ở đây đã không phải rừng rậm, mà là một cái phòng thật lớn.
"Ách --"
Thời Tiểu Niệm vùng vẫy dựa vào gối khó nhọc ngồi dậy, người cô cảm thấy đau nhức, động một chút đều cố hết sức, cô ngẩng đầu nhìn lên trên liền thấy một thân hình cao lớn đứng ở cuối giường. Ngay sau đó hắn liền bước chân lên giường. Chỉ thấy Cung Âu đứng chắp tay, chân trần dẫm lên trên chăn, quần áo âu màu xám bao quanh chân dài thẳng táp, áo sơ mi nhạt màu nhìn hắn mặc không bị gò bó, ba cúc áo được nới lỏng lộ ra xương quai xanh khêu gợi. Hắn cúi đầu xuống,khuôn mặt khôi ngô trở nên căng thẳng, đôi mắt đen thâm thúy gắt gao nhìn cô, tất cả đều là sắc mặt giận dữ. Nếu trên người hắn có lông, giờ phút này nhất định là lông trên người hắn sẽ dựng lên hết. Đột nhiên nhìn thấy một người sống đứng ở trên giường, dọa Thời Tiểu Niệm nhảy dựng,không nói được lời nào. Cô rõ ràng là rất ghét Cung Âu, nhưng sao mỗi lúc nhìn nhìn lên giường lại luôn tưởng tượng ra hình ảnh của hắn, cô bây giờ thực sự không biết khóc hay biết cười.... Có lẽ là bởi vì đã chết một lần. Gặp lại Cung Âu, cô tự nhiên cảm thấy hắn cũng không phải quá ác độc. bất quá, cô không phải đã chết rồi sao, thế nào lại nằm ở đây? Thấy cô tỉnh lại, khuôn mặt Cung Âu thay đổi thành tức giận, gần như là bệnh tâm thần, quát,"Thời Tiểu Niệm! Mẹ nó có phải bị bệnh hay không?"
Người có bệnh...... Không phải hắn sao? Hắn mới có bệnh cố chấp. Thời Tiểu Niệm vừa tỉnh, bị mắng đến không kịp phản ứng lại, chỉ có thể kinh ngạc nhìn lên hắn.
"Tôi bảo cô đi chết thì cô đi chết! Cô có nghe thấy lời tôi nói không? Tôi bảo cô làm nữ nhân của tôi sao lại không làm?" Cung Âu tức giận quát, trừng mắt nhìn cô: "Đến chết cũng không biết xin tha"
Khu rừng bên ngoài rõ ràng đã loại bỏ vệ sĩ, đến ngày thứ ba hắn đã không để vệ sĩ đi ngăn cản cô ăn đông ăn tây, cô cái gì cũng không biết, cũng không biết đi ra ngoài. Ngu xuẩn thì phải chết. Nếu không phải hắn cho người theo dõi biết được cô hôn mê, nên đi vào trong cứu cô, thì cô đã chết. Đến lúc sắp chết cũng không biết vùng vẫy! Thời Tiểu Niệm bị mắng như không phải cô chết, mà chính là hắn, người mà hiện ở đây mắng chửi cô?
"Ngu ngốc! Muốn sống cũng không biết xin, đúng là nữ nhân ngu xuẩn!" Cung Âu giận dữ nhìn cô, giọng nói nói khêu gợi sớm trở lên vặn vẹo, khàn khàn. Còn có cảm giác hoàn toàn khó chịu, Cung Âu giống như phát tiết đem chăn gối đá sang một bên. Chăn rời khỏi thân, Thời Tiểu Niệm cúi thấp đầu, chỉ thấy mu bàn tay của cô bầm tím,quần áo trên người cô không biết từ lúc nào đã đổi thành váy ngủ."Xem cái gì mà xem, chính là tôi thay!" Cung Âu gầm nhẹ, đắc ý không ai bì nổi, " Trên người cô có chỗ nào tôi chưa nhìn qua, chưa sờ qua?"
Thời Tiểu Niệm nghẹn lời nhìn về phía hắn, mệt mỏi lên tiếng, "Anh quá đáng......"
Cô không phải để ý chuyện ai là người thay quần áo, dù sao trong sạch của cô đã bị hắn hủy. Nói lại suy nghĩ một hồi,cô thật không nghĩ lại đi nhắc đến việc này. Cô chính là chịu không nổi rõ ràng là hắn phải chỉnh cô đến chết sao, hiện ở trước mặt hắn giống như tất cả đều là lỗi của cô, vô lý giáo huấn cô một trận, kém một điểm liền từ bỏ cô bắt đầu hoài nghi chính ký ức của mình.
"Quá đáng? Ta chưa hề khinh suất khi ở trên giường với cô cho dù có cũng là thái độ đúng mực."
Cung Âu oán hận trừng mắt nhìn nàng, ở trên giường hung hăng giẫm, cả người táo bạo lợi hại. Hắn thật sự dùng sức, nếu không phải giường của Cung gia chất lượng tốt, hiện tại cô đã bị chấn động mà ngã xuống.
Thời Tiểu Niệm đối với hắn từ lâu đã đầu hàng, không có tinh lực cùng hắn đấu khẩu, dựa vào thành giường trầm mặc, ánh mắt nhìn xa xăm. Tùy hắn đi. thế nào mà chẳng phải chết, dù sao cô cũng liều một lần. Cô không thích vùng vẫy. "Đừng có giả vờ chết!" Thấy cô bất động, Cung Âu càng thêm tức giận, hướng của cô mà bước chân tới. Thời Tiểu Niệm nhíu mày, không có chọn lựa nhìn về phía thân hình cao lớn kia. "Anh đến cuối cùng là muốn làm gì?" Cô rất nhu nhược, chỉ có nói chuyện một trận cô mới có thể nói hoàn toàn ý nghĩ của chính mình. "Muốn giết chết cô." Cung Âu nói thẳng. "Đem cô ta phơi khô kẹp ở trong sách làm thẻ đánh dấu sách!" Thời Tiểu Niệm không nghe theo hắn, "Vậy anh cứu tôi làm gì? Không phải để tôi chết thì tốt sao?" Cứu cô làm cái gì? "Có một việc tôi phải biết rõ ràng!" Cung Âu nói. Thời Tiểu Niệm mệt mỏi tựa vào thành giường, khó hiểu nhìn về phía hắn. Cung Âu hướng phía giường đi đến trước mặt cô, đôi mắt trừng lớn, cao giọng gầm nhẹ, "Người khác đi viết di thư còn cô thì vẽ di họa, cái gì nói không ai tin tưởng cô? Đó là ý gì? Tôi giúp cô giải thích rõ ràng!" Đang nói, Cung Âu lấy ở phía sau giường một xấp giấy vẽ, ném mạnh lên không trung. Các bức tranh như hoa tuyết, một bức tranh rơi trên giường. Thời Tiểu Niệm ngẩn ngơ, này là cô đang ở khu rừng toàn là hoa, những bức tranh đầu toàn bộ là cô cùng Mộ Thiên Sơ thời tiểu học thì hình ảnh lúc ấy quay về. Này là những bức tranh đầu của cô vẽ đồng thời ghi thêm vào một câu nói: không ai tin tưởng tôi. Cung Âu không tin cô. Mộ Thiên Sơ cũng không tin cô, mặc dù cô đau khổ tìm tất cả chứng cứ muốn Mộ Thiên Sơ tin cô từng là người yêu của anh. Cô thành thật, tất cả mọi người đều coi cô là người dối trá. Thời Tiểu Niệm không thể giải thích, nên cô nghĩ và vẽ nên những bức tranh đầu tiên. Cung Âu một lực liền hất bay bức tranh, hắn trừng mắt nhìn cô, tiếng nói tràn đầy sự tức giận.
"Sự thật rõ ràng! Cái gì kêu không ai tin tưởng cô? Ta oan cô chết bầm?"
"Không oan sao?"
Thời tiểu niệm thản nhiên trả lời hắn, cô cảm thấy vấn đề này thật buồn cười.
"Oan ở đâu lí?"Cung Âu tức giận nhìn cô, "Cô tìm cách lên giường của tôi, trộm sinh đứa nhỏ mà giờ hoàn không giao ra, trong lòng cô thật nhiều tâm kế, cô đúng là một nữ nhân dối trá?"
"Tôi không nói dối."
Thời Tiểu Niệm gằn từ chữ nói, ngữ khí không có một chút gì lo sợ, cô biết Cung Âu sẽ không tin. Hắn chỉ biết kiên trì với nhận định của hắn.
"Cô nói dối thì phải biết tìm hiểu rõ, nếu không mọi người không tin cô, mà không phải cô vừa sắp chết đó sao!"
Cung Âu gầm nhẹ.Không có trong dự kiến trực tiếp mở đầu thống mạ, Thời Tiểu Niệm sửng sốt vài giây mới phản ứng lại Cung Âu vừa nói cái gì. Hắn nói nếu không mọi người không tin cô, mà không phải cô vừa sắp chết đó sao!".
Này tối không tin của cô lại tự nhiên nói chuyện, giống như...... Ở khuyến nàng biệt tầm tử như. Thời Tiểu Niệm rất nhanh bỏ qua ý nghĩ của mình, chính là hắn kêu cô đi tìm cái chết, cô yên lặng đứng ở trước mặt hắn nhìn có chút mê mang. Cô hình như có một chút gì đó không hiểu Cung Âu.
"Xem tôi làm gì? Tôi là không có khả năng lộng lổi đích! Tôi chỉ là là giáo dục cô!" Cung âu trừng mắt nhìn cô, không ai nói được nổi. Như thế là quá tự tin về bản thân.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, im lặng một hồi không ôm hy vọng lại hỏi, " Này, Tôi có thể đi tìm chứng cứ sao?"
"Có thể!"
Thời tiểu niệm tưởng chính mình nghe nhầm, lại là sửng sốt. Hắn tự nhiên lại có thể chấp nhận? Thế nào cô ở khu rừng như sống chết một thời gian, hắn lại trở nên như thế?
"Thời Tiểu Niệm, cô nghe đúng, tôi cũng không muốn nói oan người chết."
Cung âu nói, mặt mày chỉ có sắc lạnh "Tôi cho cô một tuần, nếu cô không có chứng cứ chứng tỏ chính mình trong sạch, thì cùng tôi ngoan ngoãn quay lại về ở đây và mang theo con tôi!" Thời gian một tuần? Thời Tiểu Niệm nghĩ một tuần này quá ngắn, Tiểu Niệm liếc mắt một cái, Cung Âu này vui buồn thất thường, khó có khi được hắn khẳng định nói, cô không hề đòi hỏi gì thêm. Cô vốn là không phải có ý muốn chết, có thể sống nàng đương nhiên muốn có thể được sống.
"Được, tôi đồng ý."
Thời Tiểu Niệm gật đầu đồng ý, trong lòng sớm đã ở bên ngoài, gần như là muốn lập tức xuống giường, nhưng thân thể cô mệt mỏi nói chuyện cũng đã là rất khó.
"Vậy cô hiện có thể giải thích cho ta một việc."
Cung Âu nói.
Cung âu được một lần có lòng, thì Tiểu Niệm cũng rất phối hợp, "Có việc gì?"
Cung âu ngồi xuống bên cạnh cô, đôi chân trực tiếp đặt lên bụng, khẻo đích bụng nhỏ hoàn ác ý địa ở nàng bụng thượng cọ lưỡng hạ. Thời Tiểu Niệm không có khí lực tranh chấp lấy hắn. Cung Âu đi vài bước rồi dừng ở bên cạnh bức tranh hướng cô giữ nó ở trên cao, chỉ người trong hình là một thiếu niên hỏi,
"Người này là ai? Là người đàn ông của cô?"
Mộ Thiên Sơ. Là Mộ Thiên Sơ. Nhìn bức ảnh thiếu niên đứng ở các lâu lí, thì tiểu niệm đích vẻ mặt lập tức đơ ra, ký ức tràn về đó chính là mối tính tình đầu......
"Ba --"
Cung Âu đánh một cái ở đầu nàng, sắc mặt giận dữ, tiếng nói trầm xuống,
"Thật là người đàn ông của cô? Người của tôi chắc chắn sẽ tra ra lai lịch của người đàn ông đó."
Thế nào có thể...... Kia chính là chồng của em mình, em rể, nói ra thật là một chuyện buồn cười.
"Không có."
Thời Tiểu Niệm yếu ớt nói. "Chính là tôi vẽ ra bức tranh đó mà thôi."
"Lâm tử hoàn sáng tác mạn họa, cô thật sự rất nhàn."
Cung Âu đùa cợt liếc mắt nhìn cô một cái, lập tức lại nói,
"Không có người đàn ông khác là được, Thời Tiểu Niệm, tôi cảnh cáo cô, cô là mẹ của con tôi, không được có quan hệ với người đàn ông khác!"
Thật là một tên bá đạo. Thời Tiểu Niệm rất muốn hỏi, cho dù cô là mẹ của con hắn, với thân phận của hắn có lẽ không cưới cô, bằng cái gì không cho cô có quan hệ nam nữ? Ngẫm lại vẫn chỉ bãi, nàng nói một hồi, hắn khẳng định vừa muốn luống cuống địa mạ nàng vừa thông suốt. Quên đi, ta không chấp người có tính cố chấp
"Tê --"
Cung âu ngồi bên cạnh cô, bỗng nhiên xé bức tranh trong tay, trở thành một đống giấy vụn. Thời Tiểu Niệm ánh mắt đau sót nhìn bức tranh bị xé thành nhiều mảnh. Căn phòng lúc ấy như sáng lên, bức tranh bị xé bay khắp nơi, bức họa thiếu niên bị hủy trong tay Cung Âu. Vậy là những ký ức của cô, đều bị Cung Âu phá hủy. Giống như mọi chuyện đã bị định trước, cô cùng Mộ Ngàn Sơ ban đầu cũng bị chia cắt như vậy.
Team: Lục Vân Đảng
Ánh mắt di chuyển một chút nữa, nhìn xuyên qua bóng tối vô tận, có một chút ánh sáng ở đấy.
Bàn tay đặt ở thắt lưng cô trượt ra rời xuống đất.... Một khoảng thời gian dài không gặp gỡ Cung Âu, Thời Tiểu Niệm tỉnh dậy sau khi bất tỉnh thời gian dài. Hốt hoảng tỉnh lại, ánh mắt đảo quanh, đập vào mắt cô là trần nhà đẹp đẽ. Chóng mặt, cô không thể phân biệt đây là mơ hay hiện thực..... Thật không thoải mái. Những sự việc dần dần hiện ra, những sự việc từ nhỏ cho đến lớn, cô dừng lại một chút, mơ màng hiểu được lí do vì sao cô không chết. Cô sống sót sẽ như thế nào..... Ở đây đã không phải rừng rậm, mà là một cái phòng thật lớn.
"Ách --"
Thời Tiểu Niệm vùng vẫy dựa vào gối khó nhọc ngồi dậy, người cô cảm thấy đau nhức, động một chút đều cố hết sức, cô ngẩng đầu nhìn lên trên liền thấy một thân hình cao lớn đứng ở cuối giường. Ngay sau đó hắn liền bước chân lên giường. Chỉ thấy Cung Âu đứng chắp tay, chân trần dẫm lên trên chăn, quần áo âu màu xám bao quanh chân dài thẳng táp, áo sơ mi nhạt màu nhìn hắn mặc không bị gò bó, ba cúc áo được nới lỏng lộ ra xương quai xanh khêu gợi. Hắn cúi đầu xuống,khuôn mặt khôi ngô trở nên căng thẳng, đôi mắt đen thâm thúy gắt gao nhìn cô, tất cả đều là sắc mặt giận dữ. Nếu trên người hắn có lông, giờ phút này nhất định là lông trên người hắn sẽ dựng lên hết. Đột nhiên nhìn thấy một người sống đứng ở trên giường, dọa Thời Tiểu Niệm nhảy dựng,không nói được lời nào. Cô rõ ràng là rất ghét Cung Âu, nhưng sao mỗi lúc nhìn nhìn lên giường lại luôn tưởng tượng ra hình ảnh của hắn, cô bây giờ thực sự không biết khóc hay biết cười.... Có lẽ là bởi vì đã chết một lần. Gặp lại Cung Âu, cô tự nhiên cảm thấy hắn cũng không phải quá ác độc. bất quá, cô không phải đã chết rồi sao, thế nào lại nằm ở đây? Thấy cô tỉnh lại, khuôn mặt Cung Âu thay đổi thành tức giận, gần như là bệnh tâm thần, quát,"Thời Tiểu Niệm! Mẹ nó có phải bị bệnh hay không?"
Người có bệnh...... Không phải hắn sao? Hắn mới có bệnh cố chấp. Thời Tiểu Niệm vừa tỉnh, bị mắng đến không kịp phản ứng lại, chỉ có thể kinh ngạc nhìn lên hắn.
"Tôi bảo cô đi chết thì cô đi chết! Cô có nghe thấy lời tôi nói không? Tôi bảo cô làm nữ nhân của tôi sao lại không làm?" Cung Âu tức giận quát, trừng mắt nhìn cô: "Đến chết cũng không biết xin tha"
Khu rừng bên ngoài rõ ràng đã loại bỏ vệ sĩ, đến ngày thứ ba hắn đã không để vệ sĩ đi ngăn cản cô ăn đông ăn tây, cô cái gì cũng không biết, cũng không biết đi ra ngoài. Ngu xuẩn thì phải chết. Nếu không phải hắn cho người theo dõi biết được cô hôn mê, nên đi vào trong cứu cô, thì cô đã chết. Đến lúc sắp chết cũng không biết vùng vẫy! Thời Tiểu Niệm bị mắng như không phải cô chết, mà chính là hắn, người mà hiện ở đây mắng chửi cô?
"Ngu ngốc! Muốn sống cũng không biết xin, đúng là nữ nhân ngu xuẩn!" Cung Âu giận dữ nhìn cô, giọng nói nói khêu gợi sớm trở lên vặn vẹo, khàn khàn. Còn có cảm giác hoàn toàn khó chịu, Cung Âu giống như phát tiết đem chăn gối đá sang một bên. Chăn rời khỏi thân, Thời Tiểu Niệm cúi thấp đầu, chỉ thấy mu bàn tay của cô bầm tím,quần áo trên người cô không biết từ lúc nào đã đổi thành váy ngủ."Xem cái gì mà xem, chính là tôi thay!" Cung Âu gầm nhẹ, đắc ý không ai bì nổi, " Trên người cô có chỗ nào tôi chưa nhìn qua, chưa sờ qua?"
Thời Tiểu Niệm nghẹn lời nhìn về phía hắn, mệt mỏi lên tiếng, "Anh quá đáng......"
Cô không phải để ý chuyện ai là người thay quần áo, dù sao trong sạch của cô đã bị hắn hủy. Nói lại suy nghĩ một hồi,cô thật không nghĩ lại đi nhắc đến việc này. Cô chính là chịu không nổi rõ ràng là hắn phải chỉnh cô đến chết sao, hiện ở trước mặt hắn giống như tất cả đều là lỗi của cô, vô lý giáo huấn cô một trận, kém một điểm liền từ bỏ cô bắt đầu hoài nghi chính ký ức của mình.
"Quá đáng? Ta chưa hề khinh suất khi ở trên giường với cô cho dù có cũng là thái độ đúng mực."
Cung Âu oán hận trừng mắt nhìn nàng, ở trên giường hung hăng giẫm, cả người táo bạo lợi hại. Hắn thật sự dùng sức, nếu không phải giường của Cung gia chất lượng tốt, hiện tại cô đã bị chấn động mà ngã xuống.
Thời Tiểu Niệm đối với hắn từ lâu đã đầu hàng, không có tinh lực cùng hắn đấu khẩu, dựa vào thành giường trầm mặc, ánh mắt nhìn xa xăm. Tùy hắn đi. thế nào mà chẳng phải chết, dù sao cô cũng liều một lần. Cô không thích vùng vẫy. "Đừng có giả vờ chết!" Thấy cô bất động, Cung Âu càng thêm tức giận, hướng của cô mà bước chân tới. Thời Tiểu Niệm nhíu mày, không có chọn lựa nhìn về phía thân hình cao lớn kia. "Anh đến cuối cùng là muốn làm gì?" Cô rất nhu nhược, chỉ có nói chuyện một trận cô mới có thể nói hoàn toàn ý nghĩ của chính mình. "Muốn giết chết cô." Cung Âu nói thẳng. "Đem cô ta phơi khô kẹp ở trong sách làm thẻ đánh dấu sách!" Thời Tiểu Niệm không nghe theo hắn, "Vậy anh cứu tôi làm gì? Không phải để tôi chết thì tốt sao?" Cứu cô làm cái gì? "Có một việc tôi phải biết rõ ràng!" Cung Âu nói. Thời Tiểu Niệm mệt mỏi tựa vào thành giường, khó hiểu nhìn về phía hắn. Cung Âu hướng phía giường đi đến trước mặt cô, đôi mắt trừng lớn, cao giọng gầm nhẹ, "Người khác đi viết di thư còn cô thì vẽ di họa, cái gì nói không ai tin tưởng cô? Đó là ý gì? Tôi giúp cô giải thích rõ ràng!" Đang nói, Cung Âu lấy ở phía sau giường một xấp giấy vẽ, ném mạnh lên không trung. Các bức tranh như hoa tuyết, một bức tranh rơi trên giường. Thời Tiểu Niệm ngẩn ngơ, này là cô đang ở khu rừng toàn là hoa, những bức tranh đầu toàn bộ là cô cùng Mộ Thiên Sơ thời tiểu học thì hình ảnh lúc ấy quay về. Này là những bức tranh đầu của cô vẽ đồng thời ghi thêm vào một câu nói: không ai tin tưởng tôi. Cung Âu không tin cô. Mộ Thiên Sơ cũng không tin cô, mặc dù cô đau khổ tìm tất cả chứng cứ muốn Mộ Thiên Sơ tin cô từng là người yêu của anh. Cô thành thật, tất cả mọi người đều coi cô là người dối trá. Thời Tiểu Niệm không thể giải thích, nên cô nghĩ và vẽ nên những bức tranh đầu tiên. Cung Âu một lực liền hất bay bức tranh, hắn trừng mắt nhìn cô, tiếng nói tràn đầy sự tức giận.
"Sự thật rõ ràng! Cái gì kêu không ai tin tưởng cô? Ta oan cô chết bầm?"
"Không oan sao?"
Thời tiểu niệm thản nhiên trả lời hắn, cô cảm thấy vấn đề này thật buồn cười.
"Oan ở đâu lí?"Cung Âu tức giận nhìn cô, "Cô tìm cách lên giường của tôi, trộm sinh đứa nhỏ mà giờ hoàn không giao ra, trong lòng cô thật nhiều tâm kế, cô đúng là một nữ nhân dối trá?"
"Tôi không nói dối."
Thời Tiểu Niệm gằn từ chữ nói, ngữ khí không có một chút gì lo sợ, cô biết Cung Âu sẽ không tin. Hắn chỉ biết kiên trì với nhận định của hắn.
"Cô nói dối thì phải biết tìm hiểu rõ, nếu không mọi người không tin cô, mà không phải cô vừa sắp chết đó sao!"
Cung Âu gầm nhẹ.Không có trong dự kiến trực tiếp mở đầu thống mạ, Thời Tiểu Niệm sửng sốt vài giây mới phản ứng lại Cung Âu vừa nói cái gì. Hắn nói nếu không mọi người không tin cô, mà không phải cô vừa sắp chết đó sao!".
Này tối không tin của cô lại tự nhiên nói chuyện, giống như...... Ở khuyến nàng biệt tầm tử như. Thời Tiểu Niệm rất nhanh bỏ qua ý nghĩ của mình, chính là hắn kêu cô đi tìm cái chết, cô yên lặng đứng ở trước mặt hắn nhìn có chút mê mang. Cô hình như có một chút gì đó không hiểu Cung Âu.
"Xem tôi làm gì? Tôi là không có khả năng lộng lổi đích! Tôi chỉ là là giáo dục cô!" Cung âu trừng mắt nhìn cô, không ai nói được nổi. Như thế là quá tự tin về bản thân.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, im lặng một hồi không ôm hy vọng lại hỏi, " Này, Tôi có thể đi tìm chứng cứ sao?"
"Có thể!"
Thời tiểu niệm tưởng chính mình nghe nhầm, lại là sửng sốt. Hắn tự nhiên lại có thể chấp nhận? Thế nào cô ở khu rừng như sống chết một thời gian, hắn lại trở nên như thế?
"Thời Tiểu Niệm, cô nghe đúng, tôi cũng không muốn nói oan người chết."
Cung âu nói, mặt mày chỉ có sắc lạnh "Tôi cho cô một tuần, nếu cô không có chứng cứ chứng tỏ chính mình trong sạch, thì cùng tôi ngoan ngoãn quay lại về ở đây và mang theo con tôi!" Thời gian một tuần? Thời Tiểu Niệm nghĩ một tuần này quá ngắn, Tiểu Niệm liếc mắt một cái, Cung Âu này vui buồn thất thường, khó có khi được hắn khẳng định nói, cô không hề đòi hỏi gì thêm. Cô vốn là không phải có ý muốn chết, có thể sống nàng đương nhiên muốn có thể được sống.
"Được, tôi đồng ý."
Thời Tiểu Niệm gật đầu đồng ý, trong lòng sớm đã ở bên ngoài, gần như là muốn lập tức xuống giường, nhưng thân thể cô mệt mỏi nói chuyện cũng đã là rất khó.
"Vậy cô hiện có thể giải thích cho ta một việc."
Cung Âu nói.
Cung âu được một lần có lòng, thì Tiểu Niệm cũng rất phối hợp, "Có việc gì?"
Cung âu ngồi xuống bên cạnh cô, đôi chân trực tiếp đặt lên bụng, khẻo đích bụng nhỏ hoàn ác ý địa ở nàng bụng thượng cọ lưỡng hạ. Thời Tiểu Niệm không có khí lực tranh chấp lấy hắn. Cung Âu đi vài bước rồi dừng ở bên cạnh bức tranh hướng cô giữ nó ở trên cao, chỉ người trong hình là một thiếu niên hỏi,
"Người này là ai? Là người đàn ông của cô?"
Mộ Thiên Sơ. Là Mộ Thiên Sơ. Nhìn bức ảnh thiếu niên đứng ở các lâu lí, thì tiểu niệm đích vẻ mặt lập tức đơ ra, ký ức tràn về đó chính là mối tính tình đầu......
"Ba --"
Cung Âu đánh một cái ở đầu nàng, sắc mặt giận dữ, tiếng nói trầm xuống,
"Thật là người đàn ông của cô? Người của tôi chắc chắn sẽ tra ra lai lịch của người đàn ông đó."
Thế nào có thể...... Kia chính là chồng của em mình, em rể, nói ra thật là một chuyện buồn cười.
"Không có."
Thời Tiểu Niệm yếu ớt nói. "Chính là tôi vẽ ra bức tranh đó mà thôi."
"Lâm tử hoàn sáng tác mạn họa, cô thật sự rất nhàn."
Cung Âu đùa cợt liếc mắt nhìn cô một cái, lập tức lại nói,
"Không có người đàn ông khác là được, Thời Tiểu Niệm, tôi cảnh cáo cô, cô là mẹ của con tôi, không được có quan hệ với người đàn ông khác!"
Thật là một tên bá đạo. Thời Tiểu Niệm rất muốn hỏi, cho dù cô là mẹ của con hắn, với thân phận của hắn có lẽ không cưới cô, bằng cái gì không cho cô có quan hệ nam nữ? Ngẫm lại vẫn chỉ bãi, nàng nói một hồi, hắn khẳng định vừa muốn luống cuống địa mạ nàng vừa thông suốt. Quên đi, ta không chấp người có tính cố chấp
"Tê --"
Cung âu ngồi bên cạnh cô, bỗng nhiên xé bức tranh trong tay, trở thành một đống giấy vụn. Thời Tiểu Niệm ánh mắt đau sót nhìn bức tranh bị xé thành nhiều mảnh. Căn phòng lúc ấy như sáng lên, bức tranh bị xé bay khắp nơi, bức họa thiếu niên bị hủy trong tay Cung Âu. Vậy là những ký ức của cô, đều bị Cung Âu phá hủy. Giống như mọi chuyện đã bị định trước, cô cùng Mộ Ngàn Sơ ban đầu cũng bị chia cắt như vậy.
Tác giả :
Khương Tiểu Nha