Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Chương 115: Hài tử duy nhất của Cung Âu
Editor: Yu Hina
Thời Tiểu Niệm không khỏi co cái cổ lại, liều mạng mà nói, "Bữa sáng thật sự muốn nguội mất rồi."
"Yên tâm, món ăn em làm, nguội tôi cũng ăn." Cung Âu hơi giương môi mỏng, cắn tới lỗ tai của cô, cọ xát cô, "Tôi đã đem em thả một tuần lễ, không ăn ngay, em liền nguôi mất."
"…"
Cô cũng không phải món ăn, sẽ không bị nguội.
"Lại nói, em cũng có nhu cầu đi" Cung Âu nói đến ám muội.
"Tôi không có."
Cô phủ nhận.
"Thật không"
Cung Âu nắm tay cô liền hôn xuống, như điện đánh vào đầu ngón tay của nàng, Thời Tiểu Niệm suýt chút nữa kêu lên, người bị Cung Âu lại một lần nữa ôm lấy, trực tiếp ném đến giường to lớn.
Cung Âu rất nhanh nghiêng người mà lên, như ma quỷ hướng cô ôm đến.
Nụ hôn của hắn từng điểm từng điểm rơi vào trên người cô.
Thời Tiểu Niệm có thể thấy được dục vọng trong mắt của hắn, dù mình làm thế nào cũng đều tránh không khỏi, không khỏi có chút khó chịu.
Cung Âu rõ ràng có nhiều nữ nhân như vậy, nhưng tại sao lại bá chiếm cô không tha, cô đến trực tiếp phản kháng đều không làm được.
Trong phòng khí tức ám muội lan nhanh, Cung Âu động thân giữ lấy cô một khắc, Thời Tiểu Niệm nhắm chặt mắt lại, lông mi thêm ra một vệt ướt ý.
Cung Âu tinh lực dồi dào đến đáng sợ.
Qua một tuần, Thời Tiểu Niệm lần thứ hai bị hành hạ đến chết đi sống lại, người đỡ tường đi vào buồng tắm, hai chân vừa xót vừa tê.
Trong phòng tắm sương mù màu trắng che kín.
Dòng nước ấm áp xông thẳng mà xuống, Thời Tiểu Niệm đứng dưới cột nước, tùy ý để nước dội thẳng vào mặt mình, thân thể mình, đem mùi của Cung Âu từng điểm từng điểm rửa trôi đi.
Cô hoài nghi có phải một tuần nay Cung Âu đều cấm dục, vì lẽ đó bây giờ liền thú tâm đại bạo phát.
Nhưng ngẫm lại, làm sao có khả năng.
Cung Âu làm sao có khả năng cấm dục, Anh quốc không phải so với trong nước càng cởi mở hơn sao, tình yêu nam nữ càng thêm cởi mở, Cung Âu làm sao cấm dục.
Cũng không biết một tuần lễ này, môi của hắn chạm qua thân thể của mấy người phụ nữ rồi.
Nghĩ như thế, Thời Tiểu Niệm càng cảm thấy trên người mình khí tức khó chịu, liều mạng mà giội rửa thân thể của chính mình, muốn đem hơi thở của hắn toàn bộ xóa sạch.
" Đừng để hắn chạm vào, đừng lên giường cùng hắn."
Nhiệt khí tràn ngập buồng tắm, Thời Tiểu Niệm nhớ tới ánh mắt bi thương của Mộ Thiên Sơ.
Trong lòng như bị vật nhọn sắc bén đâm tới, đau đến máu cũng muốn chảy ra.
Hắn liều lĩnh, để trở lại làm Mộ Thiên Sơ thuần khiết trước đây.
Nhưng cô lại không thể trở về làm Thời Tiểu Niệm trước đây.
Thời Tiểu Niệm cùng Mộ Thiên Sơ của trước đây tốt đẹp như vậy; hiện tại, đã sớm cảnh còn người mất
Thời Tiểu Niệm ở buồng tắm tắm rất lâu sau mới đi ra khỏi, đổi một cái váy đi ra ngoài.
Trong phòng khách, Đường Nghệ đang ngồi trên ghế salông, cầm chiếc laptop dạy Bob nhận thức chữ, Bob chỉ nhìn cũng im lặng không nói nói.
Trung gian năm người toà sô pha lớn trên, Cung Âu ngồi một mình, mặc áo sơ mi cùng quần dài sẫm màu, cổ áo như thường lệ cởi ra hai cái cúc áo, tùy ý lộ ra vẻ gợi cảm, gương mặt anh tuấn ngũ quan xuất sắc phi thường, thâm thúy mê người.
Thấy cô đi ra, Cung Âu bất mãn nói, "Em là lột một lớp da rồi mới trở ra "
Hắn tắm xong sắp được một tiếng, cô mới ra ngoài.
"…"
Thời Tiểu Niệm gượng ép cười cợt, "Không có, anh ăn sáng xong chưa"
"Ăn rồi."
Cung Âu lạnh lùng thốt, đưa tay hướng về cô.
Thời Tiểu Niệm cụp mắt, hướng hắn đi tới, người bị Cung Âu kéo một cái liền tiến vào trong lồng ngực, Cung Âu tới gần cô, dùng sức mà ngửi mùi thơm trên người cô mới vừa tắm xong, hài lòng câu môi.
Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn về phía mẹ con Đường Nghệ.
Bob không nói lời nào, tay nhỏ cũng đang ở trên chiếc laptop cứng nhắc loạn đâm, Đường Nghệ nhẹ giọng nói, "Con không hiểu, đừng vẽ loạn."
"Bob yêu thích máy tính sao" Thời Tiểu Niệm thấy thế nói, "Cung thúc thúc là cao thủ khoa học kỹ thuật, máy tính điện thoại di động tính là gì, con để chú ấy dạy con chơi máy vi tính đi."
Nghe vậy, Đường Nghệ cùng Bob nhìn về phía bọn họ.
"Tôi vì sao phải dạy Tiểu Sắc Lang này" Cung Âu hừ lạnh một tiếng, đối với tiểu hài tử này không hề có một chút hảo cảm.
Bob hướng vào trong lồng ngực Đường Nghệ hơi co lại.
Đường Nghệ lúng túng nở nụ cười, "Không cần, Cung tiên sinh bận rộn như vậy, làm sao có thể để hắn dạy Bob."
"Coi như ngươi còn có chút tự mình biết mình."
Cung Âu hừ lạnh một tiếng, đem Thời Tiểu Niệm ôm thật chặt.
"Anh làm sao đối với một đứa bé như vậy không thân thiện" Thời Tiểu Niệm hỏi Cung Âu.
Cung Âu đưa cô vòng ở trong ngực, xem một trang báo, thuận miệng khinh thường nói, "Tôi đối với Tiểu Sắc Lang tại sao phải thân mật."
"Anh không thích tiểu hài tử"
"Không thích." Nam nhân đều yêu thích nữ nhân, yêu thích tiểu hài tử làm gì.
"Vậy anh lúc trước còn nhất định phải tìm con về" Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi.
"Huyết mạch Cung gia không thể rơi vào trong tay người khác, tôi lại không nói đưa nó quay về là do tôi thích." Cung Âu nhìn chằm chằm báo nói rằng, bỗng nhiên mâu biến sắc, hắn thật sâu nhìn về phía nữ nhân trong lòng, "Có điều nếu đứa con do em sinh ra tôi nhất định sẽ yêu thích."
"…"
"Tốt nhất giống như em." Cung Âu dừng ở trên mặt Tiểu Niệm nói, "Nếu như không giống, vậy thì sinh đến khi nào giống mới thôi."
"Anh lại không thiếu hài tử."
Thời Tiểu Niệm trực tiếp nói.
Đường Nghệ ngồi ở một bên nhìn bọn họ, có chút sốt sắng.
"Cái gì" cung Âu nhìn chằm chằm cô.
Thời Tiểu Niệm ý thức được tự mình nói lộ hết, con mắt chuyển động, bình tĩnh nói, "Ta là nói, tương lai anh sẽ cùng Hào Môn danh viện kết hôn, thuận lý thành chương sinh ra người thừa kế, tôi sinh hay không sinh không có gì khác nhau."
"Ghen"
Cung Âu nhìn chằm chằm cô.
"Không có."
Thời Tiểu Niệm lắc đầu.
"Thời Tiểu Niệm." Cung Âu đem báo vứt qua một bên, một tay nắm ở bờ vai của cô, một tay nắm cằm của cô, bức bách cô đón lấy tầm mắt của chính mình.
Hắn thật sâu nhìn chăm chú vào trong đôi mắt trắng đen rõ rang của cô, từng chữ từng chữ nói, "Em nghe đây, mặc kệ có bao nhiêu hài tử, đó là hài tử của Cung gia; em sinh hài tử, là hài tử duy nhất của Cung Âu tôi."
Đây không thể nghi ngờ là một cam kết.
"…"
Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc mà nhìn hắn.
Cô nghe hiểu được, hắn đem thông gia coi là chuyện gia tộc, đem cô coi là của một mình hắn.
Hắn phân rõ được rõ ràng.
Đường Nghệ ngồi ở bên cạnh, nghe vậy khiếp sợ nhìn bọn họ, nghe lời này, Cung Âu rõ ràng là đối với Thời Tiểu Niệm hãm vào sâu, Thời Tiểu Niệm rõ rang alf đã chạm vào trái tim của Cung Âu.
Trên ghế salông, Thời Tiểu Niệm đắng chát nở nụ cười một tiếng, đây coi là cái gì đây.
Hắn phân đến rõ ràng, cô rõ ràng cũng không phải là người duy nhất của hắn, nói vậy nói nữa thì có ích lợi gì.
"Nụ cười này của em thật giống không phải cảm động."
Cung Âu nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên hắn cho một người phụ nữ lời cam kết lớn đến như vậy, cô lại chỉ mỉm cười cho qua.
"Không có." Thời Tiểu Niệm cười nhạt, không có giải thích.
Cô biết, dù cô có giải thích hắn cũng sẽ không hiểu.
Hắn là một Cung Âu cao cao tại thượng, có nhiều nữ nhân là chuyện đương nhiên không có gì ngạc nhiên, có thể cho cô một phần cam kết thế là tốt rồi, hắn thậm chí cảm thấy cô nên vì một lời này của hắn mà cảm động.
"Vậy em có cảm động hay không"
Cung Âu truy hỏi.
"Ngày hôm nay anh không đến công ty sao" Thời Tiểu Niệm không trả lời mà hỏi lại.
"Ngày hôm nay không đi." Cung Âu ôm cô nói, hắn trở về sớm, chính là muốn cùng cô bồi dưỡng tình cảm thêm một chút.
Thời Tiểu Niệm chuyển động mắt, trong lòng hắn nói, "Vậy thì thật là tốt, ngày hôm nay khí trời như thế sáng sủa, chúng ta đi cắm trại đi."
"Cắm trại thật hay."
Đường Nghệ ở một bên tiếp lời.
"Ai muốn mang các ngươi rồi." Cung Âu lập tức không vui trừng mắt về phía Đường Nghệ, "Muốn đi thì tôi có thể cho các người sang Châu Phi làm dân chạy nạn"
Hai mẹ con nhà này muốn làm kỳ đà cản mũi bọn họ sao
"…"
Đường Nghệ bị kích phải nói không ra lời, ngồi ngốc ở nơi đó.
"Tôi muốn mời bọn họ cùng đi." Thời Tiểu Niệm nói ra.
Lời còn chưa nói hết đã bị Cung Âu tàn nhẫn mà trừng một chút, "Thời Tiểu Niệm, tôi đây trở về, em liền chuyên môn phụ trách đối nghịch tôi có phải không"
Không phải.
Là cô chuẩn bị rời đi.
"Cắm trai đương nhiên là càng nhiều người càng náo nhiệt." Thời Tiểu Niệm nỗ lực nặn ra một vẻ mặt chân thành nhìn hắn.
"Tôi không cần kỳ đà cản mũi."
"Bình thường anh cũng sẽ có vệ sĩ, Phong quản gia đi theo a, lẽ nào lần này không cần" Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Không cho phép mang Tiểu Sắc Lang." Cung Âu nói.
"Thằng bé chỉ là hài tử."
"Là sắc lang."
"Thằng bé không phải."
"Nó phải."
"Cung Âu"
Thời Tiểu Niệm không khỏi co cái cổ lại, liều mạng mà nói, "Bữa sáng thật sự muốn nguội mất rồi."
"Yên tâm, món ăn em làm, nguội tôi cũng ăn." Cung Âu hơi giương môi mỏng, cắn tới lỗ tai của cô, cọ xát cô, "Tôi đã đem em thả một tuần lễ, không ăn ngay, em liền nguôi mất."
"…"
Cô cũng không phải món ăn, sẽ không bị nguội.
"Lại nói, em cũng có nhu cầu đi" Cung Âu nói đến ám muội.
"Tôi không có."
Cô phủ nhận.
"Thật không"
Cung Âu nắm tay cô liền hôn xuống, như điện đánh vào đầu ngón tay của nàng, Thời Tiểu Niệm suýt chút nữa kêu lên, người bị Cung Âu lại một lần nữa ôm lấy, trực tiếp ném đến giường to lớn.
Cung Âu rất nhanh nghiêng người mà lên, như ma quỷ hướng cô ôm đến.
Nụ hôn của hắn từng điểm từng điểm rơi vào trên người cô.
Thời Tiểu Niệm có thể thấy được dục vọng trong mắt của hắn, dù mình làm thế nào cũng đều tránh không khỏi, không khỏi có chút khó chịu.
Cung Âu rõ ràng có nhiều nữ nhân như vậy, nhưng tại sao lại bá chiếm cô không tha, cô đến trực tiếp phản kháng đều không làm được.
Trong phòng khí tức ám muội lan nhanh, Cung Âu động thân giữ lấy cô một khắc, Thời Tiểu Niệm nhắm chặt mắt lại, lông mi thêm ra một vệt ướt ý.
Cung Âu tinh lực dồi dào đến đáng sợ.
Qua một tuần, Thời Tiểu Niệm lần thứ hai bị hành hạ đến chết đi sống lại, người đỡ tường đi vào buồng tắm, hai chân vừa xót vừa tê.
Trong phòng tắm sương mù màu trắng che kín.
Dòng nước ấm áp xông thẳng mà xuống, Thời Tiểu Niệm đứng dưới cột nước, tùy ý để nước dội thẳng vào mặt mình, thân thể mình, đem mùi của Cung Âu từng điểm từng điểm rửa trôi đi.
Cô hoài nghi có phải một tuần nay Cung Âu đều cấm dục, vì lẽ đó bây giờ liền thú tâm đại bạo phát.
Nhưng ngẫm lại, làm sao có khả năng.
Cung Âu làm sao có khả năng cấm dục, Anh quốc không phải so với trong nước càng cởi mở hơn sao, tình yêu nam nữ càng thêm cởi mở, Cung Âu làm sao cấm dục.
Cũng không biết một tuần lễ này, môi của hắn chạm qua thân thể của mấy người phụ nữ rồi.
Nghĩ như thế, Thời Tiểu Niệm càng cảm thấy trên người mình khí tức khó chịu, liều mạng mà giội rửa thân thể của chính mình, muốn đem hơi thở của hắn toàn bộ xóa sạch.
" Đừng để hắn chạm vào, đừng lên giường cùng hắn."
Nhiệt khí tràn ngập buồng tắm, Thời Tiểu Niệm nhớ tới ánh mắt bi thương của Mộ Thiên Sơ.
Trong lòng như bị vật nhọn sắc bén đâm tới, đau đến máu cũng muốn chảy ra.
Hắn liều lĩnh, để trở lại làm Mộ Thiên Sơ thuần khiết trước đây.
Nhưng cô lại không thể trở về làm Thời Tiểu Niệm trước đây.
Thời Tiểu Niệm cùng Mộ Thiên Sơ của trước đây tốt đẹp như vậy; hiện tại, đã sớm cảnh còn người mất
Thời Tiểu Niệm ở buồng tắm tắm rất lâu sau mới đi ra khỏi, đổi một cái váy đi ra ngoài.
Trong phòng khách, Đường Nghệ đang ngồi trên ghế salông, cầm chiếc laptop dạy Bob nhận thức chữ, Bob chỉ nhìn cũng im lặng không nói nói.
Trung gian năm người toà sô pha lớn trên, Cung Âu ngồi một mình, mặc áo sơ mi cùng quần dài sẫm màu, cổ áo như thường lệ cởi ra hai cái cúc áo, tùy ý lộ ra vẻ gợi cảm, gương mặt anh tuấn ngũ quan xuất sắc phi thường, thâm thúy mê người.
Thấy cô đi ra, Cung Âu bất mãn nói, "Em là lột một lớp da rồi mới trở ra "
Hắn tắm xong sắp được một tiếng, cô mới ra ngoài.
"…"
Thời Tiểu Niệm gượng ép cười cợt, "Không có, anh ăn sáng xong chưa"
"Ăn rồi."
Cung Âu lạnh lùng thốt, đưa tay hướng về cô.
Thời Tiểu Niệm cụp mắt, hướng hắn đi tới, người bị Cung Âu kéo một cái liền tiến vào trong lồng ngực, Cung Âu tới gần cô, dùng sức mà ngửi mùi thơm trên người cô mới vừa tắm xong, hài lòng câu môi.
Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn về phía mẹ con Đường Nghệ.
Bob không nói lời nào, tay nhỏ cũng đang ở trên chiếc laptop cứng nhắc loạn đâm, Đường Nghệ nhẹ giọng nói, "Con không hiểu, đừng vẽ loạn."
"Bob yêu thích máy tính sao" Thời Tiểu Niệm thấy thế nói, "Cung thúc thúc là cao thủ khoa học kỹ thuật, máy tính điện thoại di động tính là gì, con để chú ấy dạy con chơi máy vi tính đi."
Nghe vậy, Đường Nghệ cùng Bob nhìn về phía bọn họ.
"Tôi vì sao phải dạy Tiểu Sắc Lang này" Cung Âu hừ lạnh một tiếng, đối với tiểu hài tử này không hề có một chút hảo cảm.
Bob hướng vào trong lồng ngực Đường Nghệ hơi co lại.
Đường Nghệ lúng túng nở nụ cười, "Không cần, Cung tiên sinh bận rộn như vậy, làm sao có thể để hắn dạy Bob."
"Coi như ngươi còn có chút tự mình biết mình."
Cung Âu hừ lạnh một tiếng, đem Thời Tiểu Niệm ôm thật chặt.
"Anh làm sao đối với một đứa bé như vậy không thân thiện" Thời Tiểu Niệm hỏi Cung Âu.
Cung Âu đưa cô vòng ở trong ngực, xem một trang báo, thuận miệng khinh thường nói, "Tôi đối với Tiểu Sắc Lang tại sao phải thân mật."
"Anh không thích tiểu hài tử"
"Không thích." Nam nhân đều yêu thích nữ nhân, yêu thích tiểu hài tử làm gì.
"Vậy anh lúc trước còn nhất định phải tìm con về" Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi.
"Huyết mạch Cung gia không thể rơi vào trong tay người khác, tôi lại không nói đưa nó quay về là do tôi thích." Cung Âu nhìn chằm chằm báo nói rằng, bỗng nhiên mâu biến sắc, hắn thật sâu nhìn về phía nữ nhân trong lòng, "Có điều nếu đứa con do em sinh ra tôi nhất định sẽ yêu thích."
"…"
"Tốt nhất giống như em." Cung Âu dừng ở trên mặt Tiểu Niệm nói, "Nếu như không giống, vậy thì sinh đến khi nào giống mới thôi."
"Anh lại không thiếu hài tử."
Thời Tiểu Niệm trực tiếp nói.
Đường Nghệ ngồi ở một bên nhìn bọn họ, có chút sốt sắng.
"Cái gì" cung Âu nhìn chằm chằm cô.
Thời Tiểu Niệm ý thức được tự mình nói lộ hết, con mắt chuyển động, bình tĩnh nói, "Ta là nói, tương lai anh sẽ cùng Hào Môn danh viện kết hôn, thuận lý thành chương sinh ra người thừa kế, tôi sinh hay không sinh không có gì khác nhau."
"Ghen"
Cung Âu nhìn chằm chằm cô.
"Không có."
Thời Tiểu Niệm lắc đầu.
"Thời Tiểu Niệm." Cung Âu đem báo vứt qua một bên, một tay nắm ở bờ vai của cô, một tay nắm cằm của cô, bức bách cô đón lấy tầm mắt của chính mình.
Hắn thật sâu nhìn chăm chú vào trong đôi mắt trắng đen rõ rang của cô, từng chữ từng chữ nói, "Em nghe đây, mặc kệ có bao nhiêu hài tử, đó là hài tử của Cung gia; em sinh hài tử, là hài tử duy nhất của Cung Âu tôi."
Đây không thể nghi ngờ là một cam kết.
"…"
Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc mà nhìn hắn.
Cô nghe hiểu được, hắn đem thông gia coi là chuyện gia tộc, đem cô coi là của một mình hắn.
Hắn phân rõ được rõ ràng.
Đường Nghệ ngồi ở bên cạnh, nghe vậy khiếp sợ nhìn bọn họ, nghe lời này, Cung Âu rõ ràng là đối với Thời Tiểu Niệm hãm vào sâu, Thời Tiểu Niệm rõ rang alf đã chạm vào trái tim của Cung Âu.
Trên ghế salông, Thời Tiểu Niệm đắng chát nở nụ cười một tiếng, đây coi là cái gì đây.
Hắn phân đến rõ ràng, cô rõ ràng cũng không phải là người duy nhất của hắn, nói vậy nói nữa thì có ích lợi gì.
"Nụ cười này của em thật giống không phải cảm động."
Cung Âu nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên hắn cho một người phụ nữ lời cam kết lớn đến như vậy, cô lại chỉ mỉm cười cho qua.
"Không có." Thời Tiểu Niệm cười nhạt, không có giải thích.
Cô biết, dù cô có giải thích hắn cũng sẽ không hiểu.
Hắn là một Cung Âu cao cao tại thượng, có nhiều nữ nhân là chuyện đương nhiên không có gì ngạc nhiên, có thể cho cô một phần cam kết thế là tốt rồi, hắn thậm chí cảm thấy cô nên vì một lời này của hắn mà cảm động.
"Vậy em có cảm động hay không"
Cung Âu truy hỏi.
"Ngày hôm nay anh không đến công ty sao" Thời Tiểu Niệm không trả lời mà hỏi lại.
"Ngày hôm nay không đi." Cung Âu ôm cô nói, hắn trở về sớm, chính là muốn cùng cô bồi dưỡng tình cảm thêm một chút.
Thời Tiểu Niệm chuyển động mắt, trong lòng hắn nói, "Vậy thì thật là tốt, ngày hôm nay khí trời như thế sáng sủa, chúng ta đi cắm trại đi."
"Cắm trại thật hay."
Đường Nghệ ở một bên tiếp lời.
"Ai muốn mang các ngươi rồi." Cung Âu lập tức không vui trừng mắt về phía Đường Nghệ, "Muốn đi thì tôi có thể cho các người sang Châu Phi làm dân chạy nạn"
Hai mẹ con nhà này muốn làm kỳ đà cản mũi bọn họ sao
"…"
Đường Nghệ bị kích phải nói không ra lời, ngồi ngốc ở nơi đó.
"Tôi muốn mời bọn họ cùng đi." Thời Tiểu Niệm nói ra.
Lời còn chưa nói hết đã bị Cung Âu tàn nhẫn mà trừng một chút, "Thời Tiểu Niệm, tôi đây trở về, em liền chuyên môn phụ trách đối nghịch tôi có phải không"
Không phải.
Là cô chuẩn bị rời đi.
"Cắm trai đương nhiên là càng nhiều người càng náo nhiệt." Thời Tiểu Niệm nỗ lực nặn ra một vẻ mặt chân thành nhìn hắn.
"Tôi không cần kỳ đà cản mũi."
"Bình thường anh cũng sẽ có vệ sĩ, Phong quản gia đi theo a, lẽ nào lần này không cần" Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Không cho phép mang Tiểu Sắc Lang." Cung Âu nói.
"Thằng bé chỉ là hài tử."
"Là sắc lang."
"Thằng bé không phải."
"Nó phải."
"Cung Âu"
Tác giả :
Khương Tiểu Nha