Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Chương 112: Cung Âu ăn no
Editor: Yu Hina
Khuôn mặt của Bob nhỏ dại ra.
Đường Nghệ giật mình.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Cung Âu đem tôm ưu nhã bỏ vào trong miệng tôn quý của chính mình, bất mãn mà nghiêng nhìn cô một chút, "Nó ăn quá nhiều rồi."
Tiểu hài tử mới ăn ba, bốn miếng được không.
Thời Tiểu Niệm không muốn cùng Cung Âu tranh chấp, tiếp tục từ bàn ăn chia thức ăn vào đĩa cho Bob, hi vọng thằng bé có thể ăn nhiều hơn một chút.
Cô gắp một miếng thức ăn, Cung Âu liền cướp đi một miếng
Cô chia một phần, Cung Âu cướp một phần.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên đùi hắn càng thêm ra sức, ánh mắt Cung Âu âm trầm trừng cô một chút, sau đó bắt đầu Phong Quyển Tàn Vân, đem thức ăn trên bàn từng cái đổ vào bát mình.
"…"
Đường Nghệ ngồi ở chỗ đó hoàn toàn bị chấn động choáng váng, cùng Bob hai người cứ như vậy ngơ ngác nhìn Cung Âu đem một bàn món ăn ăn hết sạch sẽ.
Liền miếng thức ăn cuối cùng trong đĩa của Bob đều không có buông tha.
Tất cả cái đĩa, cái mâm sạch sành sanh.
Đường Nghệ khiếp sợ nhìn về phía gương mặt anh tuấn của Cung Âu, đường đường là tổng giám đốc N.E dĩ nhiên là cái Đại Vị Vương, dạ dày lớn đến mức cũng quá đáng sợ.
Món ăn trên bàn này hẳn chuẩn bị cho 6-7 người ăn đi.
Thời Tiểu Niệm nhìn một bàn đĩa trống trơn, không nói gì nhìn về phía Cung Âu.
Cung Âu lạnh lùng trừng cô một chút, "Thức ăn trong đĩa, làm sao em không gắp"
"…"
Phí lời.
Đều bị một mình hắn ăn hết rồi, còn kẹp cái gì.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ.
Cung Âu cầm lấy giấy ăn ung dung thong thả lau môi, bỗng nhiên nhíu mày lại, để cô ngồi xuống một bên, đứng lên liền hướng ngoài phòng ăn chạy ra.
Chỉ chốc lát sau, liền nghe một tiếng "Nôn" cực kỳ bi thảm truyền đến.
Thời Tiểu Niệm Đầu đau muốn nức ra.
"Xảy ra chuyện gì a" Đường Nghệ một mặt mờ mịt nhìn về phía cô, sau đó chỉ chỉ đầu óc của chính mình, "Hắn cũng không có vấn đề đi."
Xưa nay chưa từng nghe tới trong Cung Âu trong truyền thuyết là người đầu óc có vấn đề, người bình thường làm sao ăn xong bằng đó thức ăn có thể chịu được đi.
Bob ngồi ở chỗ đó, nhìn chằm chằm bàn thức ăn trống không, miệng nhỏ khẽ mếu.
"Các ngươi ngồi đây chờ một chút, tôi đi nhìn."
Thời Tiểu Niệm cười ngại ngừng, từ trước bàn ăn đứng lên hướng đi phòng vệ sinh gần nhất .
Trong phòng vệ sinh, hai tay Cung Âu đặt tại bên cạnh bồn rửa tay, khom người chính đang nhổ mạnh, vòi nước đang chảy, nước lẫn vào đồng nôn trôi đi
Đây là một bồn rửa tay được đặc biệt chế tạo có thể chứa đựng dị vật xuống đặc, là Phong Đức đặt làm sẵn, Phong Đức có dự liệu trước, biết Cung Âu sẽ có ngày này.
"Nôn"
Cung Âu quay về bồn rửa tay nôn mửa.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ tiến lên, vỗ nhẹ lưng của hắn, "Anh đây là cần gì chứ, rõ ràng ăn không hết nhiều như vậy, còn nhất định phải cứng rắn chống đỡ."
Liền trành ăn với một đứa trẻ.
Kết quả đem mình lại ăn no rồi.
"Nôn"
Cung Âu lại một lần nữa phun ra, sau đó lấy mu bàn tay lau quá môi mỏng, quay đầu, gương mặt anh tuấn có chút tái nhợt, con ngươi đen nham hiểm nhìn chằm chằm cô, như chặt đinh chém sắt nói, "Tôi mặc kệ, thức ăn em làm chỉ có tôi có thể ăn"
"…"
Nếu như hắn không phải đã nghiên cứu phát minh ra hệ thống N.E khiến cả thế giới phải kinh ngạc, Thời Tiểu Niệm thật hoài nghi đầu óc hắn có vấn đề.
"Tôi không đem bọn họ đuổi ra ngoài coi như giữ lại mặt mũi cho em, còn muốn cướp đồ ăn của tôi, đừng hòng mơ tới" Cung Âu nói tới lý lẽ thẳng thừng.
Nói xong, đầu hắn lại hạ thấp xuống, rồi hướng cột nước đang ào ào phun ra, lông mày vặn chặt.
"…"
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn thống khổ đến mặt mũi dữ tợn, lông mày không khỏi khóa chặt.
Hắn đây hà tất phải vậy.
Đồ ăn cô làm đâu phải hiếm lạ trên trời dưới đất không có, đáng giá hắn chống đỡ thành như vậy cũng phải ăn đi.
"Nôn"
Cung Âu quay về bồn rửa tay nôn đến rối tinh rối mù, cả khuôn mặt đều trắng không còn giọt máu, thái dương chảy ra giọt mồ hôi nhỏ.
"Cung tiên sinh." Đường Nghệ từ bên ngoài đi tới, trên tay bưng một chén nước, âm thanh nhẹ nhàng khoan khoái ôn nhu, "Tôi rót một chén nước ấm cho anh, anh có muốn hay không súc miệng, giúp mồm miệng dễ chịu hơn chút."
Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy Đường Nghệ mỉm cười với nhìn về phía cô.
Con mắt Thời Tiểu Niệm chuyển động, tay từ trên lưng Cung Âu thu hồi, từng bước một lui về phía sau, ra hiệu Đường Nghệ tiến lên.
Đường Nghệ rõ ràng ý của cô, gật gật đầu.
Cung Âu còn đang quay về phía bồn rửa tay, nghe vậy, ngón tay thon dài từ trong tay Đường Nghệ thô bạo cầm lấy chén nước, uống một hớp ở trong miệng, sau đó phun ra.
"Cung tiên sinh, anh có khỏe không" Đường Nghệ thân thiết hỏi.
Thời Tiểu Niệm lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài, âm thanh Đường Nghệ ở sau lưng cô vang lên, "Cung tiên sinh, tôi biết mấy động tác xoa bóp, tôi có thể giúp anh ấn vào, có thể sẽ cho anh thoải mái chút, anh cảm thấy như thế nào"
Trả lời cô ta, là một tiếng"Nôn" của Cung Âu .
Thời Tiểu Niệm nhíu nhíu mày, đem Đường Nghệ cùng Cung Âu ở lại phòng vệ sinh, một người rời đi.
Như vậy là tốt rồi, để Đường Nghệ một chút tiếp cận Cung Âu.
Nói tới vài phương diện khác, địch thực là cô cùng Đường Nghệ giống nhau, Cung Âu nếu có thể đối với cô cảm thấy thú vị, đối với Đường Nghệ cũng sẽ rất dễ dàng mê mẩn đi.
Thời Tiểu Niệm nghĩ, người hướng đi phòng khách.
Nhìn quả dưa hấu đang nằm trên sàn nhà, Bob một mình đứng ở nơi đó, khuôn mặt nhỏ đẹp đẽ không lộ vẻ gì.
Bỗng nhiên, Bob ngồi chồm hỗm xuống, tay nhỏ mũm mĩm vỗ vỗ quả dưa hấu, miệng nhỏ không tự chủ hướng xuống dưới.
Xem ra tiểu hài này là thật đói bụng.
Vừa nãy thức ăn đều bị Cung Âu cướp đi.
Thời Tiểu Niệm hướng đứa bé đi tới, ngồi chồm hỗm xuống, mỉm cười nói, "Bob, cháu là đang muốn ăn quả dưa hấu a"
"…"
Bob sợ người lạ mà nhìn cô, đứng lên lui về sau một bước, tay nhỏ siết góc áo không nói lời nào.
Thời Tiểu Niệm nhớ tới lời Mộ Thiên Sơ nói, đứa nhỏ này có một chút triệu chứng bệnh tự kỷ.
"Cháu muốn ăn liền ngồi xuống đây, a di bổ quả dưa hấu cho cháu ăn có được hay không" Thời Tiểu Niệm từng bước dụ dỗ.
Bob nhìn cô, lại nhìn quả dưa hấu, trên mặt trồi lên ửng đỏ xấu hổ, thật lâu sau mới thật nhanh gật đầu một cái.
"Thật ngoan, đến, a di cho cháu đi bổ quả dưa hấu."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm ôm một quả dưa hấu đứng lên.
"Đem quả dưa hấu để xuống cho tôi"
Một tiếng gào tức giận đột nhiên truyền đến.
"…"
Thời Tiểu Niệm ôm lấy quả dưa hấu kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Cung Âu một mặt tái nhợt đứng ở nơi đó.
Bob sợ đến lập tức trốn đến phía sau cô.
"Ai cho phép em đi bổ quả dưa hấu" Cung Âu chân dài bước dài hướng về cô, liền một cái từ trong tay cô đoạt lấy quả dưa hấu, sắc mặt rất chi tức giận không thua gì bị người khác đoạt bảo thạch quý báu.
"…"
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn hắn, "Tiểu hài tử muốn ăn quả dưa hấu."
"Đây là của tôi "
Cung Âu rống.
"Anh không phải là không thích sao" hắn không phải ghét bỏ quả dưa hấu này sao.
"Không thích nó cũng là của tôi" Cung Âu tàn nhẫn mà trừng cô một chút, "Thời Tiểu Niệm, ngày hôm nay em định làm gì, tôi vừa về em lại liều mạng khiến cho tôi không cảm thấy dễ chịu."
"Tôi nào có, tôi chỉ là muốn bổ quả dưa hấu mà thôi."
"Không được"
"Một mình anh lại ăn không hết."
"Tôi đóng băng nó làm thành tác phẩm nghệ thuật" Cung Âu hẹp hòi đưa ra lý lẽ
"…"
Cung Âu đem quả dưa hấu thả lại trên đất, trừng hai nữ hầu gái bên cạnh một chút, "Đem tất cả quả dưa hấu đều đóng băng cho tôi."
"Ạch, thiếu gia, nơi này thật không có tủ lạnh lớn như vậy."
Hai nữ hầu nhìn nhau, nói rằng, nơi này cũng không phải cung điện, không có hầm chứa đá.
"Vậy thì đi mua, có phải là chuyện gì đều tôi cũng phải dạy cho các ngươi" Cung Âu bất mãn cực kỳ.
"Là là, chúng tôi lập tức đi."
Nữ hầu gái vội vội vã vã chạy ra bên ngoài.
ThờiTiểu Niệm đứng ở nơi đó đã hoàn toàn không tìm được lời nào thốt ra.
Cung Âu tàn nhẫn mà trừng cô, tầm mắt bỗng nhiên rơi vào trên người tiểu nam hài, chỉ thấy Bob trốn ở phía sau lúc Tiểu Niệm, tay nhỏ chăm chú siết váy Thời Tiểu Niệm.
Này Tiểu Sắc Lang
"Bỏ tay ra cho tôi"
Cung Âu không vui trừng mắt Bob.
"…"
Bob sợ đến càng thêm nắm chặt váy Thời Tiểu Niệm.
Cung Âu càng thêm khó chịu, giơ tay lên làm dáng đánh hắn, "Ngươi còn không buông tay, có phải là"
Thời Tiểu Niệm đang muốn cản hắn, chỉ thấy Đường Nghệ không biết từ nơi nào đột nhiên lao ra, ngăn ở trước mặt mình, đón nhận năm đấm của Cung Âu, "Xin lỗi, Cung tiên sinh, tiểu hài tử không hiểu chuyện, ngài tuyệt đối không nên cùng hắn tính toán."
Cung Âu vặn chặt lông mày.
Đường Nghệ lôi Bob ra, "Bob, chạy ra xin lỗi Cung tiên sinh, nhanh lên một chút."
Khuôn mặt của Bob nhỏ dại ra.
Đường Nghệ giật mình.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Cung Âu đem tôm ưu nhã bỏ vào trong miệng tôn quý của chính mình, bất mãn mà nghiêng nhìn cô một chút, "Nó ăn quá nhiều rồi."
Tiểu hài tử mới ăn ba, bốn miếng được không.
Thời Tiểu Niệm không muốn cùng Cung Âu tranh chấp, tiếp tục từ bàn ăn chia thức ăn vào đĩa cho Bob, hi vọng thằng bé có thể ăn nhiều hơn một chút.
Cô gắp một miếng thức ăn, Cung Âu liền cướp đi một miếng
Cô chia một phần, Cung Âu cướp một phần.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên đùi hắn càng thêm ra sức, ánh mắt Cung Âu âm trầm trừng cô một chút, sau đó bắt đầu Phong Quyển Tàn Vân, đem thức ăn trên bàn từng cái đổ vào bát mình.
"…"
Đường Nghệ ngồi ở chỗ đó hoàn toàn bị chấn động choáng váng, cùng Bob hai người cứ như vậy ngơ ngác nhìn Cung Âu đem một bàn món ăn ăn hết sạch sẽ.
Liền miếng thức ăn cuối cùng trong đĩa của Bob đều không có buông tha.
Tất cả cái đĩa, cái mâm sạch sành sanh.
Đường Nghệ khiếp sợ nhìn về phía gương mặt anh tuấn của Cung Âu, đường đường là tổng giám đốc N.E dĩ nhiên là cái Đại Vị Vương, dạ dày lớn đến mức cũng quá đáng sợ.
Món ăn trên bàn này hẳn chuẩn bị cho 6-7 người ăn đi.
Thời Tiểu Niệm nhìn một bàn đĩa trống trơn, không nói gì nhìn về phía Cung Âu.
Cung Âu lạnh lùng trừng cô một chút, "Thức ăn trong đĩa, làm sao em không gắp"
"…"
Phí lời.
Đều bị một mình hắn ăn hết rồi, còn kẹp cái gì.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ.
Cung Âu cầm lấy giấy ăn ung dung thong thả lau môi, bỗng nhiên nhíu mày lại, để cô ngồi xuống một bên, đứng lên liền hướng ngoài phòng ăn chạy ra.
Chỉ chốc lát sau, liền nghe một tiếng "Nôn" cực kỳ bi thảm truyền đến.
Thời Tiểu Niệm Đầu đau muốn nức ra.
"Xảy ra chuyện gì a" Đường Nghệ một mặt mờ mịt nhìn về phía cô, sau đó chỉ chỉ đầu óc của chính mình, "Hắn cũng không có vấn đề đi."
Xưa nay chưa từng nghe tới trong Cung Âu trong truyền thuyết là người đầu óc có vấn đề, người bình thường làm sao ăn xong bằng đó thức ăn có thể chịu được đi.
Bob ngồi ở chỗ đó, nhìn chằm chằm bàn thức ăn trống không, miệng nhỏ khẽ mếu.
"Các ngươi ngồi đây chờ một chút, tôi đi nhìn."
Thời Tiểu Niệm cười ngại ngừng, từ trước bàn ăn đứng lên hướng đi phòng vệ sinh gần nhất .
Trong phòng vệ sinh, hai tay Cung Âu đặt tại bên cạnh bồn rửa tay, khom người chính đang nhổ mạnh, vòi nước đang chảy, nước lẫn vào đồng nôn trôi đi
Đây là một bồn rửa tay được đặc biệt chế tạo có thể chứa đựng dị vật xuống đặc, là Phong Đức đặt làm sẵn, Phong Đức có dự liệu trước, biết Cung Âu sẽ có ngày này.
"Nôn"
Cung Âu quay về bồn rửa tay nôn mửa.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ tiến lên, vỗ nhẹ lưng của hắn, "Anh đây là cần gì chứ, rõ ràng ăn không hết nhiều như vậy, còn nhất định phải cứng rắn chống đỡ."
Liền trành ăn với một đứa trẻ.
Kết quả đem mình lại ăn no rồi.
"Nôn"
Cung Âu lại một lần nữa phun ra, sau đó lấy mu bàn tay lau quá môi mỏng, quay đầu, gương mặt anh tuấn có chút tái nhợt, con ngươi đen nham hiểm nhìn chằm chằm cô, như chặt đinh chém sắt nói, "Tôi mặc kệ, thức ăn em làm chỉ có tôi có thể ăn"
"…"
Nếu như hắn không phải đã nghiên cứu phát minh ra hệ thống N.E khiến cả thế giới phải kinh ngạc, Thời Tiểu Niệm thật hoài nghi đầu óc hắn có vấn đề.
"Tôi không đem bọn họ đuổi ra ngoài coi như giữ lại mặt mũi cho em, còn muốn cướp đồ ăn của tôi, đừng hòng mơ tới" Cung Âu nói tới lý lẽ thẳng thừng.
Nói xong, đầu hắn lại hạ thấp xuống, rồi hướng cột nước đang ào ào phun ra, lông mày vặn chặt.
"…"
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn thống khổ đến mặt mũi dữ tợn, lông mày không khỏi khóa chặt.
Hắn đây hà tất phải vậy.
Đồ ăn cô làm đâu phải hiếm lạ trên trời dưới đất không có, đáng giá hắn chống đỡ thành như vậy cũng phải ăn đi.
"Nôn"
Cung Âu quay về bồn rửa tay nôn đến rối tinh rối mù, cả khuôn mặt đều trắng không còn giọt máu, thái dương chảy ra giọt mồ hôi nhỏ.
"Cung tiên sinh." Đường Nghệ từ bên ngoài đi tới, trên tay bưng một chén nước, âm thanh nhẹ nhàng khoan khoái ôn nhu, "Tôi rót một chén nước ấm cho anh, anh có muốn hay không súc miệng, giúp mồm miệng dễ chịu hơn chút."
Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy Đường Nghệ mỉm cười với nhìn về phía cô.
Con mắt Thời Tiểu Niệm chuyển động, tay từ trên lưng Cung Âu thu hồi, từng bước một lui về phía sau, ra hiệu Đường Nghệ tiến lên.
Đường Nghệ rõ ràng ý của cô, gật gật đầu.
Cung Âu còn đang quay về phía bồn rửa tay, nghe vậy, ngón tay thon dài từ trong tay Đường Nghệ thô bạo cầm lấy chén nước, uống một hớp ở trong miệng, sau đó phun ra.
"Cung tiên sinh, anh có khỏe không" Đường Nghệ thân thiết hỏi.
Thời Tiểu Niệm lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài, âm thanh Đường Nghệ ở sau lưng cô vang lên, "Cung tiên sinh, tôi biết mấy động tác xoa bóp, tôi có thể giúp anh ấn vào, có thể sẽ cho anh thoải mái chút, anh cảm thấy như thế nào"
Trả lời cô ta, là một tiếng"Nôn" của Cung Âu .
Thời Tiểu Niệm nhíu nhíu mày, đem Đường Nghệ cùng Cung Âu ở lại phòng vệ sinh, một người rời đi.
Như vậy là tốt rồi, để Đường Nghệ một chút tiếp cận Cung Âu.
Nói tới vài phương diện khác, địch thực là cô cùng Đường Nghệ giống nhau, Cung Âu nếu có thể đối với cô cảm thấy thú vị, đối với Đường Nghệ cũng sẽ rất dễ dàng mê mẩn đi.
Thời Tiểu Niệm nghĩ, người hướng đi phòng khách.
Nhìn quả dưa hấu đang nằm trên sàn nhà, Bob một mình đứng ở nơi đó, khuôn mặt nhỏ đẹp đẽ không lộ vẻ gì.
Bỗng nhiên, Bob ngồi chồm hỗm xuống, tay nhỏ mũm mĩm vỗ vỗ quả dưa hấu, miệng nhỏ không tự chủ hướng xuống dưới.
Xem ra tiểu hài này là thật đói bụng.
Vừa nãy thức ăn đều bị Cung Âu cướp đi.
Thời Tiểu Niệm hướng đứa bé đi tới, ngồi chồm hỗm xuống, mỉm cười nói, "Bob, cháu là đang muốn ăn quả dưa hấu a"
"…"
Bob sợ người lạ mà nhìn cô, đứng lên lui về sau một bước, tay nhỏ siết góc áo không nói lời nào.
Thời Tiểu Niệm nhớ tới lời Mộ Thiên Sơ nói, đứa nhỏ này có một chút triệu chứng bệnh tự kỷ.
"Cháu muốn ăn liền ngồi xuống đây, a di bổ quả dưa hấu cho cháu ăn có được hay không" Thời Tiểu Niệm từng bước dụ dỗ.
Bob nhìn cô, lại nhìn quả dưa hấu, trên mặt trồi lên ửng đỏ xấu hổ, thật lâu sau mới thật nhanh gật đầu một cái.
"Thật ngoan, đến, a di cho cháu đi bổ quả dưa hấu."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm ôm một quả dưa hấu đứng lên.
"Đem quả dưa hấu để xuống cho tôi"
Một tiếng gào tức giận đột nhiên truyền đến.
"…"
Thời Tiểu Niệm ôm lấy quả dưa hấu kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Cung Âu một mặt tái nhợt đứng ở nơi đó.
Bob sợ đến lập tức trốn đến phía sau cô.
"Ai cho phép em đi bổ quả dưa hấu" Cung Âu chân dài bước dài hướng về cô, liền một cái từ trong tay cô đoạt lấy quả dưa hấu, sắc mặt rất chi tức giận không thua gì bị người khác đoạt bảo thạch quý báu.
"…"
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn hắn, "Tiểu hài tử muốn ăn quả dưa hấu."
"Đây là của tôi "
Cung Âu rống.
"Anh không phải là không thích sao" hắn không phải ghét bỏ quả dưa hấu này sao.
"Không thích nó cũng là của tôi" Cung Âu tàn nhẫn mà trừng cô một chút, "Thời Tiểu Niệm, ngày hôm nay em định làm gì, tôi vừa về em lại liều mạng khiến cho tôi không cảm thấy dễ chịu."
"Tôi nào có, tôi chỉ là muốn bổ quả dưa hấu mà thôi."
"Không được"
"Một mình anh lại ăn không hết."
"Tôi đóng băng nó làm thành tác phẩm nghệ thuật" Cung Âu hẹp hòi đưa ra lý lẽ
"…"
Cung Âu đem quả dưa hấu thả lại trên đất, trừng hai nữ hầu gái bên cạnh một chút, "Đem tất cả quả dưa hấu đều đóng băng cho tôi."
"Ạch, thiếu gia, nơi này thật không có tủ lạnh lớn như vậy."
Hai nữ hầu nhìn nhau, nói rằng, nơi này cũng không phải cung điện, không có hầm chứa đá.
"Vậy thì đi mua, có phải là chuyện gì đều tôi cũng phải dạy cho các ngươi" Cung Âu bất mãn cực kỳ.
"Là là, chúng tôi lập tức đi."
Nữ hầu gái vội vội vã vã chạy ra bên ngoài.
ThờiTiểu Niệm đứng ở nơi đó đã hoàn toàn không tìm được lời nào thốt ra.
Cung Âu tàn nhẫn mà trừng cô, tầm mắt bỗng nhiên rơi vào trên người tiểu nam hài, chỉ thấy Bob trốn ở phía sau lúc Tiểu Niệm, tay nhỏ chăm chú siết váy Thời Tiểu Niệm.
Này Tiểu Sắc Lang
"Bỏ tay ra cho tôi"
Cung Âu không vui trừng mắt Bob.
"…"
Bob sợ đến càng thêm nắm chặt váy Thời Tiểu Niệm.
Cung Âu càng thêm khó chịu, giơ tay lên làm dáng đánh hắn, "Ngươi còn không buông tay, có phải là"
Thời Tiểu Niệm đang muốn cản hắn, chỉ thấy Đường Nghệ không biết từ nơi nào đột nhiên lao ra, ngăn ở trước mặt mình, đón nhận năm đấm của Cung Âu, "Xin lỗi, Cung tiên sinh, tiểu hài tử không hiểu chuyện, ngài tuyệt đối không nên cùng hắn tính toán."
Cung Âu vặn chặt lông mày.
Đường Nghệ lôi Bob ra, "Bob, chạy ra xin lỗi Cung tiên sinh, nhanh lên một chút."
Tác giả :
Khương Tiểu Nha