Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia
Chương 52
“……” Đối với hai người, Bạch Tịch Vũ ở ở giữa nhìn qua lại mấy lần về sau mới kinh ngạc nói: “Hai người các ngươi biết nhau?”
“A, là đã gặp qua một lần.” Nghe Bạch Tịch Vũ nói xong, Diệp An Thần gật gật đầu, bởi vì gặp được Diệp An Thần mà Đông Phương Đêm sững sờ đứng ở cửa cũng lấy lại tinh thần, đem đồ trong tay để lên bàn sau đó liền đi tới trước mặt Diệp An Thần, còn thuận tiện đem tay đặt ở trên vai Diệp An Thần.
"Tôi nói này, hai người chúng ta thật đúng là có duyên a! Ở đâu cũng đều gặp được ha.”
“Em giống như mới trở về không lâu đi.” Bạch Tịch Vũ từ trong phòng lấy ra ba bộ bát đũa để trước mặt hai người, cười cười nhìn hai người, lấy hộp nhựa ở một bên mở ra.
Mà Đông Phương Đêm thấy Bạch Tịch Vũ bày đồ ăn cũng buông bả vai Diệp An Thần chủ động giúp đỡ Bạch Tịch Vũ bày, “Cho nên mới nói hai chúng ta đúng là có duyên phận a, ngày đầu tiên em trở về liền gặp được cậu ấy.”
Như là một con cún con chờ xoa đầu, nếu hiện tại Đông Phương Đêm phía sau có thêm cái đuôi, Diệp An Thần cảm thấy hiện tại nhất định sẽ ngoáy tít lên.
“Bất quá không nghĩ tới cậu ấy cư nhiên còn biết anh đâu, quả nhiên là rất có duyên phận.” Nhìn Bạch Tịch Vũ, Đông Phương Đêm cảm thán nói. Lại đột nhiên nhớ tới cái gì, liền quay đầu lại nhìn về phía Diệp An Thần, “Đúng rồi, lần trước đã quên hỏi, tôi tên Đông Phương Đêm, tên cậu là gì?”
“Diệp An Thần.” Chỉ là khi Đông Phương Đêm nghe xong, Diệp An Thần tuy rằng nhíu nhíu mày, nhưng vẫn trả lời vấn đề. Chỉ là mày lại nhíu lại. Vì cái gì cậu cảm thấy tên này giống như đã nghe qua ở đâu?
“Diệp An Thần? Cậu chính là Diệp An Thần?” Chỉ là, khi Diệp An Thần còn chưa hỏi, ở đối diện Diệp An Thần, Đông Phương Đêm lại đột nhiên chỉ vào Diệp An Thần kêu một tiếng, mở to miệng, thậm chí còn không dám tin tưởng quay đầu nhìn Bạch Tịch Vũ, chỉ khi Bạch Tịch Vũ cũng gật đầu, mới đờ đẫn ngồi xuống, cuối cùng còn không quên nói một câu, “Nguyên lai cậu chính là Diệp An Thần a!”
Nói……Tên cậu rất nổi sao? Nổi danh đến nỗi làm người kinh ngạc như vậy? Không có đi! Giống như từ khi đi tới thế giới này, cậu trừ đi học chính là ngốc bên người Tổng Tài đại nhân đi!
Ân?…… Tổng Tài đại nhân? Nếu là Tổng Tài đại nhân mà nói…… Nghĩ đến khả năng, Diệp An Thần phản ứng đầu tiên cũng là quay đầu lại hướng Bạch Tịch Vũ nhìn, chỉ là khi Bạch Tịch Vũ nhìn thấy ánh mắt Diệp An Thần chỉ hơi hơi mỉm cười.
Ô ô…… Vũ a! Ai cần ngươi cười a, cười cái gì? Cậu muốn biết chính là đáp án a, thứ trước mắt này rốt cuộc có phải đệ đệ của Tổng Tài đại nhân hay không a! Thấy Bạch Tịch Vũ vẫn như cũ vẫn ôn nhu cười. Đối cậu đã không hề ôm hi vọng Diệp An Thần quay đầu lại lại đánh giá người trước mắt. Mà người ở đối diện cậu cũng đồng dạng đánh giá.
Diệp An Thần: Một đầu tóc vàng rực rỡ.
Đông Phương Đêm: Một đầu tóc đen còn xù xù.
Diệp An Thần: Một cái mặt cùng mặt Tổng Tài đại nhân có năm phần tương tự.
Đông Phương Đêm: Một cái mặt nhìn đã biết là tiểu bạch kiểm.
Diệp An Thần: Hơn nữa mắt kia nhìn kĩ mới thấy có chút xanh.
Đông Phương Đêm: Hơn nữa trước sau chính là một đôi mắt to vô tội mà còn ngập nước.
Diệp An Thần: Quả nhiên thứ này chính là đệ đệ của Tổng Tài đại nhân a!
Đông Phương Đêm: Quả nhiên đây là nam nhân đã bẻ cong ông anh nhà mình a!
Vì thế ở mắt to mắt nhỏ nhìn nhau một hồi lâu về sau, hai người đồng thời thu hồi ánh mắt, sau đó đối với đối phương gật gật đầu, đồng thời nói câu: “Xin chào.” Đồng thời nói giống như là đã luyện qua.
Thời điểm hai người đều cảm thấy có điểm xấu hổ, Bạch Tịch Vũ rất là không có trách nhiệm mà cười. Còn nói: “Các ngươi hai người thật là……” Một câu còn chưa nói xong, Bạch Tịch Vũ lại nở nụ cười.
Có thể cầu đừng cười nữa được không? Người trước mắt này chính là đệ đệ của Tổng Tài đại nhân a! Ở trong tiểu thuyết đệ đệ của tổng tài đệ đệ là sự tồn tại như thế nào có biết không? Yên lặng mà nhìn trời, nếu cậu không có nhớ nhầm, người này chính là người nhà ác độc bên phía Tổng Tài đại nhân a! Dọc đường cùng nữ chủ chiến đấu đến chết a!
Cuối cùng bị trục xuất ra nước ngoài cũng chỉ vào mũi nữ chính nói: “Ta sẽ vẫn luôn vẫn luôn nguyền rủa hai người các ngươi.” Một người ngốc a!
Chỉ là vì cái gì hắn hiện tại xuất hiện ở nơi này? Cái tiết tấu này không đúng a! Không phải là ở thật lâu về sau này nam phụ ác độc mới có thể xuất hiện sao? Nhưng nhìn người đứng trước mặt, Diệp An Thần chỉ muốn rơi lệ, quả nhiên hiện tại cốt truyện thật sự không nên tin a!
Bằng không vì cái gì người này lại xuất hiện trước mắt cậu, có thể hay không đem thứ kia đem cậu đánh ngất, cho vào bao tải rồi gửi ra nước ngoài a!
Não bổ quá trình mình bị hành hung, lại bị Đông Phương Đêm đột nhiên đứng lên làm hoảng sợ, chẳng lẽ…… Hắn đã phát hiện chính mình não bổ?
Nhìn người đang tới gần, Diệp An Thần rụt rụt thân mình, này không phải là muốn hiện tại liền bóp chết cậu đi, hoặc là trước tiên tát cậu một cái cho hả giận?
Chỉ là khi nhìn người kia nắm vai, Diệp An Thần phản ứng không kịp! Đương Đông Phương Đêm dùng tay vỗ vỗ vai cậu, sau đó đồng tình nói một câu “Vất vả a! Tẩu tử.” Thời điểm, Diệp An Thần có thể nói đã hoá đá.
Đây là nháo kiểu nào? Rốt cuộc là sao? Nói là phải túm tóc tạt tai tát tới tấp đâu? Nói là cái gì mà “Ta sẽ không đồng ý các ngươi ở bên nhau?” Nói là sẽ bị nguyền rủa đâu? Như thế nào lại là nói một câu như vậy?
Chớp chớp mắt, tiếp tục nhìn người trước mặt, lại không nghĩ người đối diện tươi cười nói ra một câu: “Đúng rồi, tẩu tử a! Tôi xem trọng cậu nga, hảo hảo nỗ lực phản công đi! Còn có, hai chúng ta có duyên như vậy, có thể hay không cùng ca tôi nói mấy câu, đừng bắt tôi trở về bên kia? Để tôi ở lại đây, nơi này dù sao cũng là quê của tôi a! Rời đi lâu như vậy, tôi thật sự nhớ nơi này a!”
Oa a……Giả thiết thật sự sai rồi a! Ngươi có phải hay không ra cửa không uống thuốc a! Nói là năm phụ ác độc đâu? Người đối với cậu cười đặc biệt ngu là ai a! Thứ này thật sự vẫn là đệ đệ Tổng Tài đại nhân sao? Không phải là bị người xuyên vào đi!
Còn có “Tẩu…… Tử……” Là chuyện như thế nào a! ( ╯‵□′) ╯︵┻━┻
Nhìn người trước mặt, Diệp An Thần gian nan phun ra hai chữ.
“Đúng vậy! Cậu còn không phải là tẩu tử của tôi sao? Tôi chính là đệ đệ của Đông Phương Tuyệt, đệ đệ ruột nga. Cho nên một yêu cầu nho nhỏ như vậy cậu hẳn là sẽ đáp ứng tôi đi! Sẽ đi mà, sẽ đi mà!”
Đối mặt một đôi mắt to còn loé sáng kia, Diệp An Thần chỉ muốn che mặt, kỳ thật cậu không cần cường điệu tôi cũng biết cậu là đệ đệ ruột của Tổng Tài đại nhân, đệ đệ ruột! Chỉ là chính bởi vì điểm này, cậu mới con mẹ nó kinh ngạc a!
“A! Để tôi thử xem!” Gật đầu đáp ứng, Diệp An Thần thật sự không nghĩ lại đối mặt với một Đông Phương Đêm lấy lòng như vậy a!
Đông Phương Đêm nghe được một câu của Diệp An Thần về sau liền nói: “Cảm ơn a! Tẩu tử.” Về sau liền đối với Bạch Tịch Vũ cười toét miệng, Diệp An Thần càng nhìn càng thấy cái khuôn mặt cùng Tổng Tài đại nhân tương tự lộ ra biểu tình như vậy, thật sự muốn tự chọc hai mắt a! Luôn có loại muốn gọi Tổng Tài đại nhân.
Bạch Tịch Vũ cười cười, mà Đông Phương Đêm về sau, lại chân chó vì Bạch Tịch Vũ gắp đồ ăn: “Vũ a! Nếu em thật sự có thể ở lại mà nói, có thể hay không đến tiệm anh hỗ trợ a! Em cũng muốn học làm bánh kem nga!” Sau khi thành công đem bát Bạch Tịch Vũ chất đầy, Đông Phương Đêm vẻ mặt chờ mong nói.
“Em vẫn trước tiên làm sau để Ý cho em ở lại rồi nói sau!” Đối với đôi mắt nhỏ chờ mong của Đông Phương Đêm, Bạch Tịch Vũ chỉ cười cười trả lời.
“Nhất định không thành vấn đề. Anh lại không phải không biết, chỉ cần có tẩu tử của em ra tay, mấy ca ca nữa của em cũng chỉ là muỗi a!” Đông Phương Đêm tràn đầy hưng phấn nói, hơn nữa nói xong còn đối Diệp An Thần ngửa đầu nói, “Đúng không, tẩu tử.”
Đúng vậy, những lời này Diệp An Thần làm như nào cũng không nói nên lời. Chỉ là nhìn thiếu niên vẫn như cũ rất hưng phấn chỉ muốn nói một câu, thiếu niên a, không cần xem nhẹ sức chiến đấu của anh cậu ngươi a, hơn nữa, đối mặt với Tổng Tài đại nhân không phải là chúng ta sao?
Hơn nữa, Diệp An Thần vừa định há miệng, làm đối phương đem cái câu đại tẩu kia sửa lại, Đông Phương Đêm lại mở miệng.
“Có thể hay không, có thể hay không? Em thật sự đặc biệt thích nơi này a! Để em ở lại đi! Hơn nữa em rất thông minh, làm sư phụ của em nhất định sẽ không mệt.”
“Hảo đi!” Cuối cùng dưới cái miệng nhanh nhảu của Đông Phương Đêm, Bạch Tịch Vũ rốt cuộc vẫn bị khuất phục.
“A! Em biết anh đối với em là tốt nhất.” Nói xong, Đông Phương Đêm còn bổ nhào vào người Bạch Tịch Vũ, ở trên mặt hắn hôn một cái, đồng thời còn phát ra tiếng vang dội. Ở một bên nhìn, Diệp An Thần trợn mắt há hốc mồm.
“Đã biết, đã biết, còn không mau từ trên người anh đi xuống dưới.” Bạch Tịch Vũ thực tùy ý vỗ vỗ người ở trên người chính mình, ý bảo đi xuống, Đông Phương Đêm cọ cọ mấy cái, cuối cùng vẫn từ trên người Bạch Tịch Vũ xuống. Xuống rồi về sau vẫn như cũ không nhàn rỗi, không ngừng mà gắp đồ ăn vào bát Bạch Tịch Vũ.
“Đủ rồi, anh đã ăn không được nữa.” Khi núi đồ ăn trong bát một lần nữa mũi cao hơn, Bạch Tịch Vũ ngăn Đông Phương Đêm lại.
Bạch Tịch Vũ mới vừa nói xong, Đông Phương Đêm cũng đã nói: “Anh xem ảnh gầy như vậy nhất định phải ăn nhiều một chút a!”
Quả nhiên là huynh đệ a! Nhìn cái đồi nhỏ trước mặt Bạch Tịch Vũ, Diệp An Thần trong lòng không thể không cảm thán một câu, phương thức quản tâm người đều rất giống nhau a!
“A, là đã gặp qua một lần.” Nghe Bạch Tịch Vũ nói xong, Diệp An Thần gật gật đầu, bởi vì gặp được Diệp An Thần mà Đông Phương Đêm sững sờ đứng ở cửa cũng lấy lại tinh thần, đem đồ trong tay để lên bàn sau đó liền đi tới trước mặt Diệp An Thần, còn thuận tiện đem tay đặt ở trên vai Diệp An Thần.
"Tôi nói này, hai người chúng ta thật đúng là có duyên a! Ở đâu cũng đều gặp được ha.”
“Em giống như mới trở về không lâu đi.” Bạch Tịch Vũ từ trong phòng lấy ra ba bộ bát đũa để trước mặt hai người, cười cười nhìn hai người, lấy hộp nhựa ở một bên mở ra.
Mà Đông Phương Đêm thấy Bạch Tịch Vũ bày đồ ăn cũng buông bả vai Diệp An Thần chủ động giúp đỡ Bạch Tịch Vũ bày, “Cho nên mới nói hai chúng ta đúng là có duyên phận a, ngày đầu tiên em trở về liền gặp được cậu ấy.”
Như là một con cún con chờ xoa đầu, nếu hiện tại Đông Phương Đêm phía sau có thêm cái đuôi, Diệp An Thần cảm thấy hiện tại nhất định sẽ ngoáy tít lên.
“Bất quá không nghĩ tới cậu ấy cư nhiên còn biết anh đâu, quả nhiên là rất có duyên phận.” Nhìn Bạch Tịch Vũ, Đông Phương Đêm cảm thán nói. Lại đột nhiên nhớ tới cái gì, liền quay đầu lại nhìn về phía Diệp An Thần, “Đúng rồi, lần trước đã quên hỏi, tôi tên Đông Phương Đêm, tên cậu là gì?”
“Diệp An Thần.” Chỉ là khi Đông Phương Đêm nghe xong, Diệp An Thần tuy rằng nhíu nhíu mày, nhưng vẫn trả lời vấn đề. Chỉ là mày lại nhíu lại. Vì cái gì cậu cảm thấy tên này giống như đã nghe qua ở đâu?
“Diệp An Thần? Cậu chính là Diệp An Thần?” Chỉ là, khi Diệp An Thần còn chưa hỏi, ở đối diện Diệp An Thần, Đông Phương Đêm lại đột nhiên chỉ vào Diệp An Thần kêu một tiếng, mở to miệng, thậm chí còn không dám tin tưởng quay đầu nhìn Bạch Tịch Vũ, chỉ khi Bạch Tịch Vũ cũng gật đầu, mới đờ đẫn ngồi xuống, cuối cùng còn không quên nói một câu, “Nguyên lai cậu chính là Diệp An Thần a!”
Nói……Tên cậu rất nổi sao? Nổi danh đến nỗi làm người kinh ngạc như vậy? Không có đi! Giống như từ khi đi tới thế giới này, cậu trừ đi học chính là ngốc bên người Tổng Tài đại nhân đi!
Ân?…… Tổng Tài đại nhân? Nếu là Tổng Tài đại nhân mà nói…… Nghĩ đến khả năng, Diệp An Thần phản ứng đầu tiên cũng là quay đầu lại hướng Bạch Tịch Vũ nhìn, chỉ là khi Bạch Tịch Vũ nhìn thấy ánh mắt Diệp An Thần chỉ hơi hơi mỉm cười.
Ô ô…… Vũ a! Ai cần ngươi cười a, cười cái gì? Cậu muốn biết chính là đáp án a, thứ trước mắt này rốt cuộc có phải đệ đệ của Tổng Tài đại nhân hay không a! Thấy Bạch Tịch Vũ vẫn như cũ vẫn ôn nhu cười. Đối cậu đã không hề ôm hi vọng Diệp An Thần quay đầu lại lại đánh giá người trước mắt. Mà người ở đối diện cậu cũng đồng dạng đánh giá.
Diệp An Thần: Một đầu tóc vàng rực rỡ.
Đông Phương Đêm: Một đầu tóc đen còn xù xù.
Diệp An Thần: Một cái mặt cùng mặt Tổng Tài đại nhân có năm phần tương tự.
Đông Phương Đêm: Một cái mặt nhìn đã biết là tiểu bạch kiểm.
Diệp An Thần: Hơn nữa mắt kia nhìn kĩ mới thấy có chút xanh.
Đông Phương Đêm: Hơn nữa trước sau chính là một đôi mắt to vô tội mà còn ngập nước.
Diệp An Thần: Quả nhiên thứ này chính là đệ đệ của Tổng Tài đại nhân a!
Đông Phương Đêm: Quả nhiên đây là nam nhân đã bẻ cong ông anh nhà mình a!
Vì thế ở mắt to mắt nhỏ nhìn nhau một hồi lâu về sau, hai người đồng thời thu hồi ánh mắt, sau đó đối với đối phương gật gật đầu, đồng thời nói câu: “Xin chào.” Đồng thời nói giống như là đã luyện qua.
Thời điểm hai người đều cảm thấy có điểm xấu hổ, Bạch Tịch Vũ rất là không có trách nhiệm mà cười. Còn nói: “Các ngươi hai người thật là……” Một câu còn chưa nói xong, Bạch Tịch Vũ lại nở nụ cười.
Có thể cầu đừng cười nữa được không? Người trước mắt này chính là đệ đệ của Tổng Tài đại nhân a! Ở trong tiểu thuyết đệ đệ của tổng tài đệ đệ là sự tồn tại như thế nào có biết không? Yên lặng mà nhìn trời, nếu cậu không có nhớ nhầm, người này chính là người nhà ác độc bên phía Tổng Tài đại nhân a! Dọc đường cùng nữ chủ chiến đấu đến chết a!
Cuối cùng bị trục xuất ra nước ngoài cũng chỉ vào mũi nữ chính nói: “Ta sẽ vẫn luôn vẫn luôn nguyền rủa hai người các ngươi.” Một người ngốc a!
Chỉ là vì cái gì hắn hiện tại xuất hiện ở nơi này? Cái tiết tấu này không đúng a! Không phải là ở thật lâu về sau này nam phụ ác độc mới có thể xuất hiện sao? Nhưng nhìn người đứng trước mặt, Diệp An Thần chỉ muốn rơi lệ, quả nhiên hiện tại cốt truyện thật sự không nên tin a!
Bằng không vì cái gì người này lại xuất hiện trước mắt cậu, có thể hay không đem thứ kia đem cậu đánh ngất, cho vào bao tải rồi gửi ra nước ngoài a!
Não bổ quá trình mình bị hành hung, lại bị Đông Phương Đêm đột nhiên đứng lên làm hoảng sợ, chẳng lẽ…… Hắn đã phát hiện chính mình não bổ?
Nhìn người đang tới gần, Diệp An Thần rụt rụt thân mình, này không phải là muốn hiện tại liền bóp chết cậu đi, hoặc là trước tiên tát cậu một cái cho hả giận?
Chỉ là khi nhìn người kia nắm vai, Diệp An Thần phản ứng không kịp! Đương Đông Phương Đêm dùng tay vỗ vỗ vai cậu, sau đó đồng tình nói một câu “Vất vả a! Tẩu tử.” Thời điểm, Diệp An Thần có thể nói đã hoá đá.
Đây là nháo kiểu nào? Rốt cuộc là sao? Nói là phải túm tóc tạt tai tát tới tấp đâu? Nói là cái gì mà “Ta sẽ không đồng ý các ngươi ở bên nhau?” Nói là sẽ bị nguyền rủa đâu? Như thế nào lại là nói một câu như vậy?
Chớp chớp mắt, tiếp tục nhìn người trước mặt, lại không nghĩ người đối diện tươi cười nói ra một câu: “Đúng rồi, tẩu tử a! Tôi xem trọng cậu nga, hảo hảo nỗ lực phản công đi! Còn có, hai chúng ta có duyên như vậy, có thể hay không cùng ca tôi nói mấy câu, đừng bắt tôi trở về bên kia? Để tôi ở lại đây, nơi này dù sao cũng là quê của tôi a! Rời đi lâu như vậy, tôi thật sự nhớ nơi này a!”
Oa a……Giả thiết thật sự sai rồi a! Ngươi có phải hay không ra cửa không uống thuốc a! Nói là năm phụ ác độc đâu? Người đối với cậu cười đặc biệt ngu là ai a! Thứ này thật sự vẫn là đệ đệ Tổng Tài đại nhân sao? Không phải là bị người xuyên vào đi!
Còn có “Tẩu…… Tử……” Là chuyện như thế nào a! ( ╯‵□′) ╯︵┻━┻
Nhìn người trước mặt, Diệp An Thần gian nan phun ra hai chữ.
“Đúng vậy! Cậu còn không phải là tẩu tử của tôi sao? Tôi chính là đệ đệ của Đông Phương Tuyệt, đệ đệ ruột nga. Cho nên một yêu cầu nho nhỏ như vậy cậu hẳn là sẽ đáp ứng tôi đi! Sẽ đi mà, sẽ đi mà!”
Đối mặt một đôi mắt to còn loé sáng kia, Diệp An Thần chỉ muốn che mặt, kỳ thật cậu không cần cường điệu tôi cũng biết cậu là đệ đệ ruột của Tổng Tài đại nhân, đệ đệ ruột! Chỉ là chính bởi vì điểm này, cậu mới con mẹ nó kinh ngạc a!
“A! Để tôi thử xem!” Gật đầu đáp ứng, Diệp An Thần thật sự không nghĩ lại đối mặt với một Đông Phương Đêm lấy lòng như vậy a!
Đông Phương Đêm nghe được một câu của Diệp An Thần về sau liền nói: “Cảm ơn a! Tẩu tử.” Về sau liền đối với Bạch Tịch Vũ cười toét miệng, Diệp An Thần càng nhìn càng thấy cái khuôn mặt cùng Tổng Tài đại nhân tương tự lộ ra biểu tình như vậy, thật sự muốn tự chọc hai mắt a! Luôn có loại muốn gọi Tổng Tài đại nhân.
Bạch Tịch Vũ cười cười, mà Đông Phương Đêm về sau, lại chân chó vì Bạch Tịch Vũ gắp đồ ăn: “Vũ a! Nếu em thật sự có thể ở lại mà nói, có thể hay không đến tiệm anh hỗ trợ a! Em cũng muốn học làm bánh kem nga!” Sau khi thành công đem bát Bạch Tịch Vũ chất đầy, Đông Phương Đêm vẻ mặt chờ mong nói.
“Em vẫn trước tiên làm sau để Ý cho em ở lại rồi nói sau!” Đối với đôi mắt nhỏ chờ mong của Đông Phương Đêm, Bạch Tịch Vũ chỉ cười cười trả lời.
“Nhất định không thành vấn đề. Anh lại không phải không biết, chỉ cần có tẩu tử của em ra tay, mấy ca ca nữa của em cũng chỉ là muỗi a!” Đông Phương Đêm tràn đầy hưng phấn nói, hơn nữa nói xong còn đối Diệp An Thần ngửa đầu nói, “Đúng không, tẩu tử.”
Đúng vậy, những lời này Diệp An Thần làm như nào cũng không nói nên lời. Chỉ là nhìn thiếu niên vẫn như cũ rất hưng phấn chỉ muốn nói một câu, thiếu niên a, không cần xem nhẹ sức chiến đấu của anh cậu ngươi a, hơn nữa, đối mặt với Tổng Tài đại nhân không phải là chúng ta sao?
Hơn nữa, Diệp An Thần vừa định há miệng, làm đối phương đem cái câu đại tẩu kia sửa lại, Đông Phương Đêm lại mở miệng.
“Có thể hay không, có thể hay không? Em thật sự đặc biệt thích nơi này a! Để em ở lại đi! Hơn nữa em rất thông minh, làm sư phụ của em nhất định sẽ không mệt.”
“Hảo đi!” Cuối cùng dưới cái miệng nhanh nhảu của Đông Phương Đêm, Bạch Tịch Vũ rốt cuộc vẫn bị khuất phục.
“A! Em biết anh đối với em là tốt nhất.” Nói xong, Đông Phương Đêm còn bổ nhào vào người Bạch Tịch Vũ, ở trên mặt hắn hôn một cái, đồng thời còn phát ra tiếng vang dội. Ở một bên nhìn, Diệp An Thần trợn mắt há hốc mồm.
“Đã biết, đã biết, còn không mau từ trên người anh đi xuống dưới.” Bạch Tịch Vũ thực tùy ý vỗ vỗ người ở trên người chính mình, ý bảo đi xuống, Đông Phương Đêm cọ cọ mấy cái, cuối cùng vẫn từ trên người Bạch Tịch Vũ xuống. Xuống rồi về sau vẫn như cũ không nhàn rỗi, không ngừng mà gắp đồ ăn vào bát Bạch Tịch Vũ.
“Đủ rồi, anh đã ăn không được nữa.” Khi núi đồ ăn trong bát một lần nữa mũi cao hơn, Bạch Tịch Vũ ngăn Đông Phương Đêm lại.
Bạch Tịch Vũ mới vừa nói xong, Đông Phương Đêm cũng đã nói: “Anh xem ảnh gầy như vậy nhất định phải ăn nhiều một chút a!”
Quả nhiên là huynh đệ a! Nhìn cái đồi nhỏ trước mặt Bạch Tịch Vũ, Diệp An Thần trong lòng không thể không cảm thán một câu, phương thức quản tâm người đều rất giống nhau a!
Tác giả :
Trọc Tửu Tàn Hương