Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
Chương 31
CHƯƠNG 31: NGOÀI Ý MUỐN (1)
Hai người cứ đứng đó, ngỡ ngàng khoảng mười giây thì Lý Vũ Hân đột nhiên hét lớn, hoảng loạn kêu lên: “Anh… Anh… Anh muốn làm gì?”
Diệp Lăng Thiên cũng bị tiếng thét chói tai đó của Lý Vũ Hân làm cho sực tỉnh, vội vàng xoay người lại, nói: “Xin lỗi, tôi không biết cô đang tắm, tôi… Tôi… Chỉ là nghe thấy tiếng cô hét lên, cho rằng cô đã xảy ra chuyện nên mới vội vàng xông vào, tôi…” “Đi ra ngoài.” Lý Vũ Hân vừa khóc vừa hét lớn. Nếu một phút trước cô vẫn còn ở trạng thái sững sờ thì hiện tại cô đã hoàn hồn hơn nữa cô còn sắp phát điên đến nơi.
“Xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi…” Diệp Lăng Thiên đưng quay lưng với Lý Vũ Hân và nói, anh còn định giải thích thêm nhưng chưa nói hết câu đã bị Lý Vũ Hân ngắt lời.
“Tôi bảo anh ra ngoài.” Lần này Lý Vũ Hân thật sự phát điên rồi, cô hoàn toàn sụp đổ và nước mắt tuôn như mưa.
Diệp Lăng Thiên cũng bị giật mình, anh im lặng một lúc mới lên tiếng: “Được.” Sau đó đi ra ngoài và định khiêng cánh cửa đã bị đạp hư đi.
“Đưa điện thoại cho tôi.” Lý Vũ Hân lại lên tiếng.
“Được.” Diệp Lăng Thiên sững người một lúc rồi nói, sau đó đưa điện thoại của mình cho Lý Vũ Hân, sau khi Lý Vũ Hân nhận lấy thì đóng cửa lại rồi đi ra ngoài nhưng anh không đi xa mà đứng gần cửa, dựa lưng vào tường hút thuốc.
Gặp phải tình huống như vậy thực sự không phải là ý muốn của anh, anh đã từng cam đoan trước mặt Lý Tiên Nguyên cũng từng cam đoan với Lý Vũ Hân, anh nhớ mình từng nói tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến Lý Vũ Hân bị tổn thương, những thứ không nên thấy sẽ không thấy, không nên nghe cũng sẽ không nghe, thậm chí anh từng nói mình sẽ không bao giờ bước lên lầu một bước.
Nhưng tình huống hiện tại, anh không những lên lầu mà còn xông vào nhà tắm và thấy cơ thể của Lý Vũ Hân. Diệp Lăng Thiên biết chuyện này có ý nghĩ gì đối với một cô gái, mặc dù anh không hề cố ý thế nhưng, thế nhưng sự thực vẫn là sự thực, anh thật sự đã làm ra chuyện khiến Lý Vũ Hân bị tổn thương nên Diệp Lăng Thiên vô cùng tự trách và ảo não.
Anh rất hối hận, hối hận vì hôm nay mình đã không được tỉnh táo, anh cũng không biết tại sao mình lại như vậy nữa, theo lý mà nói, anh không thể kích động như vậy. Tất cả mọi chuyện đều quá trùng khớp, trùng hợp là chiều hôm nay vừa mới xảy ra chuyện như vậy cộng thêm việc bị cúp điện và tiếng thét chói tai của Lý Vũ Hân, nhưng chuyện khiến Diệp Lăng Thiên đưa ra kết luận rằng Lý Vũ Hân đã xảy ra chuyện chính là tiếng đồ vật bị đổ vỡ.
Diệp Lăng Thiên đốt một điếu thuốc chậm rãi tựa vào tường mà hút. Anh chưa bao giờ làm việc gì khiến mình phải hối hật nhưng giờ phút này, anh thật sự có chút hối hận vì sự kích động của mình tối nay.
Lúc Diệp Lăng Thiên hút sắp hết điếu thuốc thì cửa mở ra, Lý Vũ Hân cầm điện thoại di động đi ra, dưới ánh đèn có thể thấy Lý Vũ Hân đã mặc áo ngủ vào rồi.
“Xin lỗi, đột nhiên bị cúp điện, sau đó nghe thấy tiếng thét của cô nên tôi nghĩ cô đã xảy ra chuyện, lúc lên tới nơi thì tôi nghe thấy tiếng đồ đạc bị đập vỡ bên trong, tôi nghĩ cô bị người ta bắt cho nên mới phá cửa mà vào. Tôi không hề cố ý.” Diệp Lăng Thiên lại giải thích với Lý Vũ Hân lần nữa.
Diệp Lăng Thiên vừa dứt lời thì thấy Lý Vũ Hân giơ tay lên tát thật mạnh vào mặt anh, nếu như ánh sáng đầy đủ thì có thể thấy trên mặt Diệp Lăng Thiên lập tức hiện lên dấu năm ngón tay đỏ chót.
“Anh cút đi cho tôi.” Lý Vũ Hân nghiến răng nói, nước mắt nhạt nhòa.
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, sau đó gật đầu nói: “Vâng, cảm ơn cô.” Rồi anh chậm rãi đi xuống lầu, ngay cả điện thoại cũng không lấy, để lại ánh sáng đèn pin cho Lý Vũ Hân dùng.
Diệp Lăng Thiên vừa đi xuống vừa đốt điếu thuốc, kỳ thực ngay khi Lý Vũ Hân giơ tay lên anh đã biết cô muốn làm gì, tốc độ giơ tay đánh người của Lý Vũ Hân có thể nhanh trong mắt người thường nhưng với Diệp Lăng Thiên thì thật sự quá chậm, dù né hay dùng tay đỡ thì Diệp Lăng Thiên đều có thể dễ dàng làm được, thế nhưng Diệp Lăng Thiên không làm thế, anh cố ý để mặt cho Lý Vũ Hân đánh mình.
Anh biết Lý Vũ Hân tức giận, phẫn nộ hoặc đang cảm thấy bị lăng nhục nhưng Diệp Lăng Thiên cũng đang rất tự trách và vô cùng ảo não.
Diệp Lăng Thiên mò mẫm đi xuống lầu, mở cửa nhìn bên ngoài, thấy những nhà khác đều có điện, chỉ ở đây là bị cúp. Suy nghĩ một chút, Diệp Lăng Thiên cầm cái bật lửa đi tới chỗ cầu dao điện cạnh cửa, mở nắp che lên, không ngoài dự liệu của anh, công tắc an toàn đã bật xuống. Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một chút rồi đẩy công tắc an toàn lên, vừa đẩy lên thì toàn bộ đèn đều sáng.
Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ cười cười, đều vì cầu dao bị sụp nên mới xảy ra những chuyện vừa rồi.
Diệp Lăng Thiên đi vào phòng mình, đứng ở trên ban công đốt một điếu thuốc, hít vài hơi rồi ném tàn thuốc đi, khi anh đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì có người gõ cửa, Diệp Lăng Thiên còn chưa kịp mở thì cửa phòng đã bị đẩy ra. Chỉ thấy Lý Vũ Hân mặt mũi tối sầm, hai mắt rõ ràng vẫn còn sưng đỏ. Lý Vũ Hân quăng điện thoại lên giường sau đó quay người bỏ ra ngoài.
Diệp Lăng Thiên rất muốn gọi Lý Vũ Hân lại nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không làm.
Sáng hôm sau, Diệp Lăng Thiên vẫn dậy sớm như thường, tập thể dục xong liền ra ngoài mua bữa sáng cho mình rồi chờ Lý Vũ Hân xuống lầu.
Khi Lý Vũ Hân xuống lầu đã liếc nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó thản nhiên rót một ly sữa ăn với bánh mình rồi cầm túi đi ra ngoài.
Diệp Lăng Thiên thấy Lý Vũ Hân đi ra ngoài, liền đi theo.
Xe để ở công ty chứ không lái về nên hôm nay hai người phải ngồi taxi đến công ty. Trên đường đi hai người không nói một lời, chỉ có tài xế là nhiệt tình nói chuyện không ngừng, lúc thì nói về chuyện kẹt xe lúc lại nói về ô nhiễm không khí đang nghiêm trọng thế nào, toàn là nói về những vấn đề mà người dân rất quan tâm nhưng lại không có năng lực thay đổi cho nên cuối cùng chỉ có thể càu nhàu rồi thôi.
Lúc vào công ty, Lý Vũ Hân trực tiếp vào phòng làm việc của mình, toàn bộ quá trình không hề nói với Diệp Lăng Thiên một câu.
Lúc xế chiều, thư ký Hoàng Linh ra khỏi phòng làm việc của Lý Vũ Hân sau đó đến trước mặt Diệp Lăng Thiên nói với anh: “Trợ lý Diệp, tổng giám đốc Lý gọi anh vào.”
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, sau đó gật đầu rồi mở cửa phòng làm việc của Lý Vũ Hân đi vào.
“Có chuyện gì sao?” Diệp Lăng Thiên bình thản hỏi.
“Vừa nãy luật sư Vương gọi điện thoại tới cho tôi, hôm nay ông ấy đã đến cục cảnh sát một chuyến, vụ án hôm qua đã có một số manh mối, mấy tên bệnh nhân ở bệnh viện đã khai rằng đúng là bọn họ được người ta sai đến nhưng mấy tên đàn em không biết là ai, tuy nhiên đại ca của bọn họ cũng chính là cái tên đầu trọc ấy biết kẻ đó là ai, có điều hắn ta cứ một mực khăng khăng tự hắn muốn tới đánh chúng ta chứ không có ai sai hết.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.