Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
Chương 105
CHƯƠNG 105: NGƯỜI PHỤ NỮ BÍ ẨN (5)
Diệp Lăng Thiên theo cảnh sát vào trong đồn, anh vẫn vào trong phòng thẩm vấn, sau khi ngồi đợi gần nửa tiếng, mới có hai vị cảnh sát bước vào, một nữ cảnh sát, và một cảnh sát đã luống tuổi.
“Nói đi.” Cảnh sát trung niên dựa lưng vào ghế, nhìn Diệp Lăng Thiên với gương mặt nghiêm túc.
“Nói cái gì?” Diệp Lăng Thiên ngỡ ngàng hỏi lại.
“Nói cái gì mà còn cần tôi phải nói nữa à? Bản thân cậu đã làm gì mà cậu không rõ hay sao?” Cảnh sát trung niên tỏ vẻ hung hăng.
“Tôi không biết thật.” Diệp Lăng Thiên hờ hững đáp lại ông ta.
“Không biết rõ ràng? Cậu nói xem cảnh sát sẽ hỏi cậu về chuyện gì? Đồn công an sẽ hỏi cậu cái gì? Tôi nói cho cậu biết, đây là cơ hội cho cậu thẳng thắn nhận tội để được khoan hồng, nếu như cậu không nói mà để chúng tôi tự điều tra thì sẽ dẫn đến một kết quả khác đấy, nói mau lên.” Cảnh sát đập tay xuống bàn rồi gắt lên với Lăng Thiên Diệp.
“Cho dù anh có muốn tôi thẳng thắn thì cũng phải nói cho tôi biết tôi nên nói cái gì chứ? Mấy người vô duyên vô cứ đưa tôi đến đây cũng phải giải thích với tôi đôi chút, tôi đã làm gì rồi?” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng lên tiếng, anh đã cảm thấy hơi bực bội.
“Thái độ kiểu gì đấy? Nói cho cậu biết, đây là đồn công an chứ không phải là nơi cho cậu vênh váo đâu, tôi cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc cậu có nói hay là không?” Cảnh sát đứng bật dậy chỉ vào Diệp Lăng Thiên.
“Tôi không có bảo là tôi không nói, nhưng mấy người cũng phải cho tôi biết là tôi đã dính líu vào chuyện gì kia chứ, hoặc là nói cho tôi biết ngày tháng cụ thể gì đó thì tôi mới nói được? Không đầu không đuôi thế này thì tôi biết nói cái gì? Tôi phải nói từ ngày hôm kia hay là ngày hôm qua đây hả đồng chí cảnh sát?” Diệp Lăng Thiên không nhịn xuống nổi nữa.
“Cậu…” Cảnh sát bị Lăng Thiên Diệp làm cho án khẩu, ông ta nói tiếp: “Cậu giải thích cho tôi biết trước vì sao cậu lại trống rỗng?”
“Vì sao hồ sơ trống thì anh không nên hỏi tôi, anh phải hỏi những người phụ trách ghi chép lại hồ sơ mới đúng, tôi chỉ là người dân bình thường thôi, làm gì có quyền quản lý hồ sơ của mình, thậm chí đến cơ hội được nghía thử còn không có nữa là. Anh hỏi tôi về hồ sơ thì tôi thật sự không biết phải trả lời anh thế nào nữa.” Diệp Lăng Thiên hờ hững đáp.
“Hay lắm, ngông cuồng lắm, vậy thì tôi hỏi cậu, trong khoảng thời gian từ mười tám cho tới hai tám cậu đã làm gì? Sống ở đâu? Có người nào làm chứng được hay không? Nói chi tiết một chút.” Cảnh sát châm điếu thuốc rồi hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Xin lỗi, anh không có quyền biết những chuyện này.” Diệp Lăng Thiên trả lời rất mực dứt khoát.”
“Nhóc con, cậu thật sự không biết trời cao đất dày là gì đấy nhỉ, để tôi nói cho cậu biết, chỉ với thái độ không phối hợp này của cậu thôi thì tôi có thể giam giữ cậu mười ngày nửa tháng rồi đấy.” Cảnh sát nói một cách ngang ngược.
“Anh có thể ghi chép lại mỗi một câu mà tôi nói, anh có thể nhốt tôi, còn tôi cũng có thể kiện anh.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói với ông ta.
“Được thôi, đây là lần đầu tiên tôi gặp được người ngang ngược khi bị bắt vào đây, được, để xem đến cuối cùng cậu ghê gớm hay tôi ghê gớm. Tôi nói cho cậu biết, đây là vụ án về cái chết của một gia đình bảy người hồi mười năm trước, đến bây giờ hung thủ vẫn còn chưa lộ mặt. Hơn nữa, chúng tôi có lý do để nghi ngờ rằng hồ sơ của cậu là giả. Với thái độ của cậu, chúng tôi đã có thể liệt cậu vào hàng ngũ nghi phạm rồi.” Vị cảnh sát cười lạnh.
“Nếu như cảnh sát các người đều phá án như vậy thì tôi không còn gì để nói, các người liệt tôi và hàng ngũ nghi phạm vì chuyện này thì tôi cũng biết phải làm sao. Tôi chỉ tò mò không biết các người sẽ nói gì khi viện kiểm soát và tòa án thẩm lý vụ án của tôi? Đồng chí cảnh sát, anh có thể cho tôi biết tên của anh không? Đến lúc tôi đi kiện lên cấp trên của anh hay là công bố với giới truyền thông thì cũng tiện báo tên họ đầy đủ, không thể dùng xx để thay thế được đâu chỉ?” Diệp Lăng Thiên cười lạnh.
“Giỏi, giỏi lắm, cậu ngông cuồng thật, định tội cho cậu như thế nào, tòa án thẩm lý ra sao cũng là chuyện của chúng tôi, không mượn cậu lo lắng, nếu như cậu đã không muốn nói thì chúng tôi sẽ cho cậu thời gian để tự kiểm điểm lại mình. Cô Trương, kêu người nhốt cậu ta lại đi, giao cho cậu Vương giải quyết, bọn họ ắt sẽ biết phải làm như thế nào.” Cảnh sát cười lạnh, rồi đi ra ngoài trước. Cô cảnh sát phụ trách ghi chép nhìn Diệp Lăng Thiên với vẻ thương xót, nhưng cũng ra ngoài ngay lập tức. Sau khi bọn họ đều đã đi ra ngoài cả, Diệp Lăng Thiên mới cảm thấy phiền muộn, không hiểu nổi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Sao vô duyên vô cớ mà mình dính phải những chuyện như thế này, gần đây anh có làm gì đâu cơ chứ? Diệp Lăng Thiên đút tay vào túi, tắt chiếc điện thoại vẫn đang ghi âm đi. Có vết xe đổ từ hai lần trước, từ lúc cảnh sát đưa anh đi thì anh vẫn luôn mở điện thoại ở chế độ ghi âm, sống trong thành phố phải hiểu được kỹ năng sinh tồn ở đây. Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ lắm mới phải làm như thế.
Chẳng bao lâu sau, một viên cảnh sát trẻ trung bước đến trước mặt Diệp Lăng Thiên, anh ta lấy còng còng tay Diệp Lăng Thiên lại. Anh hoàn toàn có thể phản kháng, chỉ có điều cuối cùng vẫn rất bình tĩnh chìa tay ra cho anh ta còng lại. Sau lần bị bắt vào trong đồn công an lần trước, Diệp Lăng Thiên đã suy nghĩ thật cẩn thận. Nếu như mình đã lựa chọn cuộc sống như người bình thường thì không nên kích động như thế, mình nên học cách nhẫn nhịn, họ cách làm một người bình thường, một người cố gắng không rước phiền phức vào người.
Rồi sau đó, Diệp Lăng Thiên bị đưa vào trong một gian phòng tối, lúc cánh cửa sắt đóng lại, gian phòng trở nên tối om om, hơn nữa, điện thoại và những thứ có thể liên lạc với thế giới bên ngoài của anh đều bị tịch thu hết cả, sau khi bị nhốt vào đây, Diệp Lăng Thiên cười cười, anh tìm một cách tường yên tĩnh để ngồi xuống rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi. Có lẽ chiêu này rất hiệu nghiệm với người bình thường, vì bọn họ sẽ sợ hãi những thứ chưa biết và không sờ đến được theo bản năng.
Bóng tối cũng như thế, không những có người sợ hãi bóng tối, mà còn sẽ khiến cho con người suy nghĩ vẩn vơ, rồi ý chí dần dần sụp đi mất, thậm chí có thể mắc phải những căn bệnh về mặt tâm lý, nhưng mà đây chỉ là trò vặt với Diệp Lăng Thiên mà thôi. Anh đã từng học hết những kỹ xảo khi bị tra vấn, cũng từng được huấn luyện tiếp nhận các loại kẽ năng thẩm vấn, căn phòng tối chỉ là bậc thấp nhất trong những bài huấn luyện mà thôi. Diệp Lăng Thiên dựa vào tường, chẳng bao lâu sau đã ngủ thiếp đi, chỉ có điều mặc dù anh đã ngủ, nhưng vẫn động tĩnh xung quanh vẫn lọt vào tai anh như thường, những người như bọn họ đã quen với việc nửa tỉnh nửa mê như thế này.