Tổng Tài Máu Lạnh Và Cô Vợ Trên Danh Nghĩa
Chương 35: Do dự
Đúng, chính là bản nhạc này bản nhạc mà anh đã dạy cô đàn trước đây.
Năm xưa khi cô nghe Thần Phong đàn, lúc đó cô vẫn chỉ là một đứa bé thơ ngây không hiểu sâu xa vào tình cảm.
Bây giờ cô đã trưởng thành, đã thấu hiểu cái gọi là tầm nhìn vô hạn.
Một bản nhạc hay không chỉ dừng lại ở chỗ nhịp điệu lưu loát hoặc tiếng nhạc hoà âm hay, cái thật sự đi sâu vào tận đáy lòng của người nghe chính là tình cảm sâu thẳm bất diệt trong bản nhạc, nó mang lại cho người nghe cảm xúc như hồn bay cực lạc chỉ có thể gửi gắm tâm linh vào tiếng nhạc vu vơ.
Thần Phong! anh đã trở về một Thần Phong ấm áp mà em biết trước đây.
Chung Hân ngồi một bên nhìn Thần Phong đến ngây cả người nét mặt say mê chìm đắm vào bản nhạc của anh tỏa ra mị lực thu hút tòan bộ tâm trí của cô.
- Ah um..........
Hứa Thừa Anh mang gương mặt bất đắc dĩ từ ngoài cửa chính đi vào, cất ngang tâm tình thoải mái của hai người.
Thật ra nếu chuyện không quan trọng Hứa Thừa Anh cũng không muốn quấy rầy đến Thần Phong và Chung Hân.
- Thần Tổng, công ty có chuyện gấp cần ngài đích thân xử lý.
Hứa Thừa Anh nhìn Thần Phong cung kính nói, ánh mắt xin lỗi quét ngang Chung Hân.
Hứa Thừa Anh biết rất hiếm có dịp Thần Phong lại dịu dàng ân cần đến Chung Hân, nhưng anh lại phá đám hai người.
Không biết vì sao khi nhìn vào Chung Hân, Hứa Thừa Anh lại có cảm giác anh có trách nhiệm phải che chở cho cô.
Thần Phong nghe Hứa Thừa Anh nói vậy liền xoay người nhìn Hứa Thừa Anh bằng ánh mắt tức giận.
Đột nhiên Thần Phong nhớ đến điều gì đó liền chuyển tầm mắt của mình vào Chung Hân lúc này đang ngồi bên cạnh.
Anh nhíu mày ánh mắt nghi ngờ quan sát Chung Hân.
Nhìn thấy nét mặt trầm tĩnh không một tia kinh ngạc của Chung Hân khi nghe Hứa Thừa Anh gọi mình.
Thì ra cô ấy đã biết mình luôn ở bên cạnh cô ấy.
Trong lúc này cô giúp việc trên tay cầm một bó hoa hồng màu đỏ thật lớn bước vào.
Nhìn thấy Thần Phong gương mặt của cô giúp việc chợt hiện lên sự khó xử.
Trong lòng không biết phải làm sao, không mang hoa vào lỡ hoa này của người quan trọng gửi đến thì cô nhất định sẽ bị mắng, còn ở trước mặt của thiếu gia mà đem hoa của người khác tặng cho Thiếu Phu Nhân thì thiếu gia nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Nhìn thấy vẻ ngập ngừng ấp a ấp úng của cô giúp việc, Thần Phong liền nhăn mặt ánh mắt nguy hiểm nhìn cô ta, khiến đôi chân của cô giúp việc đứng không vững.
- Hoa gửi cho ai?
Thần Phong nhìn cô giúp việc nói với giọng lạnh lùng, làm cô giúp việc sợ hãi toàn thân run lên.
Cô bước đi chậm rãi đến trước mặt hai người nói với giọng sợ sệt.
- Dạ...dạ.... Thiếu gia.
Hoa là gửi tặng cho Thiếu Phu Nhân.
Cô giúp việc vừa nói xong liền đặt bó hoa hồng lớn vào trong tay của Thần Phong, rồi ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra ngoài.
Thần Phong không quan tâm đến cô giúp việc cái anh để tâm chính là tấm thiệp màu trắng trên bó hoa hồng đỏ nhìn thật chướng mắt.
Thần Phong liền mở tấm thiệp ra xem.
Gửi tặng Chung tiểu thư.
Tôi mới từ Pháp trở về nghe trợ lý nói mắt cô đã bị thương, tôi không tiện đến thăm đành gửi hoa tặng thay cho lời quan tâm.
Chúc cô mau chóng hồi phục.
Ngạo Thiên.
Nhìn thấy cái tên Ngạo Thiên kia trong lòng Thần Phong liền cảm thấy khó chịu, lại còn kiềm theo những lời quan tâm ân cần không xem anh ra gì.
Ánh mắt nguy hiểm của vừa rồi được thay thế bởi sự lãnh khốc.
Thần Phong lập tức vò nát tấm thiệp trên tay mình quăng xuống mặt đất.
Chung Hân luôn chăm chú nhìn anh, cô không biết người tặng hoa là ai đã viết những gì sao lại khiến Thần Phong nổi giận đến như vậy.
Nhìn thấy Thần Phong giận đến muốn dùng tay bóp nát bó hoa hồng kia, Chung Hân hoảng hốt vươn tay cầm chặt tay anh chặn hành động của anh lại.
- Phong, cẩn thận hoa Hồng có gai.
Chung Hân bất chợt nói ra những lời lo lắng trong lòng mình, vừa nói xong cô vô cùng hối hận rút tay về cúi đầu không dám nhìn anh.
Tòan thân Thần Phong cứng đờ anh ngây người nhìn cô, ánh mặt lãnh khóc càng thêm lạnh lẽo.
Đột nhiên Thần Phong nhếch môi cười nguy hiểm, anh đứng lên ném bó hoa hồng xuống mặt đất cánh hoa tươi tắn xinh đẹp bị va chạm mạnh văng ra tứ tung dưới sàn nhà.
- Chung Hân, cô giỏi lắm!
Thần Phong gầm lên trong cơn thịnh nộ, giọng trầm thấp kiềm theo sự căm phẫn làm Hứa Thừa Anh đứng bên cạnh không hiểu việc gì xảy ra, ánh mắt sắc bén liền nhìn Tiểu Thu lúc này vì nghe tiếng thiếu gia gầm thét nên hối hả từ nhà bếp chạy vào.
Tiểu Thu nhìn Hứa Thừa Anh lắc đầu nhún vai, tỏ ra chính mình cũng không rõ.
Chung Hân không nói gì, cô biết mình đã sai.
- Cô xem tôi là thằng hề sao?
Thần Phong túm lấy cánh tay của Chung Hân kéo xốc cô lên, Chung Hân đau đớn bị anh lôi dậy.
Ánh mắt thâm thuý của Thần Phong như tia x quang xuyên thấu trái tim cô làm nó không tự chủ đập dữ dội, cô cúi đầu nói khẽ.
- Xin lỗi.
Thần Phong nghe Chung Hân nói vậy sự giận dữ trong lòng khong hề suy giảm ngược lại còn bùng nổ lên.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Hứa Thừa Anh và Tiểu Thu, Thần Phong
nâng tay kéo mạnh miếng vải che mắt của Chung Hân ra vứt sang một bên.
- Thiếu gia......
Tiểu Thu quýnh quáng kêu lên, trong lòng sợ thiếu gia sẽ làm Thiếu Phu Nhân bị thương.
Thần Phong nhìn Tiểu Thu nhíu mày trợn mắt làm Tiểu Thu hoảng sợ lui mình về phía sau không dám nói gì thêm.
- Tôi phải khâm phục cô, đóng kịch một cách tài tình.
Kể cả Thần Phong tôi cũng bị cô quay vòng vòng như chong chóng.
Càng nghĩ Thần Phong càng thấy mình ngu ngốc bị cô lừa, vậy mà mấy tuần nay anh luôn vì cô mà lo lắng, luôn theo bên cạnh chăm sóc sợ cô không nhìn thấy tự làm mình bị thương.
- Không phải như anh nghĩ đâu, tôi mới vừa nhìn thấy lại vào sáng hôm nay.
Vừa rồi tôi định nói cho anh biết.......
Lời nói của Chung Hân nhỏ dần đi, bàn tay Thần Phong đang nắm chặt cổ tay cô càng siết chặt hơn, ánh mắt như ngọn lửa nhìn chằm chằm vào cô làm Chung Hân bối rối cụp mắt.
- Định cho tôi biết?
Hừ.....theo tôi thấy thì cô không hề có ý định nói với tôi.
Chung Hân nghe anh nói vậy không còn lời lẽ gì để biện bạch, đúng như lời Thần Phong nói cô thật sự đã do dự không biết có nên nói cho anh biết không.
Cô sợ anh sẽ bỏ mặc không quan tâm đến cô nữa.
Nhìn thấy bộ dạng ngập ngừng của Chung Hân, Thần Phong biết ngay những gì mình nghĩ là đúng.
Cô thật không đáng nhận được sự quan tâm từ anh.
Thần Phong cảm thấy lòng tự tôn của mình bị Chung Hân đánh tan, cô khiến anh cảm thấy bẽ mặt trước mặt mọi người.
Thần Phong nâng tay lên muốn dán vào gương mặt trắng như tuyết của Chung Hân một bạt tai.
Chung Hân nhìn thấy bàn tay của Thần Phong từ trên không trung tiến đến gần gương mặt của mình, Chung Hân không hề lẫn tránh vì cô biết một người háo thắng với lòng tự trọng cao hơn hẳn người khác như Thần Phong, bị một người phụ nữ lừa dối sẽ cảm thấy xấu hổ vô cùng, còn ở ngay trước mặt trợ lý tuỳ thân của anh.
Năm xưa khi cô nghe Thần Phong đàn, lúc đó cô vẫn chỉ là một đứa bé thơ ngây không hiểu sâu xa vào tình cảm.
Bây giờ cô đã trưởng thành, đã thấu hiểu cái gọi là tầm nhìn vô hạn.
Một bản nhạc hay không chỉ dừng lại ở chỗ nhịp điệu lưu loát hoặc tiếng nhạc hoà âm hay, cái thật sự đi sâu vào tận đáy lòng của người nghe chính là tình cảm sâu thẳm bất diệt trong bản nhạc, nó mang lại cho người nghe cảm xúc như hồn bay cực lạc chỉ có thể gửi gắm tâm linh vào tiếng nhạc vu vơ.
Thần Phong! anh đã trở về một Thần Phong ấm áp mà em biết trước đây.
Chung Hân ngồi một bên nhìn Thần Phong đến ngây cả người nét mặt say mê chìm đắm vào bản nhạc của anh tỏa ra mị lực thu hút tòan bộ tâm trí của cô.
- Ah um..........
Hứa Thừa Anh mang gương mặt bất đắc dĩ từ ngoài cửa chính đi vào, cất ngang tâm tình thoải mái của hai người.
Thật ra nếu chuyện không quan trọng Hứa Thừa Anh cũng không muốn quấy rầy đến Thần Phong và Chung Hân.
- Thần Tổng, công ty có chuyện gấp cần ngài đích thân xử lý.
Hứa Thừa Anh nhìn Thần Phong cung kính nói, ánh mắt xin lỗi quét ngang Chung Hân.
Hứa Thừa Anh biết rất hiếm có dịp Thần Phong lại dịu dàng ân cần đến Chung Hân, nhưng anh lại phá đám hai người.
Không biết vì sao khi nhìn vào Chung Hân, Hứa Thừa Anh lại có cảm giác anh có trách nhiệm phải che chở cho cô.
Thần Phong nghe Hứa Thừa Anh nói vậy liền xoay người nhìn Hứa Thừa Anh bằng ánh mắt tức giận.
Đột nhiên Thần Phong nhớ đến điều gì đó liền chuyển tầm mắt của mình vào Chung Hân lúc này đang ngồi bên cạnh.
Anh nhíu mày ánh mắt nghi ngờ quan sát Chung Hân.
Nhìn thấy nét mặt trầm tĩnh không một tia kinh ngạc của Chung Hân khi nghe Hứa Thừa Anh gọi mình.
Thì ra cô ấy đã biết mình luôn ở bên cạnh cô ấy.
Trong lúc này cô giúp việc trên tay cầm một bó hoa hồng màu đỏ thật lớn bước vào.
Nhìn thấy Thần Phong gương mặt của cô giúp việc chợt hiện lên sự khó xử.
Trong lòng không biết phải làm sao, không mang hoa vào lỡ hoa này của người quan trọng gửi đến thì cô nhất định sẽ bị mắng, còn ở trước mặt của thiếu gia mà đem hoa của người khác tặng cho Thiếu Phu Nhân thì thiếu gia nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Nhìn thấy vẻ ngập ngừng ấp a ấp úng của cô giúp việc, Thần Phong liền nhăn mặt ánh mắt nguy hiểm nhìn cô ta, khiến đôi chân của cô giúp việc đứng không vững.
- Hoa gửi cho ai?
Thần Phong nhìn cô giúp việc nói với giọng lạnh lùng, làm cô giúp việc sợ hãi toàn thân run lên.
Cô bước đi chậm rãi đến trước mặt hai người nói với giọng sợ sệt.
- Dạ...dạ.... Thiếu gia.
Hoa là gửi tặng cho Thiếu Phu Nhân.
Cô giúp việc vừa nói xong liền đặt bó hoa hồng lớn vào trong tay của Thần Phong, rồi ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra ngoài.
Thần Phong không quan tâm đến cô giúp việc cái anh để tâm chính là tấm thiệp màu trắng trên bó hoa hồng đỏ nhìn thật chướng mắt.
Thần Phong liền mở tấm thiệp ra xem.
Gửi tặng Chung tiểu thư.
Tôi mới từ Pháp trở về nghe trợ lý nói mắt cô đã bị thương, tôi không tiện đến thăm đành gửi hoa tặng thay cho lời quan tâm.
Chúc cô mau chóng hồi phục.
Ngạo Thiên.
Nhìn thấy cái tên Ngạo Thiên kia trong lòng Thần Phong liền cảm thấy khó chịu, lại còn kiềm theo những lời quan tâm ân cần không xem anh ra gì.
Ánh mắt nguy hiểm của vừa rồi được thay thế bởi sự lãnh khốc.
Thần Phong lập tức vò nát tấm thiệp trên tay mình quăng xuống mặt đất.
Chung Hân luôn chăm chú nhìn anh, cô không biết người tặng hoa là ai đã viết những gì sao lại khiến Thần Phong nổi giận đến như vậy.
Nhìn thấy Thần Phong giận đến muốn dùng tay bóp nát bó hoa hồng kia, Chung Hân hoảng hốt vươn tay cầm chặt tay anh chặn hành động của anh lại.
- Phong, cẩn thận hoa Hồng có gai.
Chung Hân bất chợt nói ra những lời lo lắng trong lòng mình, vừa nói xong cô vô cùng hối hận rút tay về cúi đầu không dám nhìn anh.
Tòan thân Thần Phong cứng đờ anh ngây người nhìn cô, ánh mặt lãnh khóc càng thêm lạnh lẽo.
Đột nhiên Thần Phong nhếch môi cười nguy hiểm, anh đứng lên ném bó hoa hồng xuống mặt đất cánh hoa tươi tắn xinh đẹp bị va chạm mạnh văng ra tứ tung dưới sàn nhà.
- Chung Hân, cô giỏi lắm!
Thần Phong gầm lên trong cơn thịnh nộ, giọng trầm thấp kiềm theo sự căm phẫn làm Hứa Thừa Anh đứng bên cạnh không hiểu việc gì xảy ra, ánh mắt sắc bén liền nhìn Tiểu Thu lúc này vì nghe tiếng thiếu gia gầm thét nên hối hả từ nhà bếp chạy vào.
Tiểu Thu nhìn Hứa Thừa Anh lắc đầu nhún vai, tỏ ra chính mình cũng không rõ.
Chung Hân không nói gì, cô biết mình đã sai.
- Cô xem tôi là thằng hề sao?
Thần Phong túm lấy cánh tay của Chung Hân kéo xốc cô lên, Chung Hân đau đớn bị anh lôi dậy.
Ánh mắt thâm thuý của Thần Phong như tia x quang xuyên thấu trái tim cô làm nó không tự chủ đập dữ dội, cô cúi đầu nói khẽ.
- Xin lỗi.
Thần Phong nghe Chung Hân nói vậy sự giận dữ trong lòng khong hề suy giảm ngược lại còn bùng nổ lên.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Hứa Thừa Anh và Tiểu Thu, Thần Phong
nâng tay kéo mạnh miếng vải che mắt của Chung Hân ra vứt sang một bên.
- Thiếu gia......
Tiểu Thu quýnh quáng kêu lên, trong lòng sợ thiếu gia sẽ làm Thiếu Phu Nhân bị thương.
Thần Phong nhìn Tiểu Thu nhíu mày trợn mắt làm Tiểu Thu hoảng sợ lui mình về phía sau không dám nói gì thêm.
- Tôi phải khâm phục cô, đóng kịch một cách tài tình.
Kể cả Thần Phong tôi cũng bị cô quay vòng vòng như chong chóng.
Càng nghĩ Thần Phong càng thấy mình ngu ngốc bị cô lừa, vậy mà mấy tuần nay anh luôn vì cô mà lo lắng, luôn theo bên cạnh chăm sóc sợ cô không nhìn thấy tự làm mình bị thương.
- Không phải như anh nghĩ đâu, tôi mới vừa nhìn thấy lại vào sáng hôm nay.
Vừa rồi tôi định nói cho anh biết.......
Lời nói của Chung Hân nhỏ dần đi, bàn tay Thần Phong đang nắm chặt cổ tay cô càng siết chặt hơn, ánh mắt như ngọn lửa nhìn chằm chằm vào cô làm Chung Hân bối rối cụp mắt.
- Định cho tôi biết?
Hừ.....theo tôi thấy thì cô không hề có ý định nói với tôi.
Chung Hân nghe anh nói vậy không còn lời lẽ gì để biện bạch, đúng như lời Thần Phong nói cô thật sự đã do dự không biết có nên nói cho anh biết không.
Cô sợ anh sẽ bỏ mặc không quan tâm đến cô nữa.
Nhìn thấy bộ dạng ngập ngừng của Chung Hân, Thần Phong biết ngay những gì mình nghĩ là đúng.
Cô thật không đáng nhận được sự quan tâm từ anh.
Thần Phong cảm thấy lòng tự tôn của mình bị Chung Hân đánh tan, cô khiến anh cảm thấy bẽ mặt trước mặt mọi người.
Thần Phong nâng tay lên muốn dán vào gương mặt trắng như tuyết của Chung Hân một bạt tai.
Chung Hân nhìn thấy bàn tay của Thần Phong từ trên không trung tiến đến gần gương mặt của mình, Chung Hân không hề lẫn tránh vì cô biết một người háo thắng với lòng tự trọng cao hơn hẳn người khác như Thần Phong, bị một người phụ nữ lừa dối sẽ cảm thấy xấu hổ vô cùng, còn ở ngay trước mặt trợ lý tuỳ thân của anh.
Tác giả :
Lan Hồ Điệp 134