Tổng Tài Lầu Hai (Lầu 2 Tổng Tài)
Chương 9
Cái gì gọi là ’Nhất túc thất thành thiên cổ hận’? Lưu Dư đã ngộ ra rồi. lúc này có rất thâm thể ngộ. ( Một lần sảy chân thành nỗi hận nghìn đời. Ý chỉ lơ đãng làm việc gì đó khiến phải hối hận không ngừng~ Chủ bolg Vũ Điệp cốc, Mei tỷ, thk tỷ nhìu nhìu:X)
Cô hối hận vì nói thích cách sử xự bá đạo, và rồi anh thể hiện điều đó một cách quán triệt! Cô muốn hét váng lên, cứu mạng!
Cực lực bá đạo, quá bá đạo, thực ‘đáng thương’, chỉ vì ‘lợi ích’ hai bên, làm cô không thể từ chối.
Như anh bắt cô chuyển hẳn xuống ở tầng 2, cô nói ‘Không’, kết quả là anh tạm’ nhân nhương’, đòi lên lầu 8 ở cùng. Hơn nữa, mấy lần không ‘cẩn thận’ hôn cô cuống nhiệt, sýt chút nữa biểu diễn 18 cấm trước mặt Tiểu Cương. Làm cô chẳng còn mặt mũi nào đối mặt với chị Khúc Thiến và Vu Hàn, như anh thích, xuống lầu 2.
Lại tỷ như khi anh cầu hôn cô, ngoài miệng thì nói cho cô thời gian mà suy nghĩ, nhưng cứng rắn đeo vào ngón áp út, cấm không cho cô tháo ra. Để anh nhìn thấy cô tháo ra là mặt xị ra, vô cùng ai oán nhìn cô. Thể nào tối hôm đó, cô sẽ phải ‘lao động’ không có thời gian mà ngủ, và sáng hôm sau, chiếc nhẫn đính viên kim cương nặng 3 karat sẽ trở lại ngay trên tay cô.
Ai! Ai! Ai! Không thể không than.
Anh chẳng phải cực kỳ thông minh sao? Chẳng lẽ không dùng đầu mà suy nghĩ, sao cô luôn nắm chặt cái nhẫn?
Cái nhẫn đính viên kim cương 3 karat! Anh muốn cô bị kẻ nào đó đi trên đường chém bay ngón tay mà cướp đi sao?
Quá khoa trương! Dù có tiền thì cũng đừng tiêu kiểu đó chứ? Nhưng may là anh còn nghe lời cô, lấy một chiếc nhẫn khác nhỏ hơn (Kim cương) thay thế. Đỡ hại cô ảo tưởng quá độ.
Đã thế còn không thèm nghe lời cô, é buộc cô đi tham dự các yến tiệc, mua hàng đống thứ quần áo cô chả dám mặc bao giờ.
Nhưng dù vậy, cô còn chịu được, nhưng lại bắt cô cùng đi làm với anh, phải tuyệt thực phản đối, không thể quá đáng như thế được!
Anh có nhớ là cô đã từng ở đâu làm việc không? Đã từ chức thì chớ, lại đột nhiên xuất hiện, đã vậy còn đi theo vị Tổng giám đốc vĩ đại, chỉ mới nghĩ thôi, đã thấy có khả năng xuất hiện bao lời đồn.
Huống chi, cô đến đó làm gì, nhìn anh làm việc? Ngồi im? Ngủ? Thôi đi, nghĩ làm gì cho mệt, lần này đừng hòng anh được đúng ý.
Nhưng nói là nói như vậy, cứ thấy kim đồng hồ từng chút từng chút đến gần con số 12, cô càng thấy hồi hộp.
Anh đã ăn cơm chưa?
Nếu như cô không đến, anh sẽ tuyệt thực?
Anh chẳng lý nào ngốc như vậy!
Nhưng sao cô có cảm giác anh thật sự sẽ bỏ cơm?
Đi tới đi lui, đi tới đi lui, Lưu Dư đành buông tha cho việc ở nhà, cầm xắc ra ngoài.
Cô mua một đống hồng trà sủi bọt, quyết định, lấy việc thăm đồng sự cũ, trà trộn vào Công ty. Sau đó tìm thời cơ vào phòng của Khương Khắc.
Kỳ thật không cần phải rầy rà như thế, trực tiếp gọi điện kêu Khương Khắc xuống đón cô là được, nhưng nếu vậy cô lập tức được ‘tôn vinh’.
Bảo vệ lầu một bảo vệ hình như vẫn còn nhớ cô, chỉ là liếc nhìn một chút, xác định cô chỉ ở tầng trệt, cho nên để cô vào.
Nhưng lên tầng cũng là một vấn đề lớn, phải đến quầy Tổng đài để nhận giấy Thông hành, hoặc là phải mượn từ các Quản lý. Vì vậy mới được phảp bước vào hai tầng lầu có trách nhiệm điều hành toàn Công ty.
Chỉ bằng một ly nước giá 25 tệ mà có thể được quầy Tổng đài cho qua thì khó quá, cô quyết định mượn của đồng sự cũ thì tốt hơn, nhưng phiền là vẫn không nghĩ ra lý do để mượn.
Ai, nói đi nói lại, lỗi là tạiKhương Khắc!
” Lưu Dư? Thật là cô? Chị cứ nghĩ là nhìn lầm, sao giờ lại đến dây?” Vừa liếc nhìn cô, Trần Mĩ Trinh vui mừng tiếp đón.
” Tới thăm mọi người! Đây, nước uống!” Lưu Dư mỉm cười, đặt gói đồ nặng trịch lên bàn.
” Wa, tốt quá, còn nước. Cám ơn, Lưu Dư.” Vừa nghe có đồ giải khát, mọi người bu lại, quên ngay công việc, nhanh tay tới lấy.
” Sao? Sao lại đột nhiên từ chức?” Trần Mĩ Trinh hỏi.
” Không có gì, chỉ là đột nhiên xảy ra một số chuyện.” Lưu Dư nhún vai, định bỏ qua, không trả lời. Nhưng hình như cô đã quên khả năng của Trần Mĩ Trinh, luôn phải truy hỏi tân cùng.
” Đã xảy ra chuyện gì?”
” Không có gì……”
” Nếu không sao lại đột ngột từ chức?” Mỹ Trinh không tin.” Nói đi, nếu có gì khó khăn, dù chị không có tiền, nhưng ít ra có thể giúp gì đó.”
” Thật không sao.”
” Không coi chị là bạn sao?”
” A?!”
” Nếu coi chị là bạn, nói ra đi.”
Lưu Dư ngơ ngác, nói không có gì thật ra cũng không đúng,nhưng cũng chẳng thể nói ra. Nghĩ tới nghĩ lui, cô nói ra một câu trả lời cũng không phải nói dối.
” Vốn cũng chẳng sao, nhưng bạn trai em….. Ah, phải nói là vị hôn phu mới đúng, không muốn mình làm việc quá sức nên mới nghỉ.” Lưu Dư cười ngượng.
Trần Mĩ Trinh ngơ ngác, căn bản không ngờ sẽ nghe được một câu trả lời như vậy. Cô nàng liếc nhìn tay phải (Tưởng tay trái chứ nhỉ? =.=?), kích động nắm chặt.
” Đây là…… Đây là……” Cô mở trừng trừng, ngập ngừng.
” Sao vậy?” Lưu Dư khó hiểu.
” Đây là chiếc nhẫn chỉ có 5 cái trên toàn cầu, ‘Trân ái chân ái’, đúng không?” Trần Mĩ Trinh kích động.
S.C là hãng chuyên thiết kế trang sức tinh xảo, số lượng hữu hạn nổi tiếng tooàn cầu. Tùy tiện chọn một món đồ cũng phải tới con số ‘vạn’ mà hình dung, là hàng hiệu nổi tiếng trong hàng hiệu. tinh phẩm trong tinh phẩm. Bởi vì nhận chủ trương ‘Thiết kế độc đáo’ là mấu chốt, gian quầy chuyên doanh gì đó hướng đến lấy thiết kế tinh xảo, cho nên sản phẩm S.C có thể lấy từ ‘Dệt hoa trên gấm’ để hình dung.
Nghe nói, loại nhẫn này là do nhà thiết kế hàng đầu S.C chế tạo ra để làm quà kỷ niệm tặng ái thê. Cho nên số lượng cực hiếm, mà giá lại cực kỳ cao.
Trần Mĩ Trinh quả thực sắp điên rồi, có nằmmơ cô nàng cũng không nghĩ có thể tận mắt nhìn đến chiếc nhẫn này!
” S.C là cái gì?” Lưu Dư mờ mịt.
” Ngay cả S.C cũng không biết?” Trần Mĩ Trinh kinh ngạc, cằm sắp rớt rồi.
Lưu Dư cònlắc đầu.” S.C là cái gì?”
” Nghe qua LV sao?” Trần Mĩ Trinh không đáp mà hỏi lại.
Cô gật đầu, có nghe qua, hình như là túi xách hàng hiệu.
” S.C cũng có thể hiểu như LV nhưng là về trang sức, hiểu chưa?” Trần Mĩ Trinh giải thích đơn giản.
” Cho nên chiếc nhẫn này rất quý?”
” Đại khái mấy trăm vạn đi.” Trần Mĩ Trinh gật đầu, nếu cô nhớ không lầm.
” Cái gì?” LƯu Dư bj dọa rồi.
” Sao? Có chuyện gì?” Nghe thấy Lưu Dư kêu la, nhân viên bu lại, hỏi.
” Không sao, chỉ là bị kích thích mà thôi.” Trần Mĩ Trinh nói, sau đó kéo Lưu Dư vào phòng WC.
Hai người đi vào WC.
” Lưu Dư, nói thật đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vị hôn phu kia sẽ rất già, nhưng cũng rất có tiền?” Trần Mĩ Trinh hỏi.
Cô hối hận vì nói thích cách sử xự bá đạo, và rồi anh thể hiện điều đó một cách quán triệt! Cô muốn hét váng lên, cứu mạng!
Cực lực bá đạo, quá bá đạo, thực ‘đáng thương’, chỉ vì ‘lợi ích’ hai bên, làm cô không thể từ chối.
Như anh bắt cô chuyển hẳn xuống ở tầng 2, cô nói ‘Không’, kết quả là anh tạm’ nhân nhương’, đòi lên lầu 8 ở cùng. Hơn nữa, mấy lần không ‘cẩn thận’ hôn cô cuống nhiệt, sýt chút nữa biểu diễn 18 cấm trước mặt Tiểu Cương. Làm cô chẳng còn mặt mũi nào đối mặt với chị Khúc Thiến và Vu Hàn, như anh thích, xuống lầu 2.
Lại tỷ như khi anh cầu hôn cô, ngoài miệng thì nói cho cô thời gian mà suy nghĩ, nhưng cứng rắn đeo vào ngón áp út, cấm không cho cô tháo ra. Để anh nhìn thấy cô tháo ra là mặt xị ra, vô cùng ai oán nhìn cô. Thể nào tối hôm đó, cô sẽ phải ‘lao động’ không có thời gian mà ngủ, và sáng hôm sau, chiếc nhẫn đính viên kim cương nặng 3 karat sẽ trở lại ngay trên tay cô.
Ai! Ai! Ai! Không thể không than.
Anh chẳng phải cực kỳ thông minh sao? Chẳng lẽ không dùng đầu mà suy nghĩ, sao cô luôn nắm chặt cái nhẫn?
Cái nhẫn đính viên kim cương 3 karat! Anh muốn cô bị kẻ nào đó đi trên đường chém bay ngón tay mà cướp đi sao?
Quá khoa trương! Dù có tiền thì cũng đừng tiêu kiểu đó chứ? Nhưng may là anh còn nghe lời cô, lấy một chiếc nhẫn khác nhỏ hơn (Kim cương) thay thế. Đỡ hại cô ảo tưởng quá độ.
Đã thế còn không thèm nghe lời cô, é buộc cô đi tham dự các yến tiệc, mua hàng đống thứ quần áo cô chả dám mặc bao giờ.
Nhưng dù vậy, cô còn chịu được, nhưng lại bắt cô cùng đi làm với anh, phải tuyệt thực phản đối, không thể quá đáng như thế được!
Anh có nhớ là cô đã từng ở đâu làm việc không? Đã từ chức thì chớ, lại đột nhiên xuất hiện, đã vậy còn đi theo vị Tổng giám đốc vĩ đại, chỉ mới nghĩ thôi, đã thấy có khả năng xuất hiện bao lời đồn.
Huống chi, cô đến đó làm gì, nhìn anh làm việc? Ngồi im? Ngủ? Thôi đi, nghĩ làm gì cho mệt, lần này đừng hòng anh được đúng ý.
Nhưng nói là nói như vậy, cứ thấy kim đồng hồ từng chút từng chút đến gần con số 12, cô càng thấy hồi hộp.
Anh đã ăn cơm chưa?
Nếu như cô không đến, anh sẽ tuyệt thực?
Anh chẳng lý nào ngốc như vậy!
Nhưng sao cô có cảm giác anh thật sự sẽ bỏ cơm?
Đi tới đi lui, đi tới đi lui, Lưu Dư đành buông tha cho việc ở nhà, cầm xắc ra ngoài.
Cô mua một đống hồng trà sủi bọt, quyết định, lấy việc thăm đồng sự cũ, trà trộn vào Công ty. Sau đó tìm thời cơ vào phòng của Khương Khắc.
Kỳ thật không cần phải rầy rà như thế, trực tiếp gọi điện kêu Khương Khắc xuống đón cô là được, nhưng nếu vậy cô lập tức được ‘tôn vinh’.
Bảo vệ lầu một bảo vệ hình như vẫn còn nhớ cô, chỉ là liếc nhìn một chút, xác định cô chỉ ở tầng trệt, cho nên để cô vào.
Nhưng lên tầng cũng là một vấn đề lớn, phải đến quầy Tổng đài để nhận giấy Thông hành, hoặc là phải mượn từ các Quản lý. Vì vậy mới được phảp bước vào hai tầng lầu có trách nhiệm điều hành toàn Công ty.
Chỉ bằng một ly nước giá 25 tệ mà có thể được quầy Tổng đài cho qua thì khó quá, cô quyết định mượn của đồng sự cũ thì tốt hơn, nhưng phiền là vẫn không nghĩ ra lý do để mượn.
Ai, nói đi nói lại, lỗi là tạiKhương Khắc!
” Lưu Dư? Thật là cô? Chị cứ nghĩ là nhìn lầm, sao giờ lại đến dây?” Vừa liếc nhìn cô, Trần Mĩ Trinh vui mừng tiếp đón.
” Tới thăm mọi người! Đây, nước uống!” Lưu Dư mỉm cười, đặt gói đồ nặng trịch lên bàn.
” Wa, tốt quá, còn nước. Cám ơn, Lưu Dư.” Vừa nghe có đồ giải khát, mọi người bu lại, quên ngay công việc, nhanh tay tới lấy.
” Sao? Sao lại đột nhiên từ chức?” Trần Mĩ Trinh hỏi.
” Không có gì, chỉ là đột nhiên xảy ra một số chuyện.” Lưu Dư nhún vai, định bỏ qua, không trả lời. Nhưng hình như cô đã quên khả năng của Trần Mĩ Trinh, luôn phải truy hỏi tân cùng.
” Đã xảy ra chuyện gì?”
” Không có gì……”
” Nếu không sao lại đột ngột từ chức?” Mỹ Trinh không tin.” Nói đi, nếu có gì khó khăn, dù chị không có tiền, nhưng ít ra có thể giúp gì đó.”
” Thật không sao.”
” Không coi chị là bạn sao?”
” A?!”
” Nếu coi chị là bạn, nói ra đi.”
Lưu Dư ngơ ngác, nói không có gì thật ra cũng không đúng,nhưng cũng chẳng thể nói ra. Nghĩ tới nghĩ lui, cô nói ra một câu trả lời cũng không phải nói dối.
” Vốn cũng chẳng sao, nhưng bạn trai em….. Ah, phải nói là vị hôn phu mới đúng, không muốn mình làm việc quá sức nên mới nghỉ.” Lưu Dư cười ngượng.
Trần Mĩ Trinh ngơ ngác, căn bản không ngờ sẽ nghe được một câu trả lời như vậy. Cô nàng liếc nhìn tay phải (Tưởng tay trái chứ nhỉ? =.=?), kích động nắm chặt.
” Đây là…… Đây là……” Cô mở trừng trừng, ngập ngừng.
” Sao vậy?” Lưu Dư khó hiểu.
” Đây là chiếc nhẫn chỉ có 5 cái trên toàn cầu, ‘Trân ái chân ái’, đúng không?” Trần Mĩ Trinh kích động.
S.C là hãng chuyên thiết kế trang sức tinh xảo, số lượng hữu hạn nổi tiếng tooàn cầu. Tùy tiện chọn một món đồ cũng phải tới con số ‘vạn’ mà hình dung, là hàng hiệu nổi tiếng trong hàng hiệu. tinh phẩm trong tinh phẩm. Bởi vì nhận chủ trương ‘Thiết kế độc đáo’ là mấu chốt, gian quầy chuyên doanh gì đó hướng đến lấy thiết kế tinh xảo, cho nên sản phẩm S.C có thể lấy từ ‘Dệt hoa trên gấm’ để hình dung.
Nghe nói, loại nhẫn này là do nhà thiết kế hàng đầu S.C chế tạo ra để làm quà kỷ niệm tặng ái thê. Cho nên số lượng cực hiếm, mà giá lại cực kỳ cao.
Trần Mĩ Trinh quả thực sắp điên rồi, có nằmmơ cô nàng cũng không nghĩ có thể tận mắt nhìn đến chiếc nhẫn này!
” S.C là cái gì?” Lưu Dư mờ mịt.
” Ngay cả S.C cũng không biết?” Trần Mĩ Trinh kinh ngạc, cằm sắp rớt rồi.
Lưu Dư cònlắc đầu.” S.C là cái gì?”
” Nghe qua LV sao?” Trần Mĩ Trinh không đáp mà hỏi lại.
Cô gật đầu, có nghe qua, hình như là túi xách hàng hiệu.
” S.C cũng có thể hiểu như LV nhưng là về trang sức, hiểu chưa?” Trần Mĩ Trinh giải thích đơn giản.
” Cho nên chiếc nhẫn này rất quý?”
” Đại khái mấy trăm vạn đi.” Trần Mĩ Trinh gật đầu, nếu cô nhớ không lầm.
” Cái gì?” LƯu Dư bj dọa rồi.
” Sao? Có chuyện gì?” Nghe thấy Lưu Dư kêu la, nhân viên bu lại, hỏi.
” Không sao, chỉ là bị kích thích mà thôi.” Trần Mĩ Trinh nói, sau đó kéo Lưu Dư vào phòng WC.
Hai người đi vào WC.
” Lưu Dư, nói thật đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vị hôn phu kia sẽ rất già, nhưng cũng rất có tiền?” Trần Mĩ Trinh hỏi.
Tác giả :
Kim Huyên