Tổng Tài Lạnh Lùng: Sủng Vợ Yêu Yận Trời
Chương 12: Lần đầu tiên ôn nhu
Dương Bác Nhã tái mặt, hết xanh rồi trắng, tức giận quát lớn "Thằng nghịch tử kia, dù gì tao là cha mày, tại sao mày làm vậy, chỉ vì một con đàn bà mà mày làm vậy với tao à???"
"Ta biết con không thích ta nhưng tại sao con lại làm như vậy, vì cô ta mà làm mất hòa khí cha con" Tạ Tranh lên tiếng phối hợp với lời nói của Dương Bác Nhã, ủy khuất trừng mắt nhìn Thẩm Yên Nhi.
Thấy bà ta nhìn mình, Thẩm Yên Nhi cười như không cười xoa một bên mặt "Đúng là không biết xấu hổ, quyến rũ từ ông cha đến thằng con. Chả trách miệng mồm lẻo mép như vậy, 25 năm trong cuộc đời Thẩm Yên Nhi tôi chưa từng gặp người nào giả tạo xuất sắc như bà."
"Cô..." Tạ Tranh tức nghẹn ủy khuất trong lòng Dương Bác Nhã.
"Thẩm Yên Nhi??? Cô là Thẩm Yên Nhi, con gái của Thẩm Quân Đình???"_ Dương Bác Nhã ngạc nhiên khi nghe cái tên này.
"Vâng. Cháu là con gái của Thẩm Quân Đình chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị lúc trước"_ Cô cười cười trả lời.
Dương Bác Nhã lập tức thay đổi giọng điệu nói chuyện, như lúc nảy là một người khác không phải ông "Yên Nhi, để cháu chê cười rồi, việc lúc nảy cho bác xin lỗi cháu. Mời cháu vào nhà chơi."
Tại Tranh hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác "Hừ...Thì ra cô ta không phải một người tầm thường mà là con gái của Thẩm Quân Đình nên mới đi cùng với Dương Hàn Thiên và hóng hách như vậy". Bà ta khôg còn ủy khuất như lúc nảy mà thay vào đó là nụ cười vô cùng 'khoan dung'.
"Không cần!!! Tôi đến đây để thông báo cho ông biết tôi và cô ấy đã kết hôn" Nói rồi anh ôm cô trực tiếp ra khỏi biệt thự.
"Mày...mày đi luôn đi. Đừng quay về đây nữa. Hừ...đúng là thằng bất hiếu." Dương Bác Nhã tức giận quát lớn làm đám người hầu cũng hoảng sợ.
Trên xe, "Còn đau không???" Anh ôn nhu hỏi. Đây là lần đầu tiên anh ôn nhu với người khác như vậy.
"Tôi không sao đâu. Việc lúc nảy không phải tôi đỡ anh đâu. Mà tôi muốn né ra không may vấp chân mà hôm nay tôi mang giày khá cao nên mới bị ông ta đánh trúng. Nên anh không cần quan tâm tôi đâu." Cô lạnh lùng liếc anh.
Bầu sát khí quanh thân anh tỏa ra khiến tài xế phía trước muốn ngừng xe chạy bỏ mạng nhưng không dám. Anh bóp mạnh má cô làm cô đau đến mức nhíu mày nhưng kiên quyết không lên tiếng cũng không phản khán.
Thấy cô không lên tiếng, anh buông tay ôm cô vào lòng, ánh mắt có chút thương xót "Sao này không được làm thế nữa, tôi không muốn em bị thương một lần nào nữa".
"Đi với anh thật là xui xẻo. Hừ..." Cô liếc xéo, mặc anh ôm cô vào lòng.
"Ta biết con không thích ta nhưng tại sao con lại làm như vậy, vì cô ta mà làm mất hòa khí cha con" Tạ Tranh lên tiếng phối hợp với lời nói của Dương Bác Nhã, ủy khuất trừng mắt nhìn Thẩm Yên Nhi.
Thấy bà ta nhìn mình, Thẩm Yên Nhi cười như không cười xoa một bên mặt "Đúng là không biết xấu hổ, quyến rũ từ ông cha đến thằng con. Chả trách miệng mồm lẻo mép như vậy, 25 năm trong cuộc đời Thẩm Yên Nhi tôi chưa từng gặp người nào giả tạo xuất sắc như bà."
"Cô..." Tạ Tranh tức nghẹn ủy khuất trong lòng Dương Bác Nhã.
"Thẩm Yên Nhi??? Cô là Thẩm Yên Nhi, con gái của Thẩm Quân Đình???"_ Dương Bác Nhã ngạc nhiên khi nghe cái tên này.
"Vâng. Cháu là con gái của Thẩm Quân Đình chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị lúc trước"_ Cô cười cười trả lời.
Dương Bác Nhã lập tức thay đổi giọng điệu nói chuyện, như lúc nảy là một người khác không phải ông "Yên Nhi, để cháu chê cười rồi, việc lúc nảy cho bác xin lỗi cháu. Mời cháu vào nhà chơi."
Tại Tranh hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác "Hừ...Thì ra cô ta không phải một người tầm thường mà là con gái của Thẩm Quân Đình nên mới đi cùng với Dương Hàn Thiên và hóng hách như vậy". Bà ta khôg còn ủy khuất như lúc nảy mà thay vào đó là nụ cười vô cùng 'khoan dung'.
"Không cần!!! Tôi đến đây để thông báo cho ông biết tôi và cô ấy đã kết hôn" Nói rồi anh ôm cô trực tiếp ra khỏi biệt thự.
"Mày...mày đi luôn đi. Đừng quay về đây nữa. Hừ...đúng là thằng bất hiếu." Dương Bác Nhã tức giận quát lớn làm đám người hầu cũng hoảng sợ.
Trên xe, "Còn đau không???" Anh ôn nhu hỏi. Đây là lần đầu tiên anh ôn nhu với người khác như vậy.
"Tôi không sao đâu. Việc lúc nảy không phải tôi đỡ anh đâu. Mà tôi muốn né ra không may vấp chân mà hôm nay tôi mang giày khá cao nên mới bị ông ta đánh trúng. Nên anh không cần quan tâm tôi đâu." Cô lạnh lùng liếc anh.
Bầu sát khí quanh thân anh tỏa ra khiến tài xế phía trước muốn ngừng xe chạy bỏ mạng nhưng không dám. Anh bóp mạnh má cô làm cô đau đến mức nhíu mày nhưng kiên quyết không lên tiếng cũng không phản khán.
Thấy cô không lên tiếng, anh buông tay ôm cô vào lòng, ánh mắt có chút thương xót "Sao này không được làm thế nữa, tôi không muốn em bị thương một lần nào nữa".
"Đi với anh thật là xui xẻo. Hừ..." Cô liếc xéo, mặc anh ôm cô vào lòng.
Tác giả :
Hàn Mộc Hi