Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 391: Phải được đưa đi
Thực ra trong chuyện của Hạ Danh Đoan năm đó, kẻ ác độc nhất là Sở Quy Thôn, tất cả những chuyện này đều do ông ta lên kế hoạch thực hiện, còn Hứa Bành chẳng qua chỉ là kẻ đứng bên cạnh giúp đỡ thôi, theo lí mà nói thì đối tượng mà Hạ Danh Đoan nên ra tay nhất đáng lẽ là Sở Quy Thôn mới đúng.
Nhưng Sở Quy Thôn cả ngày rất ít khi về nhà, không phải làm việc thì là đi dự tiệc, hơn nữa con người Sở Quy Thôn này không thích người khác động linh tinh vào đồ của ông ta, phòng ngủ và phòng làm việc của ông ta lúc bình thường đều khóa cửa, ngay cả đến Hứa Bành cũng không có chìa khóa, vậy nên Lâm Phiên Phiên có thể hiểu được, Hạ Danh Đoan rất khó tìm được cơ hội để ra tay với Sở Quy Thôn, vậy nên tất cả tư tưởng của cô ta đều tạm thời đặt hết lên người Hứa Bành.
Nhìn thấy Hứa Bành bị báo ứng như vậy Lâm Phiên Phiên lẽ ra nên vui mới đúng, thế nhưng vừa nghĩ đến thủ đoạn của Hạ Danh Đoan ngày càng thâm hiểm hơn thì cô thực sự là không vui nổi nữa, dù thế nào thì cô cũng phải nghĩ đến cảm nhận của Sở Tường Hùng chứ.
Xem ra, không thể giữ lại Hạ Danh Đoan được nữa rồi…
Mấy ngày liền, không khí trong nhà họ Sở bị kiềm nén lạ thường, đúng như những gì Lâm Phiên Phiên dự đoán, quả nhiên Lôi Lôi không còn được đón về nhà họ Sở nữa.
Lâm Phiên Phiên không biết Sở Quy Thôn và Hứa Bành đã bàn bạc với nhanu thế nào rồi nữa, mấy ngày nay Hứa Bành cũng không làm ầm lên đòi đón Lôi Lôi về, chỉ là từ sau hôm bị ngất đi đấy, tinh thần của bà ta lại ngày càng kém hơn, đã bắt đầu có chút ốc không mang nổi mình ốc nữa.
Còn Sở Tường Hùng cũng tuyệt nhiên không nhắc đến Lôi Lôi nữa, chỉ là nhiều ngày không vùng trán không mấy dễ chịu lại ngầm thể hiện ra sự bực bội và tức giận chưa từng vơi bớt đi trong lòng anh.
Trong khoảng thời gian đó, Sở Lý và Sở Mộng có cùng nhau về nhà một chuyến, chỉ là sau khi ăn xong bữa cơm lại đi, hai người họ chưa từng nhớ nhung cái gia đình này bao giờ.
Thế mà lại chẳng có ai đi truy xét xem tại sao con rắn đó lại xuất hiện ở trong phòng của Hứa Bành vào lúc đó, Hạ Danh Đoan thấp thỏm quan sát đám người, mấy ngày sau cô ta cũng từ từ yên tâm hơn, xem ra vẫn chưa có ai nghi ngờ đến cô ta.
Chỉ có Lâm Phiên Phiên biết rằng mỗi một người trong nhà họ Sở đều là người tinh ranh, bọn họ suy xét mọi chuyện trước giờ đều không chỉ nhìn vẻ bề ngoài, giờ họ không đi điều tra xem con rắn đó sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện không phải là vì họ không nghi ngờ, mà là vì con rắn đó đã dẫn đến vấn đề về thân thế của Lôi Lôi, giờ với bọn họ mà nói thì đây đã trở thành vùng cấm không thể nhắc đến rồi, chỉ là bọn họ nhất thời chưa thể khẳng định chuyện này là do Lâm Phiên Phiên làm, hay là di Hạ Danh Đoan làm thôi.
Lâm Phiên Phiên chỉ có thể thở dài lúc ở một mình thôi, cô cũng đã sớm đoán được mình sẽ trở thành đối tượng bị nghi ngờ rồi, bởi vì trong cả nhà họ Sở chỉ có cô và Hạ Danh Đoan là có động cơ làm chuyện này thôi, mà Hạ Danh Đoan luôn thể hiện ra bên ngoài vẻ dịu dàng nhát gan của mình, chỉ sợ người mà họ nghi ngờ nhất không phải Hạ Danh Đoan mà là Lâm Phiên Phiên cô.
Lâm Phiên Phiên rất muốn giải thích với Sở Tường Hùng, cô chẳng quan tâm đến việc người khác hiểu lầm cô, nhưng duy nhất Sở Tường Hùng là không thể.
Lâm Phiên Phiên lúc đó nghiêm túc nhìn vào mắt Sở Tường Hùng, nghiêm túc nói: “Tường Hùng, chuyện đó không phải là em làm.”
Lâm Phiên Phiên không chỉ rõ chuyện đó là chuyện gì, nhưng lúc này Sở Tường Hùng biết Lâm Phiên Phiên đang nói đến chuyện gì, anh ôm trả lại Lâm Phiên Phiên bằng một cái ôm thật chặt, đáp: “Anh tin, giờ chỉ cần em nói anh đều ttin hết.”
Đúng thế, anh thật sự tin rồi, chỉ cần Lâm Phiên Phiên giải thích với anh thì giờ anh đều tin, bởi vì anh không cho phép bị kịch bốn năm trước lại tiếp tục xảy ra lần nữa đâu.
Lâm Phiên Phiên mỉm cười hiểu ý, chỉ cần anh tin cô là đủ rồi.
Lại mấy ngày nữa trôi qua!
Trong bàn ăn, Sở Tường Hùng đột nhiên nói muốn đưa ông cụ Sở Kiên Đoàn đến thành phố S điều trị, nói là một bệnh viện năm trong top 3 của thành phố S đã mời một bác sĩ nổi tiếng người nước ngoài về, rất có điểm độc đáo trong việc chữa trị cho người già bị trúng gió, Sở Tường Hùng đã tốn rất nhiều công sức mới đặt trước chỗ được cho ông cụ, vả lại bên đó cũng đã sắp xếp xong mọi chuyện rồi.
Nói xong, Sở Quy Thôn và Hứa Bành đương nhiên là không phản đối rồi, dù sao nhà họ Sở trước giờ cũng đâu thiếu tiền, đừng nói là thành phố S, ngay cả là trực tiếp đưa Sở Kiên Đoàn ra nước ngoài điều trị bọn họ cũng sẽ không nheo mắt lấy một cái, huống hồ làm như vậy lại còn có thể được tiếng là hiếu thuận, tội gì mà không làm.
Còn bản thân Sở Kiên Đoàn đương nhiên là liền vui mừng đồng ý rồi.
Mặc dù khoảng thời gian này dưới sự chăm sóc chu đáo của Hạ Danh Đoan, ông cụ cũng đã hồi phục rất nhiều rồi, nhưng muốn khỏe lại hẳn vẫn còn rất xa, trước đây không có Hạ Danh Đoan thì ốm hay khỏe ông cụ cũng chẳng quan tâm, nhưng bây giờ ông cụ lại vô cùng khao khát mình có thể khỏe lại như trước kia, để ông cụ có thể xứng với Hạ Danh Đoan.
Hơn nữa nhà họ Sở gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhanh trí như ông cụ thì ít nhiều gì cũng nhận ra ít manh mối, nhưng ông cụ biết nỗi khổ trong lòng Hạ Danh Đoan, ông ta không nỡ trách móc nửa lời, vậy nên bây giờ rời đi lại là cách giải quyết tốt nhất.
Chỉ có Hạ Danh Đoan sau khi biết quyết định này đã được mọi người đồng ý thì liền quay người lao vào nhà vệ sinh, im lặng ở trong đó cả hai tiếng đồng hồ cũng chưa ra.
Lúc nửa đêm, Lâm Phiên Phiên liền nhận được tín hiệu Hạ Danh Đoan gửi đến, yêu cầu gặp nhau trong vườn hoa.
Nhưng Sở Quy Thôn cả ngày rất ít khi về nhà, không phải làm việc thì là đi dự tiệc, hơn nữa con người Sở Quy Thôn này không thích người khác động linh tinh vào đồ của ông ta, phòng ngủ và phòng làm việc của ông ta lúc bình thường đều khóa cửa, ngay cả đến Hứa Bành cũng không có chìa khóa, vậy nên Lâm Phiên Phiên có thể hiểu được, Hạ Danh Đoan rất khó tìm được cơ hội để ra tay với Sở Quy Thôn, vậy nên tất cả tư tưởng của cô ta đều tạm thời đặt hết lên người Hứa Bành.
Nhìn thấy Hứa Bành bị báo ứng như vậy Lâm Phiên Phiên lẽ ra nên vui mới đúng, thế nhưng vừa nghĩ đến thủ đoạn của Hạ Danh Đoan ngày càng thâm hiểm hơn thì cô thực sự là không vui nổi nữa, dù thế nào thì cô cũng phải nghĩ đến cảm nhận của Sở Tường Hùng chứ.
Xem ra, không thể giữ lại Hạ Danh Đoan được nữa rồi…
Mấy ngày liền, không khí trong nhà họ Sở bị kiềm nén lạ thường, đúng như những gì Lâm Phiên Phiên dự đoán, quả nhiên Lôi Lôi không còn được đón về nhà họ Sở nữa.
Lâm Phiên Phiên không biết Sở Quy Thôn và Hứa Bành đã bàn bạc với nhanu thế nào rồi nữa, mấy ngày nay Hứa Bành cũng không làm ầm lên đòi đón Lôi Lôi về, chỉ là từ sau hôm bị ngất đi đấy, tinh thần của bà ta lại ngày càng kém hơn, đã bắt đầu có chút ốc không mang nổi mình ốc nữa.
Còn Sở Tường Hùng cũng tuyệt nhiên không nhắc đến Lôi Lôi nữa, chỉ là nhiều ngày không vùng trán không mấy dễ chịu lại ngầm thể hiện ra sự bực bội và tức giận chưa từng vơi bớt đi trong lòng anh.
Trong khoảng thời gian đó, Sở Lý và Sở Mộng có cùng nhau về nhà một chuyến, chỉ là sau khi ăn xong bữa cơm lại đi, hai người họ chưa từng nhớ nhung cái gia đình này bao giờ.
Thế mà lại chẳng có ai đi truy xét xem tại sao con rắn đó lại xuất hiện ở trong phòng của Hứa Bành vào lúc đó, Hạ Danh Đoan thấp thỏm quan sát đám người, mấy ngày sau cô ta cũng từ từ yên tâm hơn, xem ra vẫn chưa có ai nghi ngờ đến cô ta.
Chỉ có Lâm Phiên Phiên biết rằng mỗi một người trong nhà họ Sở đều là người tinh ranh, bọn họ suy xét mọi chuyện trước giờ đều không chỉ nhìn vẻ bề ngoài, giờ họ không đi điều tra xem con rắn đó sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện không phải là vì họ không nghi ngờ, mà là vì con rắn đó đã dẫn đến vấn đề về thân thế của Lôi Lôi, giờ với bọn họ mà nói thì đây đã trở thành vùng cấm không thể nhắc đến rồi, chỉ là bọn họ nhất thời chưa thể khẳng định chuyện này là do Lâm Phiên Phiên làm, hay là di Hạ Danh Đoan làm thôi.
Lâm Phiên Phiên chỉ có thể thở dài lúc ở một mình thôi, cô cũng đã sớm đoán được mình sẽ trở thành đối tượng bị nghi ngờ rồi, bởi vì trong cả nhà họ Sở chỉ có cô và Hạ Danh Đoan là có động cơ làm chuyện này thôi, mà Hạ Danh Đoan luôn thể hiện ra bên ngoài vẻ dịu dàng nhát gan của mình, chỉ sợ người mà họ nghi ngờ nhất không phải Hạ Danh Đoan mà là Lâm Phiên Phiên cô.
Lâm Phiên Phiên rất muốn giải thích với Sở Tường Hùng, cô chẳng quan tâm đến việc người khác hiểu lầm cô, nhưng duy nhất Sở Tường Hùng là không thể.
Lâm Phiên Phiên lúc đó nghiêm túc nhìn vào mắt Sở Tường Hùng, nghiêm túc nói: “Tường Hùng, chuyện đó không phải là em làm.”
Lâm Phiên Phiên không chỉ rõ chuyện đó là chuyện gì, nhưng lúc này Sở Tường Hùng biết Lâm Phiên Phiên đang nói đến chuyện gì, anh ôm trả lại Lâm Phiên Phiên bằng một cái ôm thật chặt, đáp: “Anh tin, giờ chỉ cần em nói anh đều ttin hết.”
Đúng thế, anh thật sự tin rồi, chỉ cần Lâm Phiên Phiên giải thích với anh thì giờ anh đều tin, bởi vì anh không cho phép bị kịch bốn năm trước lại tiếp tục xảy ra lần nữa đâu.
Lâm Phiên Phiên mỉm cười hiểu ý, chỉ cần anh tin cô là đủ rồi.
Lại mấy ngày nữa trôi qua!
Trong bàn ăn, Sở Tường Hùng đột nhiên nói muốn đưa ông cụ Sở Kiên Đoàn đến thành phố S điều trị, nói là một bệnh viện năm trong top 3 của thành phố S đã mời một bác sĩ nổi tiếng người nước ngoài về, rất có điểm độc đáo trong việc chữa trị cho người già bị trúng gió, Sở Tường Hùng đã tốn rất nhiều công sức mới đặt trước chỗ được cho ông cụ, vả lại bên đó cũng đã sắp xếp xong mọi chuyện rồi.
Nói xong, Sở Quy Thôn và Hứa Bành đương nhiên là không phản đối rồi, dù sao nhà họ Sở trước giờ cũng đâu thiếu tiền, đừng nói là thành phố S, ngay cả là trực tiếp đưa Sở Kiên Đoàn ra nước ngoài điều trị bọn họ cũng sẽ không nheo mắt lấy một cái, huống hồ làm như vậy lại còn có thể được tiếng là hiếu thuận, tội gì mà không làm.
Còn bản thân Sở Kiên Đoàn đương nhiên là liền vui mừng đồng ý rồi.
Mặc dù khoảng thời gian này dưới sự chăm sóc chu đáo của Hạ Danh Đoan, ông cụ cũng đã hồi phục rất nhiều rồi, nhưng muốn khỏe lại hẳn vẫn còn rất xa, trước đây không có Hạ Danh Đoan thì ốm hay khỏe ông cụ cũng chẳng quan tâm, nhưng bây giờ ông cụ lại vô cùng khao khát mình có thể khỏe lại như trước kia, để ông cụ có thể xứng với Hạ Danh Đoan.
Hơn nữa nhà họ Sở gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhanh trí như ông cụ thì ít nhiều gì cũng nhận ra ít manh mối, nhưng ông cụ biết nỗi khổ trong lòng Hạ Danh Đoan, ông ta không nỡ trách móc nửa lời, vậy nên bây giờ rời đi lại là cách giải quyết tốt nhất.
Chỉ có Hạ Danh Đoan sau khi biết quyết định này đã được mọi người đồng ý thì liền quay người lao vào nhà vệ sinh, im lặng ở trong đó cả hai tiếng đồng hồ cũng chưa ra.
Lúc nửa đêm, Lâm Phiên Phiên liền nhận được tín hiệu Hạ Danh Đoan gửi đến, yêu cầu gặp nhau trong vườn hoa.
Tác giả :
Bổ Thiểu Kiết