Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 348: Vu oan
Lúc này, Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng đang đứng quay lưng về phía Mạc Tiểu Vang, hơn nữa khách khứa bên người quá đông nên không phát hiện cô ta đang đến gần. Lúc đến cạnh Lâm Phiên Phiên, Mạc Tiểu Vang vờ bị trượt chân ngã về phía Lâm Phiên Phiên. Lâm Phiên Phiên giật mình tránh ra theo bản năng, nhưng túi xách lại bị Mạc Tiểu Vang kéo rơi xuống đất.
“Xin lỗi, để tôi nhặt lên cho cô.” Mạc Tiểu Vang không ngẩng đầu, vội vàng nhặt túi xách của Lâm Phiên Phiên lên. Khi cầm túi trong tay, cô ta lặng lẽ kéo khóa rồi nhanh tay bỏ một thứ vào túi, từ góc độ này thì không ai nhìn thấy hành động đó của cô ta. Mạc Tiểu Vang đứng dậy đưa túi xách cho Lâm Phiên Phiên.
“Là cô à?” Lâm Phiên Phiên kinh ngạc, cả cô và Sở Tường Hùng đều không ngờ Mạc Tiểu Vang sẽ xuất hiện tại bữa tiệc này. Cô vội vàng cầm lại túi của mình rồi lạnh mặt nói với Mạc Tiểu Vang, “Đúng là trái đất tròn, cô đụng vào ai không đụng lại đụng vào túi của tôi, cô lại đang giở trò gì hả? Mạc Tiểu Vang, tôi cho cô biết, nếu cô còn dám làm gì thì đừng trách tôi ác.”
Lần trước ở tòa án, Mạc Tiểu Vang đã làm cô, Sở Tường Hùng và Phiên Nhàn vất vả một phen. Lâm Phiên Phiên còn nghĩ lần sau gặp lại sẽ không bỏ qua cho ả đàn bà nham hiểm này, không ngờ hôm nay cô ta lại tự đưa mình đến cửa.
Sở Tường Hùng lạnh lùng nhìn Mạc Tiểu Vang, tỏ rõ anh đứng về phía Lâm Phiên Phiên.
Mạc Tiểu Vang chỉ khẽ nhíu mày rồi mỉm cười, không nói câu gì đã quay người đi mất.
Cô ta như vậy khiến Lâm Phiên Phiên thấy khó hiểu. Với tính của cô ta thì chuyện không đơn giản thế được. Song Lâm Phiên Phiên chưa kịp nghĩ ngợi thêm thì tiếng hét của Lâm Tinh Tinh vang lên, cắt ngang không khí vui vẻ trong đại sảnh. Khách khứa trong sảnh đều dồn mắt nhìn về phía cô ta.
“Niêu Niêu sao vậy con?” Hôm nay Mạc Tiên Lầu không tham gia bữa tiệc này nên việc tiếp khách đều do Giang Sa phụ trách. Bà vừa nghe thấy tiếng hét của con gái thì vội chạy đến bên cạnh cô ta.
“Mẹ ơi, nhẫn của con mất rồi...” Lâm Tinh Tinh nắm lấy cánh tay của Giang Sa, hai mắt hồng hồng khiến người ta cảm thấy đau lòng.
“Nhẫn mất ư?” Giang Sa khiếp sợ kéo tay Lâm Tinh Tinh qua nhìn, hai bàn tay cô ta thật sự trống không.
Lúc này mọi người cũng kéo đến mỗi người góp một câu, “Có phải vừa rồi khiêu vũ bị vướng vào quần áo rồi rơi không?”
“Không phải đâu, lúc khiêu vũ xong tôi vẫn thấy cô hai đeo nhẫn mà...”
“Rơi thì cũng chỉ quanh quanh đại sảnh này thôi...”
“Đúng rồi, mà không ai thấy à?”
“Khéo nhặt được cũng không nói ra ấy, cái nhẫn đó giá mấy tỷ chứ đùa...”
“Xem cô nói kìa, mọi người ở đây ai cũng là người có thân phận có địa vị, ai thèm làm cái chuyện mất mặt đó chứ...”
Những quý phu nhân kia có vẻ rất vui vẻ bàn tán với nhau, giống như chuyện càng lớn thì các cô các bà càng vui vậy.
Lâm Tinh Tinh lắc đầu, “Vừa rồi tôi vào toilet, lúc rửa tay thì tháo nhẫn để sang bên cạnh, rửa tay xong muốn lấy đeo lại thì không thấy đâu nữa. Khi đó trong toilet ngoài tôi ra thì chỉ còn một người nữa thôi.” Lâm Tinh Tinh nói tới đây thì ngập ngừng dừng lại.
“Người kia là ai vậy?” Mọi người tò mò hỏi, không nghi ngờ gì nữa, người thứ hai xuất hiện trong toilet rất có thể là tên trộm.
Lâm Phiên Phiên nghe vậy thì hơi giật mình, người vừa rồi ở trong toilet cùng Lâm Tinh Tinh là cô.
Lâm Phiên Phiên lui về phía sau vài bước, tay trái tì lên bàn để đồ ăn, chẳng lẽ Lâm Tinh Tinh muốn vu oan cho cô?
Quả thật là như vậy.
Lâm Tinh Tinh ngập ngừng một chút rồi duỗi tay chỉ vào Lâm Phiên Phiên, “Là cô ta.”
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Phiên Phiên rồi xôn xao bàn tán.
Sở Tường Hùng nhíu mày kéo Lâm Phiên Phiên vào lòng rồi lạnh lùng nhìn Lâm Tinh Tinh, “Cô chủ nhà họ Mạc đừng ăn nói bậy bạ, cẩn thận chúng tôi kiện cô tội vu khống đó.”
Ánh mắt của Sở Tường Hùng khiến Lâm Tinh Tinh rùng mình sợ hãi, cô ta không kiềm chế được rụt người lại, quên sạch bách những lời Mạc Tiểu Vang dặn cô ta nói, không những thế còn nhìn về phía Mạc Tiểu Vang cầu cứu theo bản năng.
Mạc Tiểu Vang tức giận trừng mắt nhìn Lâm Tinh Tinh. Đúng là vô dụng. Chuyện đã đến nước này, cô ta đành phải ra mặt vậy. Mạc Tiểu Vang tiến lên phía trước vài bước rồi cao giọng, “Thị trưởng muốn lấy thân phận của mình ra dọa nạt người khác đó à? Nếu bạn gái anh không lấy nhẫn của em gái tôi thì cứ để chúng tôi khám xét túi xách của cô ta. Vàng thật không sợ lửa, nếu cô ta thật sự không lấy thì mọi người ở đây làm chứng trả lại trong sạch cho cô ta.”
“Xin lỗi, để tôi nhặt lên cho cô.” Mạc Tiểu Vang không ngẩng đầu, vội vàng nhặt túi xách của Lâm Phiên Phiên lên. Khi cầm túi trong tay, cô ta lặng lẽ kéo khóa rồi nhanh tay bỏ một thứ vào túi, từ góc độ này thì không ai nhìn thấy hành động đó của cô ta. Mạc Tiểu Vang đứng dậy đưa túi xách cho Lâm Phiên Phiên.
“Là cô à?” Lâm Phiên Phiên kinh ngạc, cả cô và Sở Tường Hùng đều không ngờ Mạc Tiểu Vang sẽ xuất hiện tại bữa tiệc này. Cô vội vàng cầm lại túi của mình rồi lạnh mặt nói với Mạc Tiểu Vang, “Đúng là trái đất tròn, cô đụng vào ai không đụng lại đụng vào túi của tôi, cô lại đang giở trò gì hả? Mạc Tiểu Vang, tôi cho cô biết, nếu cô còn dám làm gì thì đừng trách tôi ác.”
Lần trước ở tòa án, Mạc Tiểu Vang đã làm cô, Sở Tường Hùng và Phiên Nhàn vất vả một phen. Lâm Phiên Phiên còn nghĩ lần sau gặp lại sẽ không bỏ qua cho ả đàn bà nham hiểm này, không ngờ hôm nay cô ta lại tự đưa mình đến cửa.
Sở Tường Hùng lạnh lùng nhìn Mạc Tiểu Vang, tỏ rõ anh đứng về phía Lâm Phiên Phiên.
Mạc Tiểu Vang chỉ khẽ nhíu mày rồi mỉm cười, không nói câu gì đã quay người đi mất.
Cô ta như vậy khiến Lâm Phiên Phiên thấy khó hiểu. Với tính của cô ta thì chuyện không đơn giản thế được. Song Lâm Phiên Phiên chưa kịp nghĩ ngợi thêm thì tiếng hét của Lâm Tinh Tinh vang lên, cắt ngang không khí vui vẻ trong đại sảnh. Khách khứa trong sảnh đều dồn mắt nhìn về phía cô ta.
“Niêu Niêu sao vậy con?” Hôm nay Mạc Tiên Lầu không tham gia bữa tiệc này nên việc tiếp khách đều do Giang Sa phụ trách. Bà vừa nghe thấy tiếng hét của con gái thì vội chạy đến bên cạnh cô ta.
“Mẹ ơi, nhẫn của con mất rồi...” Lâm Tinh Tinh nắm lấy cánh tay của Giang Sa, hai mắt hồng hồng khiến người ta cảm thấy đau lòng.
“Nhẫn mất ư?” Giang Sa khiếp sợ kéo tay Lâm Tinh Tinh qua nhìn, hai bàn tay cô ta thật sự trống không.
Lúc này mọi người cũng kéo đến mỗi người góp một câu, “Có phải vừa rồi khiêu vũ bị vướng vào quần áo rồi rơi không?”
“Không phải đâu, lúc khiêu vũ xong tôi vẫn thấy cô hai đeo nhẫn mà...”
“Rơi thì cũng chỉ quanh quanh đại sảnh này thôi...”
“Đúng rồi, mà không ai thấy à?”
“Khéo nhặt được cũng không nói ra ấy, cái nhẫn đó giá mấy tỷ chứ đùa...”
“Xem cô nói kìa, mọi người ở đây ai cũng là người có thân phận có địa vị, ai thèm làm cái chuyện mất mặt đó chứ...”
Những quý phu nhân kia có vẻ rất vui vẻ bàn tán với nhau, giống như chuyện càng lớn thì các cô các bà càng vui vậy.
Lâm Tinh Tinh lắc đầu, “Vừa rồi tôi vào toilet, lúc rửa tay thì tháo nhẫn để sang bên cạnh, rửa tay xong muốn lấy đeo lại thì không thấy đâu nữa. Khi đó trong toilet ngoài tôi ra thì chỉ còn một người nữa thôi.” Lâm Tinh Tinh nói tới đây thì ngập ngừng dừng lại.
“Người kia là ai vậy?” Mọi người tò mò hỏi, không nghi ngờ gì nữa, người thứ hai xuất hiện trong toilet rất có thể là tên trộm.
Lâm Phiên Phiên nghe vậy thì hơi giật mình, người vừa rồi ở trong toilet cùng Lâm Tinh Tinh là cô.
Lâm Phiên Phiên lui về phía sau vài bước, tay trái tì lên bàn để đồ ăn, chẳng lẽ Lâm Tinh Tinh muốn vu oan cho cô?
Quả thật là như vậy.
Lâm Tinh Tinh ngập ngừng một chút rồi duỗi tay chỉ vào Lâm Phiên Phiên, “Là cô ta.”
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Phiên Phiên rồi xôn xao bàn tán.
Sở Tường Hùng nhíu mày kéo Lâm Phiên Phiên vào lòng rồi lạnh lùng nhìn Lâm Tinh Tinh, “Cô chủ nhà họ Mạc đừng ăn nói bậy bạ, cẩn thận chúng tôi kiện cô tội vu khống đó.”
Ánh mắt của Sở Tường Hùng khiến Lâm Tinh Tinh rùng mình sợ hãi, cô ta không kiềm chế được rụt người lại, quên sạch bách những lời Mạc Tiểu Vang dặn cô ta nói, không những thế còn nhìn về phía Mạc Tiểu Vang cầu cứu theo bản năng.
Mạc Tiểu Vang tức giận trừng mắt nhìn Lâm Tinh Tinh. Đúng là vô dụng. Chuyện đã đến nước này, cô ta đành phải ra mặt vậy. Mạc Tiểu Vang tiến lên phía trước vài bước rồi cao giọng, “Thị trưởng muốn lấy thân phận của mình ra dọa nạt người khác đó à? Nếu bạn gái anh không lấy nhẫn của em gái tôi thì cứ để chúng tôi khám xét túi xách của cô ta. Vàng thật không sợ lửa, nếu cô ta thật sự không lấy thì mọi người ở đây làm chứng trả lại trong sạch cho cô ta.”
Tác giả :
Bổ Thiểu Kiết