Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 344: Vì yêu mà buông tay
Dường như Hàn Phiêu hiểu ý của Lâm Phiên Phiên nên mở lời trước, “Anh đã nói rồi, anh tôn trọng quyết định của em, anh cũng không hối hận với quyết định của mình. Em không cần nói gì đâu, hôm nay là sinh nhật em, chúng ta cứ vui vẻ hết ngày hôm nay đi.”
Ba ngày trước, khi đón Táp Táp từ nhà trẻ về, Hàn Phiêu liền biết tin Lâm Phiên Phiên dọn đến bệnh viện để tiện chăm sóc Sở Tường Hùng, lúc đó anh ta đã biết đáp án của Lâm Phiên Phiên. Nhưng anh ta không cảm thấy đau đớn như tưởng tượng mà còn thở phào nhẹ nhõm. Hàn Phiêu đã kiên trì bốn năm, dù trong lòng biết rõ đáp án là gì nhưng chưa hề có ý định từ bỏ. Trái tim Hàn Phiêu vẫn luôn lơ lửng bất an, ngoài mặt nói là vẫn đang chờ một ngày nào đó Lâm Phiên Phiên hồi tâm chuyển ý chọn anh ta. Nhưng thật ra, Hàn Phiêu chỉ đang chờ một lý do để bản thân hết hy vọng mà thôi.
Rốt cuộc thì anh ta đã chờ được ngày đó rồi, tình yêu sâu đậm này đã đến hồi kết thúc. Có lẽ sau này anh ta sẽ khó lòng yêu người con gái khác, song trái tim lại vì vậy mà yên bình hơn nhiều.
Anh ta không trách Lâm Phiên Phiên, cũng không hận cô, thật sự!
Nếu còn có thể, Hàn Phiêu vẫn muốn đối tốt với Lâm Phiên Phiên như trước đây, không có bất kỳ hy vọng hay suy nghĩ gì khác, chỉ đơn thuần muốn đối xử tốt với cô mà thôi. Bản thân anh ta cũng không biết tình cảm của mình với Lâm Phiên Phiên đã vượt qua giới hạn tình yêu, trở thành một thứ tình cảm mà chính anh ta cũng không thể giải thích được.
Lâm Phiên Phiên ngẩn người nhìn khuôn mặt đẹp trai của Hàn Phiêu, sau đó mỉm cười giang tay với anh ta. Hàn Phiêu cũng cười nghiêng ngườiôm lấy cô.
Một chiếc ôm đơn thuần không xen lẫn tình cảm trai gái, nó như cái vẫy tay tạm biệt mối tình cũ.
“Cảm ơn anh, Hàn Phiêu.” Lâm Phiên Phiên kề trán trước ngực Hàn Phiêu, cô lặng lẽ nhủ thầm trong lòng “Em sẽ không quên anh đâu”.
Tình cảm giữa nam và nữ không hẳn chỉ có tình yêu. Tình cảm mà Lâm Phiên Phiên dành cho Hàn Phiêu nhiều hơn tình bạn một chút, ít hơn tình yêu một chút, song tình cảm như vậy mới ổn định, nó chỉ ở mức vừa vặn, đủ để có thể duy trì lâu dài, nhưng cũng đủ để khắc sâu trong lòng.
Vòng tay ôm lấy Lâm Phiên Phiên của Hàn Phiêu khẽ siết chặt, anh ta nhíu mày, bao tình cảm và cố gắng hiện lên trong đầu rồi tan thành mây khói bay theo gió, mang theo hết thảy cố chấp của anh ta. Lông mày Hàn Phiêu dần dãn ra một cách thoải mái.
Họ không hề hay biết một màn này bị Sở Tường Hùng và A Tử ở khoang khác nhìn thấy.
“Anh có ghen không?” A Tử hỏi.
“Có.” Sở Tường Hùng hỏi lại, “Còn cô?”
“Đương nhiên.” A Tử đáp.
Sau đó hai người đều im lặng, nhưng vẫn nheo mắt nhìn về phía bên kia.
Phải, họ ghen, nhưng họ sẽ không nói gì.
Vì họ tin người mà mình yêu, và hiểu ý nghĩa của chiếc ôm đó...
Khi kết thúc một ngày vui chơi thì trời đã nhá nhem tối.
Táp Táp chơi cả ngày, ngủ mê mệt trong lòng Sở Tường Hùng, sau đó được Phiên Nhàn bế đi, dành không gian riêng cho Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên. Tuy Phiên Nhàn không quá hài lòng với lựa chọn của Lâm Phiên Phiên, cô ấy vẫn mong Lâm Phiên Phiên chọn Hàn Phiêu vì dù sao anh ta quen thân với cô ấy hơn. Song Phiên Nhàn tôn trọng quyết định của Lâm Phiên Phiên.
“Tiếp theo muốn đi đâu nào? Hôm nay là sinh nhật em mà!” Sở Tường Hùng ôm Lâm Phiên Phiên từ đằng sau.
Lâm Phiên Phiên nghe đến hai chữ sinh nhật thì trong đầu lóe lên một ý nghĩ, cô xoay người nói với anh, “Em muốn đến một chỗ.”
“Chỗ nào?” Sở Tường Hùng cưng chiều nhéo nhẹ mũi Lâm Phiên Phiên.
“Giờ chưa nói cho anh được, tóm lại là anh cứ đi theo em. Trước tiên chúng ta đi thay đồ đẹp đã.” Lâm Phiên Phiên nói xong thì kéo Sở Tường Hùng chạy lên phía trước...
Trong bữa tiệc sinh nhật xa hoa, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên trong đại sảnh, món ăn và đồ uống như những tác phẩm nghệ thuật đẹp tuyệt dưới ánh đèn vàng, những người thuộc tầng lớp thượng lưu quần là áo lượt tay nâng ly rượu trò chuyện vui vẻ với nhau.
Giang Sa mặc sườn xám màu ngọc lục bảo cầm tay Lâm Tinh Tinh trong bộ váy trắng lộng lẫy chầm chậm bước xuống cầu thang trước ánh mắt của khách khứa trong đại sảnh, ai nấy đều vỗ tay chào đón nhân vật chính của bữa tiệc tối nay.
Giang Sa và Lâm Tinh Tinh lên sân khấu nói lời mở đầu, bữa tiệc này là để chúc mừng sinh nhật Lâm Tinh Tinh, đồng thời tuyên bố hôn ước giữa Lâm Tinh Tinh và Hoa Hữu Hà, mọi người đều vỗ tay thay cho lời chúc phúc.
Ngay sau đó, Lâm Tinh Tinh và Hoa Hữu Hà lên khiêu vũ mở màn.
Để có màn biểu diễn hoàn hảo trước mọi người, một người trước giờ không biết khiêu vũ như Lâm Tinh Tinh bắt đầu tập luyện từ cả tháng trước. Khi nhạc vang lên, đúng là cô ta nhảy cũng rất đẹp.
Song chưa nhảy được nửa bài, trước cửa đột nhiên ồn ào hẳn lên, dường như có ai đó rất có địa vị mới tới.
Ba ngày trước, khi đón Táp Táp từ nhà trẻ về, Hàn Phiêu liền biết tin Lâm Phiên Phiên dọn đến bệnh viện để tiện chăm sóc Sở Tường Hùng, lúc đó anh ta đã biết đáp án của Lâm Phiên Phiên. Nhưng anh ta không cảm thấy đau đớn như tưởng tượng mà còn thở phào nhẹ nhõm. Hàn Phiêu đã kiên trì bốn năm, dù trong lòng biết rõ đáp án là gì nhưng chưa hề có ý định từ bỏ. Trái tim Hàn Phiêu vẫn luôn lơ lửng bất an, ngoài mặt nói là vẫn đang chờ một ngày nào đó Lâm Phiên Phiên hồi tâm chuyển ý chọn anh ta. Nhưng thật ra, Hàn Phiêu chỉ đang chờ một lý do để bản thân hết hy vọng mà thôi.
Rốt cuộc thì anh ta đã chờ được ngày đó rồi, tình yêu sâu đậm này đã đến hồi kết thúc. Có lẽ sau này anh ta sẽ khó lòng yêu người con gái khác, song trái tim lại vì vậy mà yên bình hơn nhiều.
Anh ta không trách Lâm Phiên Phiên, cũng không hận cô, thật sự!
Nếu còn có thể, Hàn Phiêu vẫn muốn đối tốt với Lâm Phiên Phiên như trước đây, không có bất kỳ hy vọng hay suy nghĩ gì khác, chỉ đơn thuần muốn đối xử tốt với cô mà thôi. Bản thân anh ta cũng không biết tình cảm của mình với Lâm Phiên Phiên đã vượt qua giới hạn tình yêu, trở thành một thứ tình cảm mà chính anh ta cũng không thể giải thích được.
Lâm Phiên Phiên ngẩn người nhìn khuôn mặt đẹp trai của Hàn Phiêu, sau đó mỉm cười giang tay với anh ta. Hàn Phiêu cũng cười nghiêng ngườiôm lấy cô.
Một chiếc ôm đơn thuần không xen lẫn tình cảm trai gái, nó như cái vẫy tay tạm biệt mối tình cũ.
“Cảm ơn anh, Hàn Phiêu.” Lâm Phiên Phiên kề trán trước ngực Hàn Phiêu, cô lặng lẽ nhủ thầm trong lòng “Em sẽ không quên anh đâu”.
Tình cảm giữa nam và nữ không hẳn chỉ có tình yêu. Tình cảm mà Lâm Phiên Phiên dành cho Hàn Phiêu nhiều hơn tình bạn một chút, ít hơn tình yêu một chút, song tình cảm như vậy mới ổn định, nó chỉ ở mức vừa vặn, đủ để có thể duy trì lâu dài, nhưng cũng đủ để khắc sâu trong lòng.
Vòng tay ôm lấy Lâm Phiên Phiên của Hàn Phiêu khẽ siết chặt, anh ta nhíu mày, bao tình cảm và cố gắng hiện lên trong đầu rồi tan thành mây khói bay theo gió, mang theo hết thảy cố chấp của anh ta. Lông mày Hàn Phiêu dần dãn ra một cách thoải mái.
Họ không hề hay biết một màn này bị Sở Tường Hùng và A Tử ở khoang khác nhìn thấy.
“Anh có ghen không?” A Tử hỏi.
“Có.” Sở Tường Hùng hỏi lại, “Còn cô?”
“Đương nhiên.” A Tử đáp.
Sau đó hai người đều im lặng, nhưng vẫn nheo mắt nhìn về phía bên kia.
Phải, họ ghen, nhưng họ sẽ không nói gì.
Vì họ tin người mà mình yêu, và hiểu ý nghĩa của chiếc ôm đó...
Khi kết thúc một ngày vui chơi thì trời đã nhá nhem tối.
Táp Táp chơi cả ngày, ngủ mê mệt trong lòng Sở Tường Hùng, sau đó được Phiên Nhàn bế đi, dành không gian riêng cho Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên. Tuy Phiên Nhàn không quá hài lòng với lựa chọn của Lâm Phiên Phiên, cô ấy vẫn mong Lâm Phiên Phiên chọn Hàn Phiêu vì dù sao anh ta quen thân với cô ấy hơn. Song Phiên Nhàn tôn trọng quyết định của Lâm Phiên Phiên.
“Tiếp theo muốn đi đâu nào? Hôm nay là sinh nhật em mà!” Sở Tường Hùng ôm Lâm Phiên Phiên từ đằng sau.
Lâm Phiên Phiên nghe đến hai chữ sinh nhật thì trong đầu lóe lên một ý nghĩ, cô xoay người nói với anh, “Em muốn đến một chỗ.”
“Chỗ nào?” Sở Tường Hùng cưng chiều nhéo nhẹ mũi Lâm Phiên Phiên.
“Giờ chưa nói cho anh được, tóm lại là anh cứ đi theo em. Trước tiên chúng ta đi thay đồ đẹp đã.” Lâm Phiên Phiên nói xong thì kéo Sở Tường Hùng chạy lên phía trước...
Trong bữa tiệc sinh nhật xa hoa, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên trong đại sảnh, món ăn và đồ uống như những tác phẩm nghệ thuật đẹp tuyệt dưới ánh đèn vàng, những người thuộc tầng lớp thượng lưu quần là áo lượt tay nâng ly rượu trò chuyện vui vẻ với nhau.
Giang Sa mặc sườn xám màu ngọc lục bảo cầm tay Lâm Tinh Tinh trong bộ váy trắng lộng lẫy chầm chậm bước xuống cầu thang trước ánh mắt của khách khứa trong đại sảnh, ai nấy đều vỗ tay chào đón nhân vật chính của bữa tiệc tối nay.
Giang Sa và Lâm Tinh Tinh lên sân khấu nói lời mở đầu, bữa tiệc này là để chúc mừng sinh nhật Lâm Tinh Tinh, đồng thời tuyên bố hôn ước giữa Lâm Tinh Tinh và Hoa Hữu Hà, mọi người đều vỗ tay thay cho lời chúc phúc.
Ngay sau đó, Lâm Tinh Tinh và Hoa Hữu Hà lên khiêu vũ mở màn.
Để có màn biểu diễn hoàn hảo trước mọi người, một người trước giờ không biết khiêu vũ như Lâm Tinh Tinh bắt đầu tập luyện từ cả tháng trước. Khi nhạc vang lên, đúng là cô ta nhảy cũng rất đẹp.
Song chưa nhảy được nửa bài, trước cửa đột nhiên ồn ào hẳn lên, dường như có ai đó rất có địa vị mới tới.
Tác giả :
Bổ Thiểu Kiết