Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 160: Thay đổi đột ngột
Ngạc nhiên vì bản thân trở thành tiêu điểm của buổi tiệc, hai má Lâm Phiên Phiên bỗng nhiên ửng hồng, từng lớp da lớp thịt nóng bừng lên, lần đầu tiên trong hoàn cảnh như này, được nhiều người vây quanh thưởng thức như vậy, trái tim nhỏ bé của Lâm Phiên Phiên căng thẳng, đập loạn nhịp, nhưng trong đám đông cô nhìn có ánh mắt lạnh lùng của bà Sở, chột dạ, làm cô bước nhầm nhầm một nhịp.
Nhưng tư thế lúc đó của Sở Tường Hùng đúng lúc buông tay Lâm Phiên Phiên, cũng đúng lúc Lâm Phiên Phiên quay 360 độ, kết quả bước nhầm một bước, bỗng nhiên toàn thân mất đi cân bằng, tình cờ nhào về phía của bà Sở với ánh mắt lạnh lùng đang đứng bên cạnh.
Lúc đó, trong tay bà Sở đang cầm một ly rượu vang, như vậy...
“A...”
Hứa Bộ giật mình hét lên, bị Lâm Phiên Phiên đẩy lùi bốn năm bước, suýt chút ngã xuống đất, ly rượu vang trong tay, bị Lâm Phiên Phiên đập trúng đổ hết lên khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của phu nhân cao quý, sau đó chảy xuống chiếc áo ngực của bà, lộ ra chiếc áo lót màu hồng đỏ thẫm bên trong.
Lâm Phiên Phiên ngơ ngác hồi lâu, rồi vội vàng cúi người xin lỗi: “Xin lỗi bác, xin lỗi bác, không phải cháu cố ý đâu, cháu... a...”
Ai biết rằng cô chưa kịp dứt lời, một cái tát mạnh với tiếng kêu “đét”giòn vang đã tát vào má phải của cô.
Trong lúc không đề phòng, cô bị cái tát mang sự tức giận của Hứa Bành làm quay 360 độ, toàn thân như muốn gục xuống đất.
“Em yêu...”
Sở Tường Hùng hai mắt trợn tròn, nhanh tay ôm lấy Lâm Phiên Phiên, khuôn mặt tức giận nhìn Hứa Bối, “Mẹ, sao mẹ có thể đánh người thế, Phiên Phiên cô ấy không phải cố ý.”
Nhìn má phải Lâm Phiên Phiên sưng đỏ, Sở Tường Hùng vô cùng tức giận, nếu như người khác làm như vậy thì đã bị anh trả lại gấp mười, nhưng người ra tay trước mặt kia lại chính là mẹ anh, ngoài nổi giận ra thì anh còn có thể làm được gì.
Nhưng mà giọng điệu to tiếng của Sở Tường Hùng đối với bà Sở-một người cao cao tại thượng mà nói, không thể nào chấp nhận được, huống hồ xung quanh còn có nhiều người như vậy, mà con trai bà ta lại vì một cô gái mà to tiếng với bà, bà ta không thể nào nhẫn nhịn nổi.
“Tường Hùng, lẽ nào không phải cô ta cố ý, mẹ của con lại cố ý sao, mẹ đột nhiên bị tấn công bất ngờ, phản ứng đầu tiến dĩ nhiên là phản kích rồi.”
Hứa Bành đôi mắt nổi lửa nhìn Lâm Phiên Phiên không rời, bây giờ, bà ta đã đổ tất cả lỗi lầm lên người Lâm Phiên Phiên.
Nhưng không hay biết, bộ dạng hỗn loạn của bà ta lúc đó, bị rượu làm ướt hết tóc và dính lên mặt, lớp trang điểm cũng bị rượu làm trôi đi, những nếp nhăn được lớp trang điểm che đi cũng dần dần lộ ra, lộ ra khuôn mặt già nua, đặc biệt lúc này khuôn mặt tức giận và oán hận của bà đâu còn chút hình tượng thanh tao cao quý như mọi ngày.
Sở Quy Thôn không thể chấp nhận được để bà Sở mất mặt, hình tượng của một người chồng tự nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng, ông vội cởi chiếc áo vest đang mặc, choàng lên vai bà Sở, “Có chuyện gì để về nhà nói, đây là tiệc sinh nhật của con gái.”
Câu nói làm đánh thức lí trí của bà Sở, bà ta vội vàng sửa soạn lại tóc đã bị ướt nhèm dính trên mặt, rồi lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc.
“Tường Hùng...”
Lúc này, Lâm Phiên Phiên đột nhiên ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, bởi vì cô cảm thấy phần bụng có một trận đau nhói, đau đến nỗi cô đứng cũng không thể đứng vững.
Chính vì lúc va vào bà Sở, bà Sở đẩy cô một cái, rồi mới tát cô, mà bà Sở đẩy tay cô, nên đè lên bụng cô.
Lúc đó Lâm Phiên Phiên không cảm thấy có gì bất thường, nhưng chỉ một lúc sau, bụng cô tự nhiên bắt đầu đau như vậy.
“Em yêu!”
Sở Tường Hùng đau nhói con tim, vội vàng ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Lâm Phiên Phiên.
Chúng kiến sự việc xảy ra trước mắt, bà Sở vô cùng tức giận, gạt tay ông Sở ra, xông về phía Lâm Phiên Phiên, sau đó nắm lấy cánh tay Lâm Phiên Phiên: “Con đàn bà này, thật là được đằng chân lân đằng đầu, tát cô có một cái mà đã ở đây giả sống giả chết, cô nghĩ rằng như thế có thể khiến tôi... Trời ơi, máu, có máu...”
Hứa Bành chưa kịp dứt lời, mắt nhìn xuống đùi dòng máu chảy ra từ đùi Lâm Phiên Phiên, ngạc nhiên đến ngơ ngác, đến lúc này mới biết, Lâm Phiên Phiên căn bản không phải giả bộ.
Mọi người xung quanh lúc đầu cũng nghĩ như bà Sở, cho rằng Lâm Phiên Phiên là một người thủ đoạn, chỉ là đang diễn, nhưng khi nhìn thấy dòng máu đỏ chảy trên chiếc váy trắng thành những vùng đỏ hoe kinh sợ, lúc này mới bịt miệng ngơ ngác.
“Em yêu, em rốt cuộc bị sao vậy? Đừng sợ, đừng sợ, chúng ta lập tức đến bệnh viện.”
Những vệt máu đỏ thẫm làm Sở Tường Hùng đau lòng, lúc này, anh kích động như một con sư tử hung hãn điên cuồng, hét lên trước mặt mọi người, “Tránh ra, tránh hết ra, Hứa Thịnh, mau chuẩn bị xe.”
Nhưng tư thế lúc đó của Sở Tường Hùng đúng lúc buông tay Lâm Phiên Phiên, cũng đúng lúc Lâm Phiên Phiên quay 360 độ, kết quả bước nhầm một bước, bỗng nhiên toàn thân mất đi cân bằng, tình cờ nhào về phía của bà Sở với ánh mắt lạnh lùng đang đứng bên cạnh.
Lúc đó, trong tay bà Sở đang cầm một ly rượu vang, như vậy...
“A...”
Hứa Bộ giật mình hét lên, bị Lâm Phiên Phiên đẩy lùi bốn năm bước, suýt chút ngã xuống đất, ly rượu vang trong tay, bị Lâm Phiên Phiên đập trúng đổ hết lên khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của phu nhân cao quý, sau đó chảy xuống chiếc áo ngực của bà, lộ ra chiếc áo lót màu hồng đỏ thẫm bên trong.
Lâm Phiên Phiên ngơ ngác hồi lâu, rồi vội vàng cúi người xin lỗi: “Xin lỗi bác, xin lỗi bác, không phải cháu cố ý đâu, cháu... a...”
Ai biết rằng cô chưa kịp dứt lời, một cái tát mạnh với tiếng kêu “đét”giòn vang đã tát vào má phải của cô.
Trong lúc không đề phòng, cô bị cái tát mang sự tức giận của Hứa Bành làm quay 360 độ, toàn thân như muốn gục xuống đất.
“Em yêu...”
Sở Tường Hùng hai mắt trợn tròn, nhanh tay ôm lấy Lâm Phiên Phiên, khuôn mặt tức giận nhìn Hứa Bối, “Mẹ, sao mẹ có thể đánh người thế, Phiên Phiên cô ấy không phải cố ý.”
Nhìn má phải Lâm Phiên Phiên sưng đỏ, Sở Tường Hùng vô cùng tức giận, nếu như người khác làm như vậy thì đã bị anh trả lại gấp mười, nhưng người ra tay trước mặt kia lại chính là mẹ anh, ngoài nổi giận ra thì anh còn có thể làm được gì.
Nhưng mà giọng điệu to tiếng của Sở Tường Hùng đối với bà Sở-một người cao cao tại thượng mà nói, không thể nào chấp nhận được, huống hồ xung quanh còn có nhiều người như vậy, mà con trai bà ta lại vì một cô gái mà to tiếng với bà, bà ta không thể nào nhẫn nhịn nổi.
“Tường Hùng, lẽ nào không phải cô ta cố ý, mẹ của con lại cố ý sao, mẹ đột nhiên bị tấn công bất ngờ, phản ứng đầu tiến dĩ nhiên là phản kích rồi.”
Hứa Bành đôi mắt nổi lửa nhìn Lâm Phiên Phiên không rời, bây giờ, bà ta đã đổ tất cả lỗi lầm lên người Lâm Phiên Phiên.
Nhưng không hay biết, bộ dạng hỗn loạn của bà ta lúc đó, bị rượu làm ướt hết tóc và dính lên mặt, lớp trang điểm cũng bị rượu làm trôi đi, những nếp nhăn được lớp trang điểm che đi cũng dần dần lộ ra, lộ ra khuôn mặt già nua, đặc biệt lúc này khuôn mặt tức giận và oán hận của bà đâu còn chút hình tượng thanh tao cao quý như mọi ngày.
Sở Quy Thôn không thể chấp nhận được để bà Sở mất mặt, hình tượng của một người chồng tự nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng, ông vội cởi chiếc áo vest đang mặc, choàng lên vai bà Sở, “Có chuyện gì để về nhà nói, đây là tiệc sinh nhật của con gái.”
Câu nói làm đánh thức lí trí của bà Sở, bà ta vội vàng sửa soạn lại tóc đã bị ướt nhèm dính trên mặt, rồi lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc.
“Tường Hùng...”
Lúc này, Lâm Phiên Phiên đột nhiên ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, bởi vì cô cảm thấy phần bụng có một trận đau nhói, đau đến nỗi cô đứng cũng không thể đứng vững.
Chính vì lúc va vào bà Sở, bà Sở đẩy cô một cái, rồi mới tát cô, mà bà Sở đẩy tay cô, nên đè lên bụng cô.
Lúc đó Lâm Phiên Phiên không cảm thấy có gì bất thường, nhưng chỉ một lúc sau, bụng cô tự nhiên bắt đầu đau như vậy.
“Em yêu!”
Sở Tường Hùng đau nhói con tim, vội vàng ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Lâm Phiên Phiên.
Chúng kiến sự việc xảy ra trước mắt, bà Sở vô cùng tức giận, gạt tay ông Sở ra, xông về phía Lâm Phiên Phiên, sau đó nắm lấy cánh tay Lâm Phiên Phiên: “Con đàn bà này, thật là được đằng chân lân đằng đầu, tát cô có một cái mà đã ở đây giả sống giả chết, cô nghĩ rằng như thế có thể khiến tôi... Trời ơi, máu, có máu...”
Hứa Bành chưa kịp dứt lời, mắt nhìn xuống đùi dòng máu chảy ra từ đùi Lâm Phiên Phiên, ngạc nhiên đến ngơ ngác, đến lúc này mới biết, Lâm Phiên Phiên căn bản không phải giả bộ.
Mọi người xung quanh lúc đầu cũng nghĩ như bà Sở, cho rằng Lâm Phiên Phiên là một người thủ đoạn, chỉ là đang diễn, nhưng khi nhìn thấy dòng máu đỏ chảy trên chiếc váy trắng thành những vùng đỏ hoe kinh sợ, lúc này mới bịt miệng ngơ ngác.
“Em yêu, em rốt cuộc bị sao vậy? Đừng sợ, đừng sợ, chúng ta lập tức đến bệnh viện.”
Những vệt máu đỏ thẫm làm Sở Tường Hùng đau lòng, lúc này, anh kích động như một con sư tử hung hãn điên cuồng, hét lên trước mặt mọi người, “Tránh ra, tránh hết ra, Hứa Thịnh, mau chuẩn bị xe.”
Tác giả :
Bổ Thiểu Kiết