Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 151: Đột ngột chết rồi
“Chẳng nghĩ gì cả.”
Lâm Phiên Phiên vội vã lắc đầu, ngay sau đó lại nói: “Tường Hùng, khi nào chúng ta quay về thành phố B vậy?”
Về phía công ty cứ xin nghỉ phép mãi như vậy, dẫu sao cũng vừa mới được điều đến phòng tổng giám đốc làm không lâu, xin nghỉ lâu quá, cũng không thể nào nói nổi.
“Em muốn về lúc nào cũng được.”
Sở Tường Hùng nhẹ nhàng vuốt vài sợi tóc trước trán Lâm Phiên Phiên, ánh mắt dịu dàng.
“Vậy thì ngày mai đi, dù sao sức khỏe của bố em cũng khá lên nhiều rồi.”
Cô ấy thực sự không thể ở lại nữa rồi.
“Được, vậy cứ theo lời cục cưng đi.”
Tay Sở Tường Hùng chầm chậm vuốt ve từ trên mặt của Lâm Phiên Phiên xuống dưới, chạm đến chỗ xương quai xanh xinh đẹp, chạm vào phần da thịt trắng như tuyết ở bên trong vạt áo.
“Tường Hùng….”
Lâm Phiên Phiên nhanh chóng bắt lấy cánh tay Sở Tường Hùng, lườm lườm quở trách: “Bây giờ vẫn còn là ban ngày, đừng nghịch ngợm.”
“Anh có nghịch ngợm gì đâu, đây là anh đang làm việc nghiêm chỉnh mà.”
Sở Tường Hùng cười đùa trêu ghẹo, cả người đè lên người Lâm Phiên Phiên.
Thế nhưng Lâm Phiên Phiên vừa mới chịu sự kinh sợ từ Hoắc Mạnh Lam, cả tâm hồn thiếu nữ vẫn chưa yên ổn, làm gì còn tâm trạng mà làm chuyện đó, dùng sức đẩy Sở Tường Hùng ra, toàn thân vọt ra, nhảy khỏi giường, chạy đến cửa, trêu đùa nói: “Anh có sức lực như vậy rồi, không bằng ra ruộng làm việc đồng áng giúp bố em, bố em nằm trên giường mấy ngày rồi, việc đồng vẫn còn đang chất đống lên kìa.”
Sở Tường Hùng vừa nghe đến chuyện đồng ruộng, đột nhiên có hứng thú, “Được đó, từ trước đến nay anh chưa từng được xuống ruộng, chúng ta ra đó chơi đi.”
Nói xong, vậy mà vác cuốc lên thật, kéo Lâm Phiên Phiên ra đồng.
Lâm Phiên Phiên biết Sở Tường Hùng đây là đang hi vọng có được những điều mới mẻ, dù sao cũng rảnh rỗi chẳng có gì làm, liền tùy theo Sở Tường Hùng.
Chỉ là trên đường đi, lúc đi qua ruộng ngô, thấp thoáng nghe thấy có tiếng thở hổn hển kìm nén của nam và nữ từ trong đó phát ra từng đợt từng đợt.
Lâm Phiên Phiên lập tức đỏ hết cả mặt, ban ngày như thế này, ai lại dám to gan làm bậy ở trong ruộng ngô thế này?
Sở Tường Hùng vừa nghe thấy thế lại thấy hứng thú, “Đi, qua đó xem xem.”
Nói xong, vậy mà lại kéo Lâm Phiên Phiên nhẹ nhàng đi về hướng phát ra âm thanh đó.
Lâm Phiên Phiên bị hành động của Sở Tường Hùng làm cho xấu hổ, lập tức nén thấp giọng nói: “Tường Hùng, đừng mà, chúng ta sao có thể đi xem trộm loại chuyện đó, chúng ta vẫn nên đi thôi.”
Thế nhưng lúc này khi cô ấy đang nói, trước mặt đã lờ mờ hiện ra hai thân thể đang triền miên điên loạn rồi.
Người đàn ông đó, lại chính là Ninh Á Nguyên.
Còn người phụ nữ dưới cơ thể anh ta, Lâm Phiên Phiên mặc dù không thân thiết, nhưng cũng gặp mặt vài lần, là chị Tiếu một quả phụ ở trong thôn.
Chị Tiếu là một bông hoa mà Thôn Long Giang đều công nhận, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp đằm thắm, chỉ đáng tiếc là chị ấy được gả đến thôn Định Đà chưa được một năm, chồng chị vì uống rượu say ngã xuống ao chết đuối, từ đó chị Tiếu dù tuổi tác còn trẻ nhưng đã trở thành quả phụ rồi.
Không ngờ được, vậy mà lại thông đồng với A Ngưu rồi.
Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng sau khi nhìn rõ được diện mạo của hai người, thì không lưu lại nữa, ra khỏi ruộng ngô, Lâm Phiên Phiên có chút tức giận nói: “Không ngờ A Ngưu cũng là loại người như vậy, uổng công em còn tưởng rằng anh ta là một thanh niên thật thà chất phác.”
Sở Tường Hùng cũng có phần thất vọng lắc đầu nói: “Quả nhiên con người đúng là không thể xem vẻ bề ngoài!….”
Ngày thứ hai, Lâm Phiên Phiên từ sớm liền thu dọn hành lí, thế nhưng ông Lâm kiên quyết bắt Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng ở lại đến khi ăn xong bữa sáng, mới chịu để hai người rời đi.
Lâm Phiên Phiên, không còn cách nào, chỉ đành nghe theo chỉ thị của ông Lâm.
Thế nhưng, mọi người mới ăn được một nửa, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu mãnh liệt khóc trời đạp đất, theo ngay sau đó là tiếng náo động của cả thôn, như là vừa xảy ra chuyện lớn gì vậy.
Bà Lâm vốn thích hóng chuyện phiếm vừa nghe thấy động tĩnh bên ngoài như vậy bèn lập tức chạy ra khỏi phòng, khi quay lại, còn mang theo một tin tức khiến người khác kinh ngạc bất ngờ -Ninh Á Nguyên chết rồi.
Thế nào mà nghe được tin này, Lâm Phiên Phiên đơ ra, Sở Tường Hùng cũng ngớ ra một lúc.
“Sao có thể như vậy, hôm qua con còn trông thấy anh ta…”
Lâm Phiên Phiên đột nhiên thấy trong lòng vô cùng buồn phiền vô cùng khó chịu, chiều hôm qua cô và Sở Tường Hùng mới nhìn thấy Ninh Á Nguyên và chị Tiếu quả phụ vụng trộm ở rừng ngô, tại sao mà trong nháy mắt, một người sống sờ sờ như vậy nói chết liền chết được?
Hơn nữa Ninh Á Nguyên vẫn còn trẻ như vậy, chỉ mới 23 tuổi mà!
Không còn cách nào khác để xác minh, Lâm Phiên Phiên lập tức chạy ra ngoài, hỏi thăm mọi người trong thôn, hóa ra sự tình nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của cô, bởi vì người chết không chỉ một mình A Ngưu, mà còn có chị Tiếu quả phụ.
Hai người đều chết rồi.
Chết vì tình!
Thì ra sáng nay khi vừa ngủ dậy, Ninh Á Nguyên liền nói thật chuyện giữa anh ta với chị Tiếu với mẹ anh ta thím Ngưu, vô cùng kiên định muốn cưới chị Tiếu làm vợ, thím Ngưu nghe xong, liền không đồng ý.
Chị Tiếu mặc dù xinh đẹp, nhưng suy cho cùng vẫn là một quả phụ đã qua một đời chồng, người trong thôn chú trọng nhất là danh tiếng, thím Ngưu làm sao có thể để cho con trai thuần khiết của mình đi lấy một quả phụ mất chồng không còn trong trắng, thế là, sự việc liền trở nên rối ren.
Thế nhưng Ninh Á Nguyên đã hạ quyết tâm rồi, thím Ngưu không đồng ý hôn sự này, anh ta sẽ cùng chị Tiếu bỏ nhà đi, đi khỏi Thôn Long Giang.
Thím Ngưu vô cùng tức giận, liền leo lên ngọn núi ở sau nhà, lấy cái chết ra để ép A Ngưu chấm dứt cái suy nghĩ lấy chị Tiếu.
Ninh Á Nguyên là tên già đầu, ngay lập tức liền quỳ xuống trước mặt thím Ngưu, vừa khóc vừa nói đồng ý với thím Ngưu.
Thế nhưng, lúc mà thím Ngưu tưởng rằng mình đã thắng, lúc muốn từ trên đỉnh núi đi xuống, nhưng không ngờ rằng vui quá hóa buồn, không để ý dưới chân, lập tức cả người liền rơi xuống dưới núi, Ninh Á Nguyên tay nhanh nhanh mắt, một phát bắt lấy tay của thím Ngưu kéo thím Ngưu lên, nhưng bản thân anh ta, bởi vì theo quán tính, cả người không cách nào kiểm soát được mà rơi xuống núi.
Lâm Phiên Phiên vội vã lắc đầu, ngay sau đó lại nói: “Tường Hùng, khi nào chúng ta quay về thành phố B vậy?”
Về phía công ty cứ xin nghỉ phép mãi như vậy, dẫu sao cũng vừa mới được điều đến phòng tổng giám đốc làm không lâu, xin nghỉ lâu quá, cũng không thể nào nói nổi.
“Em muốn về lúc nào cũng được.”
Sở Tường Hùng nhẹ nhàng vuốt vài sợi tóc trước trán Lâm Phiên Phiên, ánh mắt dịu dàng.
“Vậy thì ngày mai đi, dù sao sức khỏe của bố em cũng khá lên nhiều rồi.”
Cô ấy thực sự không thể ở lại nữa rồi.
“Được, vậy cứ theo lời cục cưng đi.”
Tay Sở Tường Hùng chầm chậm vuốt ve từ trên mặt của Lâm Phiên Phiên xuống dưới, chạm đến chỗ xương quai xanh xinh đẹp, chạm vào phần da thịt trắng như tuyết ở bên trong vạt áo.
“Tường Hùng….”
Lâm Phiên Phiên nhanh chóng bắt lấy cánh tay Sở Tường Hùng, lườm lườm quở trách: “Bây giờ vẫn còn là ban ngày, đừng nghịch ngợm.”
“Anh có nghịch ngợm gì đâu, đây là anh đang làm việc nghiêm chỉnh mà.”
Sở Tường Hùng cười đùa trêu ghẹo, cả người đè lên người Lâm Phiên Phiên.
Thế nhưng Lâm Phiên Phiên vừa mới chịu sự kinh sợ từ Hoắc Mạnh Lam, cả tâm hồn thiếu nữ vẫn chưa yên ổn, làm gì còn tâm trạng mà làm chuyện đó, dùng sức đẩy Sở Tường Hùng ra, toàn thân vọt ra, nhảy khỏi giường, chạy đến cửa, trêu đùa nói: “Anh có sức lực như vậy rồi, không bằng ra ruộng làm việc đồng áng giúp bố em, bố em nằm trên giường mấy ngày rồi, việc đồng vẫn còn đang chất đống lên kìa.”
Sở Tường Hùng vừa nghe đến chuyện đồng ruộng, đột nhiên có hứng thú, “Được đó, từ trước đến nay anh chưa từng được xuống ruộng, chúng ta ra đó chơi đi.”
Nói xong, vậy mà vác cuốc lên thật, kéo Lâm Phiên Phiên ra đồng.
Lâm Phiên Phiên biết Sở Tường Hùng đây là đang hi vọng có được những điều mới mẻ, dù sao cũng rảnh rỗi chẳng có gì làm, liền tùy theo Sở Tường Hùng.
Chỉ là trên đường đi, lúc đi qua ruộng ngô, thấp thoáng nghe thấy có tiếng thở hổn hển kìm nén của nam và nữ từ trong đó phát ra từng đợt từng đợt.
Lâm Phiên Phiên lập tức đỏ hết cả mặt, ban ngày như thế này, ai lại dám to gan làm bậy ở trong ruộng ngô thế này?
Sở Tường Hùng vừa nghe thấy thế lại thấy hứng thú, “Đi, qua đó xem xem.”
Nói xong, vậy mà lại kéo Lâm Phiên Phiên nhẹ nhàng đi về hướng phát ra âm thanh đó.
Lâm Phiên Phiên bị hành động của Sở Tường Hùng làm cho xấu hổ, lập tức nén thấp giọng nói: “Tường Hùng, đừng mà, chúng ta sao có thể đi xem trộm loại chuyện đó, chúng ta vẫn nên đi thôi.”
Thế nhưng lúc này khi cô ấy đang nói, trước mặt đã lờ mờ hiện ra hai thân thể đang triền miên điên loạn rồi.
Người đàn ông đó, lại chính là Ninh Á Nguyên.
Còn người phụ nữ dưới cơ thể anh ta, Lâm Phiên Phiên mặc dù không thân thiết, nhưng cũng gặp mặt vài lần, là chị Tiếu một quả phụ ở trong thôn.
Chị Tiếu là một bông hoa mà Thôn Long Giang đều công nhận, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp đằm thắm, chỉ đáng tiếc là chị ấy được gả đến thôn Định Đà chưa được một năm, chồng chị vì uống rượu say ngã xuống ao chết đuối, từ đó chị Tiếu dù tuổi tác còn trẻ nhưng đã trở thành quả phụ rồi.
Không ngờ được, vậy mà lại thông đồng với A Ngưu rồi.
Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng sau khi nhìn rõ được diện mạo của hai người, thì không lưu lại nữa, ra khỏi ruộng ngô, Lâm Phiên Phiên có chút tức giận nói: “Không ngờ A Ngưu cũng là loại người như vậy, uổng công em còn tưởng rằng anh ta là một thanh niên thật thà chất phác.”
Sở Tường Hùng cũng có phần thất vọng lắc đầu nói: “Quả nhiên con người đúng là không thể xem vẻ bề ngoài!….”
Ngày thứ hai, Lâm Phiên Phiên từ sớm liền thu dọn hành lí, thế nhưng ông Lâm kiên quyết bắt Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng ở lại đến khi ăn xong bữa sáng, mới chịu để hai người rời đi.
Lâm Phiên Phiên, không còn cách nào, chỉ đành nghe theo chỉ thị của ông Lâm.
Thế nhưng, mọi người mới ăn được một nửa, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu mãnh liệt khóc trời đạp đất, theo ngay sau đó là tiếng náo động của cả thôn, như là vừa xảy ra chuyện lớn gì vậy.
Bà Lâm vốn thích hóng chuyện phiếm vừa nghe thấy động tĩnh bên ngoài như vậy bèn lập tức chạy ra khỏi phòng, khi quay lại, còn mang theo một tin tức khiến người khác kinh ngạc bất ngờ -Ninh Á Nguyên chết rồi.
Thế nào mà nghe được tin này, Lâm Phiên Phiên đơ ra, Sở Tường Hùng cũng ngớ ra một lúc.
“Sao có thể như vậy, hôm qua con còn trông thấy anh ta…”
Lâm Phiên Phiên đột nhiên thấy trong lòng vô cùng buồn phiền vô cùng khó chịu, chiều hôm qua cô và Sở Tường Hùng mới nhìn thấy Ninh Á Nguyên và chị Tiếu quả phụ vụng trộm ở rừng ngô, tại sao mà trong nháy mắt, một người sống sờ sờ như vậy nói chết liền chết được?
Hơn nữa Ninh Á Nguyên vẫn còn trẻ như vậy, chỉ mới 23 tuổi mà!
Không còn cách nào khác để xác minh, Lâm Phiên Phiên lập tức chạy ra ngoài, hỏi thăm mọi người trong thôn, hóa ra sự tình nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của cô, bởi vì người chết không chỉ một mình A Ngưu, mà còn có chị Tiếu quả phụ.
Hai người đều chết rồi.
Chết vì tình!
Thì ra sáng nay khi vừa ngủ dậy, Ninh Á Nguyên liền nói thật chuyện giữa anh ta với chị Tiếu với mẹ anh ta thím Ngưu, vô cùng kiên định muốn cưới chị Tiếu làm vợ, thím Ngưu nghe xong, liền không đồng ý.
Chị Tiếu mặc dù xinh đẹp, nhưng suy cho cùng vẫn là một quả phụ đã qua một đời chồng, người trong thôn chú trọng nhất là danh tiếng, thím Ngưu làm sao có thể để cho con trai thuần khiết của mình đi lấy một quả phụ mất chồng không còn trong trắng, thế là, sự việc liền trở nên rối ren.
Thế nhưng Ninh Á Nguyên đã hạ quyết tâm rồi, thím Ngưu không đồng ý hôn sự này, anh ta sẽ cùng chị Tiếu bỏ nhà đi, đi khỏi Thôn Long Giang.
Thím Ngưu vô cùng tức giận, liền leo lên ngọn núi ở sau nhà, lấy cái chết ra để ép A Ngưu chấm dứt cái suy nghĩ lấy chị Tiếu.
Ninh Á Nguyên là tên già đầu, ngay lập tức liền quỳ xuống trước mặt thím Ngưu, vừa khóc vừa nói đồng ý với thím Ngưu.
Thế nhưng, lúc mà thím Ngưu tưởng rằng mình đã thắng, lúc muốn từ trên đỉnh núi đi xuống, nhưng không ngờ rằng vui quá hóa buồn, không để ý dưới chân, lập tức cả người liền rơi xuống dưới núi, Ninh Á Nguyên tay nhanh nhanh mắt, một phát bắt lấy tay của thím Ngưu kéo thím Ngưu lên, nhưng bản thân anh ta, bởi vì theo quán tính, cả người không cách nào kiểm soát được mà rơi xuống núi.
Tác giả :
Bổ Thiểu Kiết