Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 244
Nụ hôn này suýt nữa chiếm đoạt hết hơi thở của Cung Muội Muội, khi gương mặt cô ửng hồng vì thiếu oxy, Dạ Lương Thành mới thở nhẹ buông cô ra, thấy cô không biết hôn, đành véo nhẹ lên mũi cô: "Ngốc quá."
Cung Muội Muội tủi thân phồng má: "Không chơi với anh nữa." Nói xong liền ngồi sang một bên chơi ném đá.
Trong dòng sông dưới thác nước trong veo, cá bơi từng đàn, vô cùng tự do tự tại. Lúc này Cung Muội Muội thực sự rất muốn hóa thân thành mĩ nhân ngư, lặn sâu xuống nước, ngắm nhìn xem cảnh đẹp dưới nước trông như thế nào.
Dạ Lương Thành ngồi xuống, mở bình nước uống một ngụm sau đó nói với cô: "Uống ngụm nước đi."
Cung Muội Muội lại nhặt hai viên đá đi tới bên cạnh anh, cầm bình nước lên uống nước không kiêng dè gì, Dạ Lương Thành đóng lại bình nước, hài lòng khi thấy cô không có cử chỉ chê bai.
"Em đi nhặt đá đây, anh ngồi đây một lát."
"Cẩn thận đấy, đá ở đây có chỗ bên dưới trống đấy, không vững đâu, đừng ngã xuống nước."
"Yên tâm đi, em đâu ngốc tới vậy." Cung Muội Muội chu môi phản bác, cô cởi giày tất ra trước, bàn chân ngọc ngà nhỏ bé đứng trên đá, nhặt đá quanh đầm nước. Nơi này có rất nhiều đá tảng nhô lên trên mặt nước để cô đứng lên. Cung Muội Muội nhanh chóng nhìn thấy một viên đá cuội rất đẹp màu trắng trong làn nước trong veo.
Cô lập tức bước lên một mỏm đá, nào ngờ cô vừa đặt chân lên, mỏm đá đó liền chao đảo, hơn nữa rêu trên mặt tảng đá lại rất trơn, Cung Muội Muội chỉ kịp kêu lên một tiếng sau đó cả người ngã xuống nước.
"Muội Muội..." Dạ Lương Thành lập tức đứng bật dậy, lao về phía cô, thấy Cung Muội Muội nhếch nhách bò lên khỏi mặt nước, vội vàng nói với anh: "Anh đừng lại đây."
Cô sợ anh sẽ bước lên những mỏm đá không vững kia và ngã xuống nước như mình. Cũng may nước ở đây chỉ tới đầu gối, Cung Muội Muội vừa mới ngã xuống nước, bây giờ quần áo cô ngoài phần lưng ra, nhưng chỗ khác đều đã ướt hết.
Cung Muội Muội bối rối mặc đồ ướt bước lên bờ, dưới bóng cây râm mát không có ánh nắng mặt trời, cô lập tức run người vì lạnh.
Lúc này tiếng nói thấp trầm của anh vang lên ra lệnh: "Mau cởi đồ ra."
Cung Muội Muội giật mình nhìn người đàn ông bên cạnh, cởi đồ?
"Mặt trời nắng gắt, nếu em cởi đồ ra phơi, chừng một tiếng sẽ khô thôi." Dạ Lương Thành khuyên nhủ, nói xong anh liền cởi áo ngoài của mình ra: "Em mặc áo của anh." Còn anh thì cởi trần để lộ lồng ngực săn chắc. Cung Muội Muội mặt ửng hồng.
Cung Muội Muội thẹn thùng cắn môi: "Phải... phải cởi thật sao?"
"Phải cởi." Dạ Lương Thành nói bằng giọng không được thương lượng.
Lúc này, không phải vì muốn nhìn cơ thể cô nên anh mới nói vậy, anh hoàn toàn là lo lắng cô sẽ bị ốm, bây giờ là mùa thu, mặt trời tuy nắng gắt nhưng dưới bóng cây, có gió thổi không khí rất mát mẻ.
"Hắt xì!" Cung Muội Muội hắt xì một tiếng.
"Muội Muội, nghe lời nào, mau cởi ra." Dạ Lương Thành ra lệnh cho cô.
"Anh không được nhìn đâu đấy." Cung Muội Muội cũng cảm thấy nhất định phải cởi ra thôi, nước ướt trước ngực khá lạnh.
Dạ Lương Thành vờ tức giận gõ lên đầu cô: "Em coi anh là người thế nào? Mau cởi ra, anh không nhìn."
"Cởi hết sao?" Cung Muội Muội cảm nhận thấy đồ lót của mình cũng đã ướt hết.
"Cởi hết." Dạ Lương Thành nuốt nước miếng, giọng khàn khàn.
Nói xong anh liền quay lưng lại.
"Không có ai chứ!" Cung Muội Muội cảm thấy bối rối khi cởi đồ ngoài trời thế này.
"Em đứng sau lưng anh cởi." Dạ Lương Thành nói với cô, người anh cao lớn giống một bức tường, có thể che chắn cho cô, mặc dù ánh mắt sắc bén của Dạ Lương Thành đã nhìn xung quanh một lượt, không hề phát hiện ra có bóng dáng người.
Cung Muội Muội lập tức đứng ra sau lưng anh, lúng túng cởi toàn bộ quần áo trên người ra, và lấy chiếc áo ngoài rộng thùng thình của anh mặc lên người, sau đó lại ngượng ngập cởi quần, cuối cùng trên người cô chỉ mặc một chiếc áo của anh.
Áo mặc trên cơ thể mảnh mai của cô, dài tận tới đầu gối, hoàn toàn có thể dùng làm váy.
"Được rồi." Cung Muội Muội xấu hổ cắn môi, tay cầm quần áo ướt.
Dạ Lương Thành từ từ quay người lại, nhìn cô gái mặc chiếc áo rằn ri xanh sẫm của anh, gương mặt trắng mịn khẽ ửng hồng, bẽn lẽn e thẹn, khiến hơi thở anh hơi chậm lại.
"Anh có thể giúp em phơi đồ không?" Cung Muội Muội nói với anh, vì mặt trời chiếu xuống đám đá tảng ở đối diện, phải phơi quần áo trên mỏm đá bằng phẳng mới nhanh khô.
Dạ Lương Thành đưa tay cầm lấy quần áo ướt của cô, anh bước nhanh vài bước, sau đó giũ phơi quần áo cho cô ở phía đối diện.
Cung Muội Muội vô cùng xấu hổ, đồ nội y của cô cũng được Dạ Lương Thành cầm lấy phơi cẩn thận, sau đó anh lại về lại bên cạnh cô.
Cung Muội Muội lúc này chỉ mặc độc một chiếc áo ngoài của anh, toàn thân trên dưới không hề có quần áo nào khác, trống trải khiến cô vô cùng bối rối.
Ánh mắt Dạ Lương Thành nhìn lên người cô, đương nhiên cũng biết ngoài chiếc áo của mình ra, cô đang ở trong trạng thái thế nào.
Yết hầu anh lăn lên lăn xuống một hồi, ánh mắt sâu thẳm giống như giếng sâu ngàn năm, hơi thở bỗng trở lên gấp gáp hơn.
Cung Muội Muội khoanh tay trước ngực đứng nguyên tại chỗ, cũng không biết nên phải làm sao, tính cách cô vốn hay e thẹn và khá dè dặt.
Đôi mắt cô trong veo ánh vẻ ngượng ngùng, gương mặt thanh tú, thuần khiến ửng hồng.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, cô nghe thấy hơi thở gấp gáp của người đàn ông bên cạnh và nhịp tim đang đập rộn ràng của mình.
"Ngồi xuống một lát không?" Dạ Lương Thành thấy cô cứ đứng vậy sợ cô sẽ mệt.
"Không cần đâu... em đứng cũng được." Cung Muội Muội đâu dám ngồi!
Dạ Lương Thành cũng cảm nhận được sự bất tiện của cô, nhỡ áo không đủ dài, mông cô sẽ phải ngồi trên mỏm đá trơn lạnh.
Anh bất giác cảm thấy buồn cười, lúc này, anh thật sự rất muốn cười cô, Cung Muội Muội quay đầu lại, thấy môi anh đang mím chặt, giống như đang nhịn cười.
Cô vừa thẹn vừa lo lắng: "Không được cười."
Gương mặt lạnh lùng của Dạ Lương Thành lúc này càng trở lên tuấn tú, anh mình trần đứng dưới ánh nắng mặt trời, làn da lấp lánh màu đồng khỏe mạnh, cơ bắp săn chắc, tỉ lệ hoàn mĩ, vô cùng hấp dẫn nữ giới.
Cung Muội Muội cúi đầu, mặt đỏ bừng nói với anh: "Muốn cười thì cứ cười đi."
Dạ Lương Thành đâu dám cười cô, thấy đôi môi hồng khẽ chu ra của cô, anh cúi người, bế bổng cô lên.
"Này... anh làm gì vậy?" Cung Muội Muội sợ hãi giãy giụa, phải biết rằng dưới lớp áo của này cô không hề mặc gì khác, anh bế cô nhưng thế này sẽ rất dễ hớ hênh.
"Đứng một tiếng rồi, chân em sẽ đau đấy." Dạ Lương Thành nói xong liền bế cô ngồi lên tảng đá bằng phẳng bên cạnh, để cô ngồi lên chân anh.
Cung Muội Muội tủi thân phồng má: "Không chơi với anh nữa." Nói xong liền ngồi sang một bên chơi ném đá.
Trong dòng sông dưới thác nước trong veo, cá bơi từng đàn, vô cùng tự do tự tại. Lúc này Cung Muội Muội thực sự rất muốn hóa thân thành mĩ nhân ngư, lặn sâu xuống nước, ngắm nhìn xem cảnh đẹp dưới nước trông như thế nào.
Dạ Lương Thành ngồi xuống, mở bình nước uống một ngụm sau đó nói với cô: "Uống ngụm nước đi."
Cung Muội Muội lại nhặt hai viên đá đi tới bên cạnh anh, cầm bình nước lên uống nước không kiêng dè gì, Dạ Lương Thành đóng lại bình nước, hài lòng khi thấy cô không có cử chỉ chê bai.
"Em đi nhặt đá đây, anh ngồi đây một lát."
"Cẩn thận đấy, đá ở đây có chỗ bên dưới trống đấy, không vững đâu, đừng ngã xuống nước."
"Yên tâm đi, em đâu ngốc tới vậy." Cung Muội Muội chu môi phản bác, cô cởi giày tất ra trước, bàn chân ngọc ngà nhỏ bé đứng trên đá, nhặt đá quanh đầm nước. Nơi này có rất nhiều đá tảng nhô lên trên mặt nước để cô đứng lên. Cung Muội Muội nhanh chóng nhìn thấy một viên đá cuội rất đẹp màu trắng trong làn nước trong veo.
Cô lập tức bước lên một mỏm đá, nào ngờ cô vừa đặt chân lên, mỏm đá đó liền chao đảo, hơn nữa rêu trên mặt tảng đá lại rất trơn, Cung Muội Muội chỉ kịp kêu lên một tiếng sau đó cả người ngã xuống nước.
"Muội Muội..." Dạ Lương Thành lập tức đứng bật dậy, lao về phía cô, thấy Cung Muội Muội nhếch nhách bò lên khỏi mặt nước, vội vàng nói với anh: "Anh đừng lại đây."
Cô sợ anh sẽ bước lên những mỏm đá không vững kia và ngã xuống nước như mình. Cũng may nước ở đây chỉ tới đầu gối, Cung Muội Muội vừa mới ngã xuống nước, bây giờ quần áo cô ngoài phần lưng ra, nhưng chỗ khác đều đã ướt hết.
Cung Muội Muội bối rối mặc đồ ướt bước lên bờ, dưới bóng cây râm mát không có ánh nắng mặt trời, cô lập tức run người vì lạnh.
Lúc này tiếng nói thấp trầm của anh vang lên ra lệnh: "Mau cởi đồ ra."
Cung Muội Muội giật mình nhìn người đàn ông bên cạnh, cởi đồ?
"Mặt trời nắng gắt, nếu em cởi đồ ra phơi, chừng một tiếng sẽ khô thôi." Dạ Lương Thành khuyên nhủ, nói xong anh liền cởi áo ngoài của mình ra: "Em mặc áo của anh." Còn anh thì cởi trần để lộ lồng ngực săn chắc. Cung Muội Muội mặt ửng hồng.
Cung Muội Muội thẹn thùng cắn môi: "Phải... phải cởi thật sao?"
"Phải cởi." Dạ Lương Thành nói bằng giọng không được thương lượng.
Lúc này, không phải vì muốn nhìn cơ thể cô nên anh mới nói vậy, anh hoàn toàn là lo lắng cô sẽ bị ốm, bây giờ là mùa thu, mặt trời tuy nắng gắt nhưng dưới bóng cây, có gió thổi không khí rất mát mẻ.
"Hắt xì!" Cung Muội Muội hắt xì một tiếng.
"Muội Muội, nghe lời nào, mau cởi ra." Dạ Lương Thành ra lệnh cho cô.
"Anh không được nhìn đâu đấy." Cung Muội Muội cũng cảm thấy nhất định phải cởi ra thôi, nước ướt trước ngực khá lạnh.
Dạ Lương Thành vờ tức giận gõ lên đầu cô: "Em coi anh là người thế nào? Mau cởi ra, anh không nhìn."
"Cởi hết sao?" Cung Muội Muội cảm nhận thấy đồ lót của mình cũng đã ướt hết.
"Cởi hết." Dạ Lương Thành nuốt nước miếng, giọng khàn khàn.
Nói xong anh liền quay lưng lại.
"Không có ai chứ!" Cung Muội Muội cảm thấy bối rối khi cởi đồ ngoài trời thế này.
"Em đứng sau lưng anh cởi." Dạ Lương Thành nói với cô, người anh cao lớn giống một bức tường, có thể che chắn cho cô, mặc dù ánh mắt sắc bén của Dạ Lương Thành đã nhìn xung quanh một lượt, không hề phát hiện ra có bóng dáng người.
Cung Muội Muội lập tức đứng ra sau lưng anh, lúng túng cởi toàn bộ quần áo trên người ra, và lấy chiếc áo ngoài rộng thùng thình của anh mặc lên người, sau đó lại ngượng ngập cởi quần, cuối cùng trên người cô chỉ mặc một chiếc áo của anh.
Áo mặc trên cơ thể mảnh mai của cô, dài tận tới đầu gối, hoàn toàn có thể dùng làm váy.
"Được rồi." Cung Muội Muội xấu hổ cắn môi, tay cầm quần áo ướt.
Dạ Lương Thành từ từ quay người lại, nhìn cô gái mặc chiếc áo rằn ri xanh sẫm của anh, gương mặt trắng mịn khẽ ửng hồng, bẽn lẽn e thẹn, khiến hơi thở anh hơi chậm lại.
"Anh có thể giúp em phơi đồ không?" Cung Muội Muội nói với anh, vì mặt trời chiếu xuống đám đá tảng ở đối diện, phải phơi quần áo trên mỏm đá bằng phẳng mới nhanh khô.
Dạ Lương Thành đưa tay cầm lấy quần áo ướt của cô, anh bước nhanh vài bước, sau đó giũ phơi quần áo cho cô ở phía đối diện.
Cung Muội Muội vô cùng xấu hổ, đồ nội y của cô cũng được Dạ Lương Thành cầm lấy phơi cẩn thận, sau đó anh lại về lại bên cạnh cô.
Cung Muội Muội lúc này chỉ mặc độc một chiếc áo ngoài của anh, toàn thân trên dưới không hề có quần áo nào khác, trống trải khiến cô vô cùng bối rối.
Ánh mắt Dạ Lương Thành nhìn lên người cô, đương nhiên cũng biết ngoài chiếc áo của mình ra, cô đang ở trong trạng thái thế nào.
Yết hầu anh lăn lên lăn xuống một hồi, ánh mắt sâu thẳm giống như giếng sâu ngàn năm, hơi thở bỗng trở lên gấp gáp hơn.
Cung Muội Muội khoanh tay trước ngực đứng nguyên tại chỗ, cũng không biết nên phải làm sao, tính cách cô vốn hay e thẹn và khá dè dặt.
Đôi mắt cô trong veo ánh vẻ ngượng ngùng, gương mặt thanh tú, thuần khiến ửng hồng.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, cô nghe thấy hơi thở gấp gáp của người đàn ông bên cạnh và nhịp tim đang đập rộn ràng của mình.
"Ngồi xuống một lát không?" Dạ Lương Thành thấy cô cứ đứng vậy sợ cô sẽ mệt.
"Không cần đâu... em đứng cũng được." Cung Muội Muội đâu dám ngồi!
Dạ Lương Thành cũng cảm nhận được sự bất tiện của cô, nhỡ áo không đủ dài, mông cô sẽ phải ngồi trên mỏm đá trơn lạnh.
Anh bất giác cảm thấy buồn cười, lúc này, anh thật sự rất muốn cười cô, Cung Muội Muội quay đầu lại, thấy môi anh đang mím chặt, giống như đang nhịn cười.
Cô vừa thẹn vừa lo lắng: "Không được cười."
Gương mặt lạnh lùng của Dạ Lương Thành lúc này càng trở lên tuấn tú, anh mình trần đứng dưới ánh nắng mặt trời, làn da lấp lánh màu đồng khỏe mạnh, cơ bắp săn chắc, tỉ lệ hoàn mĩ, vô cùng hấp dẫn nữ giới.
Cung Muội Muội cúi đầu, mặt đỏ bừng nói với anh: "Muốn cười thì cứ cười đi."
Dạ Lương Thành đâu dám cười cô, thấy đôi môi hồng khẽ chu ra của cô, anh cúi người, bế bổng cô lên.
"Này... anh làm gì vậy?" Cung Muội Muội sợ hãi giãy giụa, phải biết rằng dưới lớp áo của này cô không hề mặc gì khác, anh bế cô nhưng thế này sẽ rất dễ hớ hênh.
"Đứng một tiếng rồi, chân em sẽ đau đấy." Dạ Lương Thành nói xong liền bế cô ngồi lên tảng đá bằng phẳng bên cạnh, để cô ngồi lên chân anh.
Tác giả :
Tịch Bảo Nhi