Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 239
Mặc dù anh nói vậy nhưng trong lòng Trình Ly Nguyệt biết rõ là anh cố tình nói vậy, như thế sẽ khiến cô không có gánh nặng tâm lý, như thể không nợ nần gì anh.
Cho dù Trình Ly Nguyệt biết vậy, xong việc cô cần hoàn thành giao dịch với anh, nhưng lòng cảm kích này cô tuyệt đối sẽ không bao giờ quên.
Nói là làm, cô không biết Lục Hải khi nào sẽ đi, vì thể nhất định phải ngăn cản ông ta ra nước ngoài. Cung Dạ Tiêu đã sắp xếp giúp cô hai luật sư xuất sắc, hai rưỡi, Trình Ly Nguyệt được vệ sĩ hộ tống tới gặp luật sư, và lấy ra bằng chứng khởi tố Lục Hải, luật sư đi cùng cô tới tòa án để khởi tố.
Tòa án rất coi trọng vụ việc này, mặc dù đối tượng khởi tố là phó tổng của tập đoàn Lục Thị nhưng bọn họ biết, sau lưng Trình Ly Nguyệt chắc chắn có người chống lưng, hơn nữa, cùng đi với cô là hai luật sư đức cao vọng trọng trong đội ngũ luật sư kim bài của tập đoàn Cung Thị.
Buổi chiều, Trình Ly Nguyệt ở tòa án đăng kí dữ liệu và trao đổi vấn đề, cùng luật sư nghiên cứu mọi bằng chứng trong vụ việc của Trình Hữu Vi. Luật sư xem xong vô cùng tự tin, bảo Trình Ly Nguyệt cứ yên tâm, mỗi người mang một phần tài liệu về nhà nghiên cứu, đợi khi họ chắc chắn nguồn gốc bằng chứng có hiệu lực là có thể ra tòa.
Trình Ly Nguyệt rất yên tâm, tòa án đã đăng kí dữ liệu về Lục Hải, lập tức thông báo cho sân bay quốc tế và các cơ quan xuất hành, bảo đảm Lục Hải không thể ra nước ngoài.
Trình Ly Nguyệt năm giờ đón Tiểu Trạch, gần đây mỗi lần đón con, con đều cúi đầu, vẻ mặt thất vọng.
"Baba vẫn chưa về sao mẹ? Ba vẫn chưa tới đón con sao?" Cậu bé buồn tủi bĩu môi.
"Ngoan nào! Ba con sắp về rồi, không phải con đã gọi điện thoại cho ba rồi sao?"
"Nhưng con muốn nhìn thấy ba, con nhớ ba." Cậu bé phồng má nói.
"Yên tâm đi, ba sắp về gặp con rồi." Trình Ly Nguyệt thơm lên má con. Tâm trạng cô cũng vô cùng căng thẳng, hiện giờ cậu bé đã không thể rời xa Cung Dạ Tiêu rồi, điều dó có nghĩa là sau này sẽ không thể tách rời hai cha con họ, nếu không cậu bé lớn dần lên, càng càng coi trọng tình thân, coi trọng tình cha của Cung Dạ Tiêu, tới lúc đó nếu rời xa nhất định sẽ làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé của con. Trình Ly Nguyệt đón con về, bây giờ cô rất thương tình cảm nhớ ba của cậu nhóc, nhưng cho dù Cung Dạ Tiêu ở dưới lầu thì cô vẫn không thể để con biết.
Nhấn khóa vân tay để mở cửa, nghe thấy tiếng ti vi ở trong phòng khách, Trình Ly Nguyệt giật mình, cô thấy Cung Dạ Tiêu đang mặc một bộ đồ ở nhà ngồi trên sofa, trong tay cầm một xấp tài liệu để xem: "Baba..."Cậu bé vui mừng kêu lên xông về phía sofa.
Trái tim Trình Ly Nguyệt muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sao Cung Dạ Tiêu lại chạy lên đây?
Nhìn thấy con trai nhào vào lòng anh, Trình Ly Nguyệt lập tức sợ hãi kêu lên: "Tiểu Trạch..." Cậu bé sắp sửa được nằm vào lòng ba rồi, bất ngờ bị mẹ gọi giật mình, cậu quay đầu lại nhìn mẹ, Trình Ly Nguyệt liền nói dối: "Lại đây, tay mẹ có một cái dằm, con tới nhìn giúp mẹ xem."
"Baba, ba đợi một lát, con nhớ ba lắm đấy!" Nói xong cậu bé liền lo lắng cho mẹ, chạy tới trước mắt Trình Ly Nguyệt.
Trình Ly Nguyệt đưa một ngón tay trắng nõn ra hỏi cậu bé: "Nhìn xem có phải có một chiếc dằm không? Đau quá."
Cậu bé liền mở to mắt, chăm chú quan sát ngón tay của mẹ, cậu không hề phát hiện ra, ánh mắt của mẹ đang tức giận nhìn ba mình trên sofa.
Trình Ly Nguyệt dùng ánh mắt trách hỏi Cung Dạ Tiêu sao lại chạy lên đây.
Ánh mắt Cung Dạ Tiêu ấm áp nhìn cậu bé đang tìm dằm giúp cô, nói với cô, anh nhớ con rồi, vì thế anh lên đây.
"Mami, còn đau không vậy?"
"A, hình như không đâm vào, không đau nữa rồi." Trình Ly Nguyệt mỉm cười sau đó dắt tay con đi về phía Cung Dạ Tiêu, không để con trèo lên người anh nô đùa.
Vì cậu bé rất thích ngồi lên đùi Cung Dạ Tiêu, hiện giờ anh bị thương ở bụng, rất dễ bị cậu bé đạp vào.
"Baba về khi nào vậy?" Cậu nhóc lập tức ngồi xuống trước mặt anh, quỳ chân trên sofa, ôm cổ anh, thơm một cái lên má, vô cùng vui mừng.
Cung Dạ Tiêu không quên mua quà cho con, chỉ vào một chiếc hộp đặt bên cạnh nói: "Ba mua đồ chơi cho con, tự bóc ra đi."
Trình Ly Nguyệt hơi buồn cười, anh cũng rất biết dỗ dành trẻ con, tới quà cũng chuẩn bị đầy đủ cả rồi.
"Baba, lần này ba về sẽ không đi nữa chứ?" Cậu nhóc quan tâm tới ba mình.
"Ừ, không đi nữa, ba sẽ ở nhà với mẹ và con." Cung Dạ Tiêu đưa tay xoa đầu cậu nhóc, mới mấy ngày không gặp, anh nhớ con ghê gớm.
Nhìn con mình, kế thừa ngoại hình của anh, lại thông minh lanh lợi, rất được anh yêu thương.
"Tiểu Trạch, con đi bóc quà đi, mẹ và ba con cần nói chuyện một lát." Trình Ly Nguyệt nói với con.
Cậu bé cười hì hì: "Vâng, baba, mami cứ hẹn hò yêu đương! Con sẽ về phòng nửa tiếng không ra, nếu như ba mẹ muốn thân mật, cũng không phải lo con nhìn thấy!"
Trình Ly Nguyệt nghe xong mặt đỏ bừng, mắng khẽ một câu: "Nhóc con, học ở đâu những lời này vậy?"
"Chứng tỏ con nó hiểu chuyện." Cung Dạ Tiêu khe ngợi một câu.
"Trưởng thành sớm không tốt." Trình Ly Nguyệt có lo lắng của cô.
Cậu bé ôm đồ chơi của mình chớp mắt với ba mẹ: "Nửa tiếng nữa con sẽ ra nhé."
Nói xong liền đi về phòng mình, để lại không gian cho ba mẹ ân ái.
Trình Ly Nguyệt dở khóc dở cười, con trai vừa vào phòng, Cung Dạ Tiêu liền hỏi cô: "Tòa án lập án chưa?"
"Rồi, trong vòng hai tháng, Lục Hải sẽ không thể làm thủ tục xuất cảnh." Trình Ly Nguyệt nói xong nhíu mày nói: "Sao ông ta biết chúng ta đang điều tra ông ta."
"Bên cạnh ông ta có rất nhiều tai mắt, chúng ta điều tra động tĩnh quá lớn, Lục Tuấn Hiên lại tham gia nữa, ông ta phát hiện ra cũng không có gì làm lạ." Cung Dạ Tiêu nói.
Trình Ly nguyệt ngẫm nghĩ một lát, hỏi anh: "Anh không cử người đi điều tra vụ việc tai nạn của anh sao? Có manh mối gì chưa? Biết là ai làm chưa?"
Cung Dạ Tiêu bồn chồn nhìn cô, nghĩ thầm, lẽ nào cô nghi ngờ Lục Hải?
"Điều tra rồi, anh từng đắc tội một thương nhân, hắn ta tìm người báo thù." Cung Dạ Tiêu lập tức đánh lạc hướng chú ý của cô, không muốn cho cô biết người ám sát anh là Lục Hải.
Trình Ly Nguyệt không liên tưởng tới Lục Hải, lúc này nghe anh nói đã điều tra rõ ràng, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh: "Sau này, bớt đắc tội một số người đi? Những việc thế này em không muốn còn xảy ra nữa."
Cung Dạ Tiêu chưa bao giờ sợ đắc tội người khác, nhưng để cô được yên lòng anh vẫn gật đầu, trầm giọng nói: "Được, nghe theo em."
Trình Ly Nguyệt né tránh ánh mắt cháy bỏng của anh, quay đầu đi chỗ khác: "Em đi nấu bữa tối, anh ngồi đây không được đi lại lung tung."
Cung Dạ Tiêu cũng đang có công việc phải xử lý, anh lại lấy tài liệu ra đọc.
Ở căn cứ, Nhậm San San quả nhiên không đợi Cung Muội Muội, ra lệnh cho máy bay rời đi.
Cung Muội Muội cứ thế bị bỏ lại căn cứ, tiếp tục sống cùng Dạ Lương Thành.
Đương nhiên đây chính là điều mà cô mong đợi, từ khi biết Nhậm San San và Dạ Lương Thành không có quan hệ gì, tâm trạng nhẹ nhõm vui mừng chỉ có mình cô rõ nhất.
Nhưng khi biết được Nhậm San San theo đuổi Dạ Lương Thành suốt chín năm cô cũng không khỏi kinh ngạc, điều đó chứng tỏ Nhậm San San rất thích Dạ Lương Thành.
Nhưng bây giờ Dạ Lương Thành thừa nhận thích cô trước mặt Nhậm San San, điều này khiến cô lo lắng công việc ở phòng phiên dịch trong tương lai.
Cho dù Trình Ly Nguyệt biết vậy, xong việc cô cần hoàn thành giao dịch với anh, nhưng lòng cảm kích này cô tuyệt đối sẽ không bao giờ quên.
Nói là làm, cô không biết Lục Hải khi nào sẽ đi, vì thể nhất định phải ngăn cản ông ta ra nước ngoài. Cung Dạ Tiêu đã sắp xếp giúp cô hai luật sư xuất sắc, hai rưỡi, Trình Ly Nguyệt được vệ sĩ hộ tống tới gặp luật sư, và lấy ra bằng chứng khởi tố Lục Hải, luật sư đi cùng cô tới tòa án để khởi tố.
Tòa án rất coi trọng vụ việc này, mặc dù đối tượng khởi tố là phó tổng của tập đoàn Lục Thị nhưng bọn họ biết, sau lưng Trình Ly Nguyệt chắc chắn có người chống lưng, hơn nữa, cùng đi với cô là hai luật sư đức cao vọng trọng trong đội ngũ luật sư kim bài của tập đoàn Cung Thị.
Buổi chiều, Trình Ly Nguyệt ở tòa án đăng kí dữ liệu và trao đổi vấn đề, cùng luật sư nghiên cứu mọi bằng chứng trong vụ việc của Trình Hữu Vi. Luật sư xem xong vô cùng tự tin, bảo Trình Ly Nguyệt cứ yên tâm, mỗi người mang một phần tài liệu về nhà nghiên cứu, đợi khi họ chắc chắn nguồn gốc bằng chứng có hiệu lực là có thể ra tòa.
Trình Ly Nguyệt rất yên tâm, tòa án đã đăng kí dữ liệu về Lục Hải, lập tức thông báo cho sân bay quốc tế và các cơ quan xuất hành, bảo đảm Lục Hải không thể ra nước ngoài.
Trình Ly Nguyệt năm giờ đón Tiểu Trạch, gần đây mỗi lần đón con, con đều cúi đầu, vẻ mặt thất vọng.
"Baba vẫn chưa về sao mẹ? Ba vẫn chưa tới đón con sao?" Cậu bé buồn tủi bĩu môi.
"Ngoan nào! Ba con sắp về rồi, không phải con đã gọi điện thoại cho ba rồi sao?"
"Nhưng con muốn nhìn thấy ba, con nhớ ba." Cậu bé phồng má nói.
"Yên tâm đi, ba sắp về gặp con rồi." Trình Ly Nguyệt thơm lên má con. Tâm trạng cô cũng vô cùng căng thẳng, hiện giờ cậu bé đã không thể rời xa Cung Dạ Tiêu rồi, điều dó có nghĩa là sau này sẽ không thể tách rời hai cha con họ, nếu không cậu bé lớn dần lên, càng càng coi trọng tình thân, coi trọng tình cha của Cung Dạ Tiêu, tới lúc đó nếu rời xa nhất định sẽ làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé của con. Trình Ly Nguyệt đón con về, bây giờ cô rất thương tình cảm nhớ ba của cậu nhóc, nhưng cho dù Cung Dạ Tiêu ở dưới lầu thì cô vẫn không thể để con biết.
Nhấn khóa vân tay để mở cửa, nghe thấy tiếng ti vi ở trong phòng khách, Trình Ly Nguyệt giật mình, cô thấy Cung Dạ Tiêu đang mặc một bộ đồ ở nhà ngồi trên sofa, trong tay cầm một xấp tài liệu để xem: "Baba..."Cậu bé vui mừng kêu lên xông về phía sofa.
Trái tim Trình Ly Nguyệt muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sao Cung Dạ Tiêu lại chạy lên đây?
Nhìn thấy con trai nhào vào lòng anh, Trình Ly Nguyệt lập tức sợ hãi kêu lên: "Tiểu Trạch..." Cậu bé sắp sửa được nằm vào lòng ba rồi, bất ngờ bị mẹ gọi giật mình, cậu quay đầu lại nhìn mẹ, Trình Ly Nguyệt liền nói dối: "Lại đây, tay mẹ có một cái dằm, con tới nhìn giúp mẹ xem."
"Baba, ba đợi một lát, con nhớ ba lắm đấy!" Nói xong cậu bé liền lo lắng cho mẹ, chạy tới trước mắt Trình Ly Nguyệt.
Trình Ly Nguyệt đưa một ngón tay trắng nõn ra hỏi cậu bé: "Nhìn xem có phải có một chiếc dằm không? Đau quá."
Cậu bé liền mở to mắt, chăm chú quan sát ngón tay của mẹ, cậu không hề phát hiện ra, ánh mắt của mẹ đang tức giận nhìn ba mình trên sofa.
Trình Ly Nguyệt dùng ánh mắt trách hỏi Cung Dạ Tiêu sao lại chạy lên đây.
Ánh mắt Cung Dạ Tiêu ấm áp nhìn cậu bé đang tìm dằm giúp cô, nói với cô, anh nhớ con rồi, vì thế anh lên đây.
"Mami, còn đau không vậy?"
"A, hình như không đâm vào, không đau nữa rồi." Trình Ly Nguyệt mỉm cười sau đó dắt tay con đi về phía Cung Dạ Tiêu, không để con trèo lên người anh nô đùa.
Vì cậu bé rất thích ngồi lên đùi Cung Dạ Tiêu, hiện giờ anh bị thương ở bụng, rất dễ bị cậu bé đạp vào.
"Baba về khi nào vậy?" Cậu nhóc lập tức ngồi xuống trước mặt anh, quỳ chân trên sofa, ôm cổ anh, thơm một cái lên má, vô cùng vui mừng.
Cung Dạ Tiêu không quên mua quà cho con, chỉ vào một chiếc hộp đặt bên cạnh nói: "Ba mua đồ chơi cho con, tự bóc ra đi."
Trình Ly Nguyệt hơi buồn cười, anh cũng rất biết dỗ dành trẻ con, tới quà cũng chuẩn bị đầy đủ cả rồi.
"Baba, lần này ba về sẽ không đi nữa chứ?" Cậu nhóc quan tâm tới ba mình.
"Ừ, không đi nữa, ba sẽ ở nhà với mẹ và con." Cung Dạ Tiêu đưa tay xoa đầu cậu nhóc, mới mấy ngày không gặp, anh nhớ con ghê gớm.
Nhìn con mình, kế thừa ngoại hình của anh, lại thông minh lanh lợi, rất được anh yêu thương.
"Tiểu Trạch, con đi bóc quà đi, mẹ và ba con cần nói chuyện một lát." Trình Ly Nguyệt nói với con.
Cậu bé cười hì hì: "Vâng, baba, mami cứ hẹn hò yêu đương! Con sẽ về phòng nửa tiếng không ra, nếu như ba mẹ muốn thân mật, cũng không phải lo con nhìn thấy!"
Trình Ly Nguyệt nghe xong mặt đỏ bừng, mắng khẽ một câu: "Nhóc con, học ở đâu những lời này vậy?"
"Chứng tỏ con nó hiểu chuyện." Cung Dạ Tiêu khe ngợi một câu.
"Trưởng thành sớm không tốt." Trình Ly Nguyệt có lo lắng của cô.
Cậu bé ôm đồ chơi của mình chớp mắt với ba mẹ: "Nửa tiếng nữa con sẽ ra nhé."
Nói xong liền đi về phòng mình, để lại không gian cho ba mẹ ân ái.
Trình Ly Nguyệt dở khóc dở cười, con trai vừa vào phòng, Cung Dạ Tiêu liền hỏi cô: "Tòa án lập án chưa?"
"Rồi, trong vòng hai tháng, Lục Hải sẽ không thể làm thủ tục xuất cảnh." Trình Ly Nguyệt nói xong nhíu mày nói: "Sao ông ta biết chúng ta đang điều tra ông ta."
"Bên cạnh ông ta có rất nhiều tai mắt, chúng ta điều tra động tĩnh quá lớn, Lục Tuấn Hiên lại tham gia nữa, ông ta phát hiện ra cũng không có gì làm lạ." Cung Dạ Tiêu nói.
Trình Ly nguyệt ngẫm nghĩ một lát, hỏi anh: "Anh không cử người đi điều tra vụ việc tai nạn của anh sao? Có manh mối gì chưa? Biết là ai làm chưa?"
Cung Dạ Tiêu bồn chồn nhìn cô, nghĩ thầm, lẽ nào cô nghi ngờ Lục Hải?
"Điều tra rồi, anh từng đắc tội một thương nhân, hắn ta tìm người báo thù." Cung Dạ Tiêu lập tức đánh lạc hướng chú ý của cô, không muốn cho cô biết người ám sát anh là Lục Hải.
Trình Ly Nguyệt không liên tưởng tới Lục Hải, lúc này nghe anh nói đã điều tra rõ ràng, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh: "Sau này, bớt đắc tội một số người đi? Những việc thế này em không muốn còn xảy ra nữa."
Cung Dạ Tiêu chưa bao giờ sợ đắc tội người khác, nhưng để cô được yên lòng anh vẫn gật đầu, trầm giọng nói: "Được, nghe theo em."
Trình Ly Nguyệt né tránh ánh mắt cháy bỏng của anh, quay đầu đi chỗ khác: "Em đi nấu bữa tối, anh ngồi đây không được đi lại lung tung."
Cung Dạ Tiêu cũng đang có công việc phải xử lý, anh lại lấy tài liệu ra đọc.
Ở căn cứ, Nhậm San San quả nhiên không đợi Cung Muội Muội, ra lệnh cho máy bay rời đi.
Cung Muội Muội cứ thế bị bỏ lại căn cứ, tiếp tục sống cùng Dạ Lương Thành.
Đương nhiên đây chính là điều mà cô mong đợi, từ khi biết Nhậm San San và Dạ Lương Thành không có quan hệ gì, tâm trạng nhẹ nhõm vui mừng chỉ có mình cô rõ nhất.
Nhưng khi biết được Nhậm San San theo đuổi Dạ Lương Thành suốt chín năm cô cũng không khỏi kinh ngạc, điều đó chứng tỏ Nhậm San San rất thích Dạ Lương Thành.
Nhưng bây giờ Dạ Lương Thành thừa nhận thích cô trước mặt Nhậm San San, điều này khiến cô lo lắng công việc ở phòng phiên dịch trong tương lai.
Tác giả :
Tịch Bảo Nhi