Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 117: Vẫn thỏa hiệp
Nhưng người đang sốt cao, đúng là có một kiểu suy nghĩ không muốn ăn, huống hồ anh lại còn kén ăn như thế. Nghĩ tới nghĩ lui, Trình Ly Nguyệt phát hiện cô chẳng thể yên tâm làm việc, cô đứng dậy đi đến chỗ Linda, xin nghỉ thêm một ngày, Linda đồng ý.
Trình Ly Nguyệt cầm túi xách xuống lầu, bắt xe chạy thẳng về chung cư. Khi đến dưới chung cư, Trình Ly Nguyệt nghĩ đến trong nhà không còn thức ăn, cô lại đi dạo một vòng chợ, mua ít thức ăn tươi ngon, chuẩn bị trưa về nấu cháo cho anh ăn.
Đẩy cửa ra, trong phòng khách yên tĩnh, Trình Ly Nguyệt cau mày, đặt thức ăn lên bàn ăn, rồi chuẩn bị vào phòng ngủ xem thử Cung Dạ Tiêu đã ngủ hay chưa. Vừa bước vào, anh không có ở trong phòng, mà cô lại thấy anh nằm trên sofa, ôm một chiếc gối ôm, ngủ say giấc. Trình Ly Nguyệt bước khẽ đến bên anh, sờ nhẹ vào trán anh, cô đã chạm khẽ lắm rồi nhưng vẫn đánh thức anh. Anh mở mắt ra, đôi mắt giăng tơ máu, biểu cảm càng giống như một con sư tử đực bị ai đó chọc giận, toát ra sự bực bội cáu gắt.
Trình Ly Nguyệt giật mình, vội vàng bỏ tay xuống: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn xác định xem anh còn sốt nữa hay không."
Sự cáu gắt trên mặt Cung Dạ Tiêu biến mất ngay lập tức, anh chớp đôi hàng mi dày:"Xem như em vẫn có lương tâm, biết đường trở về."
"Anh đã gọi điện thoại cho tôi rồi, tôi có thể không về sao?" Trình Ly Nguyệt bực bội nói, lần này cô có thể yên tâm kiểm tra nhiệt độ của anh rồi. Lòng bàn tay mềm mại đặt lên trán anh, nhiệt độ đã giảm, nhưng vẫn không ổn định lắm.
"Buổi trưa muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
"Cháo được chứ?"
"Được." Cung Dạ Tiêu trả lời.
"Anh ngủ thêm một lát đi! Chắc cũng cần một ít thời gian nữa." Trình Ly Nguyệt nói xong, đứng dậy đi ra bếp.
Cung Dạ Tiêu nhắm mắt lại ngủ bù, cộng thêm tác dụng của thuốc trong cơ thể, quả thật anh đã rất buồn ngủ rồi.
Trình Ly Nguyệt bận rộn trong nhà bếp, cố gắng giảm tiếng động, không muốn làm ồn anh.
Khoảng 12 giờ, cô nấu xong một nồi cháo trắng, xào ba đĩa thức ăn, cô thấy Cung Dạ Tiêu vẫn còn đang ngủ, nghĩ xem có nên gọi anh dậy ăn trưa hay không. Cô đi đến bên người anh, khom người quan sát anh, một người đàn ông ngày thường trong ngông nghênh như thế, đến lúc ngủ lại đáng yêu như một đứa bé. Anh thật sự rất đẹp trai! Ngũ quan sắc nét, như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc ra, trong vẻ hoàn mỹ lại toát ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, chân mày lưỡi mác tinh tế, sóng mũi cao ráo, đôi môi gợi cảm, ngay cả cằm cũng là loại cằm nhọn xinh đẹp, độ cong hoàn mỹ, cực kỳ sung túc. Trình Ly Nguyệt đang có hứng thú thưởng thức anh nhân lúc anh ngủ, đột nhiên, đôi lông mi dài của anh vén lên, đôi mắt vừa đen vừa sáng mở ra, như hai chiếc giếng sâu không nhìn thấy đáy. Trình Ly Nguyệt hoảng hốt muốn dời tầm mắt đi, nhưng anh cứ như biết cô đang nhìn anh, khóe môi nở một nụ cười đắc ý: "Tôi đẹp đến thế sao?"
Trình Ly Nguyệt đỏ mặt, khẽ nói: "Ăn cơm thôi."
Cô muốn rời đi, nhưng anh lại giơ tay ra kéo lại, Trình Ly Nguyệt mất trọng tâm ngã vào lồng ngực của anh.
Anh ôm lấy cơ thể đang vùng vẫy muốn đứng lên của cô, khi lại dính chặt vào ngực anh lần nữa.
Trình Ly Nguyệt giận dữ, "Cung Dạ Tiêu, đừng quậy nữa có được không?"
Cung Dạ Tiêu nở một nụ cười tà ác, "Cứ quậy đấy thì sao?"
Nói xong, anh dùng sức giữ chặt cô trong lòng, giống như ôm cậu bé mỗi ngày, không cho cô đứng dậy.
Trình Ly Nguyệt tức giận vùng vẫy, vặn tay anh, tuy anh đang bệnh nhưng sức lực vẫn khỏe đến kinh người, dù Trình Ly Nguyệt đã dùng hết sức, nhưng vẫn không thể thoát ra được. Cuối cùng, cô mệt đến mức nằm trên ngực anh thở phì phò, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mê người của anh: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
"Tôi muốn ôm em." Lý tưởng của Cung Dạ Tiêu rất đơn giản, lúc này chỉ muốn ôm cô như thế thôi.
Trình Ly Nguyệt cực kỳ tức giận, nhìn cơ vai lộ ra của anh, cô cúi đầu xuống cắn mạnh, uy hiếp: "Anh có buông ra không hả, không buông tôi sẽ cắn cho anh chảy máu."
Hơi thở của Cung Dạ Tiêu hỗn loạn, nhất là khi cô vùi khuôn mặt nhỏ của mình vào cổ anh, anh cảm thấy nơi nào đó trên cơ thể bỗng chốc phồng lên hơi đau.
"Anh có buông tôi ra không hả, không buông chứ gì!" Trình Ly Nguyệt nói xong, lại vùi khuôn mặt của mình vào cổ anh, há miệng ra cắn mạnh vào xương quai xanh của anh, Trình Ly Nguyệt cũng không dám cắn chảy máu thật đâu, cô chỉ giả vờ uy hiếp anh mà thôi, lại cắn mạnh thêm một chút, để lại một vết dấu răng chỉnh tề đỏ ửng.
Cung Dạ Tiêu chịu thua cô rồi, anh buông cô ra, tất nhiên không phải vì cô cắn anh đau mà vì anh sắp không chịu đựng được hành vi của cô, phải biết rằng đối với đàn ông mà nói, lửa dục vọng khó dập còn khó chịu hơn bất kỳ những thứ gì khác.
"Hừ, xem sau này anh còn dám hay không." Trình Ly Nguyệt khẽ hừ, hơi đắc ý, cho rằng cô đã uy hiếp thành công rồi. Cô làm gì biết nguyên nhân cụ thể chứ?
Cung Dạ Tiêu đứng dậy, nói với cô: "Em ăn trước đi, tôi về phòng một chút." Cung Dạ Tiêu nói xong, đi về phòng với dáng vẻ hơi nhếch nhác. Trình Ly Nguyệt nhìn theo bóng dáng của anh, thấy hơi thắc mắc, nhìn Cung Dạ Tiêu đóng luôn cửa phòng lại, cô càng khó hiểu hơn. Sắp ăn cơm rồi, anh về phòng làm gì? Trình Ly Nguyệt đợi bên ngoài mười mất phút, Cung Dạ Tiêu ở trong phòng quá lâu rồi, Trình Ly Nguyệt bắt đầu thấy lo lắng, chẳng lẽ anh lại thấy không khỏe chỗ nào ư?
"Cung Dạ Tiêu, ăn cơm thôi." Trình Ly Nguyệt gọi to.
Mười mấy giây không trả lời. Cuối cùng Trình Ly Nguyệt thấy hơi hoảng loạn, cô đi đến trước phòng Cung Dạ Tiêu, cô giơ tay lên gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời, cô chỉ đành đẩy cửa ra đi vào, Cung Dạ Tiêu không ở trong phòng, mà lại có tiếng nước vọng ra từ phòng tắm. Trình Ly Nguyệt cắn môi, đột nhiên, phát hiện bên cạnh cửa phòng tắm, có vài cục giấy được vứt ở đó, trong không khí, phảng phất có một mùi hóc môn nam tính mạnh mẽ, giống như mùi xạ hương. Trình Ly Nguyệt lại nhìn vài cục giấy kia, bỗng nhiên, cả người nổi hết da gà, và lúc này, "tách" cửa phòng tắm được mở ra, anh đang quấn lấy khăn tắm, cũng chẳng buộc chặt mà chỉ dùng một tay túm chặt ở phía trước.
Khi Cung Dạ Tiêu nhìn thấy cô đang ở trong phòng, khuôn mặt điển trai của anh cứng đời vài giây, sau đó buồn bực trợn mắt nhìn cô.: "Em vào đây làm gì?"
Trình Ly Nguyệt che mặt xoay lưng lại:"Cung Dạ Tiêu, rốt cuộc anh đang làm gì vậy?"
"Em không cho tôi, chẳng lẽ ngay cả đến cách giải quyết em cũng muốn quản lý hay sao?" Cung Dạ Tiêu nói thẳng, cho dù cô biết tỏng mọi thứ, nhưng anh chẳng thấy có chỗ nào mất mặt cả.
Mọi tưởng tượng của cô đối với anh đều bị tiêu diệt rồi, cô che mặt, lao thẳng ra ngoài. Sắp chết rồi, sắp điên lên mất, vậy mà lại đụng phải cảnh này.
Trình Ly Nguyệt cầm túi xách xuống lầu, bắt xe chạy thẳng về chung cư. Khi đến dưới chung cư, Trình Ly Nguyệt nghĩ đến trong nhà không còn thức ăn, cô lại đi dạo một vòng chợ, mua ít thức ăn tươi ngon, chuẩn bị trưa về nấu cháo cho anh ăn.
Đẩy cửa ra, trong phòng khách yên tĩnh, Trình Ly Nguyệt cau mày, đặt thức ăn lên bàn ăn, rồi chuẩn bị vào phòng ngủ xem thử Cung Dạ Tiêu đã ngủ hay chưa. Vừa bước vào, anh không có ở trong phòng, mà cô lại thấy anh nằm trên sofa, ôm một chiếc gối ôm, ngủ say giấc. Trình Ly Nguyệt bước khẽ đến bên anh, sờ nhẹ vào trán anh, cô đã chạm khẽ lắm rồi nhưng vẫn đánh thức anh. Anh mở mắt ra, đôi mắt giăng tơ máu, biểu cảm càng giống như một con sư tử đực bị ai đó chọc giận, toát ra sự bực bội cáu gắt.
Trình Ly Nguyệt giật mình, vội vàng bỏ tay xuống: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn xác định xem anh còn sốt nữa hay không."
Sự cáu gắt trên mặt Cung Dạ Tiêu biến mất ngay lập tức, anh chớp đôi hàng mi dày:"Xem như em vẫn có lương tâm, biết đường trở về."
"Anh đã gọi điện thoại cho tôi rồi, tôi có thể không về sao?" Trình Ly Nguyệt bực bội nói, lần này cô có thể yên tâm kiểm tra nhiệt độ của anh rồi. Lòng bàn tay mềm mại đặt lên trán anh, nhiệt độ đã giảm, nhưng vẫn không ổn định lắm.
"Buổi trưa muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
"Cháo được chứ?"
"Được." Cung Dạ Tiêu trả lời.
"Anh ngủ thêm một lát đi! Chắc cũng cần một ít thời gian nữa." Trình Ly Nguyệt nói xong, đứng dậy đi ra bếp.
Cung Dạ Tiêu nhắm mắt lại ngủ bù, cộng thêm tác dụng của thuốc trong cơ thể, quả thật anh đã rất buồn ngủ rồi.
Trình Ly Nguyệt bận rộn trong nhà bếp, cố gắng giảm tiếng động, không muốn làm ồn anh.
Khoảng 12 giờ, cô nấu xong một nồi cháo trắng, xào ba đĩa thức ăn, cô thấy Cung Dạ Tiêu vẫn còn đang ngủ, nghĩ xem có nên gọi anh dậy ăn trưa hay không. Cô đi đến bên người anh, khom người quan sát anh, một người đàn ông ngày thường trong ngông nghênh như thế, đến lúc ngủ lại đáng yêu như một đứa bé. Anh thật sự rất đẹp trai! Ngũ quan sắc nét, như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc ra, trong vẻ hoàn mỹ lại toát ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, chân mày lưỡi mác tinh tế, sóng mũi cao ráo, đôi môi gợi cảm, ngay cả cằm cũng là loại cằm nhọn xinh đẹp, độ cong hoàn mỹ, cực kỳ sung túc. Trình Ly Nguyệt đang có hứng thú thưởng thức anh nhân lúc anh ngủ, đột nhiên, đôi lông mi dài của anh vén lên, đôi mắt vừa đen vừa sáng mở ra, như hai chiếc giếng sâu không nhìn thấy đáy. Trình Ly Nguyệt hoảng hốt muốn dời tầm mắt đi, nhưng anh cứ như biết cô đang nhìn anh, khóe môi nở một nụ cười đắc ý: "Tôi đẹp đến thế sao?"
Trình Ly Nguyệt đỏ mặt, khẽ nói: "Ăn cơm thôi."
Cô muốn rời đi, nhưng anh lại giơ tay ra kéo lại, Trình Ly Nguyệt mất trọng tâm ngã vào lồng ngực của anh.
Anh ôm lấy cơ thể đang vùng vẫy muốn đứng lên của cô, khi lại dính chặt vào ngực anh lần nữa.
Trình Ly Nguyệt giận dữ, "Cung Dạ Tiêu, đừng quậy nữa có được không?"
Cung Dạ Tiêu nở một nụ cười tà ác, "Cứ quậy đấy thì sao?"
Nói xong, anh dùng sức giữ chặt cô trong lòng, giống như ôm cậu bé mỗi ngày, không cho cô đứng dậy.
Trình Ly Nguyệt tức giận vùng vẫy, vặn tay anh, tuy anh đang bệnh nhưng sức lực vẫn khỏe đến kinh người, dù Trình Ly Nguyệt đã dùng hết sức, nhưng vẫn không thể thoát ra được. Cuối cùng, cô mệt đến mức nằm trên ngực anh thở phì phò, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mê người của anh: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
"Tôi muốn ôm em." Lý tưởng của Cung Dạ Tiêu rất đơn giản, lúc này chỉ muốn ôm cô như thế thôi.
Trình Ly Nguyệt cực kỳ tức giận, nhìn cơ vai lộ ra của anh, cô cúi đầu xuống cắn mạnh, uy hiếp: "Anh có buông ra không hả, không buông tôi sẽ cắn cho anh chảy máu."
Hơi thở của Cung Dạ Tiêu hỗn loạn, nhất là khi cô vùi khuôn mặt nhỏ của mình vào cổ anh, anh cảm thấy nơi nào đó trên cơ thể bỗng chốc phồng lên hơi đau.
"Anh có buông tôi ra không hả, không buông chứ gì!" Trình Ly Nguyệt nói xong, lại vùi khuôn mặt của mình vào cổ anh, há miệng ra cắn mạnh vào xương quai xanh của anh, Trình Ly Nguyệt cũng không dám cắn chảy máu thật đâu, cô chỉ giả vờ uy hiếp anh mà thôi, lại cắn mạnh thêm một chút, để lại một vết dấu răng chỉnh tề đỏ ửng.
Cung Dạ Tiêu chịu thua cô rồi, anh buông cô ra, tất nhiên không phải vì cô cắn anh đau mà vì anh sắp không chịu đựng được hành vi của cô, phải biết rằng đối với đàn ông mà nói, lửa dục vọng khó dập còn khó chịu hơn bất kỳ những thứ gì khác.
"Hừ, xem sau này anh còn dám hay không." Trình Ly Nguyệt khẽ hừ, hơi đắc ý, cho rằng cô đã uy hiếp thành công rồi. Cô làm gì biết nguyên nhân cụ thể chứ?
Cung Dạ Tiêu đứng dậy, nói với cô: "Em ăn trước đi, tôi về phòng một chút." Cung Dạ Tiêu nói xong, đi về phòng với dáng vẻ hơi nhếch nhác. Trình Ly Nguyệt nhìn theo bóng dáng của anh, thấy hơi thắc mắc, nhìn Cung Dạ Tiêu đóng luôn cửa phòng lại, cô càng khó hiểu hơn. Sắp ăn cơm rồi, anh về phòng làm gì? Trình Ly Nguyệt đợi bên ngoài mười mất phút, Cung Dạ Tiêu ở trong phòng quá lâu rồi, Trình Ly Nguyệt bắt đầu thấy lo lắng, chẳng lẽ anh lại thấy không khỏe chỗ nào ư?
"Cung Dạ Tiêu, ăn cơm thôi." Trình Ly Nguyệt gọi to.
Mười mấy giây không trả lời. Cuối cùng Trình Ly Nguyệt thấy hơi hoảng loạn, cô đi đến trước phòng Cung Dạ Tiêu, cô giơ tay lên gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời, cô chỉ đành đẩy cửa ra đi vào, Cung Dạ Tiêu không ở trong phòng, mà lại có tiếng nước vọng ra từ phòng tắm. Trình Ly Nguyệt cắn môi, đột nhiên, phát hiện bên cạnh cửa phòng tắm, có vài cục giấy được vứt ở đó, trong không khí, phảng phất có một mùi hóc môn nam tính mạnh mẽ, giống như mùi xạ hương. Trình Ly Nguyệt lại nhìn vài cục giấy kia, bỗng nhiên, cả người nổi hết da gà, và lúc này, "tách" cửa phòng tắm được mở ra, anh đang quấn lấy khăn tắm, cũng chẳng buộc chặt mà chỉ dùng một tay túm chặt ở phía trước.
Khi Cung Dạ Tiêu nhìn thấy cô đang ở trong phòng, khuôn mặt điển trai của anh cứng đời vài giây, sau đó buồn bực trợn mắt nhìn cô.: "Em vào đây làm gì?"
Trình Ly Nguyệt che mặt xoay lưng lại:"Cung Dạ Tiêu, rốt cuộc anh đang làm gì vậy?"
"Em không cho tôi, chẳng lẽ ngay cả đến cách giải quyết em cũng muốn quản lý hay sao?" Cung Dạ Tiêu nói thẳng, cho dù cô biết tỏng mọi thứ, nhưng anh chẳng thấy có chỗ nào mất mặt cả.
Mọi tưởng tượng của cô đối với anh đều bị tiêu diệt rồi, cô che mặt, lao thẳng ra ngoài. Sắp chết rồi, sắp điên lên mất, vậy mà lại đụng phải cảnh này.
Tác giả :
Tịch Bảo Nhi