Tổng Tài Gian Ác
Chương 89: Biệt thự bên bờ biển
Nhìn Lão An đánh Hàn Gia Lệ, An Tử Thành nắm chặt hai tay lại, con ngươi màu đen như muốn hút người ta vào vòng xoáy sâu đó.
Hàn Gia Lệ ở đó chịu sỉ nhục, dù sao cô cũng là con nhà danh giá, được giáo dục đàng hoàng, cô bước lên lạnh lùng nhìn Lão An: “ Bác, xin bác nói cẩn thận, cháu không phải là loại gái điếm lẳng lơ!” Nói xong, vẻ mặt cau có nhìn lão ta.
Nghe những lời này, lão An nắm chặt tay vào chiếc gậy batoog trong tay: “ Quả nhiên là không có gia giáo, nha đầu thối như cô dám nói với ta như thế, cô........” Lão An tức giận vung gậy lên, đưa tay hướng về phía Hàn Gia Lệ.
Nhìn thấy tình hình như thế, An Tử Thành vội lao lên trước đỡ gậy đó của lão An, sau đó nhanh chóng kéo Hàn Gia Lệ ra phía sau mình, “ Dừng tay! Cô ấy không phải là người mà ông có thể đánh được!” Con ngươi lạnh thấu xương chằm chằm nhìn lão An, nói xong hất chiếc gậy đó sang một bên.
Ông ta đã động đến ranh giới của hắn, ngoài hắn ra, không ai được phép chạm vào cô!
Lão An bị hắn chọc tức cho lảo đảo: “Mày....đồ súc vật như mày muốn chọc tức tao chết à, mấy ngày này mày không được đi đâu, Bạch Chí Văn chết rồi, hôm nay tao đã thông báo cho báo chí, mày và Phi Phi sẽ tổ chức hôn lễ sau năm ngày nữa, đến lúc đó mày có thể đường hoàng mà tiếp nhận kỹ thuật Bạch Dương, cơ hội tốt như thế, nếu như mày không phối hợp với tao, tao sẽ không để yên cho mày đâu.” Lão An nghiến chặt răng nhìn hắn, không cho phép đối phương có ý định làm trái.
An Tử Thành điềm tĩnh cười khẩy vài tiếng, sự việc quả nhiên như hắn dự liệu.
“ Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ không lấy Bạch Phi Phi, muốn lấy ông đi mà lấy!” Nói xong, kéo tay Hàn Gia Lệ, quay người đi ra ngoài.
Hàn Gia Lệ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt khôi ngô của hắn, trong lòng càng thêm chắc chắn anh ta thật lòng.
Lão An quay người nhìn bóng dáng An Tử Thành, trên mặt nhăn nhó một cách đáng sợ, “ An Tử Thành, hôm nay nếu như mày rời khỏi Vịnh Tiên Thủy, tao sẽ không tha cho mày, còn cả con đàn bà đó!!!” Sau đó, ông ta hằm hằm nhìn sang Hàn Gia Lệ, từng lời từng chữ giống như quả lựu đạn phát nổ.
An Tử Thành dừng bước, nắm chặt tay Hàn Gia Lệ, hít một hơi thật sâu, “ Tôi đã chuẩn bị tâm lý xong cả rồi, ông cứ việc làm, tôi sẽ không để ông làm hại cô ấy.” Nõi xong kéo tay Hàn Gia Lệ đi thẳng ra ngoài.
“ Rầm........” Nhìn bóng dáng bọn họ mất hút, Lão An căm giận ném mạnh chiếc gậy vào cửa, “ Súc vật! Súc vật!! Lão tử lúc đó nên đâm chết mày!”
.........
Sau khi rời khỏi Vịnh Tiên Thủy, An Tử Thành lái xe cố ý đi lòng vòng, xác định đằng sau không có ai đi theo mới yên tâm đưa Hàn Gia Lệ đến biệt thự bên bờ biển Vịnh Kim Sa.
Đây là một căn biệt thự nhỏ xinh đẹp, trong vườn hoa nhỏ trước cửa trồng đầy hoa hướng dương, bây giờ đang mùa hoa nở, nhìn về phía trước, từng bông hoa vàng nở to giống như đĩa mặt trăng vậy! Đi ra khỏi cửa đi vài phút là đến bãi cát bên bờ biển, nước biển trong xanh dịu mát, cô hưng phấn nhìn xung quanh, nơi này thật sự rất đẹp!
Hàn Gia Lệ đứng ở trước cửa, đột nhiên nhớ đến một câu nói: đối diện biển lớn, hoa xuân đua nở.
Cô rất thích, nơi này thật sự rất lãng mạn.
An Tử Thành đi đến bên cạnh cô, nơi này là bí mật của hắn, trước nay chưa bao giờ dẫn ai đến.
“ Thích không?” Hai tay hắn khoanh trước ngực, tự hào nhìn căn biệt thự nhỏ đó.
Hàn Gia Lệ nhìn xung quanh, không có những căn biệt thự bên cạnh, căn biệt thự này giống như một tác phẩm nghệ thuật bên bãi cát, “ Căn nhà này là anh xây à?” cô quay đầu nhìn anh cau mày hỏi.
An Tử Thành quay người kéo cô đi về phía bờ biển: “ Căn nhà này là tôi tìm người hoàn thành từ ba năm trước, bên trong bố cục, sắp xếp, bài trí đều là một mìn tôi thiết kế.”
Hàn Gia Lệ không tránh khỏi có chút kỳ lạ, nơi này xa như thế, muốn đến cũng phải lái xe mất mấy tiếng, ở đây xây biệt thự quả thật có mấy khi sử dụng đến.
“ Tại sao phải xây ở đây, anh không cảm thấy quá hẻo lánh sao? Bình thường đâu có chạy đến đây mà ở!” cô ngay đầu hoài nghi nhìn hắn.
Hắn hơi sững người, đột nhiên im lặng, con ngươi phức tạp chuyển động trong mắt: “ Tại vì, tro xương của mẹ tôi được rắc ở khu vực biển phía trước, tôi sợ bà một mình sẽ cô đơn, cho nên xây căn biệt thự nhỏ này, thỉnh thoảng sẽ một mình đến đây ở, cảm nhận hơi thở của biển, có cảm giác của mẹ.”
Lời của hắn ta làm rung động trái tim của Hàn Gia Lệ, cô nghiêng đầu chăm chú nhìn khuôn mặt hắn, những đường nét giống như tạc tượng toát lên vẻ đau buồn.
“ Mẹ anh nhất định sẽ rất vui.” Nhìn nước biển bình lặng trước mặt cô tự lẩm bẩm trong mồm.
Trời nhá nhem tối, gió biển rất mạnh, thổi vào khiến người ta có cảm giác dễ chịu.
“ Ngoài tôi ra, cô là người đầu tiên đến đây, mẹ tôi nhất định sẽ thích cô.” Hắn nhìn cô ung dung nói.
Gió biển khiến lòng người xao động, Hàn Gia Lệ đưa tay khoanh vào hai cánh tay, bình thản nói: “ Tôi rất thích nơi này.”
An Tử Thành sợ cô lạnh, sau đó kéo cô đi vào trong biệt thự.
Trong phòng rất sạch, giống như mỗi ngày đều có người đến quét rọn vậy, An Tử Thành kéo thẳng cô lên tầng hai.
Đứng ở trước cửa sổ lớn ở tầng hai, cảnh biển ngay gần đó đập vào tầm mắt.
An Tử Thành nheo mắt nhìn bóng cô, từ từ đi đến sau lưng cô, đưa tay luồn qua eo cô, ôm chặt cô vào trước người mình.
Mùi thuốc lá nhè nhẹ trên người hắn khiến Hàn Gia Lệ có chút rối bời: “ Anh......dự định thế nào?” Cô vẫn có chút lo lắng.
Hắn ôm người cô càng chặt hơn: “ Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không kết hôn với cô ta, lão già đó sẽ không uy hiếp nổi tôi.”
Hàn Gia Lệ cau mày, người đàn ông trước mắt đối với cô mà nói quả thật chính là một ẩn ngữ, những thứ về anh ta, cô không hiểu nhiều lắm.
“ Ông ta, không phải bố đẻ của anh sao?” Cô ngẩng đầu không hiểu nhìn hắn, cuối cùng vẫn nói ra câu hỏi đó.
“ Không phải, có một vài chuyện, sau này tôi sẽ từ từ nói rõ với cô.” Hắn khẽ thầm thì bên tai cô.
Hắn đã nói như thế, Hàn Gia Lệ cũng không hỏi nhiều, dù sao mỗi người đều có quá khứ riêng.
Cô không an phận ở trong lòng hắn mà quay người lại, ngẩng đầu nhìn hắn đột nhiên nhớ ra gì đó: “ Hỏng rồi hỏng rồi, quên mất đem Gia Gia đi rồi, Gia Gia nghịch ngợm như thế. Lão già đó một khi đã không vui sẽ dẫm một phát chết nó thì phải làm thế nào?”
Nhìn bộ dạng cuống lên của cô, An Tử Thành có chút dở khóc dở cười, không nói gì, cúi đầu hôn lên môi cô.
Đột nhiên hôn như thế khiến cô sững sờ đứng ở đó, An Tử Thành ôm chặt lấy eo cô, bá đạo hôn lên môi cô ngọt ngào, tách hai hàm răng của cô, chiếc lưỡi nhanh nhẹn linh hoạt mơn trớn quấn vào lưỡi cô.
Toàn thân Hàn Gia Lệ rạo rực, ngay tức khắc bị hắn làm cho nóng bừng, cô bắt đầu chầm chậm đáp trả hắn.
Cảm thấy sự chủ động của cô, An Tử Thành vui sướng, hắn còn muốn nhiều hơn nữa.
Hai tay từ eo cô từ từ luồn vào trong áo cô, vuốt ve mơn trớn làn da mềm mại của cô, cơ thể hắn cũng rạo rực không kém, cái đó ở phía dưới cũng bắt đầu cương cứng thẳng lên.
Hàn Gia Lệ ở đó chịu sỉ nhục, dù sao cô cũng là con nhà danh giá, được giáo dục đàng hoàng, cô bước lên lạnh lùng nhìn Lão An: “ Bác, xin bác nói cẩn thận, cháu không phải là loại gái điếm lẳng lơ!” Nói xong, vẻ mặt cau có nhìn lão ta.
Nghe những lời này, lão An nắm chặt tay vào chiếc gậy batoog trong tay: “ Quả nhiên là không có gia giáo, nha đầu thối như cô dám nói với ta như thế, cô........” Lão An tức giận vung gậy lên, đưa tay hướng về phía Hàn Gia Lệ.
Nhìn thấy tình hình như thế, An Tử Thành vội lao lên trước đỡ gậy đó của lão An, sau đó nhanh chóng kéo Hàn Gia Lệ ra phía sau mình, “ Dừng tay! Cô ấy không phải là người mà ông có thể đánh được!” Con ngươi lạnh thấu xương chằm chằm nhìn lão An, nói xong hất chiếc gậy đó sang một bên.
Ông ta đã động đến ranh giới của hắn, ngoài hắn ra, không ai được phép chạm vào cô!
Lão An bị hắn chọc tức cho lảo đảo: “Mày....đồ súc vật như mày muốn chọc tức tao chết à, mấy ngày này mày không được đi đâu, Bạch Chí Văn chết rồi, hôm nay tao đã thông báo cho báo chí, mày và Phi Phi sẽ tổ chức hôn lễ sau năm ngày nữa, đến lúc đó mày có thể đường hoàng mà tiếp nhận kỹ thuật Bạch Dương, cơ hội tốt như thế, nếu như mày không phối hợp với tao, tao sẽ không để yên cho mày đâu.” Lão An nghiến chặt răng nhìn hắn, không cho phép đối phương có ý định làm trái.
An Tử Thành điềm tĩnh cười khẩy vài tiếng, sự việc quả nhiên như hắn dự liệu.
“ Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ không lấy Bạch Phi Phi, muốn lấy ông đi mà lấy!” Nói xong, kéo tay Hàn Gia Lệ, quay người đi ra ngoài.
Hàn Gia Lệ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt khôi ngô của hắn, trong lòng càng thêm chắc chắn anh ta thật lòng.
Lão An quay người nhìn bóng dáng An Tử Thành, trên mặt nhăn nhó một cách đáng sợ, “ An Tử Thành, hôm nay nếu như mày rời khỏi Vịnh Tiên Thủy, tao sẽ không tha cho mày, còn cả con đàn bà đó!!!” Sau đó, ông ta hằm hằm nhìn sang Hàn Gia Lệ, từng lời từng chữ giống như quả lựu đạn phát nổ.
An Tử Thành dừng bước, nắm chặt tay Hàn Gia Lệ, hít một hơi thật sâu, “ Tôi đã chuẩn bị tâm lý xong cả rồi, ông cứ việc làm, tôi sẽ không để ông làm hại cô ấy.” Nõi xong kéo tay Hàn Gia Lệ đi thẳng ra ngoài.
“ Rầm........” Nhìn bóng dáng bọn họ mất hút, Lão An căm giận ném mạnh chiếc gậy vào cửa, “ Súc vật! Súc vật!! Lão tử lúc đó nên đâm chết mày!”
.........
Sau khi rời khỏi Vịnh Tiên Thủy, An Tử Thành lái xe cố ý đi lòng vòng, xác định đằng sau không có ai đi theo mới yên tâm đưa Hàn Gia Lệ đến biệt thự bên bờ biển Vịnh Kim Sa.
Đây là một căn biệt thự nhỏ xinh đẹp, trong vườn hoa nhỏ trước cửa trồng đầy hoa hướng dương, bây giờ đang mùa hoa nở, nhìn về phía trước, từng bông hoa vàng nở to giống như đĩa mặt trăng vậy! Đi ra khỏi cửa đi vài phút là đến bãi cát bên bờ biển, nước biển trong xanh dịu mát, cô hưng phấn nhìn xung quanh, nơi này thật sự rất đẹp!
Hàn Gia Lệ đứng ở trước cửa, đột nhiên nhớ đến một câu nói: đối diện biển lớn, hoa xuân đua nở.
Cô rất thích, nơi này thật sự rất lãng mạn.
An Tử Thành đi đến bên cạnh cô, nơi này là bí mật của hắn, trước nay chưa bao giờ dẫn ai đến.
“ Thích không?” Hai tay hắn khoanh trước ngực, tự hào nhìn căn biệt thự nhỏ đó.
Hàn Gia Lệ nhìn xung quanh, không có những căn biệt thự bên cạnh, căn biệt thự này giống như một tác phẩm nghệ thuật bên bãi cát, “ Căn nhà này là anh xây à?” cô quay đầu nhìn anh cau mày hỏi.
An Tử Thành quay người kéo cô đi về phía bờ biển: “ Căn nhà này là tôi tìm người hoàn thành từ ba năm trước, bên trong bố cục, sắp xếp, bài trí đều là một mìn tôi thiết kế.”
Hàn Gia Lệ không tránh khỏi có chút kỳ lạ, nơi này xa như thế, muốn đến cũng phải lái xe mất mấy tiếng, ở đây xây biệt thự quả thật có mấy khi sử dụng đến.
“ Tại sao phải xây ở đây, anh không cảm thấy quá hẻo lánh sao? Bình thường đâu có chạy đến đây mà ở!” cô ngay đầu hoài nghi nhìn hắn.
Hắn hơi sững người, đột nhiên im lặng, con ngươi phức tạp chuyển động trong mắt: “ Tại vì, tro xương của mẹ tôi được rắc ở khu vực biển phía trước, tôi sợ bà một mình sẽ cô đơn, cho nên xây căn biệt thự nhỏ này, thỉnh thoảng sẽ một mình đến đây ở, cảm nhận hơi thở của biển, có cảm giác của mẹ.”
Lời của hắn ta làm rung động trái tim của Hàn Gia Lệ, cô nghiêng đầu chăm chú nhìn khuôn mặt hắn, những đường nét giống như tạc tượng toát lên vẻ đau buồn.
“ Mẹ anh nhất định sẽ rất vui.” Nhìn nước biển bình lặng trước mặt cô tự lẩm bẩm trong mồm.
Trời nhá nhem tối, gió biển rất mạnh, thổi vào khiến người ta có cảm giác dễ chịu.
“ Ngoài tôi ra, cô là người đầu tiên đến đây, mẹ tôi nhất định sẽ thích cô.” Hắn nhìn cô ung dung nói.
Gió biển khiến lòng người xao động, Hàn Gia Lệ đưa tay khoanh vào hai cánh tay, bình thản nói: “ Tôi rất thích nơi này.”
An Tử Thành sợ cô lạnh, sau đó kéo cô đi vào trong biệt thự.
Trong phòng rất sạch, giống như mỗi ngày đều có người đến quét rọn vậy, An Tử Thành kéo thẳng cô lên tầng hai.
Đứng ở trước cửa sổ lớn ở tầng hai, cảnh biển ngay gần đó đập vào tầm mắt.
An Tử Thành nheo mắt nhìn bóng cô, từ từ đi đến sau lưng cô, đưa tay luồn qua eo cô, ôm chặt cô vào trước người mình.
Mùi thuốc lá nhè nhẹ trên người hắn khiến Hàn Gia Lệ có chút rối bời: “ Anh......dự định thế nào?” Cô vẫn có chút lo lắng.
Hắn ôm người cô càng chặt hơn: “ Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không kết hôn với cô ta, lão già đó sẽ không uy hiếp nổi tôi.”
Hàn Gia Lệ cau mày, người đàn ông trước mắt đối với cô mà nói quả thật chính là một ẩn ngữ, những thứ về anh ta, cô không hiểu nhiều lắm.
“ Ông ta, không phải bố đẻ của anh sao?” Cô ngẩng đầu không hiểu nhìn hắn, cuối cùng vẫn nói ra câu hỏi đó.
“ Không phải, có một vài chuyện, sau này tôi sẽ từ từ nói rõ với cô.” Hắn khẽ thầm thì bên tai cô.
Hắn đã nói như thế, Hàn Gia Lệ cũng không hỏi nhiều, dù sao mỗi người đều có quá khứ riêng.
Cô không an phận ở trong lòng hắn mà quay người lại, ngẩng đầu nhìn hắn đột nhiên nhớ ra gì đó: “ Hỏng rồi hỏng rồi, quên mất đem Gia Gia đi rồi, Gia Gia nghịch ngợm như thế. Lão già đó một khi đã không vui sẽ dẫm một phát chết nó thì phải làm thế nào?”
Nhìn bộ dạng cuống lên của cô, An Tử Thành có chút dở khóc dở cười, không nói gì, cúi đầu hôn lên môi cô.
Đột nhiên hôn như thế khiến cô sững sờ đứng ở đó, An Tử Thành ôm chặt lấy eo cô, bá đạo hôn lên môi cô ngọt ngào, tách hai hàm răng của cô, chiếc lưỡi nhanh nhẹn linh hoạt mơn trớn quấn vào lưỡi cô.
Toàn thân Hàn Gia Lệ rạo rực, ngay tức khắc bị hắn làm cho nóng bừng, cô bắt đầu chầm chậm đáp trả hắn.
Cảm thấy sự chủ động của cô, An Tử Thành vui sướng, hắn còn muốn nhiều hơn nữa.
Hai tay từ eo cô từ từ luồn vào trong áo cô, vuốt ve mơn trớn làn da mềm mại của cô, cơ thể hắn cũng rạo rực không kém, cái đó ở phía dưới cũng bắt đầu cương cứng thẳng lên.
Tác giả :
Rose Novel