Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Chương 229: Muốn cô bán mình bồi thường tiền?
Editor: May
Lạc Ương Ương bị đẩy đến lui về sau, phía sau lưng đụng phải quần áo trên tường.
Nhưng cô không hề có ý tứ phản kháng, đầu dưa nhỏ ngược lại cúi đến càng thấp.
Thấy một màn như vậy, Phong Thánh ngồi không yên, mở cửa xe liền xuống xe.
Người của anh cũng dám khi dễ!
Khi Phong Thánh khí tràng lạnh lẽo đi thẳng đến vào tiệm, giọng nói hết sức châm chọc của Diệp Sa Nghiên, cũng nhảy vào lỗ tai của anh:
“Lạc Ương Ương, cô lớn lên cũng coi như có chút tư sắc, thật không có tiền đền liền đi ra đường tìm một tên đàn ông, cô nghe lời một chút phối hợp một chút, có lẽ một đêm liền kiếm trở lại rồi.”
Phong Diệc Hàm vốn tính toán phụ họa Diệp Sa Nghiên, chèn ép Lạc Ương Ương một chút.
Kết quả cô ta vừa há miệng, dư quang khóe mắt liền ánh vào một bóng hình, khí tràng đối phương quá mức cường đại khiếp người, làm cô ta không thể không nghiêng mắt.
Nháy mắt nhìn thấy Phong Thánh, không biết có phải do đang làm chuyện trái với lương tâm hay không, Phong Diệc Hàm đến khuôn mặt tươi cười cũng có chút cứng đờ: “Anh, anh……”
Tiếng nói lắp của cô ta, lại bị một giọng nói phẫn nộ khác trách móc.
“Diệp Sa Nghiên! Cô đừng khinh người quá đáng!” Lạc Ương Ương căm tức nhìn Diệp Sa Nghiên mắt chó xem người thấp, trong mắt vụt lên ngọn lửa hừng hực, “Cô mới phải đi ra ngoài bán, cả nhà cô đều ra ngoài bán!”
Có lẽ là bởi vì Phong Thánh, Lạc Ương Ương đặc biệt không thể chịu được người khác nói cô như vậy.
Diệp Sa Nghiên lại có thể đến ám chỉ cũng tiết kiệm, trực tiếp trắng trợn táo bạo bảo cô đi bán đứng thân thể.
Nghịch lân bị kích thích, sao cô có thể trầm mặc nữa.
“Lạc Ương Ương cô là tiện nhân! Cô TM mắng ai?” Diệp Sa Nghiên chưa từng bị người giáp mặt mắng qua như vậy, nháy mắt cô ta vọt lửa giận lên, không hề ít hơn Lạc Ương Ương.
Diệp Sa Nghiên bởi vì quá tức giận, tất cả lực chú ý đều ở trên người Lạc Ương Ương.
Cô ta không chút nào phát hiện những người khác trong tiệm đều không nói chuyện, toàn trường an tĩnh đến đáng sợ
Lạc Ương Ương bị đẩy đến lui về sau, phía sau lưng đụng phải quần áo trên tường.
Nhưng cô không hề có ý tứ phản kháng, đầu dưa nhỏ ngược lại cúi đến càng thấp.
Thấy một màn như vậy, Phong Thánh ngồi không yên, mở cửa xe liền xuống xe.
Người của anh cũng dám khi dễ!
Khi Phong Thánh khí tràng lạnh lẽo đi thẳng đến vào tiệm, giọng nói hết sức châm chọc của Diệp Sa Nghiên, cũng nhảy vào lỗ tai của anh:
“Lạc Ương Ương, cô lớn lên cũng coi như có chút tư sắc, thật không có tiền đền liền đi ra đường tìm một tên đàn ông, cô nghe lời một chút phối hợp một chút, có lẽ một đêm liền kiếm trở lại rồi.”
Phong Diệc Hàm vốn tính toán phụ họa Diệp Sa Nghiên, chèn ép Lạc Ương Ương một chút.
Kết quả cô ta vừa há miệng, dư quang khóe mắt liền ánh vào một bóng hình, khí tràng đối phương quá mức cường đại khiếp người, làm cô ta không thể không nghiêng mắt.
Nháy mắt nhìn thấy Phong Thánh, không biết có phải do đang làm chuyện trái với lương tâm hay không, Phong Diệc Hàm đến khuôn mặt tươi cười cũng có chút cứng đờ: “Anh, anh……”
Tiếng nói lắp của cô ta, lại bị một giọng nói phẫn nộ khác trách móc.
“Diệp Sa Nghiên! Cô đừng khinh người quá đáng!” Lạc Ương Ương căm tức nhìn Diệp Sa Nghiên mắt chó xem người thấp, trong mắt vụt lên ngọn lửa hừng hực, “Cô mới phải đi ra ngoài bán, cả nhà cô đều ra ngoài bán!”
Có lẽ là bởi vì Phong Thánh, Lạc Ương Ương đặc biệt không thể chịu được người khác nói cô như vậy.
Diệp Sa Nghiên lại có thể đến ám chỉ cũng tiết kiệm, trực tiếp trắng trợn táo bạo bảo cô đi bán đứng thân thể.
Nghịch lân bị kích thích, sao cô có thể trầm mặc nữa.
“Lạc Ương Ương cô là tiện nhân! Cô TM mắng ai?” Diệp Sa Nghiên chưa từng bị người giáp mặt mắng qua như vậy, nháy mắt cô ta vọt lửa giận lên, không hề ít hơn Lạc Ương Ương.
Diệp Sa Nghiên bởi vì quá tức giận, tất cả lực chú ý đều ở trên người Lạc Ương Ương.
Cô ta không chút nào phát hiện những người khác trong tiệm đều không nói chuyện, toàn trường an tĩnh đến đáng sợ
Tác giả :
Phong Ương