Tổng Tài Đại Ác Muốn Cắn Tôi
Chương 16: Vợ Ơi, Đừng Khóc
Mộc Thuần đạp xe ra bãi biển, tìm một chỗ vắng người mà khóc. Nước mắt không thể ngừng rơi khi nghĩ đến việc bị người khác khinh thường, Tô Dương nói thích cô nhưng còn chẳng quan tâm đến cảm nhận của cô.
“Tên khốn kiếp giả nhân giả nghĩa! Tô gia khốn nạn!”
Cô cầm một hòn đá ném mạnh ra biển, muốn thông qua đó trút đi cơn giận trong lòng. Tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ khe khẽ vang lên, hòa nhịp với tiếng nấc của cô.
Tô Dương còn không thèm cầu hôn, mà trực tiếp gọi cô tới nhà để nói chuyện cưới xin, hời hợt như thế, lấy hắn rồi cô sẽ hạnh phúc sao? Không, có cho cô ngàn vàng cô cũng không thèm! Chỉ là bây giờ mất gian hàng ở chợ, cô sẽ mất chỗ để bán hải sản. Những nơi khác như vỉa hè cũng có thể bày hàng, nhưng đám giang hồ thu phí bảo kê rất đắt, hơn nữa thỉnh thoảng còn bị chúng cướp đồ. Cô…. bây giờ phải làm thế nào đây?
Ngồi bệt trên cát, Mộc Thuần cảm giác cả người như mất hết sức lực. Cô cố gắng rất nhiều, lúc nào vấp ngã cũng tự đứng dậy, muốn vươn lên trên tầng cấp cao hơn, nhưng cô mãi chỉ là một đứa mồ côi nghèo mạt, chẳng thể thoát khỏi bàn tay lộng quyền của những kẻ nhà giàu.
Trái tim co rút một cách đau đớn, Mộc Thuần úp mặt vào đầu gối òa khóc nức nở. Cô ước gì mình không phải là trẻ mồ côi, cô ước gì bản thân được cắp sách đến trường như những người khác. Đám nhà giàu kia chỉ cần vươn tay ném ra một đống tiền, chúng liền hóa thành dây xích trói chặt lấy cơ thể cô, khiến cô không cách nào vùng vẫy được.
Thời gian trôi qua từng chút một, Mộc Thuần ngồi mãi trên bãi biển không nhúc nhích. Cô đờ đẫn dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn ánh trăng mờ ảo đang dập dờn trên mặt nước, suy nghĩ đến xuất thần.
Lúc này, tiếng bước chân loạt soạt làm cô giật mình tỉnh táo lại. Cô nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, không biết từ lúc nào ở đó đã xuất hiện một người. Vừa nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của anh, cô liền đưa tay lên lau nước mắt, bối rối hỏi:
“Sao anh lại ra ngoài?”
Phi Vũ quỳ gối xuống bên cạnh cô, đột nhiên ôm cô vào lòng:
“Em đi lâu quá, anh sợ.”
Lồng ngực anh còn hơi phập phồng, có vẻ như vừa hoạt động mạnh xong. Mộc Thuần ngơ ngác để anh ôm lấy mình, nước mắt mới ngừng lại một lần nữa rơi xuống, cô cắn chặt răng để không phát ra tiếng, nhưng vẫn thút thít chẳng khác gì một đứa trẻ bị ức hiếp.
Lần đầu tiên thấy cô khóc, Phi Vũ luống cuống không biết phải làm sao. Anh chỉ biết ôm chặt lấy Mộc Thuần, dùng cách này để an ủi cô.
Biển đêm vỗ về bờ cát, Phi Vũ đưa tay vuốt ve mái tóc ngắn của cô, trong lòng đau đến nỗi khó thở. Anh không làm được gì cho Mộc Thuần cả, anh biết mình rất vô dụng, nhưng hôm nay anh mới nhận ra bản thân rốt cuộc vô dụng đến nhường nào.
Phi Vũ hôn tóc cô, nói:
“Vợ ơi, đừng khóc, anh xin lỗi.”
“Không… Không phải lỗi của anh.”
Mộc Thuần nấc lên, nắm chặt lấy áo ngoài của anh mà khóc nức nở. Có anh hay không cũng vậy, sớm muộn gì cô vẫn sẽ bị bọn họ ép đến bước này mà thôi. Anh ở bên cạnh cho cô dựa vào khi cô mệt mỏi nhất đã rất tốt rồi.
Phi Vũ đột nhiên nói:
“Có chuyện gì cứ nói với anh, anh sẽ xử lý giúp vợ.”
“Ngốc, anh còn chưa chăm sóc bản thân được nữa là.”
Mộc Thuần dùng áo của anh thấm nước mắt, mặt mũi tèm nhem. Ngẩng đầu lên, Phi Vũ đang rất nghiêm túc nhìn cô:
“Ai chọc vợ khóc?”
“Nói rồi anh cũng không giải quyết được, đừng để ý, em sẽ tìm cách.”
Mộc Thuần giải tỏa xong nỗi lòng thì cảm thấy thoải mái hơn một chút, mặc dù khó khăn thật, nhưng cô cũng không đến mức phải đồng ý điều kiện của Tô gia. Cô cựa quậy muốn đứng lên, anh ở cạnh nhanh chóng đỡ lấy cô, động tác vô cùng cẩn thận. Bấy giờ, cô mới chú ý đến việc anh không mang gì ra ngoài mà để chân trần, có chút buồn cười:
“Giày của anh đâu?”
“Anh quên rồi.” Phi Vũ gãi gãi đầu, trông dáng vẻ ngượng ngùng kia thật đáng yêu.
“Thật là, lần sau đừng đi ra ngoài khi không có em ở cạnh, em sợ anh lạc đường.”
Mộc Thuần quan tâm dặn dò anh, sau đó nắm chặt lấy tay anh:
“Cảm ơn anh, Phi Vũ, thật sự rất cảm ơn anh.”
“Hửm? Tại sao?”
“Không cần hỏi đâu, anh biết vậy là được rồi.”
Cô bật cười trước vẻ mặt ngây ngô của anh, kiễng chân lên, nhân lúc anh chưa kịp phản ứng hôn một cái lên môi anh. Nụ hôn thoáng qua làm lòng người say say, Phi Vũ giật mình, sau đó ôm eo cô kéo cô đến gần.
“Anh… Ưm…”
Mộc Thuần đang định mở miệng hỏi anh muốn làm gì thì môi bị chặn lại, anh cúi đầu hôn cô, dùng sức siết chặt lấy cô như sợ buông ra sẽ để lạc mất. Cảm giác được đầu lưỡi của anh trượt vào miệng mình, cô sợ đến nỗi quên cả hô hấp. Mềm mềm, trơn ướt, còn có mùi hương dễ chịu và sự ấm áp đang dần lan tỏa và vây lấy cô.
Mộc Thuần thở hổn hển tựa vào người anh, cô phát hiện bọn họ càng hôn như vậy thì cơ thể càng khó chịu. Đầu óc cô mơ mơ màng màng, chân có chút run, phải nhờ vào cái ôm của anh để miễn cưỡng đứng vững.
Lần đầu tiên hôn môi, nhưng dường như Phi Vũ trời sinh đã giỏi, anh hôn một lúc liền phát hiện Mộc Thuần không chịu được nữa. Trên mặt cô đỏ ửng, môi bị hôn sưng lên, ướt át kiều diễm. Anh cảm giác đây là đang gọi mời mình…
___________
“Tên khốn kiếp giả nhân giả nghĩa! Tô gia khốn nạn!”
Cô cầm một hòn đá ném mạnh ra biển, muốn thông qua đó trút đi cơn giận trong lòng. Tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ khe khẽ vang lên, hòa nhịp với tiếng nấc của cô.
Tô Dương còn không thèm cầu hôn, mà trực tiếp gọi cô tới nhà để nói chuyện cưới xin, hời hợt như thế, lấy hắn rồi cô sẽ hạnh phúc sao? Không, có cho cô ngàn vàng cô cũng không thèm! Chỉ là bây giờ mất gian hàng ở chợ, cô sẽ mất chỗ để bán hải sản. Những nơi khác như vỉa hè cũng có thể bày hàng, nhưng đám giang hồ thu phí bảo kê rất đắt, hơn nữa thỉnh thoảng còn bị chúng cướp đồ. Cô…. bây giờ phải làm thế nào đây?
Ngồi bệt trên cát, Mộc Thuần cảm giác cả người như mất hết sức lực. Cô cố gắng rất nhiều, lúc nào vấp ngã cũng tự đứng dậy, muốn vươn lên trên tầng cấp cao hơn, nhưng cô mãi chỉ là một đứa mồ côi nghèo mạt, chẳng thể thoát khỏi bàn tay lộng quyền của những kẻ nhà giàu.
Trái tim co rút một cách đau đớn, Mộc Thuần úp mặt vào đầu gối òa khóc nức nở. Cô ước gì mình không phải là trẻ mồ côi, cô ước gì bản thân được cắp sách đến trường như những người khác. Đám nhà giàu kia chỉ cần vươn tay ném ra một đống tiền, chúng liền hóa thành dây xích trói chặt lấy cơ thể cô, khiến cô không cách nào vùng vẫy được.
Thời gian trôi qua từng chút một, Mộc Thuần ngồi mãi trên bãi biển không nhúc nhích. Cô đờ đẫn dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn ánh trăng mờ ảo đang dập dờn trên mặt nước, suy nghĩ đến xuất thần.
Lúc này, tiếng bước chân loạt soạt làm cô giật mình tỉnh táo lại. Cô nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, không biết từ lúc nào ở đó đã xuất hiện một người. Vừa nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của anh, cô liền đưa tay lên lau nước mắt, bối rối hỏi:
“Sao anh lại ra ngoài?”
Phi Vũ quỳ gối xuống bên cạnh cô, đột nhiên ôm cô vào lòng:
“Em đi lâu quá, anh sợ.”
Lồng ngực anh còn hơi phập phồng, có vẻ như vừa hoạt động mạnh xong. Mộc Thuần ngơ ngác để anh ôm lấy mình, nước mắt mới ngừng lại một lần nữa rơi xuống, cô cắn chặt răng để không phát ra tiếng, nhưng vẫn thút thít chẳng khác gì một đứa trẻ bị ức hiếp.
Lần đầu tiên thấy cô khóc, Phi Vũ luống cuống không biết phải làm sao. Anh chỉ biết ôm chặt lấy Mộc Thuần, dùng cách này để an ủi cô.
Biển đêm vỗ về bờ cát, Phi Vũ đưa tay vuốt ve mái tóc ngắn của cô, trong lòng đau đến nỗi khó thở. Anh không làm được gì cho Mộc Thuần cả, anh biết mình rất vô dụng, nhưng hôm nay anh mới nhận ra bản thân rốt cuộc vô dụng đến nhường nào.
Phi Vũ hôn tóc cô, nói:
“Vợ ơi, đừng khóc, anh xin lỗi.”
“Không… Không phải lỗi của anh.”
Mộc Thuần nấc lên, nắm chặt lấy áo ngoài của anh mà khóc nức nở. Có anh hay không cũng vậy, sớm muộn gì cô vẫn sẽ bị bọn họ ép đến bước này mà thôi. Anh ở bên cạnh cho cô dựa vào khi cô mệt mỏi nhất đã rất tốt rồi.
Phi Vũ đột nhiên nói:
“Có chuyện gì cứ nói với anh, anh sẽ xử lý giúp vợ.”
“Ngốc, anh còn chưa chăm sóc bản thân được nữa là.”
Mộc Thuần dùng áo của anh thấm nước mắt, mặt mũi tèm nhem. Ngẩng đầu lên, Phi Vũ đang rất nghiêm túc nhìn cô:
“Ai chọc vợ khóc?”
“Nói rồi anh cũng không giải quyết được, đừng để ý, em sẽ tìm cách.”
Mộc Thuần giải tỏa xong nỗi lòng thì cảm thấy thoải mái hơn một chút, mặc dù khó khăn thật, nhưng cô cũng không đến mức phải đồng ý điều kiện của Tô gia. Cô cựa quậy muốn đứng lên, anh ở cạnh nhanh chóng đỡ lấy cô, động tác vô cùng cẩn thận. Bấy giờ, cô mới chú ý đến việc anh không mang gì ra ngoài mà để chân trần, có chút buồn cười:
“Giày của anh đâu?”
“Anh quên rồi.” Phi Vũ gãi gãi đầu, trông dáng vẻ ngượng ngùng kia thật đáng yêu.
“Thật là, lần sau đừng đi ra ngoài khi không có em ở cạnh, em sợ anh lạc đường.”
Mộc Thuần quan tâm dặn dò anh, sau đó nắm chặt lấy tay anh:
“Cảm ơn anh, Phi Vũ, thật sự rất cảm ơn anh.”
“Hửm? Tại sao?”
“Không cần hỏi đâu, anh biết vậy là được rồi.”
Cô bật cười trước vẻ mặt ngây ngô của anh, kiễng chân lên, nhân lúc anh chưa kịp phản ứng hôn một cái lên môi anh. Nụ hôn thoáng qua làm lòng người say say, Phi Vũ giật mình, sau đó ôm eo cô kéo cô đến gần.
“Anh… Ưm…”
Mộc Thuần đang định mở miệng hỏi anh muốn làm gì thì môi bị chặn lại, anh cúi đầu hôn cô, dùng sức siết chặt lấy cô như sợ buông ra sẽ để lạc mất. Cảm giác được đầu lưỡi của anh trượt vào miệng mình, cô sợ đến nỗi quên cả hô hấp. Mềm mềm, trơn ướt, còn có mùi hương dễ chịu và sự ấm áp đang dần lan tỏa và vây lấy cô.
Mộc Thuần thở hổn hển tựa vào người anh, cô phát hiện bọn họ càng hôn như vậy thì cơ thể càng khó chịu. Đầu óc cô mơ mơ màng màng, chân có chút run, phải nhờ vào cái ôm của anh để miễn cưỡng đứng vững.
Lần đầu tiên hôn môi, nhưng dường như Phi Vũ trời sinh đã giỏi, anh hôn một lúc liền phát hiện Mộc Thuần không chịu được nữa. Trên mặt cô đỏ ửng, môi bị hôn sưng lên, ướt át kiều diễm. Anh cảm giác đây là đang gọi mời mình…
___________
Tác giả :
Nhược Mộng