Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Chương 334
Chương 334: Bình Tĩnh Diễn Trò
Đường Tư Vũ nhướn mắt, hừ lạnh: “Đây là cỗ phần của mẹ tôi, giao cho bà tôi không yên tâm, mặc kệ thế nào, tôi sẽ nhúng tay vào.”
“Nhưng, chẳng lẽ cô không sợ cổ phần của mẹ cô, vì một con người không hề biết gì như cô mà thua lỗ rồi bốc hơi?”
Khưu Lâm cảm thấy cô chắc chắn sẽ nghĩ đến cổ phần của mẹ cô.
Đường Tư Vũ đứng dậy, khoanh tay: “Bà yên tâm, tuy rằng bây giờ tôi còn có nhiều thứ chưa rõ, nhưng tôi sẽ tìm hiểu. Đây là công ty của cha tôi, tôi sẽ không bao giờ để Đường thị sụp đỗ.”
Khưu Lâm híp mắt, như đang nghỉ ngờ lời nói của cô, nhưng bà ta nhìn mãi, vẫn không thể phân biệt được cô đang nói thật hay giả vờ.
Nếu là nói thật, đối với tình cảm cha con giữa Đường Tư Vũ và Đường Hùng, có lẽ là không sai, nhưng nếu là nói dối, tập đoàn này đã nằm trong tay Khưu Lâm, liệu cô có thể coi như là công ty của người thân mà làm việc hay không?
Đường Tư Vũ lộ ra một chút phiền muộn: “Cho dù bà kết hôn với Hình Nham, nhưng công ty do cha tôi tạo ra, Đường thị là đại diện cho tên của cha tôi, dù bà có hợp lại, thì tôi cũng không cho phép bà đổi tên công ty.”
Những từ cuối cùng giống như là đang ra lệnh, cùng với ánh mắt của cô khiến bà ta tin chắc chắn cô kiên quyết giữ gìn công ty.
Khưu Lâm không quan tâm việc này lắm, vốn dĩ bà ta cũng không có ý định đồi tên, tập đoàn Đường thị được rất nhiều người biết đến, những thành tích của công ty đã nổi tiếng trong giới kinh doanh, bà ta đương nhiên cũng không muốn đổi.
Bà ta liếc mắt nhìn Đường Tư Vũ, để lại một câu rồi rời đi: “Tôi muốn xem báo cáo công việc của cô trước năm giờ chiều.”
Đường Tư Vũ lạnh lùng nhìn mẹ con họ bước ra ngoài, trong mắt lóe lên một tia giễu cợt, bây giờ đến lượt cô đóng kịch trước mặt Khưu Lâm.
Khưu Lâm đưa Đường Y Y trở lại phòng làm việc, Đường Y Y có vẻ không vui lắm.
“Mẹ, con nghĩ tốt nhất nên đuổi cô ta đi!
Để xem cô ta có thể làm ra trò trống gì.”
Đường Y Y thật sự không thích Đường Tư Vũ cái gì cũng tốt hơn mình.
Đây là điều mà cô ta chán ghét từ bé.
Khưu Lâm bình tĩnh nói: “Được rồi, bây giờ cô ta muốn giở trò gì thì cứ mặc kệ cô ta! Khi nào giỡn đủ, chán rồi thì cô ta sẽ rời đi.”
Đường Y Y vẫn không vui, Khưu Lâm quá mạnh mẽ, Đường Y Y lớn lên dưới sự che chở của bà ta, khiến cô ta lớn lên vẫn có suy nghĩ việc gì cũng có Khưu Lâm lo cho cô ta, cho dù bây giờ cô ta đã hai mươi lăm tuổi, vẫn như một đứa trẻ.
Không lâu sau, Hàn Dương đi tới, Đường Tư Vũ nói với anh ta về vấn đề báo cáo công việc, Hàn Dương bảo cô đừng lo lắng, anh ta sẽ viết, Đường Tư Vũ cảm thấy Hình Liệt Hàn chắc chắn phải tăng lương cho Hàn Dương, còn nữa, đợi xong sự việc lần này, phải cho anh ta nghỉ một thời gian để tìm bạn gái.
Bốn giờ ba mươi phút chiều, Đường Tư Vũ nhờ một trợ lý khác gửi báo cáo công việc cho Khưu Lâm, sau khi Khưu Lâm đọc kĩ thì không phát hiện ra vẫn đề gì, nhưng bà ta nghĩ Đường Tư Vũ ngày nào cũng phải nộp báo cáo công việc, nên bà ta cũng yên tâm.
Hình Nham và Khưu Lâm mới kết hôn, vì Hình Liệt Hàn cắt đứt nhiều dự án hợp tác trước đây với Hình Nham, nên gần đây Hình Nham cũng không rảnh, suốt ngày bay ra nước ngoài.
Điều này khiến Khưu Lâm vừa mới kết hôn lại phải sống một mình.
Vào lúc tan tầm, xe thể thao của Hình Liệt Hàn đã đến đón cô đúng giờ, Đường Tư Vũ ngồi vào xe, nhìn người đàn ông bên cạnh, anh mặc một chiếc áo sơ mi bằng tơ tằm trắng muốt kết hợp với quần tây, ăn mặc đơn giản nhưng lại khiến người ta cảm thấy khí chất cao quý trên người anh.
Tại giờ tan tầm, xe thể thao của Hình Liệt Hàn đã đúng giờ đến đón cô, Đường Tư Vũ ngồi lên xe, nhìn người đàn ông bên cạnh, anh mặc một chiếc áo sơ mi bằng tơ tằm trắng muốt kết hợp với quần tây, ăn mặc đơn giản lại khiến người ta cảm thấy khí chất cao quý trên người anh.
Đường Tư Vũ đã nhìn thấy rất nhiều nhân viên nam mặc âu phục, đi giày da, nhìn lại người đàn ông này, mới thấy rõ một nhân viên công sở thực sự ưu tú, cô nhịn không được mà so sánh anh với nhân viên nam khác, chênh lệch thật sự không nhỏ.
“Sao vậy? Hôm nay anh không đủ đẹp trai sao?” Hình Liệt Hàn cười, chớp mắt hỏi cØ.
Đường Tư Vũ bị trêu chọc đến đỏ cả mặt: “Không phải, anh rất đẹp trai.”
“Anh có phải là người đàn ông đẹp trai nhất trong lòng em hay không?” Hình Liệt Hàn nở một nụ cười tỏa nắng.
Đường Tư Vũ suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải.”
Hình Liệt Hàn nghe những lời tuyệt tình như vậy của cô, trong mắt lập tức lóe lên tia nguy hiểm: “Vậy trong mắt em, Mộ Phi đẹp trai hơn anh sao?”
Đường Tư Vũ sững sờ, anh lại hiểu lầm với một người chẳng liên quan gì hết?
“Không! Người đẹp trai nhất trong lòng em là con trai của em.” Đường Tư Vũ trả lời anh một cách đương nhiên.
Hình Liệt Hàn vừa nghe xong, cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười: “Em cố ý phải không?”
Đường Tư Vũ cười tủửm tỉm: “Em không có. Anh biết mà, trong lòng em, vị trí của anh luôn đứng sau con trai.”
Hình Liệt Hàn tức giận không nói gì, không lẽ anh lại ghen với thằng nhóc này?
Thế này thì thật quá mất mặt đi, đương nhiên, đó là con trai anh, nếu là người đàn ông khác, anh nhất định sẽ ghen.
“Về thôi! Tối nay về nhà ăn tối cùng con trai.” Đường Tư Vũ nói với anh.
Ánh mắt lạnh lùng của Hình Liệt Hàn lóe lên ý cười: “Được, về nhà với con trai của chúng ta.”
Câu này, ý tứ rất rõ ràng, con trai của bọn họ, cô đã trở thành vợ của anh.
Đường Tư Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nụ cười nơi khóe miệng không nhịn được mà nhéch lên.
Trái tim Đường Tư Vũ cảm thấy rất ngọt ngào.
Buổi tối, mọi người trong nhà sum họp, quây quần hòa thuận, Tưởng Lam đã hoàn toàn coi Đường Tư Vũ là con dâu của mình, mà Hình Nhất Nặc vẫn đang chơi dương cầm ở bên cạnh, buổi tối, Đường Tư Vũ hướng dẫn cô bé, khả năng đàn của cô tiền bộ hơn nhiều.
Vì Hình Nhất Phàm đang ở nước ngoài học tập, trừ những ngày nghỉ, cậu bé không có thời gian để về nước, chỉ có thể trò chuyện qua cuộc gọi video, Hình Nhất Nặc vui vẻ vì thành tích của cô nhóc đang tăng dần lên!
Tất nhiên, việc này cũng phải kể đến người có công lao to lớn nhất, đó là Ôn Lương Diệu, anh không chỉ dạy toán cho Hình Nhất Nặc, mà còn để cô bé ở trường bổ sung các khóa học khác nhau, Ôn Lương Diệu trở thành anh họ của cô, khi người bên ngoài nghe thấy thân phận của bọn họ cũng không dám bàn luận chỉ trỏ.
Vì vậy, nhờ Ôn Lương Diệu, một giáo viên đầy kiên nhẫn, thành tích của Hình Nhất Nặc đã tiến bộ sau mỗi kì thi.
Tuy nhiên, Ôn Lương Diệu có vẻ rất bận, anh từ chối rất nhiều lời mời đến nhà ăn cơm, hai vợ chồng Hình Chính Đình cũng bỏ cuộc.
Thế nhưng, họ có ý định sẽ mời Ôn Lệ Thâm và Tô Hi đến đây làm khách vào cuối tuần này, mặc dù sống gần nhau nhưng chưa có dịp mời họ ăn tối!
Khi đó, Đường Tư Vũ gọi điện thoại cho Tô Hi, đương nhiên Tô Hi đồng ý, cũng thay Ôn Lệ Thâm đồng ý.
Ôn Lệ Thâm ngước mắt nhìn chằm chằm cô: “Anh rửa giúp em.”
“Thật không? Vậy thì thật tốt, làm phiền anh rồi.” Tô Hi cười hì hì, rất vui vẻ.