Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 15: Đối Với Cô Lúc Lạnh Lúc Nóng
Sáng hôm sau.
Cố Manh Manh mở mắt tỉnh dậy, bầu trời ngoài cửa sổ đã hừng sáng.
Đầu tiên là cô sửng sốt, sau đó cô đã kịp phản ứng, bỗng dưng liền xoay người xuống giường.
Cô vội vàng thay quần áo rửa mặt, sau đó chuẩn bị cần thận, cầm lấy cặp sách nhanh chóng đi xuống lầu.
“Mở ra, tôi tới trễ mất!”
Cố Manh Manh vừa hô vừa đi ra ngoài.
Quản gia mở miệng, đang muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp nói.
Cố Manh Manh đã chạy ra ngoài, vừa hay gặp Lục Tư Thần đang muốn đến công ty.
Người đàn ông thấy cô lỗ mãng như thế, không khỏi liễm mi trầm giọng: “Hấp ta hấp tấp, không có chút quy củ nào!”
Cố Manh Manh lập tức dừng bước.
Cô quy quy củ củ khom lưng với anh, vừa nói: “Buổi sáng tốt lành, anh rể!”
Lục Tư Thần: “…”
“Sắp, xe đã chuẩn bị xong.”
Phía trước, giọng thư ký truyền đến.
Lục Tư Thần bước đến chiếc xe có rèm che.
Chỉ là, lúc anh đang muốn ngồi vào trong xe, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, không khỏi quay đầu nhìn về tiểu nha đầu trên bậc thang kia.
“Muốn đến trường?”
Anh mở miệng hỏi.
“Hải”
Cố Manh Manh nhìn anh, dáng vẻ như chưa hiêur.
Lục Tư Thần sầm mặt lại, lạnh lùng nói: “Kêu quản gia chuẩn bị xe cho cô.”
Nói xong, anh ngồi vào trong xe.
Rát nhanh, xe có rèm che đã rời khỏi sân.
Cố Manh Manh vẫn đứng tại chỗ, đầu óc mơ hồ.
Lúc này, giọng quản gia truyền đến: “Tôi có cảm giác tiên sinh mới vừa nãy muốn đưa cô đến trường?”
“Phải không?”
Cố Manh Manh quay đầy nhìn ông ấy.
Quản gia cười nói: “Cô chờ một chút, tôi đi chuẩn bị xe cho cô.”
“Vâng.”
Cố Manh Manh gật đầu.
Lúc quản gia chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nhớ đến một việc.
Ông hỏi: “Tiểu phu nhân, cô vẫn chưa ăn sáng! Cái này…”
Cố Manh Manh rất lo lắng cắt đứt lời của ông: “Ai ya, tôi không đói, tôi trễ mất, còn ăn sáng gì nữa chứ, nhanh lên một chút.”
“Vâng vâng vâng.”
Quản gia nhanh chóng đi gọi tài xế.
Nhưng cuối cùng, Cố Manh Manh vẫn đến muộn.
Khi cô vội vã đến trường, tiết học đầu tiên đã bắt đầu.
Lúc cô đến lớp học, cô gõ cửa và sau đó hô lên: ” Báo cáo! “
Giáo viên đã viết được hơn một nửa bài học trên bảng đen.
Cô quay đầu nhìn về phía Cố Manh Manh đang đứng ở cửa, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra với em vậy?” “
Cố Manh Manh nói dối.
Cô nói: “Có một tai nạn xe hơi trên đường và sau đó đã bị kẹt xe một lúc lâu ạ… “
Giáo viên xua tay: ” Được rồi, quay lại chỗ ngồi đi.
“
“Cảm ơn cô!”
Cố Manh Manh nói xong, vội vàng trở về chỗ ngồi của mình.
Cô bỏ túi xuống, vừa lật sách giáo khoa ra, Thầm Sơ Tuyết ngồi sau lưng cô liền đưa tay chọc cô một cái.
“Có chuyện gì vậy?”
Cố Manh Manh quay đầu lại nhìn về phía cô.
Thảm Sơ Tuyết nháy mắt với cô: “Ngủ quên phải không? Lại còn nói là tai nạn xe hơi, thật là… “
Cố Manh Manh nghe vậy, không khỏi đỏ mặt.
Cô nhìn xung quanh và sau đó thì thầm: “Làm sao mà cậu lại biết được?” Ôi, đừng nói ra, để cho người khác nghe thấy thì không hay đâu! “
Thẩm Sơ Tuyết gật đầu: “Tớ hiểu, tớ hiểu! “
Cố Manh Manh chuẩn bị quay đầu lại.
Thẩm Sơ Tuyết vội vàng kéo cô lại, vội vàng nói: “Lát nữa sau giờ học có chuyện muốn nói với cậu, cậu đừng về trước.
“
“Ừm..”
Cố Manh Manh gật đầu..