Tổng Tài Chẩm Ma Hội Thị Băng Sơn
Chương 16: Tặng quà
Hôm nay là thứ bảy.
Sáng sớm mặt trời phá lệ ấm áp, mềm như lòng đỏ trứng được khảm ở cuối chân trời, lười biếng đem nắng phủ kín giường Bạch Viễn.
Bạch Viễn lông mi thật dài run rẩy, mở mắt ra.
Tối hôm qua bị vẹt thối giằng co một trận, hắn buổi tối ngủ không thể nào mà an ổn, hôm nay tỉnh cũng tương đối sớm.
Tay vươn vào chăn lục lọi ra di động nhìn nhìn.
Bảy giờ.
Cách chín giờ còn sớm.
Cũng không có như bình thường ngã xuống tiếp tục ngủ, Bạch Viễn xoa nhẹ hai mắt, rời giường, mặc quần áo.
Trên bàn máy tính vẹt ngủ như chết, một đoàn đủ mọi màu sắc, trông rất đẹp mắt.
Bạch Viễn khóe miệng hơi hơi run rẩy một chút, buộc lại nút thắt áo ngủ đi vào phòng tắm.
Sau khi cơm nước xong cũng là tám giờ, Bạch Viễn ngẫm nghĩ trong chốc lát, lấy điện thoại di động ra gửi Thiên Nam một cái tin nhắn: Tổng tài, ngày hôm nay ngươi không cần tới đón ta, ta tự mình đi là được.
Thở sâu ra một hơi, đi ra cửa chính.
Khó được hôm nay tâm tình tốt đẹp như thế thời tiết lại xinh đẹp như thế, tất nhiên phải hảo hảo đi một chút phải không.
Bên ngoài không khí như trong kỳ vọng của hắn, ướt át tinh tế, bên đường cỏ xanh nhàn nhạt.
Bạch Viễn nhìn không trung xanh biếc cũng có chút xuất thần, thế cho nên đột nhiên bị người khác đụng vào lúc này mới đem hồn phách quay về.
“A, thực xin lỗi thực xin lỗi.” Đối phương cuống quít giải thích, không đợi hắn trả lời lại vội vàng ly khai.
Nhưng thật ra Bạch Viễn ngượng ngùng, rõ ràng là chính mình không đúng. Hắn áy náy quay đầu lại nhìn bóng lưng đối phương vội vàng rời đi, nhấc chân chuẩn bị đi.
“Tiên sinh, vật của ngươi rớt.”
Một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên, phá lệ êm tai.
Bạch Viễn nghe vậy xoay người, liền nhìn thấy một vị nữ nhân xinh đẹp.
Nữ nhân kia tóc đen như gỗ mun, dáng người nhỏ đẹp, đang xoay người lại kiểm tra đồ Bạch Viễn làm rơi xuống.
Đó là chứng minh thư của Bạch Viễn.
Nữ nhân chạm đến thì ngón tay dừng một chút, lại tự nhiên nhặt lên đưa cho Bạch Viễn.
Bạch Viễn vội vàng nói cảm tạ.
“Không cần.” Nữ nhân mỉm cười, phá lệ dịu dàng xinh đẹp, tản mát ra cao quý tao nhã.
Bạch Viễn ngẩn ra, cảm thấy được đối phương có chút quen mặt.
Đối phương đưa đồ cho hắn sau đó lễ phép đối với hắn cười cười liền rời đi.
Bạch Viễn chậm rãi đem ánh mắt thu hồi, hồ nghi liếc mắt chứng minh thư một cái, cho vào trong túi.
Tới chỗ tiểu khu nhà Thiên Nam, Bạch Viễn vẻ mặt tươi cười chào hỏi người gác cổng.
Người gác cổng nhận thức hắn, bởi vì mỗi lần Thiên Nam lái xe đến tiểu khu đều là Bạch Viễn tiếp nhận thẻ xe từ người gác cổng.
“Ngày hôm nay Thiên tổng tài không có đón ngươi a?”
Người gác cổng cười đến có chút ý vị thâm trường.
Bạch Viễn nhức đầu, nói.
“Hôm nay ta muốn tự đi tới.”
Người gác cổng mỉm cười gật gật đầu, đưa mắt nhìn Bạch Viễn vào cửa.
===
Bạch Viễn đến cửa thì dừng lại, ấn chuông chờ người ra mở cửa.
Trong chốc lát.
Cửa mở.
Thiên Nam nhìn thấy người hơi có chút kinh ngạc, sắc mặt như cũ trong trẻo lạnh lùng.
“Chính ngươi đến đây?”
Bạch Viễn nghi hoặc,
“Ta không phải gửi cho ngươi tin nhắn rồi sao?”
Thiên Nam tránh qua thân mình cho Bạch Viễn đi vào, thản nhiên nói,
“Ta không để ý di động.”
Bạch Thỏ còn đang ngủ, cũng không có như bình thường vui mừng nhiệt tình chạy tới nghênh đón Bạch Viễn.
Như thế khiến cho Bạch Viễn có vài phần xấu hổ,
Nếu không uy Bạch Thỏ, chính mình đứng ở chỗ này để làm chi.
Thiên Nam nhìn ra hắn quẫn bách, chỉ vào TV lạnh lùng mở miệng, “Ngươi xem TV đi.”
Bạch Viễn ừ một tiếng, ngồi ở trên ghế sa lon.
Kỳ thật TV xem nhiều cũng nhàm chán, Bạch Viễn ánh mắt phiêu tự do theo nhân vật trong TV trong chốc lát, vô cùng buồn chán đưa tay với vào trong túi xách, chuẩn bị lấy điện thoại di động ra.
Ngón tay lại đột nhiên đụng chạm đến một cái vật thể lạnh như băng.
Hắn sửng sốt.
Bạch Viễn có chút chột dạ đem ánh mắt bay tới Thiên Nam đang xem báo.
Đường cong gò má cứng rắn hoàn mỹ khiến cho ngực hắn căng thẳng, cũng quyết định chủ ý.
Liền... Nhân cơ hội này tặng đi...
Bạch Viễn bình ổn nhịp tim, đứng dậy,
Từng bước từng bước như chuẩn bị đi lên pháp trường.
“Tổng tài...” Hắn thật cẩn thận kêu.
Thiên Nam buông cà phê, giương mắt hỏi,
“Có chuyện gì sao?”
Bạch Viễn rũ xuống, đem ánh mắt gắt gao dán lên sàn nhà, ấp úng nói, “Cái kia... Ách...”
Thiên Nam nghi hoặc, buông xuống báo trong tay thẳng tắp nhìn hắn, “…?”
Bạch Viễn cắn môi, đưa tay từ phía sau rút ra, nhắm mắt lại, đem bút máy chuyển tới trước mắt Thiên Nam.
Thiên Nam ánh mắt có chút mê mang,
“Này…?”
Bạch Viễn đông cứng mở mắt, thanh âm hơi có chút run rẩy.
“Tổng tài, này... là ta đã mua lúc ở Pháp, cảm thấy được thực thích hợp với ngươi... cho nên...”
Hắn cắn môi bộ dạng giống như tiểu hài tử đã làm sai chuyện, đang thỉnh cầu tha thứ, ánh mặt trời phủ lên gương mặt trắng nõn.
Thiên Nam sửng sốt, ánh mắt có chút u ám, mất tự nhiên mở miệng, “Vì sao phải tặng ta?”
Bạch Viễn càng thêm khẩn trương, thần sắc câu nệ,
“Cái kia, cám ơn ngươi ở nước Pháp chiếu cố ta.”
Chiếu cố?
Sự kiện buổi tối hôm đó đột nhiên nhập vào trong óc, Thiên Nam sắc mặt bỗng nhiên chìm, lạnh lùng nói.
“Để kia đi.”
“A?”
Bạch Viễn kinh ngạc ngẩng đầu, tựa hồ không thể tin được.
Tổng tài? Đều không có một chút cự tuyệt sao?
Bạch Thỏ lại ở đâu vọt tới, lao thẳng tới mục tiêu.
Bạch Viễn tách ra tươi cười, tiếp được cái ôm quen thuộc.
Bạch Thỏ trong mắt tỏa ra hai trái tim thật to, miệng mở rộng, một bộ dáng tham ăn.
【 A a a, ngày hôm nay thật hạnh phúc, lại có thể vừa tỉnh liền thấy được tiểu mỹ nhân ~~~】 Bạch Viễn xoa nhẹ lông mao Bạch Thỏ, đứng dậy đi hướng phòng bếp.
Bạch Thỏ nhưng lại không như bình thường đuổi theo sau Bạch Viễn, hơn nữa ngây ngốc trừng mắt nhìn Thiên Nam hơi có chút thất thần.
【 Chủ nhân đang suy nghĩ gì? Chẳng phải bộ dạng lạnh lùng, cũng tốt đẹp a. 】 Trừng mắt nhìn trong chốc lát, Bạch Thỏ mới đi tới phòng bếp.
====
Công ty.
Dương thư kí vừa nhìn thấy Bạch Viễn vào cửa vội vàng đón nhận.
“Bạch Viễn a, vụ công tác ở Pháp cám ơn ngươi a.”
Bạch Viễn vừa nghe, ngượng ngùng cười cười,
“Không có việc gì a.”
Dương thư kí ngón tay đẩy kính mắt, nói tiếp đến,
“Vì cảm tạ ngươi, ta đặc biệt cho người mang đến hai chai Bordeaux tặng ngươi.”
Bạch Viễn: “= =…”
Tại sao là rượu, vì cái gì!
Lão tử hiện tại đầu còn mơ hồ đau đây!
Nghĩ đến Dương thư kí cũng là một mảnh hảo tâm, hắn chỉ hảo bất đắc dĩ tươi cười cảm ơn.
Mới vừa ngồi vào vị trí, lại vây quanh một đám người.
Một bộ phận là nhóm cô nương đơn thuần muốn quan tâm nam thần, một bộ phận còn lại là nhóm hủ nữ động cơ không tinh khiết.
“Bạch Viễn, ở nước Pháp cùng tổng tài ở chung có hay không bị lãnh chết a?” Trước hết mở miệng vĩnh viễn là fan hâm mộ.
Bạch Viễn nhếch miệng,
“Ta đây không phải hảo hảo còn sống sao.”
“Kia, có hay không cùng tổng tài phát sinh chút gì đó a?”
Một hủ nữ nói leo, tươi cười hoàn mỹ đáng khinh thuyết minh ra như thế nào tà ác.
Bạch Viễn liếc mắt một cái,
“Bên trong đầu óc ngươi chứa cái quái gì vậy?”
Hủ nữ bật người đáp,
“Chứa ngươi cùng tổng tài thôi, ai nha, ngươi cùng tổng tài gian tình luôn bắn ra bốn phía a…”
Bạch Viễn: “…”
Sáng sớm mặt trời phá lệ ấm áp, mềm như lòng đỏ trứng được khảm ở cuối chân trời, lười biếng đem nắng phủ kín giường Bạch Viễn.
Bạch Viễn lông mi thật dài run rẩy, mở mắt ra.
Tối hôm qua bị vẹt thối giằng co một trận, hắn buổi tối ngủ không thể nào mà an ổn, hôm nay tỉnh cũng tương đối sớm.
Tay vươn vào chăn lục lọi ra di động nhìn nhìn.
Bảy giờ.
Cách chín giờ còn sớm.
Cũng không có như bình thường ngã xuống tiếp tục ngủ, Bạch Viễn xoa nhẹ hai mắt, rời giường, mặc quần áo.
Trên bàn máy tính vẹt ngủ như chết, một đoàn đủ mọi màu sắc, trông rất đẹp mắt.
Bạch Viễn khóe miệng hơi hơi run rẩy một chút, buộc lại nút thắt áo ngủ đi vào phòng tắm.
Sau khi cơm nước xong cũng là tám giờ, Bạch Viễn ngẫm nghĩ trong chốc lát, lấy điện thoại di động ra gửi Thiên Nam một cái tin nhắn: Tổng tài, ngày hôm nay ngươi không cần tới đón ta, ta tự mình đi là được.
Thở sâu ra một hơi, đi ra cửa chính.
Khó được hôm nay tâm tình tốt đẹp như thế thời tiết lại xinh đẹp như thế, tất nhiên phải hảo hảo đi một chút phải không.
Bên ngoài không khí như trong kỳ vọng của hắn, ướt át tinh tế, bên đường cỏ xanh nhàn nhạt.
Bạch Viễn nhìn không trung xanh biếc cũng có chút xuất thần, thế cho nên đột nhiên bị người khác đụng vào lúc này mới đem hồn phách quay về.
“A, thực xin lỗi thực xin lỗi.” Đối phương cuống quít giải thích, không đợi hắn trả lời lại vội vàng ly khai.
Nhưng thật ra Bạch Viễn ngượng ngùng, rõ ràng là chính mình không đúng. Hắn áy náy quay đầu lại nhìn bóng lưng đối phương vội vàng rời đi, nhấc chân chuẩn bị đi.
“Tiên sinh, vật của ngươi rớt.”
Một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên, phá lệ êm tai.
Bạch Viễn nghe vậy xoay người, liền nhìn thấy một vị nữ nhân xinh đẹp.
Nữ nhân kia tóc đen như gỗ mun, dáng người nhỏ đẹp, đang xoay người lại kiểm tra đồ Bạch Viễn làm rơi xuống.
Đó là chứng minh thư của Bạch Viễn.
Nữ nhân chạm đến thì ngón tay dừng một chút, lại tự nhiên nhặt lên đưa cho Bạch Viễn.
Bạch Viễn vội vàng nói cảm tạ.
“Không cần.” Nữ nhân mỉm cười, phá lệ dịu dàng xinh đẹp, tản mát ra cao quý tao nhã.
Bạch Viễn ngẩn ra, cảm thấy được đối phương có chút quen mặt.
Đối phương đưa đồ cho hắn sau đó lễ phép đối với hắn cười cười liền rời đi.
Bạch Viễn chậm rãi đem ánh mắt thu hồi, hồ nghi liếc mắt chứng minh thư một cái, cho vào trong túi.
Tới chỗ tiểu khu nhà Thiên Nam, Bạch Viễn vẻ mặt tươi cười chào hỏi người gác cổng.
Người gác cổng nhận thức hắn, bởi vì mỗi lần Thiên Nam lái xe đến tiểu khu đều là Bạch Viễn tiếp nhận thẻ xe từ người gác cổng.
“Ngày hôm nay Thiên tổng tài không có đón ngươi a?”
Người gác cổng cười đến có chút ý vị thâm trường.
Bạch Viễn nhức đầu, nói.
“Hôm nay ta muốn tự đi tới.”
Người gác cổng mỉm cười gật gật đầu, đưa mắt nhìn Bạch Viễn vào cửa.
===
Bạch Viễn đến cửa thì dừng lại, ấn chuông chờ người ra mở cửa.
Trong chốc lát.
Cửa mở.
Thiên Nam nhìn thấy người hơi có chút kinh ngạc, sắc mặt như cũ trong trẻo lạnh lùng.
“Chính ngươi đến đây?”
Bạch Viễn nghi hoặc,
“Ta không phải gửi cho ngươi tin nhắn rồi sao?”
Thiên Nam tránh qua thân mình cho Bạch Viễn đi vào, thản nhiên nói,
“Ta không để ý di động.”
Bạch Thỏ còn đang ngủ, cũng không có như bình thường vui mừng nhiệt tình chạy tới nghênh đón Bạch Viễn.
Như thế khiến cho Bạch Viễn có vài phần xấu hổ,
Nếu không uy Bạch Thỏ, chính mình đứng ở chỗ này để làm chi.
Thiên Nam nhìn ra hắn quẫn bách, chỉ vào TV lạnh lùng mở miệng, “Ngươi xem TV đi.”
Bạch Viễn ừ một tiếng, ngồi ở trên ghế sa lon.
Kỳ thật TV xem nhiều cũng nhàm chán, Bạch Viễn ánh mắt phiêu tự do theo nhân vật trong TV trong chốc lát, vô cùng buồn chán đưa tay với vào trong túi xách, chuẩn bị lấy điện thoại di động ra.
Ngón tay lại đột nhiên đụng chạm đến một cái vật thể lạnh như băng.
Hắn sửng sốt.
Bạch Viễn có chút chột dạ đem ánh mắt bay tới Thiên Nam đang xem báo.
Đường cong gò má cứng rắn hoàn mỹ khiến cho ngực hắn căng thẳng, cũng quyết định chủ ý.
Liền... Nhân cơ hội này tặng đi...
Bạch Viễn bình ổn nhịp tim, đứng dậy,
Từng bước từng bước như chuẩn bị đi lên pháp trường.
“Tổng tài...” Hắn thật cẩn thận kêu.
Thiên Nam buông cà phê, giương mắt hỏi,
“Có chuyện gì sao?”
Bạch Viễn rũ xuống, đem ánh mắt gắt gao dán lên sàn nhà, ấp úng nói, “Cái kia... Ách...”
Thiên Nam nghi hoặc, buông xuống báo trong tay thẳng tắp nhìn hắn, “…?”
Bạch Viễn cắn môi, đưa tay từ phía sau rút ra, nhắm mắt lại, đem bút máy chuyển tới trước mắt Thiên Nam.
Thiên Nam ánh mắt có chút mê mang,
“Này…?”
Bạch Viễn đông cứng mở mắt, thanh âm hơi có chút run rẩy.
“Tổng tài, này... là ta đã mua lúc ở Pháp, cảm thấy được thực thích hợp với ngươi... cho nên...”
Hắn cắn môi bộ dạng giống như tiểu hài tử đã làm sai chuyện, đang thỉnh cầu tha thứ, ánh mặt trời phủ lên gương mặt trắng nõn.
Thiên Nam sửng sốt, ánh mắt có chút u ám, mất tự nhiên mở miệng, “Vì sao phải tặng ta?”
Bạch Viễn càng thêm khẩn trương, thần sắc câu nệ,
“Cái kia, cám ơn ngươi ở nước Pháp chiếu cố ta.”
Chiếu cố?
Sự kiện buổi tối hôm đó đột nhiên nhập vào trong óc, Thiên Nam sắc mặt bỗng nhiên chìm, lạnh lùng nói.
“Để kia đi.”
“A?”
Bạch Viễn kinh ngạc ngẩng đầu, tựa hồ không thể tin được.
Tổng tài? Đều không có một chút cự tuyệt sao?
Bạch Thỏ lại ở đâu vọt tới, lao thẳng tới mục tiêu.
Bạch Viễn tách ra tươi cười, tiếp được cái ôm quen thuộc.
Bạch Thỏ trong mắt tỏa ra hai trái tim thật to, miệng mở rộng, một bộ dáng tham ăn.
【 A a a, ngày hôm nay thật hạnh phúc, lại có thể vừa tỉnh liền thấy được tiểu mỹ nhân ~~~】 Bạch Viễn xoa nhẹ lông mao Bạch Thỏ, đứng dậy đi hướng phòng bếp.
Bạch Thỏ nhưng lại không như bình thường đuổi theo sau Bạch Viễn, hơn nữa ngây ngốc trừng mắt nhìn Thiên Nam hơi có chút thất thần.
【 Chủ nhân đang suy nghĩ gì? Chẳng phải bộ dạng lạnh lùng, cũng tốt đẹp a. 】 Trừng mắt nhìn trong chốc lát, Bạch Thỏ mới đi tới phòng bếp.
====
Công ty.
Dương thư kí vừa nhìn thấy Bạch Viễn vào cửa vội vàng đón nhận.
“Bạch Viễn a, vụ công tác ở Pháp cám ơn ngươi a.”
Bạch Viễn vừa nghe, ngượng ngùng cười cười,
“Không có việc gì a.”
Dương thư kí ngón tay đẩy kính mắt, nói tiếp đến,
“Vì cảm tạ ngươi, ta đặc biệt cho người mang đến hai chai Bordeaux tặng ngươi.”
Bạch Viễn: “= =…”
Tại sao là rượu, vì cái gì!
Lão tử hiện tại đầu còn mơ hồ đau đây!
Nghĩ đến Dương thư kí cũng là một mảnh hảo tâm, hắn chỉ hảo bất đắc dĩ tươi cười cảm ơn.
Mới vừa ngồi vào vị trí, lại vây quanh một đám người.
Một bộ phận là nhóm cô nương đơn thuần muốn quan tâm nam thần, một bộ phận còn lại là nhóm hủ nữ động cơ không tinh khiết.
“Bạch Viễn, ở nước Pháp cùng tổng tài ở chung có hay không bị lãnh chết a?” Trước hết mở miệng vĩnh viễn là fan hâm mộ.
Bạch Viễn nhếch miệng,
“Ta đây không phải hảo hảo còn sống sao.”
“Kia, có hay không cùng tổng tài phát sinh chút gì đó a?”
Một hủ nữ nói leo, tươi cười hoàn mỹ đáng khinh thuyết minh ra như thế nào tà ác.
Bạch Viễn liếc mắt một cái,
“Bên trong đầu óc ngươi chứa cái quái gì vậy?”
Hủ nữ bật người đáp,
“Chứa ngươi cùng tổng tài thôi, ai nha, ngươi cùng tổng tài gian tình luôn bắn ra bốn phía a…”
Bạch Viễn: “…”
Tác giả :
Thu Y Đan Thanh