Tổng Tài Cao Lãnh Biết Yêu
Chương 12: Xem Ra Chị Hai Rất Có Kinh Nghiệm Ở Phương Diện Này (2)
Hạ gia.
Thấy Tuyết Lạc chỉ được một người quản gia đưa về, gương mặt Ôn Mỹ Quyên liền trở nên ảm đạm. Với những món đồ thủ công mỹ nghệ và thuốc bổ có giá không hề rẻ kia, bà lại làm như không thấy. Dẫu sao thì Hạ gia cũng có thể được coi là gia tộc giàu có ở Thân Thành này.
“Hạ phu nhân, Đại thiếu gia nhà chúng tôi có nhiều bất tiện, đặc biệt dặn dò tôi mang tới chút quà mọn, mong Hạ gia có thể vui vẻ nhận."
Lúc quản gia Mạc chìa ra từ chi phiếu mười triệu, Ôn Mỹ Quyên nhất thời trở nên hồi hộp.
“Ai nha, thật ngại quá! Làm phiền quản gia Mạc rồi. Phong gia đúng là Phong gia, ra tay bao giờ cũng đầy khí khái!” Nhận từ chi phiếu xong, thái độ của Ôn Mỹ Quyên với Lâm Tuyết Lạc bỗng trở nên thân thiện hơn nhiều. “Tuyết Lạc, trở về nhớ thay mợ cảm ơn Lập Hân nhé.”
Tuyết Lạc mím chặt môi, có chút lúng túng, nhưng trên hết, cô còn cảm thấy chạnh lòng. Có lẽ người đàn ông kia nói đúng: Hạ gia đâu có quan tâm có người của Phong gia xuất hiện hay không, chỉ cần có tiền là được!
“Phu nhân, vậy trước bày giờ tối tôi sẽ tới đón người về." Quản gia Mạc cung kính nói.
“Không, ông không cần tới đâu. Tôi có thể tự về." Tuyết Lạc vội vàng đáp.
“Như vậy sao được. Người là phu nhân cao quý của Phong gia kia mà. Cứ để tôi tới đón người đi.” Quản gia Mạc nhẹ nhàng nói.
Một câu phu nhân cao quý của Phong gia quả thực đã khẳng định thân phận của Tuyết Lạc, cũng hung hãn tát cho Ôn Mỹ Quyên một cái thật đau.
“Quản gia Mạc, để tôi tiễn ngài một đoạn.” Ôn Mỹ Quyên vội vàng mang gương mặt tươi cười đi tiễn quản gia Mạc. Đại quản gia của Phong gia, đương nhiên đáng để Hạ gia nịnh nọt. Tiền đồ của Hạ gia còn trông chờ rất nhiều vào sự dìu dắt của Phong gia mà.
Quản gia Mạc vừa đi, Hạ Dĩ Kỳ liền chạy như bay từ trên tầng xuống, lao tới muốn giật từ chi phiếu trên tay Ôn Mỹ Quyên lại bị bà đẩy ra. “Tiền này vừa khéo, giữ lại dùng cho party sinh nhật của chị con.”
“Mẹ, mẹ chính là thiên vị Dĩ Cầm.” Hạ Dĩ Kỳ mất hứng. “Mở party sinh nhật phải dùng tới mười triệu sao?"
“Cút cút cút, cút sang một bên. Chị con là trưởng nữ của Hạ gia, tất nhiên phải có những thứ tốt nhất. Mẹ còn phải trông chờ vào nó giúp Hạ gia nở mày nở mặt.” Ôn Mỹ Quyên hừ nhẹ một tiếng.
Hạ gia. Giờ cơm trưa.
Người đứng đầu Hạ gia là Hạ Chánh Dương không có đây, trên bàn ăn là năm người phụ nữ, thế nên đề tài nói chuyện cũng chỉ toàn bát quái.
“Tuyết Lạc, mày thấy Phong Lập Hân chưa? Có phải mặt bị cháy hết sạch nên rất dữ tợn không?” Hạ Dĩ Kỳ làm mặt quỷ minh họa cho lời nói của mình, rồi tò mò hỏi tiếp. “Đúng rồi, anh ta có còn cái thứ quan trọng nhất của đàn ông không? Có thể làm chuyện nam nữ không?”
"...” Tuyết Lạc hết sức khó xử. Cô đành lựa chọn im lặng là vàng.
“Dĩ Kỳ! Là con gái phải thận trọng một chút!” Ôn Mỹ Quyên nhẹ nhàng quở trách.
Hạ Dĩ Kỳ le lưỡi. “Cần gì phải hỏi, nhìn nó là biết. Rõ ràng là bộ dạng chưa được đàn ông yêu thương qua.”
“Xem ra chị hai rất có kinh nghiệm ở phương diện này.” Tuyết Lạc thật sự không muốn đáp lại, thế nhưng Dĩ Kỳ đúng là quái đản đến dọa người.
“Ha ha ha.” Hạ Dĩ Thư cười lớn.
Ý thức được là mình vừa bị xem thường, Hạ Dĩ Kỳ tức giận đứng bật dậy. “Lâm Tuyết Lạc, mày dám chế nhạo tao?”
“Tuyết Lạc đâu có chế nhạo chị, chẳng qua là chính chị không giấu kỹ cái đuôi hồ ly của mình thôi.” Hạ Dĩ Thư yên lặng thì không nói, chứ nếu đã mở miệng thì từ trước tới nay hễ nói chỗ nào là gãi đúng chỗ ngứa ấy, không chút lưu tình.
“Mày...” Hạ Dĩ Kỳ giận đến mức mặt lúc trắng lúc xanh, cực kỳ sinh động.
“Được rồi, tất cả để yên cho ta ăn xong bữa cơm đi nào.” Ôn Mỹ Quyên lên tiếng, bàn ăn mới yên tĩnh trở lại. Sau đó bà lại hỏi. “Đúng rồi Tuyết Lạc, bệnh tình của Lập Hân ra sao rồi? Bị bỏng có nghiêm trọng không?”
Tuyết Lạc yên lặng gật đầu một cái.
“Anh ta chết đi là tốt nhất, để Tuyết Lạc mày có thể thừa kế tập đoàn Phong thị.” Hạ Dĩ Kỳ bóng gió mỉa mai.
Trong lòng Tuyết Lạc đau nhói. “Chỉ sợ làm chị thất vọng rồi, chồng tôi vẫn đang sống rất tốt.”
Thấy Tuyết Lạc chỉ được một người quản gia đưa về, gương mặt Ôn Mỹ Quyên liền trở nên ảm đạm. Với những món đồ thủ công mỹ nghệ và thuốc bổ có giá không hề rẻ kia, bà lại làm như không thấy. Dẫu sao thì Hạ gia cũng có thể được coi là gia tộc giàu có ở Thân Thành này.
“Hạ phu nhân, Đại thiếu gia nhà chúng tôi có nhiều bất tiện, đặc biệt dặn dò tôi mang tới chút quà mọn, mong Hạ gia có thể vui vẻ nhận."
Lúc quản gia Mạc chìa ra từ chi phiếu mười triệu, Ôn Mỹ Quyên nhất thời trở nên hồi hộp.
“Ai nha, thật ngại quá! Làm phiền quản gia Mạc rồi. Phong gia đúng là Phong gia, ra tay bao giờ cũng đầy khí khái!” Nhận từ chi phiếu xong, thái độ của Ôn Mỹ Quyên với Lâm Tuyết Lạc bỗng trở nên thân thiện hơn nhiều. “Tuyết Lạc, trở về nhớ thay mợ cảm ơn Lập Hân nhé.”
Tuyết Lạc mím chặt môi, có chút lúng túng, nhưng trên hết, cô còn cảm thấy chạnh lòng. Có lẽ người đàn ông kia nói đúng: Hạ gia đâu có quan tâm có người của Phong gia xuất hiện hay không, chỉ cần có tiền là được!
“Phu nhân, vậy trước bày giờ tối tôi sẽ tới đón người về." Quản gia Mạc cung kính nói.
“Không, ông không cần tới đâu. Tôi có thể tự về." Tuyết Lạc vội vàng đáp.
“Như vậy sao được. Người là phu nhân cao quý của Phong gia kia mà. Cứ để tôi tới đón người đi.” Quản gia Mạc nhẹ nhàng nói.
Một câu phu nhân cao quý của Phong gia quả thực đã khẳng định thân phận của Tuyết Lạc, cũng hung hãn tát cho Ôn Mỹ Quyên một cái thật đau.
“Quản gia Mạc, để tôi tiễn ngài một đoạn.” Ôn Mỹ Quyên vội vàng mang gương mặt tươi cười đi tiễn quản gia Mạc. Đại quản gia của Phong gia, đương nhiên đáng để Hạ gia nịnh nọt. Tiền đồ của Hạ gia còn trông chờ rất nhiều vào sự dìu dắt của Phong gia mà.
Quản gia Mạc vừa đi, Hạ Dĩ Kỳ liền chạy như bay từ trên tầng xuống, lao tới muốn giật từ chi phiếu trên tay Ôn Mỹ Quyên lại bị bà đẩy ra. “Tiền này vừa khéo, giữ lại dùng cho party sinh nhật của chị con.”
“Mẹ, mẹ chính là thiên vị Dĩ Cầm.” Hạ Dĩ Kỳ mất hứng. “Mở party sinh nhật phải dùng tới mười triệu sao?"
“Cút cút cút, cút sang một bên. Chị con là trưởng nữ của Hạ gia, tất nhiên phải có những thứ tốt nhất. Mẹ còn phải trông chờ vào nó giúp Hạ gia nở mày nở mặt.” Ôn Mỹ Quyên hừ nhẹ một tiếng.
Hạ gia. Giờ cơm trưa.
Người đứng đầu Hạ gia là Hạ Chánh Dương không có đây, trên bàn ăn là năm người phụ nữ, thế nên đề tài nói chuyện cũng chỉ toàn bát quái.
“Tuyết Lạc, mày thấy Phong Lập Hân chưa? Có phải mặt bị cháy hết sạch nên rất dữ tợn không?” Hạ Dĩ Kỳ làm mặt quỷ minh họa cho lời nói của mình, rồi tò mò hỏi tiếp. “Đúng rồi, anh ta có còn cái thứ quan trọng nhất của đàn ông không? Có thể làm chuyện nam nữ không?”
"...” Tuyết Lạc hết sức khó xử. Cô đành lựa chọn im lặng là vàng.
“Dĩ Kỳ! Là con gái phải thận trọng một chút!” Ôn Mỹ Quyên nhẹ nhàng quở trách.
Hạ Dĩ Kỳ le lưỡi. “Cần gì phải hỏi, nhìn nó là biết. Rõ ràng là bộ dạng chưa được đàn ông yêu thương qua.”
“Xem ra chị hai rất có kinh nghiệm ở phương diện này.” Tuyết Lạc thật sự không muốn đáp lại, thế nhưng Dĩ Kỳ đúng là quái đản đến dọa người.
“Ha ha ha.” Hạ Dĩ Thư cười lớn.
Ý thức được là mình vừa bị xem thường, Hạ Dĩ Kỳ tức giận đứng bật dậy. “Lâm Tuyết Lạc, mày dám chế nhạo tao?”
“Tuyết Lạc đâu có chế nhạo chị, chẳng qua là chính chị không giấu kỹ cái đuôi hồ ly của mình thôi.” Hạ Dĩ Thư yên lặng thì không nói, chứ nếu đã mở miệng thì từ trước tới nay hễ nói chỗ nào là gãi đúng chỗ ngứa ấy, không chút lưu tình.
“Mày...” Hạ Dĩ Kỳ giận đến mức mặt lúc trắng lúc xanh, cực kỳ sinh động.
“Được rồi, tất cả để yên cho ta ăn xong bữa cơm đi nào.” Ôn Mỹ Quyên lên tiếng, bàn ăn mới yên tĩnh trở lại. Sau đó bà lại hỏi. “Đúng rồi Tuyết Lạc, bệnh tình của Lập Hân ra sao rồi? Bị bỏng có nghiêm trọng không?”
Tuyết Lạc yên lặng gật đầu một cái.
“Anh ta chết đi là tốt nhất, để Tuyết Lạc mày có thể thừa kế tập đoàn Phong thị.” Hạ Dĩ Kỳ bóng gió mỉa mai.
Trong lòng Tuyết Lạc đau nhói. “Chỉ sợ làm chị thất vọng rồi, chồng tôi vẫn đang sống rất tốt.”
Tác giả :
Đại Chu Chu