Tổng Tài Biến Thái Tôi Yêu Anh
Chương 25: Tim đã ngừng đập
Mộ Tuyết không biết làm cách nào có thể đưa anh đến bệnh viện, trước mắt cô chỉ có anh, người đàn ông của cô cơ thể đầy máu, ngực trái bị viên đạn xuyên qua. Mộ Tuyết không khóc, cô cũng không biết phải khóc như thế nào, trái tim chỉ đau đớn như bị bóp nghẹn, như hàng ngàn viên đạn trong ngực của anh xuyên qua, khi anh vào phòng cấp cứu, cô ngồi hàng ghế đối diện, đôi mắt thẩn thờ, khuôn mặt tái nhợt, thần sắc thực dọa người. Bộ bikini vẫn còn trên người, bên ngoài đã được khoác một chiếc áo dài, cơ thể nhỏ bé sắp sụp đổ đang được chiếc áo của ai đó vây lấy, níu kéo hơi ấm cuối cùng trên cơ thể Mộ Tuyết.
""Anh Dực sao rồi?""
Từ xa liền nghe giọng nói có phần kích động của Mạch Kha nhưng Mộ Tuyết lúc này không còn nghe được gì nữa, cô chỉ cần biết anh sẽ sống!
15 giờ sau...
""Mộ Tuyết, em mau về nghỉ ngơi, anh Dực không sao đâu! Anh giúp em trông chừng.""
Mạch Kha đã nhắc lại 5 lần nhưng cô gái cạnh anh vẫn không buồn động đậy. Anh thở dài, anh đã mua giúp cô một đôi giày và quần áo mới nhưng cô không buồn động. Sau khi giúp cô mang giày, anh gọi y tá đến giải thích rõ tình hình, nhờ cô giúp đỡ.
""Mộ tiểu thư, cô nên thay quần áo, nếu Tống tổng tỉnh dậy thấy cô như thế sẽ rất đau lòng. Cô mau thay quần áo.""
Mộ Tuyết nghe đến anh liền vô hồn đứng dậy đi theo cô y tá.
***
""Alo, chào anh, tôi là Mạch Kha từ công ty Hoa thị. Anh có phải là Hàn Tần?""
""Phải, anh có quen biết với Mộ tiểu thư phải không?""
""Có thể giúp tôi đứa cô ấy về chăm sóc không? Hiện tại chúng tôi đang ở bệnh viện XXX.""
""Thực ra, Tống tổng của chúng tôi vừa bị thương, cô ấy không ăn uống gì cả cơ thể co ro trông không ổn lắm! Tôi phải chờ anh ấy nên anh có thể đến đâu giúp tôi khuyên cô ấy không?""
""Anh chỉ cần...""
""Hàn tiên sinh, Mộ tiểu thư bất tỉnh rồi."" Cô y tá hốt hoảng chạy ra báo tin, cô ta nhanh chóng gọi cả bác sĩ, đưa Mộ Tuyết vào phòng cấp cứu.
""Không cần đến nữa! Cô ấy ngất xỉu rồi!""
Anh lạnh lùng cúp máy. Con mẹ nó! Sao mọi thứ lại ập đến lúc này chứ!
Công ty đang nhận nhiều hợp đồng lớn, Tống Vũ Dực lại bị bắn chưa rõ sống chết, Mộ Tuyết lại bị ngất, các bằng đảng lại ẩu đả. Làm sao anh có thể gồng mình gánh hết những việc này?
Mạch Kha chạy sang phòng cấp cứu của Mộ Tuyết.
""Bệnh nhân hiện đang mang thai do không ăn gì gần 1 ngày nên ngất xỉu, đừng lo, chăm sóc cô ấy một chút.""
""Cô ấy mang thai?""
""Ừ, 3 tuần rồi.""
Đầu Mạch Kha ""choang"" một tiếng, Tống Vũ Dực chưa tỉnh lại, Mộ Tuyết lại mang thai, mẹ con Mộ Tuyết sẽ khó bảo toàn, hơn nữa, nhỡ...
Anh gọi điện nhờ người đến chăm sóc cô, biết trước anh cứ để Hàn Tần đến chăm sóc cô. Bây giờ phải làm sao đây?
Tiểu Tình...
""Alo, Tình Tình!""
""...""
""Hiện tại, anh có chút khó khăn.""
""...""
""Anh Dực bị người ta bắn, đang trong phòng cấp cứu chưa rõ sống chết, chị dâu của chúng ta lại mang thai ngất xỉu cần được chăm sóc, anh có chút bất tiện lại không thể phân thân để...""
""Hả, ừ...À anh đang ở bệnh viện XXX phòng số 127, okay.""
""...""
""Anh vẫn chưa ăn gì từ sau khi gặp em.""
""....""
""Ừ, cảm ơn em""
Phù, cuối cùng cũng đã có người giúp đỡ anh. Chiều nay anh và Tiểu Tình đã nói rõ mọi chuyện, họ quyết định thử một lần đường đường chính chính yêu nhau. Vì không kìm chế được, anh và cô đã hành động theo con tim, sắp ""lâm trận"" thì điện thoại của bệnh viện gọi đến nói Tống Vũ Dực bị bắn, cô gái đi cùng quá kinh động nên không nói lời nào chỉ chăm chăm nhìn vào cửa phòng cấp cứu khi hỏi có người nào có đến giúp cô đã gọi tên anh. Haizzz, rõ khổ nếu không phải anh em tốt anh nhất định không để hai người họ phá hư chuyện tốt.
Tội nghiệp Tiểu Tình của anh, hai má đỏ bừng, mắt phủ một làn nước trông vô cùng kích thích. Nhưng mà...
Hàn Tần cuối xuống hôn cô say đắm, anh giải thích sơ tình hình, Tiểu Tình hiểu chuyện cũng không làm khó anh, cô giúp anh mặc quần áo dặn dò anh cẩn thận. Anh tưởng tượng đến khoảnh khắc đó, giá như đừng có cuộc điện thoại kia. Còn tên Tống Vũ Dực nữa, không biết làm gì bị người ta bắn ra nông nổi này.
Anh đã cho người điều tra, là tên Hồng Kỳ bắn, hắn cũng bị thương Tống Vũ Dực đã bắn thẳng vào giữa ngực khiến hô hấp của hắn trở nên khó khăn, tình hình xem ra nghiêm trọng hơn Tống Vũ Dực. Còn nguyên nhân anh không muốn tìm hiểu, nếu hắn còn sống, đợi Tống Vũ Dực tỉnh dậy, anh trực tiếp đi lột da hắn.
""Ai là người nhà bệnh nhân?""
""Tôi""
""Tình hình của anh ta không ổn, tim có lúc đã ngừng đập. Chúng tôi triển khai sử dụng thiết bị mới sẽ có thể làm nhịp tim ổn định lại, nhưng đây là lần đầu áp dụng. Cậu có đồng ý thực hiện không chúng tôi sẽ không chịu...""
""Ông làm ơn ngừng huyên thuyên mau cứu anh ấy!! Nếu không, tôi lột da bác sĩ các người!""
Cửa phòng cấp cứu lại đóng. Khi Mạch Kha sắp nổi điên thì cửa phòng cấp cứu của Tống Vũ Dực bật mở sau gần 20 tiếng.
""Bác sĩ, tình hình sao rồi?""
""Tôi đã gắp viên đạn ra.""
""Tốt, tốt quá cám ơn bác sĩ.""
""Nhưng mà khi phẫu thuật chúng tôi phát hiện có một khối u ở xương sống gần lồng ngực. Sau khi anh ấy tỉnh dậy hãy đi kiểm tra.""
""Tôi biết rồi! Anh đã vất vả!""
""Tôi chỉ sợ bị lột da nên vừa run rẩy vừa gắp đạn!""
""...""
Vị bác sĩ liếc nhìn khuôn mặt cứng đờ của Mạch Kha, ông đi ra ngoài.
Tống Vũ Dực được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Mạch Kha nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh mà đau lòng nhưng vài ngày nữa mới được thăm bệnh.
""Tiểu Tình à, anh Dực tỉnh rồi nhưng hiện tại không được thăm. Chị dâu sao rồi?""
""...""
""Đứa bé như thế nào?""
""...""
""Tốt quá, không sao rồi!""
""...""
""Anh sẽ sang bên đấy!""
Mở cửa phòng bệnh mở ra, nụ cười không mấy vui vẻ của Tiểu Tình khiến anh đau lòng.
""Anh ăn chút nhé! Em đã nấu đó!""
""Ngon quá! Cảm ơn em!""
Tiểu Tình thẹn thùng cười. Hiện tại anh Dực và Mộ tiểu thư đã ổn hi vọng họ vượt qua kiếp nạn này, khi nghe Mạch Kha kể chuyện của họ cô cũng thấy đau lòng.
""Kha, anh nói xem có phải vì khắc mệnh nên anh Dực mới bị bắn không?""
""Rất có thể!""
""Chuyện tình của họ thật đau lòng!""
""Lúc nãy tim anh Dực đã ngừng đập, nhờ anh ấy phúc lớn mạng lớn nếu không đã không thể tỉnh lại!""
Mộ Tuyết từ trên giường tỉnh dậy, bên cạnh là Mạch Kha và một cô gái rất xinh đẹp, Mạch Kha đang ăn cơm, cô gái rất xinh xắn, trong mắt họ tràn ngập tình yêu.
""Cho em hỏi anh Dực sao rồi?""
""Em tỉnh rồi sao? Anh Dực đã ổn rồi, anh đã bố trí vệ sĩ cho anh ấy. Em yên tâm.""
Mạch Kha tiến đến đỡ Mộ Tuyết dậy.
""Để em sang thăm anh ấy.""
""Em không vào được đâu! Nhưng hiện tại em đang mang thai, Mộ Tuyết hãy giữ gìn sức khỏe. Anh Dực tỉnh dậy biết tin sẽ rất vui!""
""Thật sao?""
""Chúc mừng em!""
Mộ Tuyết bỗng trở nên hoảng loạn, liệu Tống Vũ Dực có chấp nhận đứa trẻ này, có vẻ anh ấy không thích trẻ con!
""Em sao vậy? Không vui sao?""
""Mạch Kha, em không chắc anh ấy có thích đứa trẻ không...""
""Yên tâm! Anh chắc chắn anh ấy sẽ thích đứa trẻ!""
""Còn đây là...""
""Là Tiểu Tình, bạn gái anh!""
""Chào chị!""
""Cảm ơn em! Em đã vất vả rồi!""
""Không có gì đâu ạ!""
""E hèm...còn anh?""
""Cảm ơn anh Mạch Kha!""
""Không có gì!!!""
""Anh Dực sao rồi?""
Từ xa liền nghe giọng nói có phần kích động của Mạch Kha nhưng Mộ Tuyết lúc này không còn nghe được gì nữa, cô chỉ cần biết anh sẽ sống!
15 giờ sau...
""Mộ Tuyết, em mau về nghỉ ngơi, anh Dực không sao đâu! Anh giúp em trông chừng.""
Mạch Kha đã nhắc lại 5 lần nhưng cô gái cạnh anh vẫn không buồn động đậy. Anh thở dài, anh đã mua giúp cô một đôi giày và quần áo mới nhưng cô không buồn động. Sau khi giúp cô mang giày, anh gọi y tá đến giải thích rõ tình hình, nhờ cô giúp đỡ.
""Mộ tiểu thư, cô nên thay quần áo, nếu Tống tổng tỉnh dậy thấy cô như thế sẽ rất đau lòng. Cô mau thay quần áo.""
Mộ Tuyết nghe đến anh liền vô hồn đứng dậy đi theo cô y tá.
***
""Alo, chào anh, tôi là Mạch Kha từ công ty Hoa thị. Anh có phải là Hàn Tần?""
""Phải, anh có quen biết với Mộ tiểu thư phải không?""
""Có thể giúp tôi đứa cô ấy về chăm sóc không? Hiện tại chúng tôi đang ở bệnh viện XXX.""
""Thực ra, Tống tổng của chúng tôi vừa bị thương, cô ấy không ăn uống gì cả cơ thể co ro trông không ổn lắm! Tôi phải chờ anh ấy nên anh có thể đến đâu giúp tôi khuyên cô ấy không?""
""Anh chỉ cần...""
""Hàn tiên sinh, Mộ tiểu thư bất tỉnh rồi."" Cô y tá hốt hoảng chạy ra báo tin, cô ta nhanh chóng gọi cả bác sĩ, đưa Mộ Tuyết vào phòng cấp cứu.
""Không cần đến nữa! Cô ấy ngất xỉu rồi!""
Anh lạnh lùng cúp máy. Con mẹ nó! Sao mọi thứ lại ập đến lúc này chứ!
Công ty đang nhận nhiều hợp đồng lớn, Tống Vũ Dực lại bị bắn chưa rõ sống chết, Mộ Tuyết lại bị ngất, các bằng đảng lại ẩu đả. Làm sao anh có thể gồng mình gánh hết những việc này?
Mạch Kha chạy sang phòng cấp cứu của Mộ Tuyết.
""Bệnh nhân hiện đang mang thai do không ăn gì gần 1 ngày nên ngất xỉu, đừng lo, chăm sóc cô ấy một chút.""
""Cô ấy mang thai?""
""Ừ, 3 tuần rồi.""
Đầu Mạch Kha ""choang"" một tiếng, Tống Vũ Dực chưa tỉnh lại, Mộ Tuyết lại mang thai, mẹ con Mộ Tuyết sẽ khó bảo toàn, hơn nữa, nhỡ...
Anh gọi điện nhờ người đến chăm sóc cô, biết trước anh cứ để Hàn Tần đến chăm sóc cô. Bây giờ phải làm sao đây?
Tiểu Tình...
""Alo, Tình Tình!""
""...""
""Hiện tại, anh có chút khó khăn.""
""...""
""Anh Dực bị người ta bắn, đang trong phòng cấp cứu chưa rõ sống chết, chị dâu của chúng ta lại mang thai ngất xỉu cần được chăm sóc, anh có chút bất tiện lại không thể phân thân để...""
""Hả, ừ...À anh đang ở bệnh viện XXX phòng số 127, okay.""
""...""
""Anh vẫn chưa ăn gì từ sau khi gặp em.""
""....""
""Ừ, cảm ơn em""
Phù, cuối cùng cũng đã có người giúp đỡ anh. Chiều nay anh và Tiểu Tình đã nói rõ mọi chuyện, họ quyết định thử một lần đường đường chính chính yêu nhau. Vì không kìm chế được, anh và cô đã hành động theo con tim, sắp ""lâm trận"" thì điện thoại của bệnh viện gọi đến nói Tống Vũ Dực bị bắn, cô gái đi cùng quá kinh động nên không nói lời nào chỉ chăm chăm nhìn vào cửa phòng cấp cứu khi hỏi có người nào có đến giúp cô đã gọi tên anh. Haizzz, rõ khổ nếu không phải anh em tốt anh nhất định không để hai người họ phá hư chuyện tốt.
Tội nghiệp Tiểu Tình của anh, hai má đỏ bừng, mắt phủ một làn nước trông vô cùng kích thích. Nhưng mà...
Hàn Tần cuối xuống hôn cô say đắm, anh giải thích sơ tình hình, Tiểu Tình hiểu chuyện cũng không làm khó anh, cô giúp anh mặc quần áo dặn dò anh cẩn thận. Anh tưởng tượng đến khoảnh khắc đó, giá như đừng có cuộc điện thoại kia. Còn tên Tống Vũ Dực nữa, không biết làm gì bị người ta bắn ra nông nổi này.
Anh đã cho người điều tra, là tên Hồng Kỳ bắn, hắn cũng bị thương Tống Vũ Dực đã bắn thẳng vào giữa ngực khiến hô hấp của hắn trở nên khó khăn, tình hình xem ra nghiêm trọng hơn Tống Vũ Dực. Còn nguyên nhân anh không muốn tìm hiểu, nếu hắn còn sống, đợi Tống Vũ Dực tỉnh dậy, anh trực tiếp đi lột da hắn.
""Ai là người nhà bệnh nhân?""
""Tôi""
""Tình hình của anh ta không ổn, tim có lúc đã ngừng đập. Chúng tôi triển khai sử dụng thiết bị mới sẽ có thể làm nhịp tim ổn định lại, nhưng đây là lần đầu áp dụng. Cậu có đồng ý thực hiện không chúng tôi sẽ không chịu...""
""Ông làm ơn ngừng huyên thuyên mau cứu anh ấy!! Nếu không, tôi lột da bác sĩ các người!""
Cửa phòng cấp cứu lại đóng. Khi Mạch Kha sắp nổi điên thì cửa phòng cấp cứu của Tống Vũ Dực bật mở sau gần 20 tiếng.
""Bác sĩ, tình hình sao rồi?""
""Tôi đã gắp viên đạn ra.""
""Tốt, tốt quá cám ơn bác sĩ.""
""Nhưng mà khi phẫu thuật chúng tôi phát hiện có một khối u ở xương sống gần lồng ngực. Sau khi anh ấy tỉnh dậy hãy đi kiểm tra.""
""Tôi biết rồi! Anh đã vất vả!""
""Tôi chỉ sợ bị lột da nên vừa run rẩy vừa gắp đạn!""
""...""
Vị bác sĩ liếc nhìn khuôn mặt cứng đờ của Mạch Kha, ông đi ra ngoài.
Tống Vũ Dực được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Mạch Kha nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh mà đau lòng nhưng vài ngày nữa mới được thăm bệnh.
""Tiểu Tình à, anh Dực tỉnh rồi nhưng hiện tại không được thăm. Chị dâu sao rồi?""
""...""
""Đứa bé như thế nào?""
""...""
""Tốt quá, không sao rồi!""
""...""
""Anh sẽ sang bên đấy!""
Mở cửa phòng bệnh mở ra, nụ cười không mấy vui vẻ của Tiểu Tình khiến anh đau lòng.
""Anh ăn chút nhé! Em đã nấu đó!""
""Ngon quá! Cảm ơn em!""
Tiểu Tình thẹn thùng cười. Hiện tại anh Dực và Mộ tiểu thư đã ổn hi vọng họ vượt qua kiếp nạn này, khi nghe Mạch Kha kể chuyện của họ cô cũng thấy đau lòng.
""Kha, anh nói xem có phải vì khắc mệnh nên anh Dực mới bị bắn không?""
""Rất có thể!""
""Chuyện tình của họ thật đau lòng!""
""Lúc nãy tim anh Dực đã ngừng đập, nhờ anh ấy phúc lớn mạng lớn nếu không đã không thể tỉnh lại!""
Mộ Tuyết từ trên giường tỉnh dậy, bên cạnh là Mạch Kha và một cô gái rất xinh đẹp, Mạch Kha đang ăn cơm, cô gái rất xinh xắn, trong mắt họ tràn ngập tình yêu.
""Cho em hỏi anh Dực sao rồi?""
""Em tỉnh rồi sao? Anh Dực đã ổn rồi, anh đã bố trí vệ sĩ cho anh ấy. Em yên tâm.""
Mạch Kha tiến đến đỡ Mộ Tuyết dậy.
""Để em sang thăm anh ấy.""
""Em không vào được đâu! Nhưng hiện tại em đang mang thai, Mộ Tuyết hãy giữ gìn sức khỏe. Anh Dực tỉnh dậy biết tin sẽ rất vui!""
""Thật sao?""
""Chúc mừng em!""
Mộ Tuyết bỗng trở nên hoảng loạn, liệu Tống Vũ Dực có chấp nhận đứa trẻ này, có vẻ anh ấy không thích trẻ con!
""Em sao vậy? Không vui sao?""
""Mạch Kha, em không chắc anh ấy có thích đứa trẻ không...""
""Yên tâm! Anh chắc chắn anh ấy sẽ thích đứa trẻ!""
""Còn đây là...""
""Là Tiểu Tình, bạn gái anh!""
""Chào chị!""
""Cảm ơn em! Em đã vất vả rồi!""
""Không có gì đâu ạ!""
""E hèm...còn anh?""
""Cảm ơn anh Mạch Kha!""
""Không có gì!!!""
Tác giả :
Mẫn Nhi