Tổng Tài Baba: Mami Giận Thật Rồi!
Chương 16: Hành hạ
Mục Lạc Anh mệt mỏi mở mắt, ánh sáng không một tia, cả căn nhà như bao phủ bởi một màu đen.Hình như cô bị đánh một ngày một đêm rồi.
Sợ! Không sợ.
Đau! Lòng thỳ đau.
Khóc! Rất muốn khóc.
Mục Lạc Anh lúc nào cũng mạnh mẽ không một lần khuất phục, đó cũng là con người thật của cô. Nhưng cô cũng là phụ nữ, cô chỉ muốn được bảo người mình yêu bảo vệ. Và người đó không ai khác là Mộ Tư Phàm. Nhưng bây giờ có lẻ anh ta đang ngủ một giấc ngon, hay là đang xem phim hoạt hình.... Không nhớ đến cô.
Không để cho bản thân suy nghĩ nhiều nữa, Mục Lạc Anh liếc mắt nhìn xung quanh, không thấy ai cả. Có lẽ hai tên kia đi rồi.
Mục Lạc Anh nhìn xuống sàn thấy có vài miếng thủy tinh vỡ, đôi chân nhanh nhẹn bám lấy và hất lên. Với thân thủ nhanh, vừa thấy liền lấy miệng chọp lấy. Rồi nhả xuống tay. Do ta của cô bị trói ở phía trước nên cũng thuận tiện.
"Rẹt rẹt rẹt "
"Rầm".
Chỉ mới cắt được một nửa, cánh của bỗng bật tung ra. Cô giật mình giấu đi miếng thủy tinh. Lâm Nguyệt cùng hai tên thuộc hạ của mình bước vào, vẫn như vậy cô không thể biết được khuôn mặt của Lâm Nguyệt. Bà ta lúc nào cũng đeo mặt nạ.
Lâm Nguyệt bước đến cạnh cô, cười chế giễu:"Sao nào? Vết thương đau không nhỉ?".
Vừa nói, Lâm Nguyệt cầm lấy một lọ nhỏ rắc vào từng vết thương của cô.Điều đó làm cô như muốn chết đi. Đau! Đau đến tận xương tủy. Nhưng không làm cô phải la lên tiếng nào.
Lâm Nguyệt nén giận, ngồi xuống ghế:"Hai cậu tiếp tục đánh cho tôi ".
Và sau đó là những tiếng roi vô cùng thảm thiết. Chỉ nghe được tiếng cười thích thú của phụ nữ.
Mặc cho họ đánh, mắt cô từ từ cụp xuống, giờ Mục Lạc Anh chẳng khác gì một cái xác không hồn.
Không được nếu để cô ta chết thỳ còn gì là vui nữa!!!
"Ngưng đi! ".
Hai tên kia dừng tất cả hành động của mình lại.
"Hai người ra ngoài canh giữ, không có lệnh của ta thỳ không được rời cô ta nửa bước".
"Thuộc hạ tuân mệnh"_Hai người cung kính cúi xuống nói.
Tuy mắt cô nhắm, nhưng vẫn còn nghe thoang thoảng tiếng Lâm Nguyệt.
Mình sắp thoát rồi! Mục Lạc Anh mày phải kiên cường! Mày có thân phận gì, trải qua bao nhiêu khó khăn mày sợ, hôm nay phải sợ một người đàn bà sao? Hừ không thể!!!
- ----------
Sợ! Không sợ.
Đau! Lòng thỳ đau.
Khóc! Rất muốn khóc.
Mục Lạc Anh lúc nào cũng mạnh mẽ không một lần khuất phục, đó cũng là con người thật của cô. Nhưng cô cũng là phụ nữ, cô chỉ muốn được bảo người mình yêu bảo vệ. Và người đó không ai khác là Mộ Tư Phàm. Nhưng bây giờ có lẻ anh ta đang ngủ một giấc ngon, hay là đang xem phim hoạt hình.... Không nhớ đến cô.
Không để cho bản thân suy nghĩ nhiều nữa, Mục Lạc Anh liếc mắt nhìn xung quanh, không thấy ai cả. Có lẽ hai tên kia đi rồi.
Mục Lạc Anh nhìn xuống sàn thấy có vài miếng thủy tinh vỡ, đôi chân nhanh nhẹn bám lấy và hất lên. Với thân thủ nhanh, vừa thấy liền lấy miệng chọp lấy. Rồi nhả xuống tay. Do ta của cô bị trói ở phía trước nên cũng thuận tiện.
"Rẹt rẹt rẹt "
"Rầm".
Chỉ mới cắt được một nửa, cánh của bỗng bật tung ra. Cô giật mình giấu đi miếng thủy tinh. Lâm Nguyệt cùng hai tên thuộc hạ của mình bước vào, vẫn như vậy cô không thể biết được khuôn mặt của Lâm Nguyệt. Bà ta lúc nào cũng đeo mặt nạ.
Lâm Nguyệt bước đến cạnh cô, cười chế giễu:"Sao nào? Vết thương đau không nhỉ?".
Vừa nói, Lâm Nguyệt cầm lấy một lọ nhỏ rắc vào từng vết thương của cô.Điều đó làm cô như muốn chết đi. Đau! Đau đến tận xương tủy. Nhưng không làm cô phải la lên tiếng nào.
Lâm Nguyệt nén giận, ngồi xuống ghế:"Hai cậu tiếp tục đánh cho tôi ".
Và sau đó là những tiếng roi vô cùng thảm thiết. Chỉ nghe được tiếng cười thích thú của phụ nữ.
Mặc cho họ đánh, mắt cô từ từ cụp xuống, giờ Mục Lạc Anh chẳng khác gì một cái xác không hồn.
Không được nếu để cô ta chết thỳ còn gì là vui nữa!!!
"Ngưng đi! ".
Hai tên kia dừng tất cả hành động của mình lại.
"Hai người ra ngoài canh giữ, không có lệnh của ta thỳ không được rời cô ta nửa bước".
"Thuộc hạ tuân mệnh"_Hai người cung kính cúi xuống nói.
Tuy mắt cô nhắm, nhưng vẫn còn nghe thoang thoảng tiếng Lâm Nguyệt.
Mình sắp thoát rồi! Mục Lạc Anh mày phải kiên cường! Mày có thân phận gì, trải qua bao nhiêu khó khăn mày sợ, hôm nay phải sợ một người đàn bà sao? Hừ không thể!!!
- ----------
Tác giả :
Tì Bà Phiêu Bạc