Tổng Tài Bá Đạo
Chương 7: Ta nói, nó xinh đẹp hơn ngươi
“Các ngươi dùng sức ném cho ta. Người nào ném nhiều ta liền thưởng người đó một trăm đồng tiền!” Uông Giai Vi lớn tiếng tuyên bố. Phải biết rằng, khi đó, một trăm đồng tiền bằng tiền công một tháng của bố mẹ bọn nhỏ ở Uông gia. Những đứa nhỏ đó vừa nghe nói đến có một trăm đồng tiền, cả đám như điên rồi, giống như Trần Gia Linh trực tiếp tấn công Hàn Nhất Nhất, ra sức mà cởi áo khoác của nó. Cứ như vậy, thân thể của Nhất Nhất gần như phơi bày trong không khí. “Chị, xin chị, Nhất Nhất sẽ bị lạnh chết, chị đừng như vậy. Xin chị mà.” Uông Giai Trừng gần như chỉ dùng tư thế bò đến trước mặt nó. Mà tại đây, bên trong một mảnh tuyết hỗn loạn, một mùa tuyết bay đầy trời rất là chướng mắt. “Ha ha ha ha! !” Một trận cười to đột nhiên phá vỡ cảnh tượng này. Trong lòng Uông Giai Vi nghĩ. Là đứa nào lớn mật như vậy, dám ngăn cản nó. “Uông đại tiểu thư, làm việc thật là tốt!” Nó theo tiếng cười quay đầu lại, một mà kia như gai trong mắt nó, như lửa đốt trong lòng nó. Anh trai Uông Khánh Vũ của nó cùng một đứa bé trai khác mà nó không biết tên, trong mắt cậu bé lộ ra vẻ khinh thường. Nó chưa từng phải chịu qua sự đối xử lạnh lùng như vậy. Đứa bé trai này dựa vào cái gì mà dám nhìn nó như vậy, nó không muốn ánh mắt của tên kia nhìn nó như vậy. “Anh Khánh Vũ, em xin anh mau cứu Nhất Nhất đi, bạn ấy sẽ bị bọn họ làm cho chết mất!” Uông Giai Trừng vừa nhìn thấy Uông Khánh Vũ đến, giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng. Giữa những đứa nhỏ ở trong Uông gia cũng chỉ có lời nói của Uông Khánh Vũ này mới có thể trị được Uông Giai Vi. Uông Khánh Vũ vừa nghe đến cái tên Hàn Nhất Nhất lập tức xông tới hướng những đứa nhóc kia, hét lớn một tiếng bọn chúng liền sợ đến co chân bỏ chạy. Uông Giai Trừng chạy đến bên cạnh Hàn Nhất Nhất, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của nó, Uông Khánh Vũ không suy nghĩ gì liền cởi cái áo khoác trên người mình, mặc vào trên người Hàn Nhất Nhất. Bên cạnh, Uông Giai Vi cùng người bạn mà Uông Khánh Vũ dẫn tới đối diện nhau. “Ta gọi là Hạ Thiên Cơ, ta muốn nói, bộ dạng của ngươi thật đẹp, làn da thật trắng, đôi mắt thật sáng.” Cậu hàm chứa ý trêu cợt cười như không cười nói. Uông Giai Vi lại một lần nữa ngẩng đầu kiêu ngạo, vẻ đắc ý trong lòng càng tăng thêm. “Bất quá. . .” Đầu Hạ Thiên Cơ chuyển hướng về phía Hàn Nhất Nhất cùng Uông Giai Trừng, khi mắt cậu đối diện với đôi mắt tĩnh lặng to tròn của Hàn Nhất Nhất thì trong lòng cậu mơ hồ có một loại xúc động, giống như cậu từng nhìn thấy nó ở đâu đó. “Bất quá cái gì?” Uông Giai Vi mở miệng cao ngạo nói. “Cô bé nằm trên mặt đất kia so với ngươi, bộ dạng trông xinh đẹp hơn rất nhiều.” Cậu nghênh đón ánh mắt của nó, trong mắt lộ ra ý cười. “Ngươi, ngươi. . . !” Uông Giai Vi cảm giác như bản thân đột nhiên bị người khác lột trần y phục, tức giận trong lòng nháy mắt đã bùng cháy lên. Chính là đối diện với đứa bé trai này, nó cái gì đều không thể nói được. “Không cần kích động! Ta còn nghĩ cần phải nói lại lần nữa. Nói thật là, ngay cả bộ dáng ngươi cũng kém xa người ta!” Cậu chỉ vào Uông Giai Trừng nói. Lời này của cậu vừa nói ra, sắc mặt Uông Giai Vi càng thêm xanh mét, bỗng nhiên lớn tiếng mà hét ầm lên. “Hạ Thiên Cơ, tên hỗn đản nhà ngươi. Ngươi hỗn đản. . . hỗn đản!” Uông Giai Vi lần đầu tiên bị người khác coi thường như thế. Cảm xúc của nó đã tức giận đến cực hạn, lại giơ lên bím tóc trong tay, mà lúc nay đây, bím tóc của nó nhắm vào chính là Hạ Thiên Cơ. Ở trong mắt nó, cho tới bây giờ đều là người khác nhìn sắc mặt của nó. Không nghĩ tới hôm nay, lần đầu tiên chịu đựng ánh mắt khinh thường của người khác, nó làm sao có thể cam tâm chứ?
Tác giả :
Sơ Thần