Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Thám Tử
Chương 9: Ngạo Thiên Lưu Manh
Ngày hôm sau khi Wind có lại ý thức, cô cảm giác toàn thân đau đớn, giống như tất cả xương cốt trên người cô đều bị ai đó dùng cây đập thật mạnh vào, chỉ cần cô cử động một chút toàn thân sẽ vỡ nát.
Wind cố gắng mở mắt ra, cô vừa định xoay người lại đột nhiên một cơ đau từ sau lưng lang tỏa khắp nơi trên cơ thể cô.
"Awwwwwwww........."
Wind kêu lên trong cơn đau đớn, lúc này cô mới nhớ lại việc gì đã xảy ra.
Cô nhớ mình đang theo dõi người chồng của thân chủ cùng với cô tình nhân trẻ đến khách sạn, rồi nhớ đến việc thân phận thám tử của cô bị một người phụ nữ vô tích sự làm bại lộ.
Sau đó cô bị ba tên thuộc hạ của người đàn ông hung hăng đuổi theo, muốn hành hung với cô, nhưng thật không ngờ cô lại gặp phải tên oan gia, người cô nghĩ sẽ khoanh tay đứng ngòai cuộc nhìn cô bị đánh đập dã man, nhưng thật không ngờ anh ta lại ra tay giúp đỡ.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, không biết động lực từ đâu lại thúc đẩy cô, dùng thân thể quý giá của mình để bảo vệ cho anh ta.
Khiến cô bị thương nặng như bây giờ, muốn cử động cũng không dám, chỉ sợ mình sẽ động đến vết thương.
Suy nghĩ đến đây Wind không còn tức giận, cũng tốt anh vì giúp cô mới chọc đến ba tên đàn ông kia.
Cô vì cứu anh nên mới bị thương, xem như không ai nợ ai.
Nhưng nếu tính cho kỹ cô là người bị thiệt......
Thôi kệ, dù sao anh cũng không đáng ghét như cô nghĩ.
Ngạo Thiên ở trong phòng tắm, mới vừa tắm xong bước ra ngoài.
Nửa thân dưới chỉ tuỳ tiện quấn một cái khăn tắm màu trắng, thân hình cao lớn, bã vai vạm vỡ cùng với cái bụng sáu múi săn chắc, tạo thành một thân hình hoàn mỹ.
Anh đứng trước tấm kính hình chữ nhật lớn, lúc này đã trở nên mờ mịt vì hơi nước nóng bóc ra từ trong phòng tắm, Ngạo Thiên khom tới dùng tay lau đi lớp sương mỏng tạo ra từ hơi nước nóng trên tấm kính.
Gương mặt đẹp trai nam tính hiện ra trước mắt anh.
Đột nhiên Ngạo Thiên nghe được tiếng kêu lớn của Wind từ bên ngoài phòng ngủ truyền vào, anh không nghĩ ngợi gì chạy nhanh ra ngoài xem.
Ngạo Thiên chỉ sợ cô sẽ vô tình khiến vết thương trên lưng bị đứt chỉ, rất nguy hiểm và sẽ để lại sẹo.
Ngạo Thiên vừa bước ra ngoài, thân hình cao lớn còn chưa kịp ra khỏi cửa cặp mắt khẩn trương đã nhìn vào cô gái nhỏ, với thân hình mảnh mai ngồi ngây người.
Nhìn thấy Wind với thần sắc nhợt nhạt ánh mắt lưng trồng, trong lòng Ngạo Thiên liền nghĩ cô đã động đến vết thương ở phần lưng.
Ngạo Thiên đột nhiên cất giọng trầm trầm.
- Cô có sao không?
Vết thương còn đau không?
Giọng nói ấm áp, lo lắng của Ngạo Thiên truyền đến bên tai Wind, như hơi ấm bao trùm cả trái tim cô.
Từ trước đến giờ cô chưa từng có bạn trai, cũng không biết tình yêu là gì, nên chưa từng được sự quan tâm từ bất kỳ người đàn ông nào.
Wind khó tin ngước mắt lên nhìn anh, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt Wind sững sờ.
Ngạo Thiên vì quá khẩn trương nên không chú ý, hành động gấp gáp của mình đã vô tình khiến cái khăn tắm màu trắng được quấn ngang eo bất giác rơi xuống mặt đất.
Thân thể cường tráng không mảnh vải che thân của Ngạo Thiên phơi bày ra trước mắt cô.
Wind ngỡ ngàng cặp mắt ngập nước của vừa rồi, đột nhiên mở thật to.
Ngạo Thiên mới vừa tắm xong chưa kịp lau khô thân thể của mình, những giọt nước trong suốt còn động lại trên người anh, phản chiếu với ánh đèn màu trắng trên trần nhà tạo ra tia sáng lấp lánh bảy màu, y như ánh hào quang sáng chói.
Wind nhìn Ngạo Thiên đến không chớp mắt, anh giống y như một vị thần Hy Lạp, hấp dẫn và thu hút vô cùng.
Trong lúc Wind chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, đột nhiên Ngạo Thiên nhếch môi cười tươi, khi anh nhìn thấy vẻ mặt ngây ngấy của Wind nhìn chằm chằm vào anh.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông cười đẹp đến như vậy, nhưng cũng vì nụ cười quá mê người này của anh, chợt khiến cô bình tĩnh lại.
Cô kinh hãi dùng một tay che lại cặp mắt của mình, tay còn lại chỉ thẳng vào người Ngạo Thiên.
"Ahhhhhhhhh........."
Anh.......anh.... là đồ biến thái!
Tiếng thét kinh thiên động địa của Wind, khiến sắc mặt Ngạo Thiên tối sầm lại.
Biến thái?
Cô gái này thật sự không biết phân biệt tốt xấu, nếu biết trước như vậy anh sẽ không cứu cô.
Ngạo Thiên nhíu mày, không hài lòng với phản ứng của Wind.
Anh luôn tự hào với thân hình đạt tiêu chuẩn của mình, nên không có ý định che đậy.
Ngạo Thiên nhìn Wind lúc này đang dùng tay che mắt của mình lại, giống y như gặp phải ma, trong lòng chợt hiện lên ý nghĩ muốn trêu đùa cô.
- Cô nói ai là đồ biến thái?
Ngạo Thiên trầm giọng hỏi Wind.
Wind không thể nào tin nổi, người đàn ông này có bệnh không?
Còn hỏi ngược lại cô, cô buông tay che mắt của mình ra muốn đối mặt với anh, nhưng thật không ngờ người đàn ông này không biết xấu hổ.
Nhìn vào cử chỉ của anh ta, không có ý định mặc quần áo vào, ngược lại còn ung dung tự tại đứng đó nhìn cô.
"Ahhhhhhh....."
- Sao anh còn chưa mặc đồ?
Guơng mặt của Wind nóng phừng phừng, cô là xử nữ chưa từng tiếp cận với nam nhân, đột nhiên nhìn thấy vật kiêu ngạo nhất của người đàn ông, còn là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, khiến Wind mắc cở đến đỏ bừng cả mất.
- Tại sao tôi phải mặc đồ?
Ở đây là phòng của tôi, tôi muốn làm gì không đến phiên cô quản.
Nói thì nói vậy, nhưng Ngạo Thiên lại khom người nhặt cái khăn tắm màu trắng đang nằm tuỳ tiện trên mặt đất lên, quấn lại nửa thân dưới của mình.
Trong lòng Wind thật sự khinh thường loại đàn ông này, cô cử động muốn rời khỏi cái nơi được gọi là phòng của anh.
Nhưng mới vừa nhúc nhích, cái chăn che lại thân thể của cô bị rơi xuống, cô kinh ngạc nhìn xuống thân mình.
Áo cô đâu?
Sao cô không mặc gì?
Wind hốt hoảng nắm chặt cái chăn kéo lên, che lại cặp ngực căng tròn của mình, cô trợn mắt hung hăng lườm Ngạo Thiên lúc này đang xoay người lại chuẩn bị bước vào phòng tắm, mặc lại y phục của mình.
- Anh.....anh.....hôm qua anh đã làm gì tôi?
Wind nói lắp bắp ra những lời này, chẳng lẻ anh đã thừa lúc cô bất tĩnh chiếm đoạt cô.
Ngạo Thiên nghe cô nói vậy, anh biết cô đang nghĩ gì.
Đột nhiên anh dừng bước chân của mình, quay đầu lại nhìn cô thản nhiên nói.
- Làm những gì tôi nên làm!
Toàn thân Wind run lên theo lời nói của Ngạo Thiên, nước mắt như mưa đột nhiên trào ra từ khoé mi cô.
Wind hốt hoảng vén tấm chăn sang một bên, nhìn xuống cái giường trước mặt.
Đầu óc Wind đột nhiên quay cuồng, cô choáng váng tay bất giác chống trên tấm nệm mềm mại, thân thể của Wind lúc này đã không còn sức lực, có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào khi cô nhìn thấy một mảnh máu tươi màu đỏ chói, in trên tấm chăn màu trắng.
Tiêu rồi, tiêu rồi....
Sự trong trắng của cô đã bị người đàn ông vô sỉ này cướp mất.
Wind gào thét trong lòng, cô tức giận nắm chặt nắm đấm của mình, cô dùng chút ít sức lực còn lại, cầm cái ly thủy tinh đặt trên bàn bên cạnh, thẳng tay ném về phía của Ngạo Thiên.
Vừa ném xong Wind liền cầm chặt tấm chăn quấn lại thân thể của mình, nhanh chóng bước xuống giường.
Cô muốn rời khỏi nơi này không muốn đối diện với người đàn ông lưu manh trước mắt, dù chỉ là một giây ngắn ngủi.
Uổng cho cô còn nghĩ mình đã hiểu lầm đến anh, anh không phải là người xấu, chí ít anh cũng có lòng tốt ra tay giúp cô.
Wind cố gắng mở mắt ra, cô vừa định xoay người lại đột nhiên một cơ đau từ sau lưng lang tỏa khắp nơi trên cơ thể cô.
"Awwwwwwww........."
Wind kêu lên trong cơn đau đớn, lúc này cô mới nhớ lại việc gì đã xảy ra.
Cô nhớ mình đang theo dõi người chồng của thân chủ cùng với cô tình nhân trẻ đến khách sạn, rồi nhớ đến việc thân phận thám tử của cô bị một người phụ nữ vô tích sự làm bại lộ.
Sau đó cô bị ba tên thuộc hạ của người đàn ông hung hăng đuổi theo, muốn hành hung với cô, nhưng thật không ngờ cô lại gặp phải tên oan gia, người cô nghĩ sẽ khoanh tay đứng ngòai cuộc nhìn cô bị đánh đập dã man, nhưng thật không ngờ anh ta lại ra tay giúp đỡ.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, không biết động lực từ đâu lại thúc đẩy cô, dùng thân thể quý giá của mình để bảo vệ cho anh ta.
Khiến cô bị thương nặng như bây giờ, muốn cử động cũng không dám, chỉ sợ mình sẽ động đến vết thương.
Suy nghĩ đến đây Wind không còn tức giận, cũng tốt anh vì giúp cô mới chọc đến ba tên đàn ông kia.
Cô vì cứu anh nên mới bị thương, xem như không ai nợ ai.
Nhưng nếu tính cho kỹ cô là người bị thiệt......
Thôi kệ, dù sao anh cũng không đáng ghét như cô nghĩ.
Ngạo Thiên ở trong phòng tắm, mới vừa tắm xong bước ra ngoài.
Nửa thân dưới chỉ tuỳ tiện quấn một cái khăn tắm màu trắng, thân hình cao lớn, bã vai vạm vỡ cùng với cái bụng sáu múi săn chắc, tạo thành một thân hình hoàn mỹ.
Anh đứng trước tấm kính hình chữ nhật lớn, lúc này đã trở nên mờ mịt vì hơi nước nóng bóc ra từ trong phòng tắm, Ngạo Thiên khom tới dùng tay lau đi lớp sương mỏng tạo ra từ hơi nước nóng trên tấm kính.
Gương mặt đẹp trai nam tính hiện ra trước mắt anh.
Đột nhiên Ngạo Thiên nghe được tiếng kêu lớn của Wind từ bên ngoài phòng ngủ truyền vào, anh không nghĩ ngợi gì chạy nhanh ra ngoài xem.
Ngạo Thiên chỉ sợ cô sẽ vô tình khiến vết thương trên lưng bị đứt chỉ, rất nguy hiểm và sẽ để lại sẹo.
Ngạo Thiên vừa bước ra ngoài, thân hình cao lớn còn chưa kịp ra khỏi cửa cặp mắt khẩn trương đã nhìn vào cô gái nhỏ, với thân hình mảnh mai ngồi ngây người.
Nhìn thấy Wind với thần sắc nhợt nhạt ánh mắt lưng trồng, trong lòng Ngạo Thiên liền nghĩ cô đã động đến vết thương ở phần lưng.
Ngạo Thiên đột nhiên cất giọng trầm trầm.
- Cô có sao không?
Vết thương còn đau không?
Giọng nói ấm áp, lo lắng của Ngạo Thiên truyền đến bên tai Wind, như hơi ấm bao trùm cả trái tim cô.
Từ trước đến giờ cô chưa từng có bạn trai, cũng không biết tình yêu là gì, nên chưa từng được sự quan tâm từ bất kỳ người đàn ông nào.
Wind khó tin ngước mắt lên nhìn anh, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt Wind sững sờ.
Ngạo Thiên vì quá khẩn trương nên không chú ý, hành động gấp gáp của mình đã vô tình khiến cái khăn tắm màu trắng được quấn ngang eo bất giác rơi xuống mặt đất.
Thân thể cường tráng không mảnh vải che thân của Ngạo Thiên phơi bày ra trước mắt cô.
Wind ngỡ ngàng cặp mắt ngập nước của vừa rồi, đột nhiên mở thật to.
Ngạo Thiên mới vừa tắm xong chưa kịp lau khô thân thể của mình, những giọt nước trong suốt còn động lại trên người anh, phản chiếu với ánh đèn màu trắng trên trần nhà tạo ra tia sáng lấp lánh bảy màu, y như ánh hào quang sáng chói.
Wind nhìn Ngạo Thiên đến không chớp mắt, anh giống y như một vị thần Hy Lạp, hấp dẫn và thu hút vô cùng.
Trong lúc Wind chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, đột nhiên Ngạo Thiên nhếch môi cười tươi, khi anh nhìn thấy vẻ mặt ngây ngấy của Wind nhìn chằm chằm vào anh.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông cười đẹp đến như vậy, nhưng cũng vì nụ cười quá mê người này của anh, chợt khiến cô bình tĩnh lại.
Cô kinh hãi dùng một tay che lại cặp mắt của mình, tay còn lại chỉ thẳng vào người Ngạo Thiên.
"Ahhhhhhhhh........."
Anh.......anh.... là đồ biến thái!
Tiếng thét kinh thiên động địa của Wind, khiến sắc mặt Ngạo Thiên tối sầm lại.
Biến thái?
Cô gái này thật sự không biết phân biệt tốt xấu, nếu biết trước như vậy anh sẽ không cứu cô.
Ngạo Thiên nhíu mày, không hài lòng với phản ứng của Wind.
Anh luôn tự hào với thân hình đạt tiêu chuẩn của mình, nên không có ý định che đậy.
Ngạo Thiên nhìn Wind lúc này đang dùng tay che mắt của mình lại, giống y như gặp phải ma, trong lòng chợt hiện lên ý nghĩ muốn trêu đùa cô.
- Cô nói ai là đồ biến thái?
Ngạo Thiên trầm giọng hỏi Wind.
Wind không thể nào tin nổi, người đàn ông này có bệnh không?
Còn hỏi ngược lại cô, cô buông tay che mắt của mình ra muốn đối mặt với anh, nhưng thật không ngờ người đàn ông này không biết xấu hổ.
Nhìn vào cử chỉ của anh ta, không có ý định mặc quần áo vào, ngược lại còn ung dung tự tại đứng đó nhìn cô.
"Ahhhhhhh....."
- Sao anh còn chưa mặc đồ?
Guơng mặt của Wind nóng phừng phừng, cô là xử nữ chưa từng tiếp cận với nam nhân, đột nhiên nhìn thấy vật kiêu ngạo nhất của người đàn ông, còn là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, khiến Wind mắc cở đến đỏ bừng cả mất.
- Tại sao tôi phải mặc đồ?
Ở đây là phòng của tôi, tôi muốn làm gì không đến phiên cô quản.
Nói thì nói vậy, nhưng Ngạo Thiên lại khom người nhặt cái khăn tắm màu trắng đang nằm tuỳ tiện trên mặt đất lên, quấn lại nửa thân dưới của mình.
Trong lòng Wind thật sự khinh thường loại đàn ông này, cô cử động muốn rời khỏi cái nơi được gọi là phòng của anh.
Nhưng mới vừa nhúc nhích, cái chăn che lại thân thể của cô bị rơi xuống, cô kinh ngạc nhìn xuống thân mình.
Áo cô đâu?
Sao cô không mặc gì?
Wind hốt hoảng nắm chặt cái chăn kéo lên, che lại cặp ngực căng tròn của mình, cô trợn mắt hung hăng lườm Ngạo Thiên lúc này đang xoay người lại chuẩn bị bước vào phòng tắm, mặc lại y phục của mình.
- Anh.....anh.....hôm qua anh đã làm gì tôi?
Wind nói lắp bắp ra những lời này, chẳng lẻ anh đã thừa lúc cô bất tĩnh chiếm đoạt cô.
Ngạo Thiên nghe cô nói vậy, anh biết cô đang nghĩ gì.
Đột nhiên anh dừng bước chân của mình, quay đầu lại nhìn cô thản nhiên nói.
- Làm những gì tôi nên làm!
Toàn thân Wind run lên theo lời nói của Ngạo Thiên, nước mắt như mưa đột nhiên trào ra từ khoé mi cô.
Wind hốt hoảng vén tấm chăn sang một bên, nhìn xuống cái giường trước mặt.
Đầu óc Wind đột nhiên quay cuồng, cô choáng váng tay bất giác chống trên tấm nệm mềm mại, thân thể của Wind lúc này đã không còn sức lực, có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào khi cô nhìn thấy một mảnh máu tươi màu đỏ chói, in trên tấm chăn màu trắng.
Tiêu rồi, tiêu rồi....
Sự trong trắng của cô đã bị người đàn ông vô sỉ này cướp mất.
Wind gào thét trong lòng, cô tức giận nắm chặt nắm đấm của mình, cô dùng chút ít sức lực còn lại, cầm cái ly thủy tinh đặt trên bàn bên cạnh, thẳng tay ném về phía của Ngạo Thiên.
Vừa ném xong Wind liền cầm chặt tấm chăn quấn lại thân thể của mình, nhanh chóng bước xuống giường.
Cô muốn rời khỏi nơi này không muốn đối diện với người đàn ông lưu manh trước mắt, dù chỉ là một giây ngắn ngủi.
Uổng cho cô còn nghĩ mình đã hiểu lầm đến anh, anh không phải là người xấu, chí ít anh cũng có lòng tốt ra tay giúp cô.
Tác giả :
Lan Hồ Điệp 134