Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Luật Sư Kiêu Ngạo Của Mình
Chương 70: Nam Liệt để ý đến Hàn Mạc
Chắc cô là thuộc hạ của người, bàn cuộc giao dịch kỳ này với Mạnh Hùng.
Trong lúc Nam Liệt đứng ngây người quan sát Hàn Mạc.
Một tên thuộc hạ phụ trách canh cửa vội vã chạy vào.
Hắn khom người sợ hãi báo cáo với Hàn Mạc.
“Chủ nhân, họ đã trốn thoát.”
Sắc mặt Hàn Mạc liền trầm xuống, cặp mắt lạnh lùng của cô hiện lên tia phẫn nộ.
Đột nhiên Hàn Mạc rút ra một con dao sắc bén từ thắt lưng của mình, cô dùng sức đâm vào đùi của tên thuộc hạ.
Hàn Mạc ra tay không hề nhẹ, tên thuộc hạ bị Hàn Mạc đâm một nhát ngã quỵ xuống mặt đất.
Máu từ miệng vết thương, nhiểu theo con dao sắc bén của Hàn Mạc xuống đất.
Hắn đau đớn không dám phát ra âm thanh gì.
“Đồ vô dụng, giữ lại cũng bằng thừa.”
Giọng nói lạnh lùng không cảm xúc của Hàn Mạc, làm tên thuộc hạ bất giác toát mồ hôi lạnh.
Mạnh Hùng, Nam Liệt và tất cả thuộc hạ của họ, điều kinh ngạc với hành động này của Hàn Mạc.
Tên thuộc hạ lồm cồm bò dạy quỳ xuống trước mặt Hàn Mạc, dập đầu xin tha thứ.
“Chủ nhân, thuộc hạ đã biết tội,
Xin người trừng phạt”
Hắn phụ trách không cho bất kỳ ai thoát khỏi kho hàng, nhưng hắn đã thất trách nên đáng bị trừng phạt.
Mạnh Hùng nhìn thấy thuộc hạ của Hàn Mạc, dù đang bị cô trừng phạt cũng không hề oán trách, mà còn cam tâm tình nguyện chịu phạt.
Anh gật đầu táng thưởng cách thống lĩnh của cô.
Lãnh Dương từ trong túi, lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng.
Anh khom người cung kính đưa cho Hàn Mạc.
Hàn Mạc với khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc, đưa tay nhận lấy chiếc khăn tay.
Hàn Mạc dùng khăn lau đi những vết máu trên tay mình, rồi đưa khăn lại cho Lãnh Dương.
Trong lúc này cặp mắt sắc bén của Nam Liệt, nhìn thấy hình con rồng vàng được thêu trên chiếc khăn tay.
Cặp mắt anh liền tỏa sáng, hình con rồng vàng này là tượng trưng cho thủ lĩnh của bang hội lớn nhất Đông Nam Á, Bang Con Rồng Vàng.
Nam Liệt liền chuyển tầm mắt của mình về phía của Trần Siêu, Trần Siêu cũng nhìn thấy chiếc khăn tay đó.
Anh nhìn Nam Liệt cười cười rồi gật đầu.
Thật ra thì trước khi Trần Siêu gặp mặt Hàn Mạc.
Anh cũng giống như Nam Liệt, không thể tin một người phụ nữ chân yếu tay mềm, thì làm sao có thể cầm đầu mấy trăm ngàn thuộc hạ.
Nhưng khi anh chứng kiến thủ đoạn cùng với sự độc ác, khi Hàn Mạc ra tay với đối thủ của mình.
Trần Siêu mới thật sự bái phục cô, thủ đoạn của Hàn Mạc còn độc ác hơn cả đàn ông.
Lúc này Nam Liệt mới nhìn Hàn Mạc bằng ánh mắt khác.
Anh không thích những người phụ nữ chân yếu tay mềm.
Không biết gì ngoài làm nũng và mua sấm.
Anh thưởng thức nhất, chính là loại phụ nữ thật sự có bản lĩnh như Trình Lam và Hàn Mạc.
“Han Gia, côi như lần giao dịch kỳ này đã thành giao.
2 tháng sau chúng tôi sẽ đưa hàng qua Đồng Nam Á cho cô.”
Vừa nói Mạnh Hùng vừa đưa tay ra, Trần Siêu liền hiểu ý.
Anh đem cặp táp da màu đen, đựng cây súng đưa cho Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng cầm cặp táp đưa trước mặt Hàn Mạc nói.
“Côi như đây là món quà gặp mặt,
Mạnh Hùng tôi tặng cho Hàn gia.”
Hàn Mạc gật đầu cảm ơn, Lãnh Tuấn liền bước tới đoán lấy món quà của Mạnh Hùng.
Lãnh Dương liền đưa cho Trần Siêu 5 cái cặp táp tiền.
Hàn Mạc nhìn Mạnh Hùng, cô cũng đã có cái nhìn khác với anh.
Theo như cô quan sát Mạnh Hùng không phải là loại người ức hiếp phụ nữ.
Trong lúc này điện thoại di động của Lãnh Dương vang lên.
“Được tôi biết.”
Cúp điện thoại, Lãnh Dương bước tới nói nhỏ vào tai của Hàn Mạc.
“Chủ nhân, Thiết tiểu thư không chịu ăn gì hết.”
Dù Lãnh Dương đã nói rất nhỏ vào tai Hàn Mạc.
Nhưng với đôi tai nhạy bén của Trần Siêu anh vẫn có thể nghe được.
Vừa nghe họ nhắc đến Thiết tiểu thư, Trần Siêu liền biết họ đang nói đến Thiết Sang Sang.
Hàn Mạc không nói gì, cô nhìn Mạnh Hùng nói.
“Chúng tôi còn có chuyện, nên đi trước.”
Nói xong cô và Mạnh Hùng bất tay nhau.
Hàn Mạc oai phong cùng đám thuộc hạ rời khỏi kho hàng.
Nam Liệt vẫn nhìn theo bống dáng của Hàn Mạc, đến khi Hàn Mạc biến mất sau cánh cửa.
Lúc này Mạnh Hùng mới hắn giọng, gợi lại sự chú ý của Nam Liệt.
“Ah um......”
Nam Liệt quay đầu, nhướng mày nhìn Mạnh Hùng nói.
“Cô ta là Hàn Mạc, thủ lĩnh của Bang Con Rồng Vàng?”
Mạnh Hùng nhìn vẽ mặt thích thú của Nam Liệt liền bật cười.
Anh không ngờ Nam Liệt cũng biết chú ý đến phụ nữ.
Mạnh Hùng gật đầu rồi cùng Trần Siêu và Ngô Đức rời khỏi kho hàng.
Ngày hôm sau Trần Siêu và thuộc hạ của mình, giám sát đám người của Hàn Mạc.
Trần Siêu nhờ sự giúp đỡ của Tràn Hạo nên được xem camera giám sác của khách sạn The Palm.
Trên tầng 56 phòng VIP 5615, Trần Siêu nhìn thấy hai tên thuộc hạ của Hàn Mạc đứng canh nghiêm ngạt trước cửa.
Hàn Mạc đi vào phòng, cô nhìn thấy Lãnh Dương đang đứng bên cạnh khuyên răn Thiết Sang Sang.
Thiết Sang Sang ngồi trên giường không muốn quay đầu nhìn Hàn Mạc.
Sắc mặt của Thiết Sang Sang trong nhợt nhạc vô cùng, cô đã không ăn uống suốt 2 ngày 2 đêm.
“Em muốn như thế nào?”
Giọng nói tức giận của Hàn Mạc vang lên.
“Em muốn chị đồng ý cho em và Trần Siêu ở bên cạnh nhau.”
“Không có khả năng!”
Trong lúc Nam Liệt đứng ngây người quan sát Hàn Mạc.
Một tên thuộc hạ phụ trách canh cửa vội vã chạy vào.
Hắn khom người sợ hãi báo cáo với Hàn Mạc.
“Chủ nhân, họ đã trốn thoát.”
Sắc mặt Hàn Mạc liền trầm xuống, cặp mắt lạnh lùng của cô hiện lên tia phẫn nộ.
Đột nhiên Hàn Mạc rút ra một con dao sắc bén từ thắt lưng của mình, cô dùng sức đâm vào đùi của tên thuộc hạ.
Hàn Mạc ra tay không hề nhẹ, tên thuộc hạ bị Hàn Mạc đâm một nhát ngã quỵ xuống mặt đất.
Máu từ miệng vết thương, nhiểu theo con dao sắc bén của Hàn Mạc xuống đất.
Hắn đau đớn không dám phát ra âm thanh gì.
“Đồ vô dụng, giữ lại cũng bằng thừa.”
Giọng nói lạnh lùng không cảm xúc của Hàn Mạc, làm tên thuộc hạ bất giác toát mồ hôi lạnh.
Mạnh Hùng, Nam Liệt và tất cả thuộc hạ của họ, điều kinh ngạc với hành động này của Hàn Mạc.
Tên thuộc hạ lồm cồm bò dạy quỳ xuống trước mặt Hàn Mạc, dập đầu xin tha thứ.
“Chủ nhân, thuộc hạ đã biết tội,
Xin người trừng phạt”
Hắn phụ trách không cho bất kỳ ai thoát khỏi kho hàng, nhưng hắn đã thất trách nên đáng bị trừng phạt.
Mạnh Hùng nhìn thấy thuộc hạ của Hàn Mạc, dù đang bị cô trừng phạt cũng không hề oán trách, mà còn cam tâm tình nguyện chịu phạt.
Anh gật đầu táng thưởng cách thống lĩnh của cô.
Lãnh Dương từ trong túi, lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng.
Anh khom người cung kính đưa cho Hàn Mạc.
Hàn Mạc với khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc, đưa tay nhận lấy chiếc khăn tay.
Hàn Mạc dùng khăn lau đi những vết máu trên tay mình, rồi đưa khăn lại cho Lãnh Dương.
Trong lúc này cặp mắt sắc bén của Nam Liệt, nhìn thấy hình con rồng vàng được thêu trên chiếc khăn tay.
Cặp mắt anh liền tỏa sáng, hình con rồng vàng này là tượng trưng cho thủ lĩnh của bang hội lớn nhất Đông Nam Á, Bang Con Rồng Vàng.
Nam Liệt liền chuyển tầm mắt của mình về phía của Trần Siêu, Trần Siêu cũng nhìn thấy chiếc khăn tay đó.
Anh nhìn Nam Liệt cười cười rồi gật đầu.
Thật ra thì trước khi Trần Siêu gặp mặt Hàn Mạc.
Anh cũng giống như Nam Liệt, không thể tin một người phụ nữ chân yếu tay mềm, thì làm sao có thể cầm đầu mấy trăm ngàn thuộc hạ.
Nhưng khi anh chứng kiến thủ đoạn cùng với sự độc ác, khi Hàn Mạc ra tay với đối thủ của mình.
Trần Siêu mới thật sự bái phục cô, thủ đoạn của Hàn Mạc còn độc ác hơn cả đàn ông.
Lúc này Nam Liệt mới nhìn Hàn Mạc bằng ánh mắt khác.
Anh không thích những người phụ nữ chân yếu tay mềm.
Không biết gì ngoài làm nũng và mua sấm.
Anh thưởng thức nhất, chính là loại phụ nữ thật sự có bản lĩnh như Trình Lam và Hàn Mạc.
“Han Gia, côi như lần giao dịch kỳ này đã thành giao.
2 tháng sau chúng tôi sẽ đưa hàng qua Đồng Nam Á cho cô.”
Vừa nói Mạnh Hùng vừa đưa tay ra, Trần Siêu liền hiểu ý.
Anh đem cặp táp da màu đen, đựng cây súng đưa cho Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng cầm cặp táp đưa trước mặt Hàn Mạc nói.
“Côi như đây là món quà gặp mặt,
Mạnh Hùng tôi tặng cho Hàn gia.”
Hàn Mạc gật đầu cảm ơn, Lãnh Tuấn liền bước tới đoán lấy món quà của Mạnh Hùng.
Lãnh Dương liền đưa cho Trần Siêu 5 cái cặp táp tiền.
Hàn Mạc nhìn Mạnh Hùng, cô cũng đã có cái nhìn khác với anh.
Theo như cô quan sát Mạnh Hùng không phải là loại người ức hiếp phụ nữ.
Trong lúc này điện thoại di động của Lãnh Dương vang lên.
“Được tôi biết.”
Cúp điện thoại, Lãnh Dương bước tới nói nhỏ vào tai của Hàn Mạc.
“Chủ nhân, Thiết tiểu thư không chịu ăn gì hết.”
Dù Lãnh Dương đã nói rất nhỏ vào tai Hàn Mạc.
Nhưng với đôi tai nhạy bén của Trần Siêu anh vẫn có thể nghe được.
Vừa nghe họ nhắc đến Thiết tiểu thư, Trần Siêu liền biết họ đang nói đến Thiết Sang Sang.
Hàn Mạc không nói gì, cô nhìn Mạnh Hùng nói.
“Chúng tôi còn có chuyện, nên đi trước.”
Nói xong cô và Mạnh Hùng bất tay nhau.
Hàn Mạc oai phong cùng đám thuộc hạ rời khỏi kho hàng.
Nam Liệt vẫn nhìn theo bống dáng của Hàn Mạc, đến khi Hàn Mạc biến mất sau cánh cửa.
Lúc này Mạnh Hùng mới hắn giọng, gợi lại sự chú ý của Nam Liệt.
“Ah um......”
Nam Liệt quay đầu, nhướng mày nhìn Mạnh Hùng nói.
“Cô ta là Hàn Mạc, thủ lĩnh của Bang Con Rồng Vàng?”
Mạnh Hùng nhìn vẽ mặt thích thú của Nam Liệt liền bật cười.
Anh không ngờ Nam Liệt cũng biết chú ý đến phụ nữ.
Mạnh Hùng gật đầu rồi cùng Trần Siêu và Ngô Đức rời khỏi kho hàng.
Ngày hôm sau Trần Siêu và thuộc hạ của mình, giám sát đám người của Hàn Mạc.
Trần Siêu nhờ sự giúp đỡ của Tràn Hạo nên được xem camera giám sác của khách sạn The Palm.
Trên tầng 56 phòng VIP 5615, Trần Siêu nhìn thấy hai tên thuộc hạ của Hàn Mạc đứng canh nghiêm ngạt trước cửa.
Hàn Mạc đi vào phòng, cô nhìn thấy Lãnh Dương đang đứng bên cạnh khuyên răn Thiết Sang Sang.
Thiết Sang Sang ngồi trên giường không muốn quay đầu nhìn Hàn Mạc.
Sắc mặt của Thiết Sang Sang trong nhợt nhạc vô cùng, cô đã không ăn uống suốt 2 ngày 2 đêm.
“Em muốn như thế nào?”
Giọng nói tức giận của Hàn Mạc vang lên.
“Em muốn chị đồng ý cho em và Trần Siêu ở bên cạnh nhau.”
“Không có khả năng!”
Tác giả :
Lan Hồ Điệp 134