Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Luật Sư Kiêu Ngạo Của Mình
Chương 40: Mạnh Hùng bá đạo
Kiều Nhi nhìn nét mặt tò mò của Trần Siêu mà bật cười.
Cô lấy trong túi áo ra một tờ giấy, đưa cho Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng cầm lên xem, trên tờ giấy là 5 tài khoản khác.
Tên trong những tài khoản này điều là của Mạnh Hùng anh.
Tất cả tiền của anh ngoài mấy mươi triệu để lại trong tài khoản củ, để giá họa cho Mạnh Khang ra, thì toàn bộ số tiền điều nằm trong đây.
Mạnh Hùng nhìn Kiều Nhi bằng ánh mắt khó tin, sao cô có thể suy nghĩ ra cách này.
Anh đưa tờ giấy cho Trần Siêu xem, nét mặt Trần Siêu liền thay đổi, cặp mắt anh tỏa sáng, miệng há thật to thành chữ O.
“Em đã nhờ bạn em hack vào ngân hàng Thuỵ Sĩ, tạo ra năm tài khoản mới với tên anh, rồi chuyển toàn bộ số tiền trong tài khoản củ vào đó.”
Nói tới đây Kiều Nhi ngừng một chút, cô quan sát sắc mặt của Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng nghe cô nói nhờ bạn, chân mày anh cau lại thành đường thẳng, nét mặt không vui liền hiện ra trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên.
“Nam hay nữ.”
Kiều Nhi nghe anh hỏi vậy liền cười, cô dùng tay sờ lên khuôn mặt nghiêm nghị của anh nói.
“Đương nhiên là nam.”
Cô cố tình trêu chọc anh.
Ánh mắt giết người của Mạnh Hùng nhìn thẳng vào mặt của Kiều Nhi.
“Anh đang ghen!”
Kiều Nhi nhướng đôi mày thanh tú của cô nhìn anh nói.
“Là ai?”
Mạnh Hùng không trải lời Kiều Nhi, mà ngược lại hỏi cô một cách cộc lốc.
“Em không nói được, anh ấy muốn em giữ bí mật về thân phận của mình.”
Nghe Kiều Nhi gọi người đàn ông khác bằng anh một cách ngọt ngào như vậy, trong lòng Mạnh Hùng nóng như lửa đốt.
Anh đột nhiên đứng lên đi đến quầy bar, rót cho mình một ly rượu Brandy.
Anh muốn dùng rượu để làm tâm trí anh tĩnh táo hơn.
Anh không muốn vì sự nóng nảy của mình mà lại làm tổn thương đến Kiều Nhi.
Kiều Nhi nhìn vào khuôn mặt Tuấn tú, mái tóc màu rượu đỏ của anh làm cô không thể dời tầm mắt của mình.
Anh cầm ly rượu lên uống một hơi cạn, cặp mắt suy tư nhìn về phía trước không có một tiêu gì.
Nhìn vào thật hấp dẫn vô cùng.
Kiều Nhi biết tâm tư của Mạnh Hùng, anh đang ghen nên cô không muốn chọc tức anh nữa.
Cô đi tới đoạt lấy ly rượu anh mới vừa rót ra trong tay anh.
Cô ngước đầu uống một hơi hết, chắt cồn nóng rát chảy xuống cổ họng của cô làm Kiều Nhi bất giác cau mày.
Giọng nói nghiêm túc của Kiều Nhi vang lên.
“Paul Anderson cho em biết số File hồ sơ của anh.
Nên bạn em đã hack vào đó thay đổi chút thong tin.”
“Bạn của em là một nguời không đơn giản.
Anh ấy có thể hack vào 2 nơi được phòng thủ chặt chẽ nhất.”
“Anh ấy là một người rất tài giỏi, người trong thế giới hacker điều gọi anh ta là The Devil.”
Mạnh Hùng nghe Kiều Nhi nói vậy liền nhìn sang Trần Siêu, ý bảo Trần Siêu phải điều tra the Devil này là ai, xem hắn ta là thần thánh phương nào.
“Em nghe anh nói chuyện với Trần Siêu về Mạnh Khang, trong lòng em vô cùng tức giận, nên mới cho bạn em giá họa cho hắn.
Số tiền mấy mươi triệu để lại trong năm tài khoản đó, sẽ là bằng chứng để cảnh sát nghi ngờ hắn mà điều tra.”
Mạnh Hùng nghe Kiều Nhi nói vậy liền hỏi cô.
“Em không quan tâm đến Mạnh Khang sao?”
Kiều Nhi cau mày khi nghe Mạnh Hùng hỏi vậy, ngoài Lôi Lạc Thiên và anh ra, cô chưa từng quan tâm đến bất kỳ người đàn ông nào.
“Không! chưa từng quan tâm.”
Một câu nói ngắn gọn của Kiều Nhi, mà làm lòng Mạnh Hùng vui tới không thể nào tả được.
Mạnh Hùng nhìn Trần Siêu ý bảo anh ra ngoài.
Trần Siêu lịch sự lên tiếng.
“Chủ nhân, tôi về ngân hàng cùng Thiết Sang Sang để giải quyết những chuyện còn lại.”
Mạnh Hùng nhìn anh, gật đầu một cái không nói gì.
Khi Trần Siêu vừa ra khỏi phòng Mạnh Hùng liên bế Kiều Nhi lên, đặt trên đùi mình.
Anh yêu thương sờ vào mái tóc đen dài ống ánh của cô.
“Em có mệt không?”
Không biết vì sao mỏi khi ở bên cạnh của Kiều Nhi, nhu cầu sinh lý của anh càng ngày càng gia tăng.
Nhìn thấy thân thể mảnh mai của cô, Mạnh Hùng sợ cô vì chiều anh mà mệt mỏi.
Kiều Nhi nhìn anh lắc đầu,
“Em không mệt, chừng nào chúng ta về Paris?”
Mạnh Hùng nhìn Kiều Nhi, nguời phụ nữ này không biết từ lúc nao đã chiếm tòan bộ trái tim của anh.
Mạnh Hùng bất giác ôm cô chặt hơn.
“Đợi anh xử lý xong chút việc, chúng ta về Paris.
Về đến Paris em dọn vào biệt thự Mạnh Viên sống cùng anh.”
Lời nói của Mạnh Hùng làm Kiều Nhi hơi sửng sốt, nhưng trong chóc lát Kiều Nhi đã lấy lại tin thần.
Trong lòng Kiều Nhi hiện lên sự vui sướng, cô nhìn anh cười gật đầu.
Mạnh Hùng thấy Kiều Nhi đồng ý, anh vui vẻ hôn vào đội môi mềm mại quyến rũ của cô.
“Kiều Nhi, em là của riêng Mạnh Hùng anh.”
Kiều Nhi thầm nghĩ, người đàn ông này dục vọng chiếm hữu của anh ta vô cùng mạnh mẽ, nếu một ngày cô không ở cạnh anh, không biết anh sẽ em ra sao.
Kiều Nhi nhìn Mạnh Hùng nghiêm túc nói.
“Mạnh Hùng, em nói nếu như thôi.
Nếu như sau này em không còn ở cạnh anh nữa, anh sẽ ra sao?”
Mạnh Hùng nghe Kiều Nhi nói vậy, không biết vì sao trong lòng lại cảm giác khó chịu.
Một cảm giác đau nhói từ trái tim anh hiện ra.
“Không có khả năng đó!
Dù anh có lật tung cả cái thế giới này, anh cũng sẽ tìm được em.”
Lời nói bá đạo mà nghiêm túc của anh làm trong lòng Kiều Nhi hiện lên sự lo âu.
Cô biết tính tình ngang ngược của Mạnh Hùng, một khi anh nói được thì sẽ làm được.
“Em nói đùa thôi, anh đừng nghiêm túc như vậy.”
Kiều Nhi cười nói với Mạnh Hùng.
Cô lấy trong túi áo ra một tờ giấy, đưa cho Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng cầm lên xem, trên tờ giấy là 5 tài khoản khác.
Tên trong những tài khoản này điều là của Mạnh Hùng anh.
Tất cả tiền của anh ngoài mấy mươi triệu để lại trong tài khoản củ, để giá họa cho Mạnh Khang ra, thì toàn bộ số tiền điều nằm trong đây.
Mạnh Hùng nhìn Kiều Nhi bằng ánh mắt khó tin, sao cô có thể suy nghĩ ra cách này.
Anh đưa tờ giấy cho Trần Siêu xem, nét mặt Trần Siêu liền thay đổi, cặp mắt anh tỏa sáng, miệng há thật to thành chữ O.
“Em đã nhờ bạn em hack vào ngân hàng Thuỵ Sĩ, tạo ra năm tài khoản mới với tên anh, rồi chuyển toàn bộ số tiền trong tài khoản củ vào đó.”
Nói tới đây Kiều Nhi ngừng một chút, cô quan sát sắc mặt của Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng nghe cô nói nhờ bạn, chân mày anh cau lại thành đường thẳng, nét mặt không vui liền hiện ra trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên.
“Nam hay nữ.”
Kiều Nhi nghe anh hỏi vậy liền cười, cô dùng tay sờ lên khuôn mặt nghiêm nghị của anh nói.
“Đương nhiên là nam.”
Cô cố tình trêu chọc anh.
Ánh mắt giết người của Mạnh Hùng nhìn thẳng vào mặt của Kiều Nhi.
“Anh đang ghen!”
Kiều Nhi nhướng đôi mày thanh tú của cô nhìn anh nói.
“Là ai?”
Mạnh Hùng không trải lời Kiều Nhi, mà ngược lại hỏi cô một cách cộc lốc.
“Em không nói được, anh ấy muốn em giữ bí mật về thân phận của mình.”
Nghe Kiều Nhi gọi người đàn ông khác bằng anh một cách ngọt ngào như vậy, trong lòng Mạnh Hùng nóng như lửa đốt.
Anh đột nhiên đứng lên đi đến quầy bar, rót cho mình một ly rượu Brandy.
Anh muốn dùng rượu để làm tâm trí anh tĩnh táo hơn.
Anh không muốn vì sự nóng nảy của mình mà lại làm tổn thương đến Kiều Nhi.
Kiều Nhi nhìn vào khuôn mặt Tuấn tú, mái tóc màu rượu đỏ của anh làm cô không thể dời tầm mắt của mình.
Anh cầm ly rượu lên uống một hơi cạn, cặp mắt suy tư nhìn về phía trước không có một tiêu gì.
Nhìn vào thật hấp dẫn vô cùng.
Kiều Nhi biết tâm tư của Mạnh Hùng, anh đang ghen nên cô không muốn chọc tức anh nữa.
Cô đi tới đoạt lấy ly rượu anh mới vừa rót ra trong tay anh.
Cô ngước đầu uống một hơi hết, chắt cồn nóng rát chảy xuống cổ họng của cô làm Kiều Nhi bất giác cau mày.
Giọng nói nghiêm túc của Kiều Nhi vang lên.
“Paul Anderson cho em biết số File hồ sơ của anh.
Nên bạn em đã hack vào đó thay đổi chút thong tin.”
“Bạn của em là một nguời không đơn giản.
Anh ấy có thể hack vào 2 nơi được phòng thủ chặt chẽ nhất.”
“Anh ấy là một người rất tài giỏi, người trong thế giới hacker điều gọi anh ta là The Devil.”
Mạnh Hùng nghe Kiều Nhi nói vậy liền nhìn sang Trần Siêu, ý bảo Trần Siêu phải điều tra the Devil này là ai, xem hắn ta là thần thánh phương nào.
“Em nghe anh nói chuyện với Trần Siêu về Mạnh Khang, trong lòng em vô cùng tức giận, nên mới cho bạn em giá họa cho hắn.
Số tiền mấy mươi triệu để lại trong năm tài khoản đó, sẽ là bằng chứng để cảnh sát nghi ngờ hắn mà điều tra.”
Mạnh Hùng nghe Kiều Nhi nói vậy liền hỏi cô.
“Em không quan tâm đến Mạnh Khang sao?”
Kiều Nhi cau mày khi nghe Mạnh Hùng hỏi vậy, ngoài Lôi Lạc Thiên và anh ra, cô chưa từng quan tâm đến bất kỳ người đàn ông nào.
“Không! chưa từng quan tâm.”
Một câu nói ngắn gọn của Kiều Nhi, mà làm lòng Mạnh Hùng vui tới không thể nào tả được.
Mạnh Hùng nhìn Trần Siêu ý bảo anh ra ngoài.
Trần Siêu lịch sự lên tiếng.
“Chủ nhân, tôi về ngân hàng cùng Thiết Sang Sang để giải quyết những chuyện còn lại.”
Mạnh Hùng nhìn anh, gật đầu một cái không nói gì.
Khi Trần Siêu vừa ra khỏi phòng Mạnh Hùng liên bế Kiều Nhi lên, đặt trên đùi mình.
Anh yêu thương sờ vào mái tóc đen dài ống ánh của cô.
“Em có mệt không?”
Không biết vì sao mỏi khi ở bên cạnh của Kiều Nhi, nhu cầu sinh lý của anh càng ngày càng gia tăng.
Nhìn thấy thân thể mảnh mai của cô, Mạnh Hùng sợ cô vì chiều anh mà mệt mỏi.
Kiều Nhi nhìn anh lắc đầu,
“Em không mệt, chừng nào chúng ta về Paris?”
Mạnh Hùng nhìn Kiều Nhi, nguời phụ nữ này không biết từ lúc nao đã chiếm tòan bộ trái tim của anh.
Mạnh Hùng bất giác ôm cô chặt hơn.
“Đợi anh xử lý xong chút việc, chúng ta về Paris.
Về đến Paris em dọn vào biệt thự Mạnh Viên sống cùng anh.”
Lời nói của Mạnh Hùng làm Kiều Nhi hơi sửng sốt, nhưng trong chóc lát Kiều Nhi đã lấy lại tin thần.
Trong lòng Kiều Nhi hiện lên sự vui sướng, cô nhìn anh cười gật đầu.
Mạnh Hùng thấy Kiều Nhi đồng ý, anh vui vẻ hôn vào đội môi mềm mại quyến rũ của cô.
“Kiều Nhi, em là của riêng Mạnh Hùng anh.”
Kiều Nhi thầm nghĩ, người đàn ông này dục vọng chiếm hữu của anh ta vô cùng mạnh mẽ, nếu một ngày cô không ở cạnh anh, không biết anh sẽ em ra sao.
Kiều Nhi nhìn Mạnh Hùng nghiêm túc nói.
“Mạnh Hùng, em nói nếu như thôi.
Nếu như sau này em không còn ở cạnh anh nữa, anh sẽ ra sao?”
Mạnh Hùng nghe Kiều Nhi nói vậy, không biết vì sao trong lòng lại cảm giác khó chịu.
Một cảm giác đau nhói từ trái tim anh hiện ra.
“Không có khả năng đó!
Dù anh có lật tung cả cái thế giới này, anh cũng sẽ tìm được em.”
Lời nói bá đạo mà nghiêm túc của anh làm trong lòng Kiều Nhi hiện lên sự lo âu.
Cô biết tính tình ngang ngược của Mạnh Hùng, một khi anh nói được thì sẽ làm được.
“Em nói đùa thôi, anh đừng nghiêm túc như vậy.”
Kiều Nhi cười nói với Mạnh Hùng.
Tác giả :
Lan Hồ Điệp 134