Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu
Chương 2: Tôi đã có con với anh ấy
Bạch Lộ bừng tỉnh sau một cơn ác mộng.
Cô mở to mắt, muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động thì đã thấy hạ bộ đau dữ dội.
Một dòng dịch trắng pha lẫn với máu từ từ chảy xuống chân đã tàn nhẫn nhắc nhở cô rằng, tất cả mọi việc xảy ra không phải là ác mộng mà chính là sự thật.
Chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao lại xảy ra chuyện này?
Cô thật sự đã bị người ta... làm chuyện đó rồi sao?
Sau khi trải qua hai cú sốc đau lòng, giờ lại còn thất thân nữa sao?
Cô đưa mắt nhìn, trong căn phòng rộng lớn không hề có bóng người nào...
Cô không thể biết được tâm trạng hiện giờ của mình là gì, chỉ cảm thấy ngực như bị một tảng đá đè lên, đến thở cũng vô cùng khó khăn.
Một vài hình ảnh từ từ hiện lên trong đầu cô, nỗi đau bị phản bội một lần nữa lại ập vào tim cô.
Cô đưa hai tay ôm chặt mặt mình, ngăn không cho nước mắt rơi ra...
Bạn trai của cô đã ngoại tình với người bạn thân nhất của cô, thậm chí đã có con với nhau, thế mà cô lại là người biết sau cùng.
Cô đã rộng lòng tác thành cho họ, chạy đến quán bar uống rượu một mình đến say túy lúy, cuối cùng lại qua đêm với một người không rõ cao thấp mập ốm thế nào...
Cuộc đời của cô lẽ nào lại cẩu huyết như thế?
————
Thành phố A đã vào mùa đông, không khí trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Trước cửa một khách sạn nọ bỗng có mấy chiếc xe màu đen đỗ lại, đi đầu là một chiếc Bentley, một người đàn ông cao ráo, khoác áo khoác sang trọng đứng cạnh xe, nhìn không chớp mắt vào cánh cửa khách sạn.
Cửa khách sạn từ từ mở ra, theo đó là những tiếng bước chân rầm rập.
Một đám người từ trong bước ra, đi đầu là một người đàn ông giữa trời lạnh giá mà chỉ mặc một cái áo khoác mỏng màu xám.
Bước chân anh rất vững chãi, dung mạo đẹp trai ngời ngời, miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng, toát ra một khí chất nho nhã, hệt như một bức tranh thủy mặc.
Nếu không phải đôi mày hơi nhíu lại thì chẳng ai nhận ra đây chính là Lương Phi Phàm, người được giới thương gia cả thành phố A kính trọng.
“Lương tổng.” Quan Triều đang đứng cạnh xe vội vàng bước lên, cúi đầu chào, sau đó nghiêng mình mở cửa xe.
Sau khi Lương Phi Phàm bước lên xe rồi, Quan Triều liền đóng cửa rồi vòng qua ngồi vào ghế lái.
“Thành thật xin lỗi, Lương tổng, đã làm phiền anh nghỉ ngơi, tôi cũng không biết lão gia tại sao lại đột nhiên quay về nữa.” Quan Triều vừa lái xe vừa cẩn thận quan sát người đàn ông đang ngồi ở băng sau.
Lương Phi Phàm vừa vào trong xe đã cởi áo khoác nhắm mắt dưỡng thần, đêm qua vất vả cả đêm, anh không hề được nghỉ ngơi gì, tâm trạng đương nhiên khó chịu, nếu không phải vì lão gia đột nhiên muốn gặp anh gấp thì anh cũng không cần phải dậy sớm thế này mà trở về nhà.
Khẽ đưa tay xoa xoa thái dương có hơi đau, anh từ từ mở mắt, cất giọng lạnh lùng: “Lái xe đi.”
Đôi mắt anh đẹp như nước hồ thu, mí mắt cong vút, thật ra có hơi giống mắt của con gái, nhưng khóe mắt lại ánh lên một nét thanh nhã hiếm thấy, trung hòa lại tạo nên một vẻ ma mị khác thường, một vẻ ma mị chỉ có ở đàn ông, vô cùng thu hút.
“Lương tổng, bây giờ về thẳng nhà sao?” Quan Triều nhận thấy chiếc áo sơ mi của anh có hơi nhăn, nghĩ ngợi một lúc rồi cẩn trọng hỏi: “Hay là đi thay bộ đồ khác trước?”
Lương Phi Phàm cũng cúi đầu nhìn bộ quần áo đang mặc, trong đầu lại nhớ đến cảnh tượng mây mưa đêm qua, đôi mày thanh tú khẽ cau lại, không đáp mà hỏi: “Cô gái tối qua là thế nào?”
Anh trước nay luôn giữ mình, cho dù ra ngoài tiếp khách cũng không bao giờ qua lại với bất kì phụ nữ nào.
Điểm này thì Quan Triều luôn ở bên cạnh anh là người hiểu rõ nhất.
Thế nên anh dám chắc việc xảy ra hôm qua là một kế hoạch thông minh của một công ty đối thủ.
Quan Triều liền biến sắc mặt, tỏ vẻ bất ngờ: “Xin lỗi, Lương tổng, tôi không biết tối qua trong phòng anh có phụ nữ, có thể là bên phía Lý tổng...”
“Thôi bỏ đi.” Lương Phi Phàm phẩy tay.
Không thể phủ nhận, cô gái đêm qua thật sự chính là gu của anh, nếu không thì anh đã không đến mức không kiềm chế được mình như thế, thuận nước mà đẩy thuyền với cô ấy.
Nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái, anh không hơi sức đâu quan tâm, thế là lại nhắm mắt, khẽ cất giọng nói lười nhác: “Về thẳng nhà đi.”
Cô mở to mắt, muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động thì đã thấy hạ bộ đau dữ dội.
Một dòng dịch trắng pha lẫn với máu từ từ chảy xuống chân đã tàn nhẫn nhắc nhở cô rằng, tất cả mọi việc xảy ra không phải là ác mộng mà chính là sự thật.
Chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao lại xảy ra chuyện này?
Cô thật sự đã bị người ta... làm chuyện đó rồi sao?
Sau khi trải qua hai cú sốc đau lòng, giờ lại còn thất thân nữa sao?
Cô đưa mắt nhìn, trong căn phòng rộng lớn không hề có bóng người nào...
Cô không thể biết được tâm trạng hiện giờ của mình là gì, chỉ cảm thấy ngực như bị một tảng đá đè lên, đến thở cũng vô cùng khó khăn.
Một vài hình ảnh từ từ hiện lên trong đầu cô, nỗi đau bị phản bội một lần nữa lại ập vào tim cô.
Cô đưa hai tay ôm chặt mặt mình, ngăn không cho nước mắt rơi ra...
Bạn trai của cô đã ngoại tình với người bạn thân nhất của cô, thậm chí đã có con với nhau, thế mà cô lại là người biết sau cùng.
Cô đã rộng lòng tác thành cho họ, chạy đến quán bar uống rượu một mình đến say túy lúy, cuối cùng lại qua đêm với một người không rõ cao thấp mập ốm thế nào...
Cuộc đời của cô lẽ nào lại cẩu huyết như thế?
————
Thành phố A đã vào mùa đông, không khí trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Trước cửa một khách sạn nọ bỗng có mấy chiếc xe màu đen đỗ lại, đi đầu là một chiếc Bentley, một người đàn ông cao ráo, khoác áo khoác sang trọng đứng cạnh xe, nhìn không chớp mắt vào cánh cửa khách sạn.
Cửa khách sạn từ từ mở ra, theo đó là những tiếng bước chân rầm rập.
Một đám người từ trong bước ra, đi đầu là một người đàn ông giữa trời lạnh giá mà chỉ mặc một cái áo khoác mỏng màu xám.
Bước chân anh rất vững chãi, dung mạo đẹp trai ngời ngời, miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng, toát ra một khí chất nho nhã, hệt như một bức tranh thủy mặc.
Nếu không phải đôi mày hơi nhíu lại thì chẳng ai nhận ra đây chính là Lương Phi Phàm, người được giới thương gia cả thành phố A kính trọng.
“Lương tổng.” Quan Triều đang đứng cạnh xe vội vàng bước lên, cúi đầu chào, sau đó nghiêng mình mở cửa xe.
Sau khi Lương Phi Phàm bước lên xe rồi, Quan Triều liền đóng cửa rồi vòng qua ngồi vào ghế lái.
“Thành thật xin lỗi, Lương tổng, đã làm phiền anh nghỉ ngơi, tôi cũng không biết lão gia tại sao lại đột nhiên quay về nữa.” Quan Triều vừa lái xe vừa cẩn thận quan sát người đàn ông đang ngồi ở băng sau.
Lương Phi Phàm vừa vào trong xe đã cởi áo khoác nhắm mắt dưỡng thần, đêm qua vất vả cả đêm, anh không hề được nghỉ ngơi gì, tâm trạng đương nhiên khó chịu, nếu không phải vì lão gia đột nhiên muốn gặp anh gấp thì anh cũng không cần phải dậy sớm thế này mà trở về nhà.
Khẽ đưa tay xoa xoa thái dương có hơi đau, anh từ từ mở mắt, cất giọng lạnh lùng: “Lái xe đi.”
Đôi mắt anh đẹp như nước hồ thu, mí mắt cong vút, thật ra có hơi giống mắt của con gái, nhưng khóe mắt lại ánh lên một nét thanh nhã hiếm thấy, trung hòa lại tạo nên một vẻ ma mị khác thường, một vẻ ma mị chỉ có ở đàn ông, vô cùng thu hút.
“Lương tổng, bây giờ về thẳng nhà sao?” Quan Triều nhận thấy chiếc áo sơ mi của anh có hơi nhăn, nghĩ ngợi một lúc rồi cẩn trọng hỏi: “Hay là đi thay bộ đồ khác trước?”
Lương Phi Phàm cũng cúi đầu nhìn bộ quần áo đang mặc, trong đầu lại nhớ đến cảnh tượng mây mưa đêm qua, đôi mày thanh tú khẽ cau lại, không đáp mà hỏi: “Cô gái tối qua là thế nào?”
Anh trước nay luôn giữ mình, cho dù ra ngoài tiếp khách cũng không bao giờ qua lại với bất kì phụ nữ nào.
Điểm này thì Quan Triều luôn ở bên cạnh anh là người hiểu rõ nhất.
Thế nên anh dám chắc việc xảy ra hôm qua là một kế hoạch thông minh của một công ty đối thủ.
Quan Triều liền biến sắc mặt, tỏ vẻ bất ngờ: “Xin lỗi, Lương tổng, tôi không biết tối qua trong phòng anh có phụ nữ, có thể là bên phía Lý tổng...”
“Thôi bỏ đi.” Lương Phi Phàm phẩy tay.
Không thể phủ nhận, cô gái đêm qua thật sự chính là gu của anh, nếu không thì anh đã không đến mức không kiềm chế được mình như thế, thuận nước mà đẩy thuyền với cô ấy.
Nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái, anh không hơi sức đâu quan tâm, thế là lại nhắm mắt, khẽ cất giọng nói lười nhác: “Về thẳng nhà đi.”
Tác giả :
Thủy Ti Liễu