Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu
Chương 77
Bình hoa ngọc trắng thanh mảnh trong suốt được cắm những bông hoa màu đỏ thẫm đặt trên bàn, sự tương phản của màu sắc có một vẻ đẹp không thể tả thành lời.
Mặc Tây Quyết ôm Ngôn Tiểu Nặc lên giường, cô ngước lên hỏi anh: “Anh cũng rất thích hoa cẩm tú cầu sao?”
Anh không trả lời cô ngay lập tức, hơn nữa còn có chút lạc lõng, lúc anh cúi đầu xuống nhìn cô thì cô đã ngủ say.
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng đặt đầu cô lên gối.
Ngày hôm sau vẫn lên lớp bình thường, Ngôn Tiểu Nặc tìm Phó Cảnh Dao vở đề chép lại bài hôm qua, khiến cho Phó Cảnh Dao ngạc nhiên, “Uyển Cừ, cô thực sự muốn mượn vở của tôi để chép bài sao?”
Ngôn Tiểu Nặc cười tươi rạng rỡ: “Hôm qua giảng bài nhanh quá nên chép sai một số chỗ, giờ tôi muốn xem lại một chút.”
“Giảng nhanh quá? Giáo viên hôm qua giảng rất chậm mà.” Phó Cảnh Dao có chút tò mò, nhưng sự chú ý của cô ngay lập tức bị thu hút bởi những bức ảnh tạp chí mới nhất của Mặc Tây Quyết trên điện thoại di động.
Ngôn Tiểu Nặc đang chăm chú so sánh các ghi chép, bị làm phiền bởi giọng nói hào hứng của Phó Cảnh Dao: “Oa Oa, bất luận ngắm từ góc độ nào đi nữa đều vẫn rất đẹp trai.” = “Ai vậy?” Ngôn Tiểu Nặc ngước đầu qua xem, quả nhiên là Mặc Tây Quyết, mặt cô tối lại, “Phó Cảnh Dao nước miếng của cô sắp chảy ra rồi kìa.”
“Tôi cảm thấy nợ anh một nụ hôn trên màn hình.” Đôi mắt của Phó Cảnh Dao to ra như hoa đào.
Ngôn Tiểu Nặc sợ cô ấy hôn lên màn hình điện thoại thật, liền vội vã kéo cô lại, “Cô thực sự muốn hôn lên màn hình điện thoại sao? “Uyển Cừ, cô nhất định phải cố gắng nhé.” Phó Cảnh Dao nói nghiêm túc với cô, “Thắng cuộc thi thiết kế là có thể được vào tập đoàn Đế Quốc thực tập rồi, đến lúc đó cô phải chụp vài bức ảnh của Mặc Tây Quyết cho tôi đó!”
Ngôn Tiểu Nặc mim cười ngượng ngùng: “Tôi chỉ là một thực tập sinh đâu có cơ hội được gặp tổng giám đốc.”
Phó Cảnh Dao ngay lập tức cảm thấy có lý: “Cô nói cũng đúng, tôi có nói chuyện qua với anh trai tôi, anh ấy lại dám từ chối tôi, nói là không ai được nghĩ đến Mặc Tây Quyết.”
Ngôn Tiểu Nặc nói: “Anh cô cũng vì muốn tốt cho cô, đừng có trách anh ấy.”
“Hư, tôi thấy có mà anh ấy thấy người ta đẹp trai hơn anh nên mới ghen tỵ” Phó Cảnh Dao nhếch môi, “Anh ấy không giúp tôi, thì tôi tự giúp bản thân!”
“Cô định làm gì chứ?” Ngôn Tiểu Nặc mở to miệng, “Cảnh Dao, cô đừng có mà làm chuyện dại dột.”
“Tôi nói tôi sẽ chăm chỉ học tập, sau này sẽ làm việc cho tập đoàn Đế Quốc.” Gương mặt của Phó Cảnh Dao tràn đầy ý trí.
Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm, cô thực sự sợ Phó Cảnh Dao nhất thời hồ đồ mà chuyện gì cũng có thể làm được.
Phó Cảnh Dao khẽ ghé vào tai cô nói mấy chuyện tầm phào: “Tôi nghe nói giám đốc bộ phận thiết kế của tập đoàn Đế Quốc được thay thế bởi cô Toàn Cơ, còn là do Mặc Tây Quyết đặc biệt mời tới.” = Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc sáng lên, “Toàn Cơ là nhà thiết kế hàng đầu thế giới, được mời tới làm việc là điều bình thường.”
“Nhưng cô có thấy rằng thái độ của Mặc Tây Quyết đối với Toàn Cơ đặc biệt tốt không? Tôi còn nghe nói người khác nói rằng anh ấy là một tảng băng, rất lạnh lùng kiểu ngạo.” Phó Cảnh Dao phân tích mấy thứ này rất có lý, “Toàn Cơ đẹp như vậy, chỉ cần là đàn ông thì đều bị động lòng.”
Ngôn Tiểu Nặc tự nhiên dừng bút lại và ngây người ra.
Bên tai vẫn vang lên giọng nói thất vọng của Phó Cảnh Dao: “Ngộ nhỡ thực sự là Toàn Cơ, vậy tôi cố gắng làm gì nữa, chi bằng ngắm bức ảnh rồi hôn qua điện thoại còn hơn.”
Đúng thế cô đâu có thể cạnh tranh với Toàn Cơ. Cho dù một ngày nào đó cô có thể thay thế vị trí sự nghiệp của Toàn Cơ nhưng cô không thể nào thay thế được vị trí của Toàn Cơ trong trái tim Mặc Tây Quyết.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy hơi nản lòng.
Sau giờ nghỉ giữa tiết, cô đang định nghỉ ngơi một chút, thì Phó Cảnh Dao trở về từ nhà vệ sinh hét lên gọi cô: “Uyển Cừ! Danh sách vào vòng trong của cuộc thi thiết kế đã có rồi, mau lên, chúng ta đi xem thôi!”
Ngôn Tiểu Nặc ngay lập tức chạy ra và đi đến bảng thông báo của nhà trường cùng với Phó Cảnh Dao, nhưng ở đó người rất đông, Ngôn Tiểu Nặc và Phó Cảnh Dao đều không thể chen vào được.
Điện thoại của cô liên tục rung trong túi, Ngôn Tiểu Nặc bước sang một bên đọc tin nhắn.
Tin nhắn của Mặc Tây Quyết: Đã vào vòng trong.
Tin nhắn của Lục Đình: Uyển Cừ, chúc mừng em, tác phẩm của em được vào vòng trong rồi.
Ngôn Tiểu Nặc đồng loạt trả lời “Cảm ơn”, trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm, lúc này Phó Cảnh Dao cũng nhìn thấy tin nhắn lọt vào vòng trong, vui sướng muốn nhảy lên. “Uyển Cừ, để chúc mừng chúng ta được lọt vào vòng trong, tối nay chúng ta cùng nhau đi ăn được không?” Phó Cảnh Dao vui mừng chủ động đề xuất.
Ngôn Tiểu Nặc háo hức: “Đồng ý, chúng ta sẽ ăn ở đâu?”
Phó Cảnh Dao nghĩ một hồi, “Chúng ta đến nhà hàng Thực Vì Thiên đi? Tôi rất muốn ăn món Tứ Xuyên ở nhà hàng đó, tôi mời cô, chúng ta sẽ vui vẻ ăn một bữa!”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu lia lịa: “Tôi cũng rất thích đồ ăn Tứ Xuyên, vậy chúng ta mấy giờ xuất phát?”
Gần đây cô uống nhiều thuốc, chỉ toàn là một vị đắng, nên vừa nghĩ đến món ăn Tứ Xuyên, cô không kìm được nước miếng. “Buổi chiều tôi còn có chút việc phải làm, vậy 5 giờ gặp nhau ở cửa nhà hàng Thực Vì Thiên nhé.”
“Đồng ý.”
Trở về căn biệt thự, Mặc Tây Quyết báo với cô buổi trưa anh có cuộc họp, không có thời gian về ăn cơm cùng cô, bảo cô tự ăn trước, cô cũng nói với Mặc Tây Quyết buổi tối cùng Phó Cảnh Dao đi ăn, và Mặc Tây Quyết đã đồng ý.
Cô vui vẻ dùng xong bữa trưa, chuẩn bị gọi điện thoại cho bà ngoại, mấy ngày hôm nay cô ở cùng Mặc Tây Quyết nên không có thời gian hỏi thăm bà. “Bà ngoại, mấy hôm nay sức khoẻ bà thế nào rồi?”
“Tiều Nặc à, bà ngoại không sao, con cứ yên tâm mà học tập.”
“Bà ngoại, hôm nay con được vào vòng trong cuộc thi thiết kế rồi, còn việc đất đai cứ để con lo, điều quan trọng nhất là bà phải dưỡng bệnh cho thật tốt. “Này, Tiểu Nặc à, việc của cậu con, chúng ta tốt nhất không nên làm khó quả cho cậu con.”
“Bà ngoại, việc này con sẽ nói chuyện với cậu, bất luận thế nào cũng không được giao giấy tờ đất.”
“.Được rồi.”
Ngôn Tiều Nặc nói rất nhiều những lời an ủi bà ngoại rồi mới chịu gác máy.
Xem ra, người cậu của cô chưa từng từ bỏ.
Bà ngoại và cậu là hai mẹ con, cho dù cậu có đối xử với bà ngoại thế nào đi chăng nữa, thì bà ngoại luôn tha thứ không muốn làm hại cậu.
Đó là lý do tại sao cô có thể chịu đựng được sự tính toán của gia đình nhà cậu với cô, chỉ vì không muốn để cho bà ngoại buồn.
Nhưng lần này, cô không muốn nhẫn nhịn nữa, cô cần phải bảo vệ bà ngoại, bảo vệ căn nhà duy nhất của bà.