Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu
Chương 69
Ngôn Tiểu Nặc ngĩ đến cảnh tượng vừa rồi trên ghế sôfa, gương mặt nhỏ liền đỏ lên, “Không muốn!”
Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết trầm xuống, không buồn nói nhiều với cô, trực tiếp bế cô lên. “Cậu Mặc, đây là phòng làm việc, bất cứ lúc nào cũng có người tới!” Ngôn Tiểu Nặc kịch liệt muốn vùng vẫy. “Đây là một sàn đá cẩm thạch, em còn vùng vẫy nếu ngã gãy xương thì anh không quản đâu.” Mặc Tây Quyết nói nhẹ nhàng. = Anh luôn có cách làm cô khuất phục, quả nhiên Ngôn Tiểu Nặc không vùng vẫy nữa, nhưng miệng nói thì không ngừng, “Thật sự nếu có người vào thì làm sao?”
“Không có sự cho phép của anh, không ai dám vào cả.” Giọng của Mặc Tây Quyết rất kiên định.
Ngôn Tiểu Nặc bị anh đặt lên ghế sôfa da, đang nghĩ cách để từ chối anh, nhưng Mặc Tây Quyết lại không lao tới như cô nghĩ, mà lại rời đi, bước tới một căn phòng bên cạnh đó.
Ngôn Tiểu Nặc không hiểu hành động của anh, chỉ thấy Mặc Tây Quyết vào phòng cởi chiếc áo khoác gió bên ngoài ra, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh sẫm đi ra, một khuy tay áo được nới lỏng, trông có chút lười biếng.
Anh không bước tới chỗ của Ngôn Tiểu Nặc, mà ngồi vào ghế làm việc, bắt đầu xử lý tập giấy tờ trên bàn.
Vì thế anh muốn cô ở đây chỉ để ngồi cùng anh sao?
Ngôn Tiểu Nặc đưa tay lên trán, từ khi cô gặp Mặc Tây Quyết, cô gần như bị bệnh thần kinh rồi.
Không có mối đe doạ như trong tưởng tượng, cô thoải mái rất nhiều, đang lúc buồn chán, Mặc Tây Quyết đột nhiên lên tiếng: “Ở bên phải phòng bên cạnh có sách có thể tới đó xem.”
Lời nói chưa dứt, thì Ngôn Tiểu Nặc đã đứng dậy đi tìm sách rồi.
Mặc Tây Quyết nhìn thấy dáng người mảnh mai của cô, đôi môi mỏng của anh nhếch lên rồi cúi đầu xuống tiếp tục làm việc.
Mặc dù phòng sách này nhỏ hơn phòng sách ở lâu đài Đế Quốc một chút, nhưng phong cách của hai phòng sách này lại hoàn toàn khác nhau, phòng sách ở lâu đài rất trang nghiêm, nhưng phòng sách này vì trang trí những bông hoa cẩm tú cầu màu hồng và tím mà làm cho căn phòng trở nên nhẹ nhàng và dễ chịu.
Ngôn Tiểu Nặc quyết định khi trở về biệt thự sẽ nhổ hết hoa cẩm tú cầu đi và trồng thay vào toàn bộ là hoa nắp ấm.
Cô bị sốc bởi những suy nghĩ của chính mình, người có liên quan gì đến hoa chứ? Hoa không có tội gì cả? Sao cô lại có suy nghĩ kỳ quặc như vậy chứ?
Cô không thèm quan tâm Mặc Tây Quyết người đàn ông xấu xa này thích hoa gì, hưm!
Ngôn Tiểu Nặc bỏ qua những bông hoa cẩm tú cầu tinh tế và đẹp đẽ rồi bắt đầu tìm kiếm những cuốn sách.
Cô tìm một vòng, cũng không tìm thấy cuốn sách thú vị nào để đọc, người đàn ông này thực sự không có hứng thú gì cả. Ngôn Tiểu Nặc lấy ra một quyền gọi là “(Giải thích thời trang đương đại)” rồi quay trở lại ghế sôfa, khi qua phòng chà, cô ấy mang theo hai ly nước lựu ép và một đĩa trái cây ra ngoài.
Cô rất có lòng đặt một cốc nước lựu cạnh tay của Mặc Tây Quyết, Mặc Tây Quyết không tỏ vẻ từ chối của nước lựu ép,Ngôn Tiểu Nặc thấy vậy thở phào nhẹ nhõm.
Ngôn Tiểu Nặc lật từng trang sách ra xem, phát hiện quyền sách này chứa đầy hình ảnh và văn bản, có rất nhiều hình ảnh minh hoạ trong đó, cô đột nhiên thấy thích thú.
Chăm chú xem cô vô thức dựa vào chỗ đặt tay của ghế sôfa, không có cách nào khác, chiếc ghế sôfa này quá thoải mái, Ngôn Tiều Nặc vô tình bộc lộ ra thói quen đọc sách của cô.
Cô uể oải dựa vào ghế sofa, chiếc ghế sofa cao lớn che khuất thân hình nhỏ nhắn của cô, chỉ hở ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cùng hàng mi cong dài của cô, đôi chân thon dài được đặt trên ghế sôfa một cách ngẫu nhiên, đen trắng rõ ràng, tuy màu sắc đơn giản nhưng có một vẻ đẹp không thể diễn tả.
Ngắm qua những màu rực rỡ mới thấy những màu đơn giản là đẹp nhất.
Mặc Tây Quyết vô tình liếc mắt nhìn cô, ánh mắt anh không kiểm soát được bị cô thu hút.
Những ngón tay trắng lật những trang sách mà không gây ra một chút tiếng động, ngón tay đặt lên trang sách, những móng tay nhỏ xíu của cô phát sáng như những viên ngọc màu hồng, giống như những con bướm đang bay.
Cô bị thu hút bởi những từ trong sách, và hé lên một nụ cười nhẹ nhàng, trái tim của Mặc Tây Quyết bất ngờ đập nhanh hơn.
Khi một mình anh ở đây xử lý công việc, anh thường nghĩ về việc cô sẽ trông như thế nào nếu cô ở bên cạnh anh, nhưng lúc cô thực sự ở đây thì anh lại không có tâm trạng làm việc.
Yêu tinh nhỏ này! Chỉ một động tác và biểu hiện bình thường cũng có thể hút hồn anh đi.
Ngôn Tiểu Nặc đang xem rất vui vẻ thì một cái bóng lớn che lên trang sách, cô ngước đầu lên, thì nhìn thấy ánh mắt của Mặc Tây Quyết.
Con ngươi đen sẫm của anh đang rọi chiếu lên từng viên góc cạnh trên mặt cô, Ngôn Tiểu Nặc vội vàng ngồi thẳng dậy và mim cười ngượng ngùng: “Chiếc ghế sôfa của anh rất thoải mái, em đọc sách một lúc rồi ..”
Lời cô chưa kịp nói xong, thì bị nụ hôn của Mặc Tây Quyết chặn lại hoàn toàn.
Nụ hôn mãnh liệt đến nỗi như muốn nuốt cô vào bụng vậy, Ngôn Tiểu Nặc hoàn toàn không chống lại được, và bị những cơn sóng dữ dội làm cho ý thức cô trở nên mơ hồ.
Không phải anh ấy đang tập trung làm việc sao? Tại sao đột nhiên lại như vậy?
Ngôn Tiểu Nặc không hề biết một động tác ngẫu nhiên xem sách của cô, bị lạc vào trong mắt của Mặc Tây Quyết lại thu hút đến mức nào.
Nhưng cô thân gầy sức yếu, hoàn toàn không có sức chống cự.
Ngay khi Ngôn Tiểu Nặc nghĩ rằng Mặc Tây Quyết sẽ tiến một bước nữa với cô, thì Mặc Tây Quyết đột nhiên buông cô ra.
Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt ngạc nhiên, nhìn thấy đôi mắt anh đang cố gắng kìm chế, khiến tim cô giật bắn, và khuôn mặt nhỏ hiện lên cái nhìn rụt rè.
Đôi mắt như ngôi sao sáng chói của cô loé lên vì sợ hãi, Mặc Tây Quyết sao lại không thể nhìn thấy? Chính ánh mắt này đã đổi lấy lý do mà anh dừng lại.
Kiên nhẫn chờ đợi, anh không thể lấy cơ thể cô ra để thoả mãn ý muốn của anh.
Mặc Tây Quyết không một chút do dự rồi đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi cơ thể của cô, không ngờ tới, khuy tay áo của anh lại mắc vào chiếc áo khoác nhỏ của cô.
Ngôn Tiểu Nặc mất cảnh giác ngay lập tức bị anh kéo dậy, cô cố gắng nắm lấy tay áo của anh, từ lực kéo mạnh ngay lập tức lại trở thành áp lực, Mặc Tây Quyết bị cô đè lên ghế sofa.
Cái gì đang xảy ra vậy? Ngôn Tiểu Nặc mở to đôi mắt vì sốc.
Mặc Tây Quyết hàm một tiếng, và cơ thể chưa kịp hồi phục hoàn toàn như ban đầu thì bị kéo xuống, lập tức cảm giác lại ùa về.