Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu
Chương 211
“Tiểu Toàn đã đi từ hôm qua rồi.”
Mặc Tây Quyết liếc nhìn chiếc bát ngọc ấy, “Nghe nói là đi hoạt động khớp xương. “Hả, anh nói gì vậy, cô ấy còn cần phải hoạt động khớp xương?”
Ngôn Tiểu Nặc không kìm chế nổi mà bật cười.
“Đồ đã được mang tới buổi đấu giá, anh lại không thể quyết định bán cho ai”
Mặc Tây Quyết xuôi tay bất lực, “Không ngờ Tiểu Toàn lại thích đến vậy.”
Ngôn Tiểu Nặc chống tay lên trán, “Xem ra rất nhiều người muốn có được thứ ấy”
“Với năng lực của mình, Tiểu Toàn sẽ giành được thứ đó.”
Mặc Tây Quyết bình thản nói.
Ngôn Tiểu Nặc Bĩu môi, “Dù sao thì người nhà anh đều nhiều tiền và có khí phách”
Mặc Tây Quyết mỉm cười, không nói thêm.
“Ui, nghe nói có một vật quý báu tuyệt thế”
Ngôn Tiểu Nặc động lòng khi nhìn dòng thuyết minh bên dưới, “Thế
nhưng lại không nói là gì, còn nói ai cũng sẽ điên cuồng vì nó?”
“Quả thực là như vậy”
Mặc Tây Quyết khẳng định nói. “Mặc Tây Quyết anh biết đó là gì đúng không?”
Đôi mắt Ngôn Tiểu Nặc sáng lên, “Mau nói cho em biết, rốt cuộc là gì?”
“Anh không biết”
“Vậy anh còn nói quả thực là như vậy?”
“Từ trước tới giờ buổi đấu giá Sotheby’s chưa từng nói dối”
Mặc Tây Quyết khẽ nói, “Tên đó cũng thật biết như người khác.”
“Ai cơ?”
Ngôn Tiểu Nặc tiện mồm hỏi một câu. Mặc Tây Quyết day ấn đường, “Anh trai của anh”
“Lẽ nào chủ nhân của vật quý báu tuyệt thế này là anh ta?”
Ngôn Tiểu Nặc tròn mắt.
Nhà họ Mặc cũng giàu có quá nhỉ……
“Ừm, hơn nữa nghe nói anh ấy đã đầu tư cổ phần rồi”
Mặc Tây Quyết bình thản nói..
Đôi mắt Ngôn Tiểu Nặc chuyển động, “Vậy anh thì sao?”
“Anh?”
“Phải, anh trai anh đã đầu tư cổ phẩn rồi, anh đã đầu tư chưa?”
“2 năm trước đã đầu tư rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc trượt tay, tập tranh rơi xuống thảm.
Mặc Tây Quyết giúp cô nhặt lên rồi đưa cho cô, “Đừng kinh ngạc như vậy.”
“Đúng rồi, anh trai anh đã đi lúc nào vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ hỏi, “Đâu thấy anh đi tiên anh ấy?”
“Tiễn anh ta làm gì?” Mặc Tây Quyết thờ ơ nói.
Ngôn Tiểu Nặc chau mày, “Anh ấy rất quan tâm anh, buổi tối hôm tổ chức tiệc rượu, anh ấy còn gọi điện hỏi anh đâu.”
“Lời anh ta nói rất độc ác, em hãy tránh xa anh ta một chút.”
Trong giọng nói Mặc Tây Quyết có sự cảnh cáo.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc bỗng căng thẳng, không nói thêm gì. Lúc đến London đã là đêm khuya, Ngôn Tiểu Nặc vừa định xuống máy bay, Mặc Tây Quyết đã ngăn cô lại, Mặc bộ quần áo này vào.”
Là một chiếc áo khoác lông chồn vô cùng dày.
“Lạnh đến vậy sao?”
Ngôn Tiểu Nặc mặc xong áo hỏi.
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng mỉm cười, “Em ra ngoài sẽ biết.”
“Vậy sao anh không mặc?”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh hỏi.
Mặc Tây Quyết bình thản nói, “Quen rồi, không cần mặc.”
Ngôn Tiểu Nặc vừa bước ra khỏi cửa khoang máy bay, tuy cô đã mặc chiếc áo khoác dày, luồng không khí lạnh tạt thẳng vào mặt cũng khiến cô rùng mình.
Thật sự là quá lạnh.
May mà Mặc Tây Quyết nhắc cô mặc chiếc áo này vào, không thì cô thật sự cảm thấy mình sắp đông cứng lại rồi.
Chiếc xe đón bọn họ cũng đang dừng ở bên ngoài sân đỗ máy bay đợi, Mặc Tây Quyết kéo tay Ngôn Tiểu Nặc bước rất nhanh, lên xe.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy ở trong xe thật sự rất tốt.
Mặc Tây Quyết lạnh lùng ra lệnh, “Đến khách sạn”
“Không phải nhà anh ở đây sao?”
Ngôn Tiểu Nặc có chút kinh ngạc, “Anh không ở nhà mình?”
Ánh mắt đen láy của Mặc Tây Quyết sáng lấp lánh, vừa cười vừa hỏi cô, “Em muốn ở nhà anh?”
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, cô không muốn, cô thà ở khách sạn còn hơn.
Khách sạn nguy nga tráng lệ, mang lại cảm giác như cung điện, Mặc Tây Quyết đưa Ngôn Tiểu Nặc vào căn phòng tốt nhất.
Căn phòng này cực kỳ rộng, giống như một mê cung nhỏ. Mặc Tây Quyết nhìn đồng hồ đeo tay, “Muộn rồi, ngủ đi”
Ngôn Tiểu Nặc cũng cảm thấy mệt, đi tắm xong liên lên giường đi ngủ.
Lúc bước ra từ trong phòng tắm, cô phát hiện Mặc Tây Quyết đang chăm chú nhìn điện thoại.
“Đang xem gì vậy? Còn không đi ngủ?”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ hỏi.
Mặc Tây Quyết gửi một tin nhắn rồi đặt điện thoại xuống, “Anh đi tắm, em ngủ trước đi.”
Ngôn Tiểu Nặc để mắt tới điện thoại trên chiếc tủ đầu giường, cảm thấy anh rất kỳ lạ. Một cơn buồn ngủ ập đến, cô nhắm mắt lại, sau đó, cảm nhận được một cái ôm ấm áp tiến sát lại gần rồi ôm trọn lấy cô. Ngôn Tiểu Nặc ngủ càng say hơn. Sáng sớm hôm sau vừa tỉnh dậy, vì ngày mai buổi đấu giá mới bắt đầu, Ngôn Tiểu Nặc đề nghị Mặc Tây Quyết đưa cô đi dạo chơi. Mặc Tây Quyết mặc chiếc áo khoác dày cho cô, quấn khăn quàng cô lên, Ngôn Tiểu Nặc thì đội chiếc mũ bò màu đen cho Mặc Tây Quyết.
Cô cảm thấy Mặc Tây Quyết mặc gì cũng đều vô cùng đẹp trai, dưới chiếc mũ đen, đôi mắt càng thêm sâu thẳm. Anh ra ngoài cùng cô.
Buổi sáng ở London, màn sương dày đặc vẫn chưa tan biến hoàn toàn, dọc phố có bán xúc xích và cà phê, Ngôn Tiểu Nặc chạy đi mua hai suất đồ ăn sáng cho Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết chỉ uống Cappuccino nóng hổi, chứ không ăn xúc xích, Ngôn Tiểu Nặc lại ăn rất vui vẻ.
Bỗng nhiên, một đội vệ sĩ mặc đồ đen bước tới chỗ họ, Mặc Tây Quyết mau chóng kéo Ngôn Tiểu Nặc ra phía sau người, nói nhỏ: “Em về khách sạn đợi anh trước, đừng đi ra ngoài.”
“Mặc Tây Quyết…”
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
“Nghe lời anh, mau đi đi”
Mặc Tây Quyết đẩy cô đi, người mặc đồ đen bao vây họ trong phút chốc.
“Cậu chủ, ông chủ dặn dò bảo cậu đến thăm hỏi ông ấy”
Người đứng đầu trong đám người mặc đồ đen nói với Mặc Tây Quyết.