Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu
Chương 205
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến Mặc Tây Quyết, hơi cúi đầu xuống, “Bà ngoại, bà đừng nói thế”
“Thôi thôi”
Bà ngoại biết da mặt cô mỏng, “Không nói những thứ này nữa, dì Lữ của cháu vừa nghe nói có việc làm, lập tức chạy đi báo danh rồi, chắc một lát nữa mới quay về”
“Dì Lữ cũng đi báo danh sao?”
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, “Vừa nãy cháu đến không nhìn thấy gì ấy.”
“Gì cháu cũng vừa mới ra ngoài thôi.”
Bà ngoại vừa cười vừa nói, kéo tay cô bước vào nhà, “Về đây vẫn chưa kịp ăn trưa nhỉ? Muốn ăn gì?”
Ngôn Tiểu Nặc cười rồi dìu bà ngoại ngồi xuống ghế, “Mấy hôm nay vẫn chưa hỏi, sức khỏe bà thế nào rồi?”
“Bây giờ sức khỏe bà cũng không có gì đáng lo ngại cả, còn có dì Lữ của cháu vẫn luôn chăm sóc cẩn thận, thì
sao có thể không khỏe được chứ?”
Bà ngoại cười, “Hai ngày trước, bác sĩ của Saint Ladins gọi điện hỏi thăm tình hình, bảo bà một tháng sau lại tới đó để kiểm tra lại một lần nữa.”
Ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc tối sầm lại, cô bận đến mức quên cả việc hỏi thăm sức khỏe của bà, vậy mà Mặc Tây Quyết còn nhớ đến.
Bà ngoại vỗ lên tay cô, giống như an ủi cô, “Mặc Tây Quyết là một người vô cùng chu đáo, cậu ấy chịu đối tốt với cháu mãi, thì bà cũng yên tâm rồi ”
“Bà ngoại……”
Mặt Ngôn Tiểu Nặc đỏ lên.
Bà ngoại còn định nói gì đó, cánh cửa vang lên giọng nói vui mừng như thể sắp phát điên của dì Lữ: “Ây dà, mọi người chưa nhìn thấy ở chỗ đó đông người đến cỡ nào đâu, mọi người đều ký hợp đồng, còn nhận rất nhiều dụng cụ về nhà, nói là ai giao nhiều thứ, thì sẽ càng được nhiều tiền hơn, thật là tốt quá rồi.”
“Như vậy, mọi người đều sẽ cố gắng hết sức để làm việc.”
Bà ngoại vui vẻ cười, “Cuộc sống có hy vọng, thì con người sẽ có tinh thần, sẽ không còn than thở, râu rĩ cả ngày nữa.
“Không phải vậy sao?”
Dì Lữ vừa cười vừa nắm tay Ngôn Tiểu Nặc, “Tiếu Nặc nhà ta là đại ân nhân, lát nữa bọn họ còn cùng nhau đến đây để cảm ơn cháu đấy.”
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng lắc đầu: “Bọn làm tốt công việc là được rồi, không cần đến cảm ơn cháu đâu ”
Cô không thích nơi đông người, đặc biệt là mọi người cùng nhau đến cảm ơn cô, cô sẽ rất lúng túng.
Dì Lữ cười: “Gì biết cháu không thích khung cảnh ấy, yên tâm đi, gì đã nói với họ rồi, làm tốt công việc chính là lời cảm ơn sâu sắc nhất đối với cháu rồi”
“Vẫn là dì Lữ thương cháu, hiểu cháu.”
Ngôn Tiểu Nặc mặt mày tươi tắn.
“Ây dà, gì không dám”
Dì Lữ cười một cách khoa trương, “Bà ngoại cháu còn đang ở đây đấy.”
Mọi người cùng cười, trong khu vườn nhỏ ngập tràn ánh nắng, bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Ăn xong cơm trưa, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy có chút buồn ngủ, liên chợp mắt một lát.
Sau khi cô tỉnh dậy, phát hiện Linh Tử đã đến, ngồi dậy từ trên giường hỏi Linh Tử: “Cậu không ngủ trưa một lát sao?”
“Tớ ngủ dậy rồi, sao cậu ngủ lâu như vậy?”
Linh Tử giơ tay chỉ lên chiếc đồng hồ báo thức nhỏ trên chiếc tủ đầu giường của cô, “Hai tiếng rồi đấy.”
Ngôn Tiểu Nặc giật mình, sao bất giác ngủ lâu như vậy mới tỉnh? “Tớ thấy cậu ngủ ngon, nên không đánh thức cậu.”
Linh Tử cười, “Anh Lực đã nói với tớ, ký xong hợp đồng rồi, bây giờ bọn họ đều đến chỗ của mình để xem, cậu có muốn đi xem cùng không?”
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ ngợi, “Tớ không đi xem đâu, người của tập đoàn Đế Quốc thì sao? Buổi tối tớ còn có việc, phải mau chóng quay về, nếu không thì không kịp mất”
Linh Tử gật đầu, “Tớ biết rồi, vậy lần sau cậu còn tới đây không?”
“Đương nhiên, đây là nhà tớ mà.”
Ngôn Tiểu Nặc vừa cười vừa trả lời, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, cô kéo Linh Tử sang một bên thì thầm nói, “Tớ có một người bạn học, lúc nhỏ cậu ấy đã từng đến Liên Sơn ở, tên là Lục Đình, cậu đã từng nghe qua cái tên này chưa?”
“Lục Đình?”
Linh Tử chau mày suy nghĩ một hồi, lắc đầu, “Chưa nghe qua, sao vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc nói đại khái sự việc, sau đó nói: “Tớ không thể nào quay về nhiều lần, cho dù quay về cũng không ở lại được bao lâu, cậu giúp tớ để ý một chút, họ của cô gái đó cũng là Ngôn.”
“Họ Ngôn?”
Linh tử càng thêm chau mày, “Ở đây không ít người họ Ngôn, thế nhưng chưa từng nghe nói có tiếp xúc với người họ Lục.”
“Nói tóm lại là nhờ cậu, có thời gian hãy đi thăm dò thêm”
Ngôn Tiểu Nặc thở dài một hơi, “Nếu có tin tức thì hãy gọi điện thoại cho tớ.”
“Tớ nhớ rồi, cậu cứ yên tâm đi.”
Linh Tử vừa cười vừa nói, “Cậu còn nhớ không, cậu bé hồi nhỏ ấy, cậu vẫn luôn gọi người ta là bánh bao nhỏ, cậu bé ấy còn tức giận nữa.”
Mặt Ngôn Tiểu Nặc bỗng nhiên đỏ lên, “Cậu nói chuyện này làm gì?”
“Cậu biết người ta tên là gì không?”
Linh Tử vừa cười vừa hỏi.
Ngôn Tiểu Nặc ngại ngùng nói: “Sao tớ biết được chứ, tớ hỏi cậu ta tên gì, cậu ta không thèm nói, tớ cũng không thể cứ gọi người ta là này”, này’ mãi được, thật bất lịch sự mà”
“Cậu nói cũng có lý”
Linh Tử cười, “Không còn sớm nữa rồi, cậu mau quay về đi”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, tạm biệt bà ngoại, tìm thấy xe của tập đoàn Đế Quốc, lên xe quay về.
“Cô Ngôn hãy xem đi, đây là danh sách nhân viên đã báo danh hôm nay và cả phương án kế hoạch doanh nghiệp, tổng giám đốc ra lệnh bảo cô xem qua một lượt”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, nhận lấy bản danh sách ấy rồi cẩn thận xem một lượt, đưa tài liệu lại, nhẹ nhàng nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh”
“Cô không cần khách sáo.”
Khu vực rộng cả ngàn mẫu đã được phân hết, Mặc Tây Quyết còn định đầu tư xây dựng lại đường quốc lộ từ thành phố tới đây. Lần này danh tiếng của tập đoàn Đế Quốc coi như là đã vang danh khắp khu vực Liên Sơn, có lúc tiền không quá quan trọng, mà điều quan trọng nhất chính là danh thanh.
Ngoài khu trồng cây ăn quả trong thung lũng ra, Liên Sơn non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, Mặc Tây Quyết đã viết rõ lên phương án kế hoạch doanh nghiệp ở Liên Sơn rằng về sau sẽ triển khai du lịch sinh thái, xây dựng thôn nghỉ dưỡng ở Liên Sơn.
Điều này có thể kiếm được nhiều tiền hơn là trồng kiwi hay bất cứ thứ gì khác.
Tên này thật biết tận dụng triệt để nguồn tài nguyên, còn gây dựng được thanh danh tốt.