Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em
Chương 85
Dưới con mắt của tất cả mọi người, Đoạn Kim Thần bước đến bên cạnh Đường Hoan như một vị thần, anh siết chặt eo cô một cách bá đạo, tuyên bố chủ quyền.
Đường Hoan lạnh lùng muốn thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng cánh tay của người đàn ống siết chặt khiến cô không thể di chuyển.
Sắc mặt Đoạn Lâm Phong tái ngắt, cánh tay rủ xuống ở hai bên nắm chặt lại: “Anh cả, em…”
“Cậu không cần nói gì cả” Anh vẫn chưa nói xong đã bị Đoạn Kim Thần lạnh lùng ngắt lời: “Tôi nghe thấy rất rõ những lời vừa rồi, Đoạn Lâm Phong, sau này nếu như để tôi nghe thấy cậu nói một câu thiếu tôn trọng cô ấy, tôi đảm bảo cậu sẽ phải hối hận”
Mặc dù không cam tâm, nhưng Đoạn Lâm Phong biết nếu như đối đầu với Đoạn Kim Thần, người chịu thiệt chỉ có anh, vì vậy chỉ có thể nuốt nước bọt nói: “Em biết rồi, nếu như anh cả đến rồi, vậy em về đây”
Nói xong, không đợi Đoạn Kim Thần trả lời, anh trực tiếp quay người và dẫn theo trợ lý rời đi.
Đường Hoan nhìn vào bóng lưng rời đi của anh ta nở ra một nụ cười mỉa mai, vừa nãy còn luôn miệng nói trong lòng có cô, bây giờ vừa nhìn thấy Đoạn Kim Thần liền giống như một con chuột băng qua đường.
Đàn ông ấy à, quả nhiên đều là giả dối.
Đều thích giả vờ là quân tử, nhưng lại làm ra những việc không bằng loài cầm thú.
Chỉ là cô không ngờ Đoạn Kim Thần cũng đến đây, lẽ nào cô thực sự không thể thoát ra được sao?
Sau khi anh ta rời đi, người quản lý run rẩy bước đến trước mặt Đường Hoan với vẻ khổ sở, trong lòng vô cùng hối hận: “Phu nhân….
vừa nãy là tôi có mắt mà không thấy thái sơn, mong cô rộng rượng bỏ qua cho tôi”
Anh ta biết Đoạn Kim Thần sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy, một khi để anh biết được anh ta vừa nói với Đường Hoan rất nhiều điều vô lý, anh đừng nghĩ đến việc ở lại Đoạn Thị nữa, vì vậy liền chủ động nhận lỗi, có lẽ như vậy hình phạt sẽ nhẹ hơn một chút.
Ánh mắt lạnh lùng rơi trên người anh ta, đôi môi mỏng của Đoạn Kim Thần khế mở ra: “Thứ mắt chó nhìn người thấp, giữ cậu ở lại công ty có tác dụng gì? Sau này cậu không cần phải xuất hiện ở Đoạn Thị nữa”
Người quản lý sợ đến nỗi quỳ rạp xuống đất và vừa nói vừa khóc: “Tổng giám đốc, tôi biết sai rồi, xin anh hãy cho tôi một cơ hội, tôi hứa sẽ không có lần sau”
Nhưng người đàn ông hoàn toàn không nghe lọt tai những gì anh ta nói mà năm tay Đường Hoan một cách bá đạo rời khỏi công ty.
Chuyện Đường Hoan là vợ Chủ tịch Tập Đoàn Đoạn Thị được lan truyền khắp công ty, ngay cả các công ty con cũng biết bà chủ của mình là ai.
Nhưng họ cũng không bao giờ nghĩ rằng học vấn của bà chủ chỉ dừng lại ở mức trung học, khiến mọi người nhất thời thổn thức không thôi.
Nói thế nào đi nữa cũng là một nhân vật nổi tiếng, người xứng với anh ấy không phải là cô chủ nhà giàu thì ít nhất cũng là người có điểm hơn người, nhưng….
quan trọng vẫn là phải xinh đẹp.
Bên này mọi người không ngừng suy đoán, bên kia Đoạn Kim Thần đã đưa Đường Hoan trở lại biệt thự ở Vịnh Repulse.
Vừa xuống xe, Đoạn Kim Thần đã giận dữ kéo Đường Hoan vào biệt thự, Đường Hoan loạng choạng đi theo sau.
Dì Đồng bước ra, khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Đường Hoan, dì đang định lên tiếng nhưng lại bị cơn giận tỏa ra từ người Đoạn Kim Thần dọa cho không dám lên tiếng nữa, mà chỉ mở mắt trân trân nhìn họ đi lên lầu.
“Đùng” một tiếng, cánh cửa bị đóng mạnh lại, phát ra một âm thanh cực lớn.
Sau khi bị anh kéo lên phòng và hất mạnh, cô bước vài bước về phía trước, cơ thể va vào ghế sofa.
Cô quay đầu lại nhìn anh một cách tức giận, cô còn chưa lên tiếng giọng nói lạnh lùng của Đoạn Kim Thần đã vang lên: “Đường Hoan, để rời xa anh, em thực sự có thể làm mọi thứ, thậm chí là giả vờ bị bệnh?”
Âm thanh chói tai xuyên thấu qua màng nhĩ của cô, cũng khiến trái tim cô đau nhói.
Hóa ra trong mắt anh là cô cố tình giả bệnh, cô kìm nén sự chua xót trong lòng và cười khẩy: “Tôi giả bệnh để rời khỏi anh thì sao?”
Nếu như anh đã nghĩ như vậy, vậy thì cô sẽ thừa nhận, dù sao cô có nói như thế nào anh cũng sẽ không tin.
Khuôn mặt của Đoạn Kim Thần tối đen như một đáy hang, sắc mặt u ám, bàn tay nắm lấy tay cô không ngừng siết chặt lại: “Em thừa nhận điều đó”
“Không phải anh nghĩ như vậy sao?” Cô lớn tiếng phản bác, mặc dù tay rất đau nhưng cô cũng không kêu lên: “Trong mắt anh tôi lúc nào cũng làm bộ làm tịch cố ý gây sự, nếu đã như vậy, anh tìm tôi làm gì?
Chúng ta cứ như vậy không phải là rất tốt sao?
“Trong đám cưới, anh không cho tôi dù chỉ một lý do mà bỏ tôi lại một mình để người ta chê cười.
Ở Mỹ, anh vẫn bỏ tôi lại để tôi rơi vào hang ổ của một con sói.
Trong rừng đào, tôi suýt chút nữa bọn bắt cóc bắt đi khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Đoạn Kim Thần, nếu như anh đã không quan tâm đến sự sống chết của tôi, anh còn tìm tôi làm gì? Anh coi như tôi đã chết không phải là rất tốt sao?”
Khi vết thương bị nứt ra một lần nữa, hóa ra cơn đau không hề giảm đi.