Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em
Chương 42: Cảnh Cáo
“Được, vậy cũng mong anh Đoạn lần sau hãy ghi nhớ thân phận của mình, khi muốn ở bên cạnh người phụ nữ khác, phiền anh hãy giữ khoảng cách với người phụ nữ khác trước mặt em, để tránh việc em bắt chước!” Đường Hoan cười khẩy.
Cho rằng cô sợ anh sao? Anh ngoài việc bắt nạt cô ra, thì còn làm được cái gì?
Trái tim từ từ nhói lên, giống như có mũi kim đâm vào vậy, cơn đau lan khắp cơ thể.
Sắc mặt người đàn ông thay đổi, môi mấp máy: “Anh và cô ấy chỉ là quen biết từ khi còn nhỏ.
”
Ý của anh là, giữa họ không có tình cảm nam nữ, mà chỉ là tình cảm anh trai em gái.
Haha! Thật là buồn cười, Đường Hoan cô vẫn chưa bị mù, khi người phụ nữ đó nhìn anh, ánh mắt thâm tình đó chẳng lẽ anh không nhìn ra?
“Em không muốn giữa hai người có quan hệ gì, tóm lại, em sẽ giữ bổn phận của mình, em biết rõ việc gì nên làm, việc gì không nên làm!”
“Đường Hoan, em đừng có không biết tốt xấu!” Anh đã nhượng bộ cô như vậy rồi, bởi vì tối qua anh đã bỏ lại cô và cảm thấy có lỗi, nên mới không so đo chuyện lần này.
Cô hất tay anh ra: “Đúng vậy, là em không biết tốt xấu, nhưng vẫn tốt hơn anh Đoạn bỏ lại vợ mình ở hội trường.
”
Sắc mặt Đoạn Kim Thần khó coi đến cực điểm, anh mím chặt môi, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng của cô, cuối cùng anh đứng thẳng người dậy.
“Ăn cơm.
”
Cái gì? Đường Hoan nhất thời không kịp phản ứng lại, cho đến khi Đoạn Kim Thần bế cô đi vào phòng ăn, cô mới hoàn hồn.
Người đàn ông này bị điên à? Sáng nắng chiều mưa, đúng là khiến người ta không thể đoán trước được.
Sau bữa tối, Đường Hoan ở trong phòng ngủ nói chuyện với bạn tốt La Vưu Phi.
“Wow, Hoan Hoan, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Hai người đàn ông đánh nhau vì cậu, chuyện này đang rất hot đó.
”
“Con nha đầu chết tiệt nhà cậu, nói linh tinh cái gì đấy.
Tối qua mình gặp phải lưu manh, may mà Đại Thịnh xuất hiện kịp thời cứu mình, kết quả là cái tên khốn kia không biết sự tình, liền xông vào đánh Đại Thịnh.
”
“Chồng cậu đang ghen đó, hiểu lầm là chuyện rất bình thường mà, lần này cậu lại được nổi tiếng rồi, bây giờ có ai không biết cậu chứ? Quen biết cậu mình cảm thấy rất vinh hạnh đó!”
Khóe miệng Đường Hoan khẽ giật: “Mình xin, cậu hãy xem các bình luận trên mạng được không? Bây giờ mình đang bị cả ngàn người chỉ trích, mấy tên săn ảnh kia cũng thật là, cả ngày không có việc gì làm thì chịu khó ngồi yên một chút, suốt ngày đi bẻ cong sự thật!”
Nhắc đến chuyện này cô vẫn còn tức giận, rõ ràng đó là việc ra tay vì chính nghĩa, họ dựa vào đâu mà viết là hành vi gây rối, tư tưởng xấu xa chứ.
”
“Thôi nào, chồng cậu sẵn sàng đánh nhau vì cậu, chứng tỏ trong lòng anh ấy có cậu, đây cũng là một chuyện tốt, để cho anh ấy có chút cảm giác nguy hiểm cũng tốt.
”
Trong lòng có cô? Haha, sao có thể!
“Được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, Vưu Phi mình buồn ngủ rồi.
”
“Buồn ngủ rồi sao, hay là nghĩ đến chuyện kia?” Trong điện thoại truyền đến nụ cười xấu xa của Vưu Phi.
Trên mặt Đường Hoan thoáng qua một chút bối rối: “Được lắm, Vưu Phi, sao cậu lại trở nên đen tối như vậy? Không phải là có bạn trai rồi đấy chứ?”
“Há!.
.
không có, được rồi, như vậy nhé, ngủ ngon.
”
“!.
.
”
Đường Hoan vẫn chưa kịp trả lời lại thì đã nghe thấy một loạt tiếng tít tít.
Bên ngoài cửa sổ bóng đêm dần buông xuống, ánh trăng lạnh lẽo bao trùm cả thành phố.
Đường Hoan nằm trên giường và ngủ thiếp đi một cách vô thức, khi Đoạn Kim thần bước vào, anh thấy Đường Hoan cầm điện thoại di động và ngủ ngon lành.
Đôi mắt sắc bén bất giác dịu lại, ngay cả bước đi cũng nhẹ nhàng hơn.
Anh cẩn thận lấy điện thoại ra khỏi tay cô và đặt nó lên tủ, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp như yêu tinh của cô, anh cúi đầu xuống và đặt một nụ hôn lên trán cô.
Trong vài ngày tiếp theo, bởi vì Đoạn Kim Thần không cho cô đi làm, nên Đường Hoan chỉ có thể ở nhà nghỉ ngơi.
Một tuần sau, vết thương ở chân của Đường Hoan cuối cùng cũng lành lại.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ cô, ngoài trời mưa phùn bay lất phất, sau khi Đường Hoan ăn cơm xong, cô đi đến cửa hàng hoa mua một bó hoa bách hợp và đi đến chỗ mộ của mẹ cô.
Đi trên con đường quen thuộc, mắt cô bất giác đỏ hoe, trong đầu nhớ đến nụ cười hiền từ của mẹ, khóe môi cô vô thức cong lên.
Đi đến trước mộ của mẹ, cô cúi xuống và đặt bó bách hợp xuống, khuôn mặt cô đột nhiên trắng bệch, phần mộ của mẹ cô đã có người động vào!
“!.
.
”
Rốt cuộc là ai? Mẹ cô rõ ràng đã ra đi rồi, rốt cuộc là ai lại nhẫn tâm khiến bà ấy không thể ra đi một cách thanh thản như vậy?
Nước mắt cô rơi lã chã, cơ thể không ngừng run rẩy, chiếc ô trong tay không biết đã bị gió thổi đi từ lúc nào.
“Mẹ!.
con xin lỗi!.
là con bất hiếu!.
”
Trong phút chốc, dường như tất cả sự kiên cường đều đổ sụp xuống vào lúc này, mẹ là người mà cô luôn muốn bảo vệ nhất trong cuộc đời này, nhưng lại không ngờ sau khi bà chết đi, cô vẫn không thể bảo vệ bà.
Cơn mưa phùn trút xuống người cô, từng giọt từng giọt, từ từ làm ướt toàn bộ cơ thể.
Trong không gian rộng lớn, vang vọng lại tiếng khóc thê lương của Đường Hoan, cụm từ thương tâm muốn chết có lẽ cũng không thể hình dung được tâm trạng của Đường Hoan lúc này.
Không biết đã khóc bao lâu, mưa cũng đã tạnh, Đường Hoan cứ ngồi trước mộ của mẹ, cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, cô mới đờ đẫn lấy điện thoại ra, ba chữ Đoạn Kim Thần đập vào mắt cô, Đường Hoan liếc qua rồi tắt đi.
Cô xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy, bước từng bước tiến về phía trước, lúc này cô giống như một cái xác không hồn, đôi mắt u ám không có ánh sáng.
Cô bước đi như người mất hồn, khi đi qua ngã tư, đột nhiên có một chiếc xe đạp đi đến, người đó bấm còi nhưng Đường Hoan dường như không nghe thấy.
“Kít” một tiếng, Đường Hoan bị đâm và ngã xuống đất, tay cô cọ xuống mặt đường, máu tươi chảy ra từ lòng bàn tay, cảm giác đau rát ập đến, nhưng Đường Hoan không quan tâm, nỗi đau trên tay không bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng cô.
“Cô không sao chứ?” Người đó đỡ Đường Hoan đứng dậy với vẻ mặt tội lỗi, vừa nãy anh ta bấm còi một hồi mà cô không nghe thấy, không phải là bị điếc đấy chứ?
Đường Hoan lắc đầu và tiếp tục đi về phía trước, người đàn ông nhìn theo chỉ biết gãi đầu, cuối cùng anh ta nhấc xe đạp lên và rời khỏi.
“Ôi, đây không phải là em gái tốt của chị sao? Sao hôm nay lại có vẻ như nhà có tang vậy?”
Một giọng nói sắc bén với vẻ hả hê truyền vào tai Đường Hoan, cô quay đầu lại và nhìn thấy Đường Vãn Tình và Lê Mỹ Mỹ đang khoanh tay trước ngực nhìn cô với nụ cười khinh bỉ trên mặt.
Đường Hoan lạnh nhạt liếc nhìn hai người họ, giọng nói lạnh như băng: “Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, tốt nhất lả đừng chọc giận tôi.
”
Giống như nghe phải một câu chuyện cười vậy, Đường Vãn Tình che miệng cười khẩy: “Yo, tôi sợ quá đi mất, không phải trước đó rất tỏ vẻ sao?”
Lê Mỹ Mỹ cũng cười theo, đôi mắt tràn đầy sự mỉa mai.
Đường Hoan liếc nhìn hai con người đó hai tay nắm chặt, khi cô chuẩn bị quay người rời đi thì bị cuộc trò chuyện sinh động của hai mẹ con kia làm dừng bước.
“Mẹ, mẹ nói xem có phải em gái vì hôm nay là ngày giỗ của mẹ, nên mới không vui như vậy không? Chúng ta có nên an ủi em ấy một chút không?”
“Mẹ mất rồi mà vẫn không được yên nghỉ, vậy mà cô ta vẫn còn mặt mũi sống trên đời này, người con bất hiếu như vậy chắc cũng chỉ có mình cô ta.
”
Mẹ mất rồi mà vẫn không được yên nghỉ, câu nói này làm tổn thương cô một cách sâu sắc, cô tức giận quay lại và bước đến trước mặt họ: “Bà có ý gì?”
Lẽ nào là do hai người họ làm? Hai mắt cô đỏ ngầu, móng tay cắm sâu vào da thịt.
“Vẫn không hiểu sao?” Đường Vãn Tình bước lên một bước, đưa tay ra nắm lấy bàn tay bị thương của cô: “Đường Hoan, có phải bây giờ cô rất đau khổ? Rất muốn giết tôi đúng không? Xem ra món quà lớn này của tôi thực sự không tồi.
”
Đường Vãn Tình không thể che giấu được sự ác độc trong ánh mắt, sức mạnh trong tay không ngừng tăng lên.
Sắc mặt Đường Hoan càng nhợt nhạt hơn: “Hóa ra là các người đã động vào mộ của mẹ tôi, tại sao chị lại làm như vậy? Đường Vãn Tình, mẹ tôi đã chết rồi, tại sao chị vẫn không buông tha cho bà ấy? Các người muốn làm gì thì hãy nhằm vào tôi, ra tay với một người đã chết, các người có còn nhân tính hay không?”
Đều nói con người lương thiện, nhưng trái tim Đường Vãn Tình từ lúc bắt đầu đã độc ác rồi.
“Nhân tính?” Đường Vãn Tình cười khẩy, lời nói ra càng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo: “Ở trước mặt Đường Hoan cô cần nhân tính để làm gì? Ai bảo cô không biết xấu hổ quyến rũ Đoạn Lâm Phong? Ai bảo cô hãm hại tôi? Ai bảo cô khiến tôi bị xấu mặt trước đám đông? Là tôi cố ý trả thù cô, cho nên mới khiến mẹ cô chết rồi cũng không được yên nghỉ, thấy thế nào?”
Nói rồi, cô ta tiến lên một bước, sự ác độc trong mắt giống như một ngọn đèn trên cao, tỏa ra một cách ngang nhiên.
“Tôi chính là muốn khiến mẹ cô xuống âm tào địa phủ, nhưng không thể đầu thai chuyển kiếp, khiến mẹ cô ngay cả ma cũng không làm được! Không phải cô thương mẹ cô nhất sao? Vậy thì tôi sẽ hủy hoại thứ mà cô yêu thương nhất! Tôi muốn cô phải thử cái gọi là sống không bằng chết, tôi muốn cô phải chịu đau đớn, khiến cô mỗi ngày sống trong đau khổ!.
”
Từng câu từng chữ, còn ác độc hơn cả lời nguyền rủa.
Máu giận dâng lên, Đường Hoan tức giận đến nỗi đảo mắt, đại não dường như bị thiếu oxy, làm thế nào cũng không thể thẩm thấu qua được, lúc này lửa giận trong lòng cô đạt đến cực điểm.
“Bốp.
” Cô vung tay lên, một cái tát nhanh như chớp giáng xuống mặt Đường Vãn Tình, hai mắt cô đỏ hoe.
“Tiện nhân, sao mày dám đánh con gái tao?’ Lê Mỹ Mỹ đang đứng một bên xem náo nhiệt, nhìn thấy con gái bị đánh, liền tức giận bước đến, một tay kéo tay Đường Hoan, tay còn lại tát lên mặt cô hai cái.
Đường Hoan choáng váng, cơ thể lảo đảo lùi lại phía sau hai bước.
Cô hít một hơi thật sâu và thở ra, cảm giác choáng váng mới giảm bớt.
“Mẹ, hôm nay chúng ta phải dậy dỗ con tiện nhân này, nó hại con chịu nhục nhã trước mặt Đoạn Lâm Phong, hại con bị người ta chê cười.
” Đường Vãn Tình đưa tay ra kéo Đường Hoan và tát liên tục lên người cô.
Đường Hoan vẫn chưa kịp hoàn hồn thì bị Đường Vãn Tình đánh đập một trận, cô căn bản không còn sức để chống trả.
Lúc này Đường Vãn Tình giống như một ác phụ, cô ta đã sớm không còn giữ được vẻ ngoài dịu dàng như thường lệ, khuôn mặt vô cùng nhăn nhó.
Lúc này, Đường Hoan cơ bản không phải là đối thủ của Đường Vãn Tình và Lê Mỹ Mỹ, cộng thêm sự sợ hãi trước đó, bây giờ cô lực bất tòng tâm, đầu óc cô bắt đầu trở nên mê man.
Bên tai vẫn là lời mắng chửi của Đường Vãn Tình và Lê Mỹ Mỹ: “Tiện nhân, tao cho mày kiêu ngạo đấy, đồ không biết xấu hổ, tao xem lần sau mày còn dám không?”
“Đắc tội với Đường Vãn Tình tao sẽ không có kết cục tốt đẹp, muốn mẹ mày được an nghỉ sao? Tao nói cho mày biết, đó là điều không thể!” Từng câu từng chữ, như một lời nguyền độc ác.
Cơn giận của Đường Hoan dâng lên, trái tim đau đớn tột cùng.
Cô chỉ có thể ôm lấy đầu, để mặc cho những cái tát rơi xuống người không thương tiếc, nước mắt cô sớm đã đọng lại.
Đột nhiên, hai mắt cô nhắm lại, cả người mất đi ý thức.
Đúng vào lúc này, một chiếc Ferrari phiên bản giới hạn màu đen dừng lại trước mặt Đường Vãn Tình và Lê Mỹ Mỹ.