Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em
Chương 17
Đường Hoan cười khẩy, khinh bỉ nói: “Mọi người đều biết hôm nay là ngày Đoạn Kim Thần kết hôn, ai lại vô duyên vô cớ gọi điện thoại đến làm phiền? Anh ta rõ ràng muốn mình bị mất mặt trước đám đông!”
“Điều này…”
La Vưu Phi định nói điều gì đó, nhưng sợ Đường Hoan lúc này đang nổi giận sẽ nghĩ cô nói giúp cho Đoạn Kim Thần, nên cũng dừng lại.
Ngồi với Đường Hoan một lúc, Đường Hoan đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sofa rồi thay bộ quần áo vẫn thường mặc, cô kéo La Vưu Phi dậy và nói: “Đi nào, đi uống rượu với mình.
”
“Cái gì? Uống rượu?”
La Vưu Phi thực sự không thể chấp nhận được sự thay đổi đột ngột của Đường Hoan, cô chưa kịp nói gì thì đã bị Đường Hoan kéo ra khỏi phòng thay đồ.
Sau khi đi bộ một đoạn dài trên đôi giày cao gót cao hơn 10 phân, La Vưu Phi nhanh chóng nắm lấy cơ hội nói với Đường Hoan: “Hoan Hoan, cho dù là muốn uống, cậu cũng phải đợi mình thay bộ đồ phù dâu này ra rồi hãy đi chứ!”
Nghe thấy câu này, Đường Hoan bất giác dừng bước, cô ngắm nghía La Vưu Phi một lượt, rồi thản nhiên thốt ra một câu: “Mặc như thế này, rất đẹp.
”
“Này! Đường Hoan cậu điên à, cậu để mình mặc thế này đi uống rượu với cậu sao? Cậu không ngại, nhưng mình ngại đó, lỡ như gặp phải người quen, cậu bảo mình phải để cái mặt này đi đâu?”
Mặc dù La Vưu Phi phàn nàn suốt chặng đường đi, nhưng vẫn bị Đường Hoan trói lại như một kẻ trộm.
Khi chiếc xe dừng lại ở một cửa quán bar, La Vưu Phi liền dằn lòng, hạ quyết tâm vì người chị em của mình không tiếc cả mạng sống, cùng lắm là hôm nay không cần mặt mũi gì nữa, có chết thì cùng chết!
Quả nhiên, ngay khi cô bước vào quán bar, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người cô.
Sau khi đặt bàn, cô và Đường Hoan ngồi xuống và gọi hai lon bia với vài chai rượu mạnh.
Uống được vài cốc, tửu lượng không tốt như La Vưu Phi bắt đầu cảm thấy choáng váng, còn Đường Hoan vì tâm trạng không tốt mà uống hết cốc này đến cốc khác.
Không lâu sau, có một người mặc áo sơ mi trắng bước đến, là một người đàn ông nhìn có vẻ thuộc tầng lớp tri thức.
“Có thể mời em một ly không?”
Người đàn ông rất tự nhiên ngồi xuống, mở chia bia ra, rồi liếc nhìn La Vưu Phi và cười nói: “Ồ, đi quán bar còn mặc như thế này sao? Có phải là bị nghiện cosplay phù dâu rồi không?”
Sau khi nghe điều này, La Vưu Phi đang gục trên bàn liền ngẩng đầu lên, rồi tiến sát lại người anh ta, nhìn một cái cô liền nhận ra thân phận của anh ta.
Cô giật lấy chai bia từ tay anh ta rồi đập lên bàn: “An Văn Dung? Anh nói xem, sao lại vô duyên vô cớ chạy đến đây làm gì”
“Để gặp em đó.
”
An Văn Dung nhún nhún vai, trả lời một cách tự nhiên.
Sau đó lại liếc nhìn Đường Hoan đang ngồi đối diện, An Văn Dung bất giác lên tiếng nhắc nhở: “Tâm trạng buồn bực, uống rượu rất dễ bị nôn, uống ít thôi.
”
Vừa nói xong câu này, Đường Hoan đột nhiên cảm thấy cổ họng dâng lên một vị chua chát và cay nồng như sắp lao ra khỏi miệng.
Cảm giác này khiến Đường Hoan nhanh chóng che miệng lại và chỉ tay về hướng nhà vệ sinh.
La Vưu Phi lập tức hiểu ra, cảm giác chóng mặt khiến cô bất giác nhíu mày, cô lập tức vẫy vẫy tay: “Đi đi, mình ở đây đợi cậu.
”
“Cô xem, tôi nói sẽ nôn mà.
”
An Văn Dung dường như đang cảm thấy rất đắc ý về phán đoán mà anh ta vừa nói.
La Vưu Phi vẻ mặt khinh thường: “Tôi thật là không thể nhìn ra, anh vậy mà lại là mồm quạ đen.
”
Tiếp theo, chủ đề tranh luận giữa hai người giống như một cuộc tán tỉnh của các cặp đôi.
Ở phòng vệ sinh.
“Ọe…ọe!…”
Cô gần như đã nôn hết số rượu mà cô đã uống xuống bồn rửa tay, cảm giác ngứa ran ở cổ họng khiến cô cực kỳ khó chịu.
Cô dùng hai tay hứng nước từ vòi để súc miệng, sau đó lại rửa tay một lượt, rồi đặt tay dưới máy sấy cho khô tay.
Đường Hoan bước ra khỏi phòng vệ sinh, phòng vệ sinh và hội trường nối với nhau bằng một hành lang sâu thẳm.
Cô ôm cái trán đau nhói của mình và bám vào tường để đi về phía trước, có hai người đàn ông đi đến.
Họ chú ý đến cô rồi quan sát một lượt, thì thầm to nhỏ hai câu rồi bước thẳng đến chỗ Đường Hoan.
Cảm nhận được đường đi phía trước bị chặn, Đường Hoan nói một cách yếu ớt: “Xin lỗi, phiền hai vị nhường đường cho tôi.
”
Nói xong, cô lại tiếp tục đi về phía trước, nhưng đã bị hai người đàn ông vây xung quanh.
Tình huống này khiến Đường Hoan khó chịu cau mày, cô ngẩng mặt lên lạnh lùng nói: “Hai vị đại ca chặn tôi ở đây là có ý gì?”
Một trong hai người đó xoay xoay chiếc vòng trên cổ mình và cười nham hiểm, giọng điệu mờ ám: “Yên tâm đi, hai chúng tôi không có ý gì cả, chỉ là nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp, muốn cô chơi đùa với chúng tôi một chút rồi tiện thể uống vài ly.
”
Bóng người ở trước mặt có chút mơ hồ, Đường Hoan lắc lắc đầu sau đó lại mở mắt ra và nhìn rõ hai người đàn ông đứng trước mặt mình.
Khoảng 25, 26 tuổi, ăn mặc tầm thường, đặc biệt là cái đầu vàng chóe trông vô cùng chướng mắt.
Cô cười khẩy và trực tiếp nói ra một câu: “Thật ngại quá, tôi không có hứng thú.
”
Nói xong, cô định đẩy hai người đó ra, nhưng lại bị hai người đàn ông dồn vào một góc, người đàn ông đeo sợi dây chuyền vàng vẫn không buông tha, anh ta đưa tay ra và bóp nhẹ cằm Đường Hoan: “Được rồi, hai chúng tôi cũng không nhiều lời với cô, hôm nay tôi đã nhìn trúng cô rồi, đi nào, uống với anh trai một ly?”
Trong lòng Đường Hoan dâng lên một loại ác cảm vô hình, cô nghiêng đầu hất tay gã đàn ông đó ra.
Đột nhiên có hứng thú, cô liền dựa vào người đàn ông, hai tay gã ôm lấy cổ cô, cô cười nói: “Nhìn trúng tôi là có ý gì vậy? Muốn ngủ với tôi sao? Hay là hai người, thế nào? Ba người sao?”
Thừa dịp có men rượu, Đường Hoan tỏ ra vô cùng táo bạo, nhưng vừa hay đây lại là khẩu vị của hai người đàn ông này.
Nghe thấy câu này, đôi mắt người đàn ông sáng lên và cười lớn: “Ôi, nhìn có vẻ rất thuần khiết, không ngờ còn muốn lên cùng nhau, thật là lợi hại, vậy còn đợi gì nữa, bây giờ anh trai sẽ dẫn cô đến khách sạn.
”
Đợi hai người đàn ông lơi lỏng khoảng cách, Đường Hoan đẩy hai người họ ra rồi chạy xa một đoạn.
Người đàn ông có chút bối rối, sau đó đột nhiên nghe thấy Đường Hoan hét lên: “Haha, loại hàng như các người, chỉ xứng để bà đây xỏ giày thôi! Còn việc lên giường thì kiếp sau nhé!”
Bỏ lại câu nói này, Đường Hoan liền quay người đi, trong miệng không ngừng mắng chửi.
Đúng là đen đủi, ăn mặc kín như thế này đến quán bar mà vẫn bị đàn ông quấy rối!
Còn chưa đi được hai bước, hai người đàn ông nháy mắt với nhau rồi chạy lên ngăn Đường Hoan lại.
“Cô gái à, ra ngoài nhớ ăn nói cho cẩn thận!”
Người đàn ông đeo dây chuyền tỏ ra vô cùng bất mãn với Đường Hoan, một người khác ở bên cạnh cũng nhân cơ hội đá thêm một câu: “Đúng vậy! Là gà thì hãy đưa ra một cái giá, đừng lãng phí thời gian như vậy.
”
Đường Hoan bị chặn lại thì có chút bất ngờ, nhưng cô vẫn tỏ ra khinh bỉ trước những lời dữ tợn của gã đàn ông kia: “Tôi vốn cho rằng, người đàn ông ghê tởm nhất trên thế giới này chính là Đoạn Kim Thần, nhưng không ngờ rằng, hai người còn ghê tởm hơn cả anh ta, ít nhất anh ta còn có chút nhan sắc và giá trị, còn hai người…haha…”
Tâm trí của Đường Hoan lúc này rất hỗn độn, căn bản là không hề biết bản thân đang nói gì.
“Cái gì Đoạn Kim Thần, Liên Kim Thần! Không quen!”
Người đàn ông có chút thiếu kiên nhẫn, anh ta kéo Đường Hoan và nói: ‘Em gái à, đừng giãy dụa nữa, hãy ra ngoài uống với anh trai vài ly.
”
Sự kiên nhẫn của Đường Hoan hoàn toàn bị xóa sạch, cô hất tay người đàn ông đó ra, rồi nhấc chân lên đá vào phần thân dưới của hắn, sau đó bỏ chạy.
“Mẹ kiếp, lão tam, mau bắt nó lại cho tao!”
Người đàn ông hét lên đau đớn, nhưng vẫn không quên nhắc nhở người bên cạnh đuổi theo.
Nhưng Đường Hoan đã lợi dụng sự đông đúc và ồn ào ngoài hội trường cắt đuôi người đàn ông này, cô quay trở lại chỗ ngồi rồi kéo La Vưu Phi chạy ra ngoài.
La Vưu Phi vẫn đang ngồi nói chuyện với An Văn Dung thì bị Đường Hoan kéo đi, trong lòng cô nổi lên sự nghi hoặc, cô còn chưa kịp hỏi rõ ràng đã lao ra khỏi quán bar.
Hai người say rượu không thích hợp để lái xe, Đường Hoan bắt một chiếc taxi bên đường đến một khách sạn gần nhất rồi đặt một phòng.
Sau khi vào phòng, La Vưu Phi đá đôi giày cao gót đi và lăn mấy vòng trên giường, cô liếc mắt nhìn Đường Hoan đang nằm nghiêng ở bên cạnh, nói một cách yếu ớt: “Mình nói này, vừa nãy cậu chạy cái gì vậy.
”
Đường Hoan thậm chí còn không thèm mở mắt ra, chỉ xua xua tay: “Đừng nhắc nữa, lúc nãy ở nhà vệ sinh mình gặp hai tên lưu manh, mình đã đá hắn một phát…”
“Ôi chao, cậu cũng thật to gan.
”
La Vưu Phi nghe xong, trên mặt liền lộ ra một nụ cười kỳ lạ, cô nhích người về phía Đường Hoan, cô ngoắc tay, khẽ cười nói: “Chà, nói cho mình nghe, cậu đá vào chỗ nào vậy?’ Nghe thấy câu hỏi này, ban đầu Đường Hoan định trực tiếp trả lời, nhưng lúc này, đột nhiên lại nấc lên.
Đầu cô hơi choáng váng, cô cố nhớ lại tình huống gặp phải ở chỗ hành lang nhà vệ sinh, Đường Hoan đột nhiên cười khúc khích và thì thầm vào tai La Vưu Phi: “Cú đá mình dùng chính là, cú đoạn tử tuyệt tôn….
”
Cả hai đều cười to một trận.
Một lúc sau, đều ngủ thiếp đi.
Một chuỗi tiếng chuông điện thoại vang lên, La Vưu Phi bị tiếng ồn làm tỉnh giấc, cô mở mắt ra và mò lấy điện thoại từ trong túi sách, phát hiện màn hình đen xì, cô liền đưa tay đẩy người Đường Hoan: “Hoan Hoan, điện thoại của cậu.
”
Đường Hoan lật người và vùi đầu sang bên kia, miệng lầm bầm: “Aiya, đừng phiền để mình ngủ….
”
Chính xác còn nói những gì nữa thì La Vưu Phi nghe không rõ, nhưng chuông điện thoại vẫn tiếp tục vang lên.
La Vưu Phi bị tiếng chuông làm cho mất kiên nhẫn, cô lấy điện thoại ra khỏi túi của Đường Hoan tắt đi và ném xuống đầu giường.
Nhưng không lâu sau, điện thoại lại reo lên lần nữa, La Vưu Phi lập tức ngồi dậy bắt máy, trước khi nghe cô liếc nhìn dãy số không có tên trên màn hình điện thoại.
Cô trực tiếp vuốt vào nút bắt máy, vừa định mở miệng, liền nghe thấy một loạt tiếng phổ thông lưu loát truyền đến: “Xin chào, chúng tôi là công ty bất động sản, xin hỏi gần đây bạn có dự đinh mua nhà không?”
Vừa nghe thấy là điện thoại quấy rối, La Vưu Phi liền trực tiếp cúp điện thoại, cô đang chuẩn bị ném điện thoại sang một bên ngủ tiếp thì nhạc chuông đột nhiên lại vang lên một lần nữa.
La Vưu Phi đã hết kiên nhẫn, cô lập tức nghe điện thoại: “Không mua không mua! Cho dù tặng nhà miễn phí cũng không mua!
Phiền cô đừng gọi điện đến nữa!”
Sau tiếng hét này, ngoại trừ tiếng truyền của điện thoại, thì mọi thứ đều im lặng.
“Hừ, nhạt nhẽo.
” La Vưu Phi khịt mũi.
Vừa định bỏ điện thoại xuống, cô lại nghe thấy một giọng nam lạnh lùng vang lên: “Cô, không phải là Đường Hoan?