Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 192
Chương 192
“Anh có quen, là cậu Mục Nhiễm Tranh”
Quan Triều Viễn hừ lạnh một tiếng, tên nhóc kia không đáng ngại.
“Có một chuyện, tôi không biết có nên nói hay không”
“Nói”
“Khoảng thời gian trước, cậu Mục từng tìm tôi, nói muốn tôi giúp liên lạc đặt chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng bảy màu Ecuador, tôi cảm thấy cũng không phải chuyện lớn gì, cũng không báo lại, sau đó nghe nói vào ngày phu nhân đóng máy, có người tặng chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng bảy màu”
“Cũng khá có lòng”
Quan Triều Viễn cười.
“Không biết người mà chủ tịch muốn tìm có phải cậu Mục không?”
Quan Triều Viễn không nói gì, cũng không phải không có khả năng này, nếu Mục Nhiễm Tranh đã tặng chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng, vậy tặng thêm một chiếc.
lược nữa cũng có khả năng.
“Đi tìm nó cho tôi, đưa đến đây”
“Vâng”
Hoa viên Crystal Đã là nửa đêm, bầu trời đầy sao, các vì sao sáng lấp.
lánh, hoa viên Crystal trong màn đêm tối tĩnh mịch, rất yên tĩnh.
Chỉ là đêm nay, nơi này đã định sẵn sẽ không yên bình.
Vừa chạy hết sự kiện, Mục Nhiễm Tranh liền bị “mời” tới đây.
“Chú, thật sự cháu không biết cái lược gì! Cháu chỉ tặng hoa hồng thôi!”
Mục Nhiễm Tranh liên tục phủ nhận.
“Thật sự không phải là cháu?”
“Thật sự không phải cháu mà, chú, cháu là lừa chú thì sẽ bị sét đánh chết!”
Quan Triều Viễn hừ lạnh một tiếng, cho tiền tên nhóc này cũng không dám lừa anh!
“Vậy cháu biết là ai tặng cô ấy chiếc lược kia không?”
Đầu Mục Nhiễm Tranh lắc như trống bỏi.
“Không biết”
Quan Triều Viễn trừng mắt.
Mục Nhiễm Tranh sợ đến mềm nhũn chân: “Cháu thật sự không biết mà, chú, cháu mà lừa chú thì cháu sẽ bị sét đánh chết!”
“Cháu nghĩ kĩ lại xem, bên cạnh Tô Lam còn có ai ngấp nghé cô ấy?”
Mục Nhiễm Tranh cẩn thận suy nghĩ, nhưng thật sự anh không nghĩ ra còn có ai sẽ tặng lược cho Tô Lam.
Anh lắc đầu: “Không có, con người Lam không có nhiều bạn, lúc trước còn yêu đương với Mộ Dung Dịch, con người Mộ Dung Dịch bá đạo cực kì, Lam cũng không dám tùy ý kết bạn, đặc biệt là nam giới, còn về cháu, cũng là vì cháu là nghệ sĩ của Quốc tế Nghệ Tân, Mộ Dung Dịch biết cháu sẽ không cướp người của anh †a, nên mới không để ý”
Quan Triều Viễn híp mắt lại, đôi mắt màu lam như ngọc lưu ly.
“Chú, chỉ là một chiếc lược mà thôi, chắc là nhân viên đoàn phim, cũng không đáng tiền”
Vì thế, có phải chú anh hơi làm quá vấn đề không?