Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 168
Chương 168
“Cưới một cô vợ? Vậy cô lấy tôi nhé?” Quan Triều Viễn nhướn mày.
Đôi mắt màu lam hớp hồn người.
Tô Lam bỗng nâng khuôn mặt của Quan Triều Viễn lên.
“Vẻ ngoài của anh rất giống yêu nghiệt! Nếu tôi chưa kết hôn, thật sự có khả năng sẽ nghĩ tới anh!”
Trái tim Quan Triều Viễn “thình thịch” một tiếng!
“Tô Lam, nếu tôi nói tôi yêu cô, cô có ly hôn rồi theo tôi không?”
Nụ cười trên mặt anh dần biến mất.
Đột nhiên trở nên rất nghiêm túc.
Sự nghiêm túc đột nhiên xuất hiện khiến Tô Lam có chút không biết làm sao.
Cô lắc đầu.
“Vì sao? Cô chê tôi là trai bao? Thực ra tôi..”
Tô Lam lại lắc đầu, nụ cười trên mặt biến mất không thấy nữa.
“A Viễn, anh biết vì sao tôi lại lấy chồng mình không?”
“Hơn một năm trước, Kiêm Mặc phát bệnh phải vào phòng điều trị tích cực, bác sĩ nói lần này lành ít dữ nhiều, mà tiền viện ở phòng điều trị tích cực một ngày tôi cũng không có, bác sĩ bảo tôi đi gom tiền, nói có một loại thuốc nhập khẩu không chừng có thể giúp Kiêm Mặc thoát nạn, nhưng loại thuốc này rất quý, phải thanh toán trước mới có thể dùng”
“Tôi quỳ trước cửa nhà một ngày một đêm, khổ sở cầu xin bố tôi cứu Kiêm mặc, nhưng bố tôi lại lạnh lùng nói với tôi, sớm muộn gì nó cũng phải chết, cần gì phải lãng phí. Thời khác đó, tôi đã tự nói với mình, ai có thể giúp tôi vượt qua lúc đó, tôi sẽ giao mạng mình cho người đó”
Trong mắt của Tô Lam mang theo thứ gì đó lóng lánh.
“Có lẽ là ông trời nghe thấy tiếng lòng của tôi, chồng tôi xuất vào lúc đó, một triệu lập tức đăng kí kết hôn, tôi nghĩ cũng không nghĩ liền đồng ý, từ lúc đó, tôi đã sớm không đếm xỉa gì tới tất cả của mình”
“Trước lúc đó, mong muốn lớn nhất của tôi là có một gia đình, một gia đình thật sự thuộc về tôi, mà một giây đó, tôi không thể nào có được nữa”
Tô Lam quay đầu lại, nhấc tay, lau đi nước mắt nơi khóe mắt mình.
Cả người Quan Triều Viễn run lên, có một gia đình…
“Tôi sẽ không ly hôn với chồng mình, trừ khi…”
“Trừ khi thế nào?” Quan Triều Viễn vội vàng hỏi.
Tô Lam bỗng cười khổ: “Tôi cũng không biết.”
Nói xong, cô nhấc cốc bia lên, một hơi uống cạn.
Nói ra, dường như Tô Lam đỡ đi gánh nặng, trong lòng thoải mái.
“A Viễn, những lời này tôi chưa từng nói với ai”
Tô Lam vỗ lên vai Quan Triều Viễn.
Không biết vì sao, Quan Triều Viễn thấy cái võ này rất mạnh, rất nặng.
“Được rồi, sau này chúng ta chắc là ít có cơ hội gặp mặt, tối nay anh còn có gì muốn nói không? Nói một hơi hết ra, hôm nay chị đây, biết sẽ không giấu, có gì nói hết!”
Tô Lam cực kì phóng khoáng vỗ ngực mình.
Mắt Quan Triều Viễn khẽ động: “Cô từng yêu mấy lần rồi?”
Phụt…