Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản
Chương 57: Mẹ chồng từ xa đến thăm
Liên Giác Tu: Một lần nói dối, luôn luôn cần thêm nhiều lần nói dối nữa để che giấu.
~.~
Trong suốt mấy tuần kế tiếp, Tiểu Bạch với tỉ suất xem trung bình là 21.6% đã đánh gục những nhận định bi quan trước đó của giới truyền thông. Thế giới mạng lại tràn ngập bởi những lời trầm trồ khen ngợi.
Vì danh tiếng của Tiểu Bạch trên diễn đàn cứ như măng mùa xuân vươn mình vọt lên, không ít fan hâm mộ đã tự xưng là Bạch phiến, hình thành nên gia tộc Bạch phiến, phát triển càng ngày càng lớn mạnh cứ như một quả cầu tuyết. Câu khẩu hiệu của bọn họ là – Với Tiểu Bạch, bọn họ đã bị nghiện đến hết thuốc chữa rồi.
Đài truyền hình nhân cơ hội đó ngay lập tức sản xuất ra một chương trình hoàn toàn mới cho Tiểu Bạch dẫn – "Cùng Ngồi Cùng Xem".
Chương trình chủ yếu chỉa mũi dùi phê bình vào phim điện ảnh và phim truyền hình của nước ngoài. Nói là phê bình, nhưng bọn họ lại không hề mong đợi Tiểu Bạch thực sự có thể đưa ra những lời bình luận chuyên nghiệp, chẳng qua chỉ muốn mượn miệng lưỡi sắc lẻm của cậu để câu tỉ suất xem mà thôi. Đằng nào thì Ematto cũng đã quyết định phát triển Tiểu Bạch theo hướng giải trí, như thế việc không xây dựng được mối quan hệ tốt với giới giải trí ở nước ngoài cũng chẳng quan trọng lắm.
"Cùng Ngồi Cùng Xem" chỉ vừa mới được giới thiệu vắn tắt trên mạng, thế giới ảo ngay lập tức đã truyền tin với tốc độ chóng mặt.
Giới truyền thông lúc bấy giờ lại giả câm giả điếc, đối với chuyện này tiếp tục im hơi lặng tiếng. Duy nhất chỉ có một ngọn cờ được phất lên chính là "Truy Tìm Tung Tích Ngôi Sao", bọn họ giống như trước rất lạc quan mà bày tỏ rằng, một nhân vật sẽ thống lĩnh thế hệ tương lai của giới giải trí đang vươn mình trỗi dậy, cậu ta sẽ đem khí thế tấn công hừng hực của mình tiến hành công thành đoạt đất.
Thế nhưng vị lãnh đạo kia đối với tất cả những chuyện này vẫn đang trong tình trạng ngu ngơ không biết gì, điều làm cho cậu ta phiền não nhất lúc này chính là sẽ mặc cái gì tham gia buổi lễ đóng máy bộ phim "Nam Nhân Lệ."
Nhan Túc Ngang và Cao Cần đồng thời đưa tới lễ phục, một trắng một đen, ngoại trừ màu sắc, kiểu dáng đều giống nhau như đúc.
Giả Chí Thanh ở bên cạnh cùng chia phiền sẻ não với cậu: "Mình dám đảm bảo, nếu mà cậu chọn bộ màu đen không mặc bộ màu trắng, Đại Thần nhất định sẽ giáng cơn thịnh nộ sấm sét xuống cho mà xem."
Tiểu Bạch ngu ngơ hỏi: "Sấm sét đánh chết mình hả?"
"Không, anh ta đầu tiên đánh chết mình, sau đó đánh chết Cao Cần."
Đánh chết Cao Cần còn có thể giải thích được, còn đánh Giả Chí Thanh thì có chút khó hiểu. Tiểu Bạch hiếu kỳ hỏi: "Vì sao lại đánh cậu?"
"..." Giả Chí Thanh thở dài: "Giải thích một cách chung chung thì là không vừa mắt, giải thích cặn kẽ thì chính là cực kỳ không vừa mắt, nếu như muốn tìm một lý do hợp lý hơn... thì chính là mới nhìn thấy mình là đã không vừa mắt rồi."
...
Tiểu Bạch tỉ mỉ quan sát mặt của hắn, cả nửa ngày sau mới nói: "Đại khái có liên quan tới việc mặt của cậu hai bên không đối xứng phải không?"
"Không đối xứng? Mặt của mình không đối xứng?" Giả Chí Thanh lập tức nhảy dựng lên: "Chẳng lẽ cậu không nhìn ra được mặt của mình hai bên hoàn toàn trùng khít nhau sao? Hơn nữa đường nét trên gương mặt mình hoàn toàn đúng theo tỉ lệ vàng tạo ra đó, có thể nói đây là kiệt tác hoàn mỹ nhất của thượng đế." Hắn ngừng lại một chút, hạ giọng nói: "Chỉ là không phù hợp lắm với óc thẩm mỹ thời nay mà thôi."
"Nhưng mà cái mụn bên trái của cậu với cái mụn bên phải không nằm cùng vị trí."
"... Bọn chúng chỉ là tạm trú thôi mà."
Cuối cùng, Tiểu Bạch vẫn chọn bộ lễ phục trắng do Đại Thần đưa tới.
Bởi vì Giả Chí Thanh cho rằng thế này: "Tốt xấu gì chúng ta cũng là nhân viên của Ematto, được mua bảo hiểm rồi. Với tính cách keo kiệt vắt cổ chày ra nước của Cao Cần, hẳn là sẽ không để cho bọn mình có cơ hội được nghỉ bệnh với lãnh tiền bảo hiểm đâu."
Tiểu Bạch nói: "Nhưng Ematto không phải của anh Cao Cần."
...
Giả Chí Thanh nói: "Nếu vậy làm sao bây giờ?"
Hai người lại bàn bạc trao đổi một hồi, quyết định sẽ tùy cơ ứng biến, đến lúc đó rồi tính sau.
Ngoài Tiểu Bạch, Cao Cần cũng đưa tới một bộ âu phục cho Giả Chí Thanh, có điều chất lượng rõ ràng không phải hàng cao cấp. Cổ tay áo thì rộng thùng thình, vạt áo lại dài đến đùi, chiều ngang đủ rộng để nhét cả một cái áo bông bên trong, có thể thấy được bộ âu phục kẻ ca rô này theo phong cách hoài cổ.
Tiểu Bạch nhìn thấy liền nhăn mặt cau mày: "Không thì, cậu mặc bộ lễ phục đen đi."
"Ngàn vạn lần không được." Giả Chí Thanh vừa thắt chặt dây lưng, vừa lắc đầu nói: "Quần áo của Thần Hậu không phải người nào cũng mặc được. Mình chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, không thể nào cùng đẳng cấp với Đại Thần đâu."
Tiểu Bạch nửa hiểu nửa không.
Giả Chí Thanh dùng keo vuốt tóc chải hết tóc ra phía sau, chải tới chải lui cẩn thận tỉ mỉ đến từng sợi tóc một. Trên trán dính phải keo vuốt tóc dư ra, sáng chói đến bóng loáng lên.
Tiểu Bạch nói: "Cậu như vậy rất giống người hầu của người hầu của nam diễn viên chính trong phim "Cát Biển Thượng Hải" đó."
...
Giả Chí Thanh tự mình an ủi nói: "Tốt xấu gì, đó cũng là người đứng cạnh đại ca chứ bộ."
Lúc bọn họ tới buổi tiệc, tiệc đã bắt đầu gần một giờ rồi.
Nhan Túc Ngang, Liên Giác Tu và Trương Giai Giai đều bị người xung quanh vây đến đông nghẹt.
Khắp hội trường tiếng người ồn ào, tiếng trò chuyện, tiếng cười giỡn, tiếng cụng ly, tiếng dàn nhạc trình diễn tất cả cùng trộn lẫn vào một chỗ, tạo thành một âm thanh duy nhất chính là giai điệu đặc trưng của tiệc tùng.
Giả Chí Thanh nhanh mắt nhìn thấy Cao Cần đứng ở góc phòng, đang yên lặng đong đưa ly rượu: "Chúng ta đi tới chào một tiếng đi."
Tuy rằng trước đây từng bán bảo hiểm, thế nhưng buổi tiệc lớn như thế này là lần đầu tiên hắn tham dự, trong lòng dù sao cũng có một chút lo lắng bất an, sợ mình làm sai thất thố. Cao Cần độc thì có độc, nhưng tốt xấu gì cũng là người một nhà. Hắn suy đi nghĩ lại, quyết định thà rằng có chết, cũng muốn được chết dưới tay người nhà.
Tiểu Bạch gật đầu. Hai người giống như cá bơi trong biển người, lần mò tiến tới.
Với danh tiếng càng ngày càng lớn của Tiểu Bạch, trong lúc đi về phía trước, bọn họ cũng vấp phải không ít đá ngầm. Bất kể là người quen hay kẻ lạ, ai nấy cũng đều thích kéo cậu lại chuyện trò dăm ba câu, hết lần này tới lần khác bắt Tiểu Bạch phải xã giao không cho đi, báo hại Giả Chí Thanh mỗi lần gặp phải những lời đề nghị khiếm nhã như thế, đều hoảng hồn vội vã kéo cậu bỏ chạy.
Trải qua trăm gian ngàn khổ, bọn họ cuối cùng cũng đạt được mục tiêu.
Cao Cần nói: "Các cậu làm sao tống cổ được bọn họ vậy?"
Giả Chí Thanh đắc ý nói: "Trốn đi tiểu đó, cách này không tệ chứ?"
Cao Cần thản nhiên nói: "Cho nên các cậu tới chỗ của tôi để đi tiểu?"
Giả Chí Thanh: "..."
Tống cổ Giả Chí Thanh tới toa lét xong, Cao Cần nói với Tiểu Bạch: "Cậu chưa tới chào hỏi nhà đầu tư phải không?"
Tiểu Bạch hỏi ngu: "Nhà đầu tư là ai vậy?"
Đối với phản ứng kiểu này của cậu, Cao Cần từ lâu đã luyện thành một thân kim cương bất khả xâm phạm: "Dù sao thì cậu cũng theo con đường giải trí, với điện ảnh cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi. Không cần quan tâm." Trên thực tế, cho dù Tiểu Bạch có tấn công vào lĩnh vực điện ảnh đi chăng nữa, hắn cũng không nghĩ giới thiệu cậu ta với nhà đầu tư là một ý định sáng suốt.
Tiểu Bạch hỏi: "Bây giờ tôi phải làm cái gì?"
"Ăn cái gì đó, đứng đực mặt ra, ngủ đứng cũng được, nhưng không nên ngáy."
Tiểu Bạch gật đầu, đang định tiến quân về phía đồ ăn, lại nghe hắn ta nói: "Đồ cậu mặc là do Nhan Túc Ngang đưa tới hả?"
Tiểu Bạch cứng đờ cả người.
Giả Chí Thanh đúng lúc từ trong toa lét đi ra, nghe thấy vội nói: "Không phải không phải, là đồ do anh đưa tới."
...
Bốn con mắt tức thì đồng thời nhắm vào hắn.
Giả Chí Thanh liếm liếm môi nói: "Ờ, chúng tôi dùng bột tẩy rắng, cho nên nó mới trắng sáng như vậy đó."
...
Nhan Túc Ngang ngay từ lúc Tiểu Bạch vừa đặt chân vào cửa đã chú ý đến rồi. Thế nhưng lại bị nhà đầu tư một mực giữ lại chuyện trò thao thao bất tuyệt, hắn nhất thời không có cách nào thoát thân. Thật vất vả mới thành công di dời sự chú ý của nhà đầu tư qua Trương Giai Giai, hắn lập tức chộp lấy cơ hội chuồn tới đây.
Nhìn dáng vẻ cực kỳ hiên ngang của Tiểu Bạch khi mặc bộ lễ phục mà hắn đã tốn công tuyển chọn, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng tự hào.
Cao Cần thình lình ném ra một câu: "Đây là trang phục tôi gửi đó."
Nhan Túc Ngang: "...?"
Cao Cần nói: "Chỉ có điều cậu ta đem trang phục của tôi tẩy trắng rồi."
Tiểu Bạch cúi đầu nhìn ngón chân.
Giả Chí Thanh ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Nhan Túc Ngang thong thả nói: "Lần sau nhớ kỹ phải dùng thuốc khử độc nha."
Bốn người bọn họ đứng chung một chỗ tự nhiên phải thu hút rất nhiều sự chú ý, thế nhưng xung quanh lại hiếm có người đến gần bắt chuyện.
Giả Chí Thanh không khỏi thắc mắc hỏi: "Danh tiếng của các anh có phải đã tới thời kỳ xuống dốc rồi không?" Với sức hút của Đại Thần, tuyệt không thể nào xảy ra tình trạng bị thờ ơ lạnh nhạt thế này được.
Nhan Túc Ngang thở dài: "Từ khi người nào đó chỉ bằng một lời phát ngôn độc ác biến một thanh niên đang độ đôi mươi trẻ trung, thân thể cường tráng, tiền sử bệnh án của dòng họ tổ tiên hoàn toàn khỏe mạnh thành một huấn luyện viên mỹ miều yếu ớt mắc bệnh tim, thì xung quanh anh ta trong phạm vi vài mét tuyệt nhiên không còn một bóng chim tăm cá."
Cao Cần nói: "Anh ta giễu cợt Phong Á Luân là đồ trai bao."
Nhan Túc Ngang ngay tức khắc đáp lại: "Liên Giác Tu cũng từng giễu cợt tôi như thế."
Cao Cần nói: "Anh ấy lúc nào cũng dũng cảm nói lên sự thật."
Đang trò chuyện, Liên Giác Tu đã lặng lẽ lần mò tìm tới, có điều sắc mặt của hắn trông không được tốt lắm.
Nhan Túc Ngang mở đầu suy đoán: "Dục cầu bất mãn?"
Cao Cần nói: "Táo bón?"
Giả Chí Thanh nói: "Bị người sàm sỡ?"
Tiểu Bạch: "... Tôi phải nối tiếp bằng hai chữ hay bốn chữ?"
"..."
Liên Giác Tu vẻ mặt đưa đám nói: "Tôi sắp gặp tai họa lớn rồi."
Đây là lần đầu tiên Giả Chí Thanh và Tiểu Bạch chứng kiến cái bộ dạng này của Liên Giác Tu, gương mặt tràn ngập vẻ khó hiểu. Trái lại Cao Cần và Nhan Túc Ngang cả hai dường như đã quá quen thuộc với chuyện này: "Bác gái muốn đến đây sao?"
"Ừ."
"Vì chuyện kết hôn?"
"Ừ."
"Bác ấy vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tìm cho anh một cô gái sao?"
Liên Giác Tu lắc lắc đầu nói: "Không phải. Mẹ đã chấp nhận sự thật tôi là đồng tính luyến ái rồi."
Giả Chí Thanh kinh ngạc há hốc mồm.
"Cho nên, hiện tại yêu cầu của mẹ tôi là, đàn ông thì đàn ông, có điều nhất định phải tìm một người cố định lâu dài, mỗi tháng định kỳ sẽ đến kiểm tra. Tránh cho sau này không bị nhiễm các thứ bệnh trời ơi đất hỡi."
Nhan Túc Ngang gật đầu nói: "Bác ấy rất có lý."
Liên Giác Tu liếc hắn một cái: "Tôi trước đây vì muốn dồn toàn tâm toàn ý cho điện ảnh, đã nói dối với mẹ rằng đã tìm được người sẽ chung sống suốt đời, ngoài người đó ra không đồng ý bất kỳ ai khác."
Kết cục tiếp theo ngay cả Giả Chí Thanh cũng có thể đoán được. Chẳng qua là mẹ chồng muốn xem mặt con dâu, à không, phải nói là mẹ vợ muốn xem mặt con rể mới đúng.
Liên Giác Tu khuôn mặt âu sầu buồn bã: "Tôi vừa gọi điện về nhà, người giúp việc nói bà đã đi rồi, khoảng chừng ngày mai sẽ tới. Cho nên, các cậu..."
Nhan Túc Ngang vút một cái nhảy đến bên cạnh Tiểu Bạch, kéo cậu cách xa Liên Giác Tu một khoảng an toàn.
Cao Cần cũng chầm chậm bước lui ra sau hai bước.
Trước mặt Liên Giác Tu chỉ còn lại một kẻ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra là Giả Chí Thanh.
May mắn, ánh mắt hắn rất nhanh lướt qua mặt Giả Chí Thanh, quét tới khuôn mặt của Nhan Túc Ngang: "Ảnh đế ơi, người anh em hỡi..."
Nhan Túc Ngang nghiêm mặt nói: "Cho dù tôi đồng ý, Trương Phục Mãn cũng sẽ không đồng ý"
Liên Giác Tu còn đang há miệng muốn nói Nhan Túc Ngang lại rất nhanh ngắt lời: "Cho dù là Trương Phục Mãn đồng ý, tôi vẫn sẽ không đồng ý."
...
Ánh mắt của hắn chuyển tới trên người Tiểu Bạch.
Nhan Túc Ngang thâm trầm tỏ vẻ thương tiếc: "Anh có thể thử xem sao. Tôi không bảo đảm khi gặp bác gái sẽ nói cái gì đâu đó."
Liên Giác Tu bất đắc dĩ nhìn về phía Cao Cần.
Cao Cần nói: "Phong Á Luân sắp trở về."
Một lời như đinh đóng cột.
Sau đó tất cả mọi người tập trung cùng nhìn về phía kẻ đang đứng chính giữa.
Giả Chí Thanh rụt vai, vội vàng xua tay nói: "Tôi, tôi không được..."
"Tôi cũng không nói cậu được." Liên Giác Tu ngay lập tức tỏ thái độ, sau đó thở dài nói: "Xem ra, tôi chỉ còn cách tới hộp đêm tìm thôi."
Cao Cần ánh mắt chợt sắc lại, thản nhiên nói: "Đã muộn rồi." Hắn trước đây từng nhìn thấy mẹ của Liên Giác Tu trên báo.
...
Liên Giác Tu quay đầu lại.
Đã thấy ở lối vào, một phụ nữ ăn mặc cực kỳ hợp mốt đang nhìn quét qua toàn hội trường, sau khi bình tĩnh tìm được bọn họ, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ tươi cười rạng rỡ, vội bước nhanh tới.
Liên Giác Tu liền cảm thấy tay chân lạnh ngắt, đất trời trước mắt như sụp đổ.
Người phụ nữ đi tới trước mặt hắn, ánh mắt lần lượt lướt qua đám người Nhan Túc Ngang, sau đó tủm tỉm cười nói: "Con không phải nói cậu ấy thường hay làm việc chung với con sao? Là người nào thế?"
~.~
Trong suốt mấy tuần kế tiếp, Tiểu Bạch với tỉ suất xem trung bình là 21.6% đã đánh gục những nhận định bi quan trước đó của giới truyền thông. Thế giới mạng lại tràn ngập bởi những lời trầm trồ khen ngợi.
Vì danh tiếng của Tiểu Bạch trên diễn đàn cứ như măng mùa xuân vươn mình vọt lên, không ít fan hâm mộ đã tự xưng là Bạch phiến, hình thành nên gia tộc Bạch phiến, phát triển càng ngày càng lớn mạnh cứ như một quả cầu tuyết. Câu khẩu hiệu của bọn họ là – Với Tiểu Bạch, bọn họ đã bị nghiện đến hết thuốc chữa rồi.
Đài truyền hình nhân cơ hội đó ngay lập tức sản xuất ra một chương trình hoàn toàn mới cho Tiểu Bạch dẫn – "Cùng Ngồi Cùng Xem".
Chương trình chủ yếu chỉa mũi dùi phê bình vào phim điện ảnh và phim truyền hình của nước ngoài. Nói là phê bình, nhưng bọn họ lại không hề mong đợi Tiểu Bạch thực sự có thể đưa ra những lời bình luận chuyên nghiệp, chẳng qua chỉ muốn mượn miệng lưỡi sắc lẻm của cậu để câu tỉ suất xem mà thôi. Đằng nào thì Ematto cũng đã quyết định phát triển Tiểu Bạch theo hướng giải trí, như thế việc không xây dựng được mối quan hệ tốt với giới giải trí ở nước ngoài cũng chẳng quan trọng lắm.
"Cùng Ngồi Cùng Xem" chỉ vừa mới được giới thiệu vắn tắt trên mạng, thế giới ảo ngay lập tức đã truyền tin với tốc độ chóng mặt.
Giới truyền thông lúc bấy giờ lại giả câm giả điếc, đối với chuyện này tiếp tục im hơi lặng tiếng. Duy nhất chỉ có một ngọn cờ được phất lên chính là "Truy Tìm Tung Tích Ngôi Sao", bọn họ giống như trước rất lạc quan mà bày tỏ rằng, một nhân vật sẽ thống lĩnh thế hệ tương lai của giới giải trí đang vươn mình trỗi dậy, cậu ta sẽ đem khí thế tấn công hừng hực của mình tiến hành công thành đoạt đất.
Thế nhưng vị lãnh đạo kia đối với tất cả những chuyện này vẫn đang trong tình trạng ngu ngơ không biết gì, điều làm cho cậu ta phiền não nhất lúc này chính là sẽ mặc cái gì tham gia buổi lễ đóng máy bộ phim "Nam Nhân Lệ."
Nhan Túc Ngang và Cao Cần đồng thời đưa tới lễ phục, một trắng một đen, ngoại trừ màu sắc, kiểu dáng đều giống nhau như đúc.
Giả Chí Thanh ở bên cạnh cùng chia phiền sẻ não với cậu: "Mình dám đảm bảo, nếu mà cậu chọn bộ màu đen không mặc bộ màu trắng, Đại Thần nhất định sẽ giáng cơn thịnh nộ sấm sét xuống cho mà xem."
Tiểu Bạch ngu ngơ hỏi: "Sấm sét đánh chết mình hả?"
"Không, anh ta đầu tiên đánh chết mình, sau đó đánh chết Cao Cần."
Đánh chết Cao Cần còn có thể giải thích được, còn đánh Giả Chí Thanh thì có chút khó hiểu. Tiểu Bạch hiếu kỳ hỏi: "Vì sao lại đánh cậu?"
"..." Giả Chí Thanh thở dài: "Giải thích một cách chung chung thì là không vừa mắt, giải thích cặn kẽ thì chính là cực kỳ không vừa mắt, nếu như muốn tìm một lý do hợp lý hơn... thì chính là mới nhìn thấy mình là đã không vừa mắt rồi."
...
Tiểu Bạch tỉ mỉ quan sát mặt của hắn, cả nửa ngày sau mới nói: "Đại khái có liên quan tới việc mặt của cậu hai bên không đối xứng phải không?"
"Không đối xứng? Mặt của mình không đối xứng?" Giả Chí Thanh lập tức nhảy dựng lên: "Chẳng lẽ cậu không nhìn ra được mặt của mình hai bên hoàn toàn trùng khít nhau sao? Hơn nữa đường nét trên gương mặt mình hoàn toàn đúng theo tỉ lệ vàng tạo ra đó, có thể nói đây là kiệt tác hoàn mỹ nhất của thượng đế." Hắn ngừng lại một chút, hạ giọng nói: "Chỉ là không phù hợp lắm với óc thẩm mỹ thời nay mà thôi."
"Nhưng mà cái mụn bên trái của cậu với cái mụn bên phải không nằm cùng vị trí."
"... Bọn chúng chỉ là tạm trú thôi mà."
Cuối cùng, Tiểu Bạch vẫn chọn bộ lễ phục trắng do Đại Thần đưa tới.
Bởi vì Giả Chí Thanh cho rằng thế này: "Tốt xấu gì chúng ta cũng là nhân viên của Ematto, được mua bảo hiểm rồi. Với tính cách keo kiệt vắt cổ chày ra nước của Cao Cần, hẳn là sẽ không để cho bọn mình có cơ hội được nghỉ bệnh với lãnh tiền bảo hiểm đâu."
Tiểu Bạch nói: "Nhưng Ematto không phải của anh Cao Cần."
...
Giả Chí Thanh nói: "Nếu vậy làm sao bây giờ?"
Hai người lại bàn bạc trao đổi một hồi, quyết định sẽ tùy cơ ứng biến, đến lúc đó rồi tính sau.
Ngoài Tiểu Bạch, Cao Cần cũng đưa tới một bộ âu phục cho Giả Chí Thanh, có điều chất lượng rõ ràng không phải hàng cao cấp. Cổ tay áo thì rộng thùng thình, vạt áo lại dài đến đùi, chiều ngang đủ rộng để nhét cả một cái áo bông bên trong, có thể thấy được bộ âu phục kẻ ca rô này theo phong cách hoài cổ.
Tiểu Bạch nhìn thấy liền nhăn mặt cau mày: "Không thì, cậu mặc bộ lễ phục đen đi."
"Ngàn vạn lần không được." Giả Chí Thanh vừa thắt chặt dây lưng, vừa lắc đầu nói: "Quần áo của Thần Hậu không phải người nào cũng mặc được. Mình chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, không thể nào cùng đẳng cấp với Đại Thần đâu."
Tiểu Bạch nửa hiểu nửa không.
Giả Chí Thanh dùng keo vuốt tóc chải hết tóc ra phía sau, chải tới chải lui cẩn thận tỉ mỉ đến từng sợi tóc một. Trên trán dính phải keo vuốt tóc dư ra, sáng chói đến bóng loáng lên.
Tiểu Bạch nói: "Cậu như vậy rất giống người hầu của người hầu của nam diễn viên chính trong phim "Cát Biển Thượng Hải" đó."
...
Giả Chí Thanh tự mình an ủi nói: "Tốt xấu gì, đó cũng là người đứng cạnh đại ca chứ bộ."
Lúc bọn họ tới buổi tiệc, tiệc đã bắt đầu gần một giờ rồi.
Nhan Túc Ngang, Liên Giác Tu và Trương Giai Giai đều bị người xung quanh vây đến đông nghẹt.
Khắp hội trường tiếng người ồn ào, tiếng trò chuyện, tiếng cười giỡn, tiếng cụng ly, tiếng dàn nhạc trình diễn tất cả cùng trộn lẫn vào một chỗ, tạo thành một âm thanh duy nhất chính là giai điệu đặc trưng của tiệc tùng.
Giả Chí Thanh nhanh mắt nhìn thấy Cao Cần đứng ở góc phòng, đang yên lặng đong đưa ly rượu: "Chúng ta đi tới chào một tiếng đi."
Tuy rằng trước đây từng bán bảo hiểm, thế nhưng buổi tiệc lớn như thế này là lần đầu tiên hắn tham dự, trong lòng dù sao cũng có một chút lo lắng bất an, sợ mình làm sai thất thố. Cao Cần độc thì có độc, nhưng tốt xấu gì cũng là người một nhà. Hắn suy đi nghĩ lại, quyết định thà rằng có chết, cũng muốn được chết dưới tay người nhà.
Tiểu Bạch gật đầu. Hai người giống như cá bơi trong biển người, lần mò tiến tới.
Với danh tiếng càng ngày càng lớn của Tiểu Bạch, trong lúc đi về phía trước, bọn họ cũng vấp phải không ít đá ngầm. Bất kể là người quen hay kẻ lạ, ai nấy cũng đều thích kéo cậu lại chuyện trò dăm ba câu, hết lần này tới lần khác bắt Tiểu Bạch phải xã giao không cho đi, báo hại Giả Chí Thanh mỗi lần gặp phải những lời đề nghị khiếm nhã như thế, đều hoảng hồn vội vã kéo cậu bỏ chạy.
Trải qua trăm gian ngàn khổ, bọn họ cuối cùng cũng đạt được mục tiêu.
Cao Cần nói: "Các cậu làm sao tống cổ được bọn họ vậy?"
Giả Chí Thanh đắc ý nói: "Trốn đi tiểu đó, cách này không tệ chứ?"
Cao Cần thản nhiên nói: "Cho nên các cậu tới chỗ của tôi để đi tiểu?"
Giả Chí Thanh: "..."
Tống cổ Giả Chí Thanh tới toa lét xong, Cao Cần nói với Tiểu Bạch: "Cậu chưa tới chào hỏi nhà đầu tư phải không?"
Tiểu Bạch hỏi ngu: "Nhà đầu tư là ai vậy?"
Đối với phản ứng kiểu này của cậu, Cao Cần từ lâu đã luyện thành một thân kim cương bất khả xâm phạm: "Dù sao thì cậu cũng theo con đường giải trí, với điện ảnh cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi. Không cần quan tâm." Trên thực tế, cho dù Tiểu Bạch có tấn công vào lĩnh vực điện ảnh đi chăng nữa, hắn cũng không nghĩ giới thiệu cậu ta với nhà đầu tư là một ý định sáng suốt.
Tiểu Bạch hỏi: "Bây giờ tôi phải làm cái gì?"
"Ăn cái gì đó, đứng đực mặt ra, ngủ đứng cũng được, nhưng không nên ngáy."
Tiểu Bạch gật đầu, đang định tiến quân về phía đồ ăn, lại nghe hắn ta nói: "Đồ cậu mặc là do Nhan Túc Ngang đưa tới hả?"
Tiểu Bạch cứng đờ cả người.
Giả Chí Thanh đúng lúc từ trong toa lét đi ra, nghe thấy vội nói: "Không phải không phải, là đồ do anh đưa tới."
...
Bốn con mắt tức thì đồng thời nhắm vào hắn.
Giả Chí Thanh liếm liếm môi nói: "Ờ, chúng tôi dùng bột tẩy rắng, cho nên nó mới trắng sáng như vậy đó."
...
Nhan Túc Ngang ngay từ lúc Tiểu Bạch vừa đặt chân vào cửa đã chú ý đến rồi. Thế nhưng lại bị nhà đầu tư một mực giữ lại chuyện trò thao thao bất tuyệt, hắn nhất thời không có cách nào thoát thân. Thật vất vả mới thành công di dời sự chú ý của nhà đầu tư qua Trương Giai Giai, hắn lập tức chộp lấy cơ hội chuồn tới đây.
Nhìn dáng vẻ cực kỳ hiên ngang của Tiểu Bạch khi mặc bộ lễ phục mà hắn đã tốn công tuyển chọn, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng tự hào.
Cao Cần thình lình ném ra một câu: "Đây là trang phục tôi gửi đó."
Nhan Túc Ngang: "...?"
Cao Cần nói: "Chỉ có điều cậu ta đem trang phục của tôi tẩy trắng rồi."
Tiểu Bạch cúi đầu nhìn ngón chân.
Giả Chí Thanh ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Nhan Túc Ngang thong thả nói: "Lần sau nhớ kỹ phải dùng thuốc khử độc nha."
Bốn người bọn họ đứng chung một chỗ tự nhiên phải thu hút rất nhiều sự chú ý, thế nhưng xung quanh lại hiếm có người đến gần bắt chuyện.
Giả Chí Thanh không khỏi thắc mắc hỏi: "Danh tiếng của các anh có phải đã tới thời kỳ xuống dốc rồi không?" Với sức hút của Đại Thần, tuyệt không thể nào xảy ra tình trạng bị thờ ơ lạnh nhạt thế này được.
Nhan Túc Ngang thở dài: "Từ khi người nào đó chỉ bằng một lời phát ngôn độc ác biến một thanh niên đang độ đôi mươi trẻ trung, thân thể cường tráng, tiền sử bệnh án của dòng họ tổ tiên hoàn toàn khỏe mạnh thành một huấn luyện viên mỹ miều yếu ớt mắc bệnh tim, thì xung quanh anh ta trong phạm vi vài mét tuyệt nhiên không còn một bóng chim tăm cá."
Cao Cần nói: "Anh ta giễu cợt Phong Á Luân là đồ trai bao."
Nhan Túc Ngang ngay tức khắc đáp lại: "Liên Giác Tu cũng từng giễu cợt tôi như thế."
Cao Cần nói: "Anh ấy lúc nào cũng dũng cảm nói lên sự thật."
Đang trò chuyện, Liên Giác Tu đã lặng lẽ lần mò tìm tới, có điều sắc mặt của hắn trông không được tốt lắm.
Nhan Túc Ngang mở đầu suy đoán: "Dục cầu bất mãn?"
Cao Cần nói: "Táo bón?"
Giả Chí Thanh nói: "Bị người sàm sỡ?"
Tiểu Bạch: "... Tôi phải nối tiếp bằng hai chữ hay bốn chữ?"
"..."
Liên Giác Tu vẻ mặt đưa đám nói: "Tôi sắp gặp tai họa lớn rồi."
Đây là lần đầu tiên Giả Chí Thanh và Tiểu Bạch chứng kiến cái bộ dạng này của Liên Giác Tu, gương mặt tràn ngập vẻ khó hiểu. Trái lại Cao Cần và Nhan Túc Ngang cả hai dường như đã quá quen thuộc với chuyện này: "Bác gái muốn đến đây sao?"
"Ừ."
"Vì chuyện kết hôn?"
"Ừ."
"Bác ấy vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tìm cho anh một cô gái sao?"
Liên Giác Tu lắc lắc đầu nói: "Không phải. Mẹ đã chấp nhận sự thật tôi là đồng tính luyến ái rồi."
Giả Chí Thanh kinh ngạc há hốc mồm.
"Cho nên, hiện tại yêu cầu của mẹ tôi là, đàn ông thì đàn ông, có điều nhất định phải tìm một người cố định lâu dài, mỗi tháng định kỳ sẽ đến kiểm tra. Tránh cho sau này không bị nhiễm các thứ bệnh trời ơi đất hỡi."
Nhan Túc Ngang gật đầu nói: "Bác ấy rất có lý."
Liên Giác Tu liếc hắn một cái: "Tôi trước đây vì muốn dồn toàn tâm toàn ý cho điện ảnh, đã nói dối với mẹ rằng đã tìm được người sẽ chung sống suốt đời, ngoài người đó ra không đồng ý bất kỳ ai khác."
Kết cục tiếp theo ngay cả Giả Chí Thanh cũng có thể đoán được. Chẳng qua là mẹ chồng muốn xem mặt con dâu, à không, phải nói là mẹ vợ muốn xem mặt con rể mới đúng.
Liên Giác Tu khuôn mặt âu sầu buồn bã: "Tôi vừa gọi điện về nhà, người giúp việc nói bà đã đi rồi, khoảng chừng ngày mai sẽ tới. Cho nên, các cậu..."
Nhan Túc Ngang vút một cái nhảy đến bên cạnh Tiểu Bạch, kéo cậu cách xa Liên Giác Tu một khoảng an toàn.
Cao Cần cũng chầm chậm bước lui ra sau hai bước.
Trước mặt Liên Giác Tu chỉ còn lại một kẻ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra là Giả Chí Thanh.
May mắn, ánh mắt hắn rất nhanh lướt qua mặt Giả Chí Thanh, quét tới khuôn mặt của Nhan Túc Ngang: "Ảnh đế ơi, người anh em hỡi..."
Nhan Túc Ngang nghiêm mặt nói: "Cho dù tôi đồng ý, Trương Phục Mãn cũng sẽ không đồng ý"
Liên Giác Tu còn đang há miệng muốn nói Nhan Túc Ngang lại rất nhanh ngắt lời: "Cho dù là Trương Phục Mãn đồng ý, tôi vẫn sẽ không đồng ý."
...
Ánh mắt của hắn chuyển tới trên người Tiểu Bạch.
Nhan Túc Ngang thâm trầm tỏ vẻ thương tiếc: "Anh có thể thử xem sao. Tôi không bảo đảm khi gặp bác gái sẽ nói cái gì đâu đó."
Liên Giác Tu bất đắc dĩ nhìn về phía Cao Cần.
Cao Cần nói: "Phong Á Luân sắp trở về."
Một lời như đinh đóng cột.
Sau đó tất cả mọi người tập trung cùng nhìn về phía kẻ đang đứng chính giữa.
Giả Chí Thanh rụt vai, vội vàng xua tay nói: "Tôi, tôi không được..."
"Tôi cũng không nói cậu được." Liên Giác Tu ngay lập tức tỏ thái độ, sau đó thở dài nói: "Xem ra, tôi chỉ còn cách tới hộp đêm tìm thôi."
Cao Cần ánh mắt chợt sắc lại, thản nhiên nói: "Đã muộn rồi." Hắn trước đây từng nhìn thấy mẹ của Liên Giác Tu trên báo.
...
Liên Giác Tu quay đầu lại.
Đã thấy ở lối vào, một phụ nữ ăn mặc cực kỳ hợp mốt đang nhìn quét qua toàn hội trường, sau khi bình tĩnh tìm được bọn họ, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ tươi cười rạng rỡ, vội bước nhanh tới.
Liên Giác Tu liền cảm thấy tay chân lạnh ngắt, đất trời trước mắt như sụp đổ.
Người phụ nữ đi tới trước mặt hắn, ánh mắt lần lượt lướt qua đám người Nhan Túc Ngang, sau đó tủm tỉm cười nói: "Con không phải nói cậu ấy thường hay làm việc chung với con sao? Là người nào thế?"
Tác giả :
Tô Du Bính